Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 26: Mưu Kế Ngấm Ngầm
Từ khi An nhi đi tìm Bùi Nghiêu Viễn, trong từ đường lập tức rơi vào yên tĩnh.
Toàn thân Diệp Kết Mạn mất hết khí lực ngồi co ro một chỗ, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, gian phòng quạnh quẽ, hơn nữa còn có Kỷ Tây Vũ ở cùng cho nên nhiệt độ càng thấp hơn nhiều.
Tầm mắt Kỷ Tây Vũ nhìn thần sắc mệt mỏi của Diệp Kết Mạn có chút kinh ngạc, bỗng nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Khóe mắt Diệp Kết Mạn thoáng nhìn thấy tay áo trắng của Kỷ Tây Vũ nhoáng lên, phản ứng kịp thì đã thấy Kỷ Tây Vũ như nước dao động, sau đó lập tức xuyên qua cánh cửa.
Thấy thế, trong lòng Diệp Kết Mạn hơi kinh hoảng, có chút không quen, căn bản không kịp gọi thì đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt.
Kỷ Tây Vũ đi rồi, chỉ còn lại có một mình Diệp Kết Mạn, từ đường trống rỗng nhất thời an tĩnh đến đáng sợ, xung quanh là bài vị đứng sừng sững trong u ám.
Phía trên viết chữ màu đỏ giống như ký hiệu đến từ cõi âm, khí lạnh thấm vào nhè nhẹ.
Diệp Kết Mạn rụt về sau một cái, lưng tựa vào trong góc, đáy mắt hiện ra bất an khủng hoảng.
Cảnh tượng ban ngày, lúc này lại hiện lên rõ rang trong đầu, dường như trên cổ vẫn còn lưu lại cảm giác nước bọt dơ bẩn của đối phương.
Diệp Kết Mạn nhịn không được đưa tay dùng sức xoa xoa, da thịt trên cổ bị xoa đến đỏ hồng, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng trắng bệch.
Nàng bắt đầu hối hận khi nảy sao không chịu gọi Kỷ Tây Vũ ở lại, cũng không biết bây giờ đối phương đã đi đâu, khi nào mới vừa về.
Nghĩ như vậy, tim Diệp Kết Mạn đập thình thịch, khủng hoảng càng dâng cao, chỉ có thể ôm chặt chính mình, tự an ủi bản thân không nên nhớ lại chuyện lúc ban ngày nữa.
Ngồi yên như vậy cũng không biết qua bao lâu, đang lúc suy nghĩ phức tại thì bỗng nhiên có một mảnh áo choàng từ đỉnh đầu bay xuống, đắp lên trên người mình, che chắn thân thể lạnh lẽo.
Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy Kỷ Tây Vũ không biết đã quay lại từ lúc nào, hiện tại đang đứng ở trước người mình, cúi người xuống thật gần, ngón tay cầm theo một cái chén nhỏ.
“Ngươi vẫn chưa dùng bữa tối phải không? Ta ở nhà bếp thấy cái này, vừa lúc còn nóng ngươi nhanh lấp bụng đi, không thì đói đến xĩu mất.”.
Biểu cảm Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thẳng Kỷ Tây Vũ, nhất thời không hề nói gì, tựa hồ không ngờ rằng đối phương lại làm việc này.
Tâm Diệp Kết Mạn có chút ấm áp, nàng mím môi, dừng một chút sau đó mới chậm rãi đưa tay tiếp nhận chén nhỏ trong tay Kỷ Tây Vũ, trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài chính là vì lấy thứ này sao?”.
Kỷ Tây Vũ không nói gì chỉ giương giương khóe môi, nàng đứng thẳng người lên thúc giục: “Mau thừa dịp còn nóng thì ăn nhanh đi, đợi lát nữa Bùi Nghiêu Viễn lại thì không kịp.
Ta còn có nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươi nên biểu hiện cho tốt vào, tranh thủ thoát ra khỏi nơi quỷ quái này sớm một chút mới được.”.
Diệp Kết Mạn trù trừ gật đầu, đưa tay cầm cái chén nhỏ, lập tức có mùi thơm lan ra khắp phòng, mơ hồ mang theo một chút mùi thuốc Đông y.
Diệp Kết Mạn nhìn chăm chú, trong chén là cháo gạo tẻ, bên trong chứa vài vị thuốc quý hiếm, vốn không có tâm trạng gì nhưng lúc này nàng cũng muốn ăn một chút.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nhấp miệng, quả nhiên liền cảm nhận được mùi thơm khắp nơi, hương vị rất ngon.
Sợ lát nữa Bùi Nghiêu Viễn tới, Diệp Kết Mạn cũng không trì hoãn nữa, ăn từng chút từng chút.
Thân thể Kỷ Tây Vũ dựa vào cạnh bàn, ôm hai tay nhìn Diệp Kết Mạn ăn cháo, vẫn không nói gì.
Lúc này Diệp Kết Mạn cũng cảm nhận được tầm mắt của đối phương, nhớ lại chuyện Kỷ Tây Vũ cứu mình từ trong tay Bùi Chi Bình, chống cự trong đáy mắt cũng chẳng biết lúc nào tan rã đi.
Tính tình nàng vốn là ôn hòa, không mang thù ai bao giờ, hôm nay xảy ra việc này, trong lòng cũng có chút hảo cảm với Kỷ Tây Vũ.
Đến khi chén cháo nhìn thấy đáy, Kỷ Tây Vũ mới đi qua cầm lấy cái chén từ trong tay Diệp Kết Mạn, đi tới cửa, tiện tay ném cái chén vào lùm cây trong góc, lúc này mới vỗ vỗ tay trở về, đi tới trước người Diệp Kết Mạn, chậm rãi nói: “Đợi lát nữa Bùi Nghiêu Viễn tới, ngươi liền cho An nhi lui ra, sau đó kể lại chuyện Bùi Chi Bình muốn khinh bạc ngươi cho hắn nghe.”.
Nghe được Kỷ Tây Vũ nói, thân thể Diệp Kết Mạn chấn động, không biết nói gì chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nàng.
Một lát sau mới ngập ngừng nói: “Ngươi không phải nói…!việc này không thể nói cho người khác nghe sao?”.
“Không sai, nhưng nếu như người đó là Bùi Nghiêu Viễn thì không có vấn đề gì.”.
Trong mắt Kỷ Tây Vũ chợt lóe lên chút suy tư, “Ta không cho ngươi nói cùng người khác, là bởi vì địch ta khó phân, tâm cơ người của Bùi phủ thâm trầm, trước mặt ngươi thì tươi cười chào đón, xoay người lại thì muốn bỏ đá xuống giếng.
Việc này để lộ nhiều người biết, không biết sẽ gây ra phong ba gì, đối với sự trong sạch của ngươi mà nói cũng cực kỳ bất lợi.
Trong bốn người con của Bùi Vĩnh Xuyên, chỉ có Bùi Nghiêu Viễn là hoàn toàn khác hẳn.
Tính tình hẳn vốn bình thản, cũng không thích việc làm của Bùi Chi Bình, càng biết rõ tính nết đối phương.
Đem việc này báo cho hắn biết, đối với chúng ta chỉ có lợi không có hại.
Ngươi cũng không cần lo Bùi Nghiêu Viễn sẽ tiết lộ ra ngoài, trái lại hắn sẽ cảm thấy Bùi gia bạc đãi ngươi, sau này cũng sẽ chiếu cố ngươi thêm.
Bởi vì Bùi phu nhân, ngươi ở Bùi gia có thể nói là tứ cố vô thân, nếu như có Bùi Nghiêu Viễn hậu thuẫn thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”.
“Nhưng mà…”.
Mặc dù Diệp Kết Mạn cảm thấy Kỷ Tây Vũ nói có lý, nhưng vẫn còn rất do dự.
Chuyện bị Bùi Chi Bình khinh bạc vốn đã khó mở miệng, làm sao có thể kể lại cho một nam nhân khác nghe được.
Khi nảy Kỷ Tây Vũ không cho nàng tiết lộ ra ngoài thì nàng đã thở phào nhẹ nhõm, Diệp Kết Mạn chỉ muốn đem một màn kia vĩnh viễn chon chặt dưới đáy lòng, không nhớ tới mới tốt.
Mà bây giờ để chính miệng mình nói cho một nam tử chưa tiếp xúc được mấy lần nghe, chuyện đáng thẹn này, làm sao…!mở miệng nói đây?.
Kỷ Tây Vũ thoáng nhìn thấy biển cảm của Diệp Kết Mạn, đương nhiên biết tâm tư của đối phương, khóe môi tươi cười ôn hòa, giọng điệu lại mang theo trào phúng: “Nếu chỉ có chuyện đó mà ngươi cũng băn khoăn không dám nói ra thì đáng đời ngươi bị Bùi gia ăn không chừa chút xương, ta cũng không giúp được ngươi.”.
Nghe vậy, mặt Diệp Kết Mạn trắng bệch, sau một lúc lâu mới cứng nhắc gật đầu, lẩm bẩm nói: “Ta biết rồi.”.
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy bóng trắng trước mặt nhoáng lên, liền thấy Kỷ Tây Vũ đột nhiên ngồi xuống, cằm lập tức mát lạnh, đã bị đối buộc nhìn thẳng nàng.
Đôi đồng tử quỷ mị u hồng trphản xạ ra hình ảnh đang hốt hoảng của nàng, gương mặt tinh xảo của Kỷ Tây Vũ cũng sát bên, tim Diệp Kết Mạn đập thình thịch, theo bản năng muốn tách khỏi sự thân cận của đối phương.
Cằm căng thẳng, khó mà tránh thoát.
Diệp Kết Mạn nhịn không được trúc trắc nói: “Sao…!sao vậy?”.
“Nếu đã rõ ràng tình cảnh trước mắt, đừng do dự nữa.”.
Kỷ Tây Vũ lặng lẽ nhìn Diệp Kết Mạn, tầm mắt đảo một vòng trên mặt đối phương, sau đó mới mở miệng, “Ngươi cũng không muốn mình xảy ra chuyện tại Bùi phủ? Một lần trốn thoát không có nghĩa là Bùi Chi Bình sẽ buông tha cho ngươi.
Nếu không muốn có chuyện thì cứ làm theo như ta nói.
Bằng không không ai có thể bảo vệ ngươi khỏi Bùi Chi Bình.”.
Nghe Kỷ Tây Vũ nói như vậy, thần sắc Diệp Kết Mạn nhất thời hiện lên sợ hãi, một lát sau rốt cục cau mày nặng nề gật đầu, rốt cuộc đáp ứng.
Lúc này Kỷ Tây Vũ mới buông tay ra, thoáng nhìn Diệp Kết Mạn không vui dời tầm nhìn, đáy mắt thật nhanh lướt qua một tia sáng, độ cong trên khóe môi càng lớn hơn.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, ngoài cửa rốt cục vang lên tiếng bước chân.
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn liếc mắt ra dấu, cúi người rút lấy chiếc áo choàng trên người nàng, tiện tay ném lên trên đất.
Diệp Kết Mạn giật mình, nàng vẫn còn thở sâu, làm như đang bình tịnh tâm tình bất an.
Trong chớp mắt, cánh cửa từ đường liền bị đẩy ra, Bùi Nghiêu Viễn và An nhi đang bước vào.
Kỷ Tây Vũ tránh sang một bên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bùi Nghiêu Viễn vừa vào cửa liền cảm thấy một trận lạnh lẽo kéo tới, lạnh đến hắn run rẩy.
Sau một khắc, liền thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Kết Mạn, quần áo đơn bạc ngồi dưới đất, hắn nhịn không được cả kinh, vội vã đi vài bước về trước rồi nói: “Muội không có việc gì chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”.
Dứt lời, ánh mắt Diệp Kết Mạn bên này trầm ngưng ngẩng đầu lên, nàng vẫn chưa trả lời Bùi Nghiêu Viễn nói, mà nhìn về phía An nhi đi theo sau đối phương, nhẹ giọng nói: “An nhi, em đi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói cùng Tam ca.”.
Tuy An nhi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là đồng ý, nghe lời thối lui ra khỏi phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Cho đến khi bóng dáng An nhi đi khỏi, Diệp Kết Mạn mới đưa tầm mắt hướng về phía Bùi Nghiêu Viễn, bỗng nhiên hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi người, cắn răng, ngữ khí mờ mịt mở miệng: “Trễ như thế còn làm phiền Tam thiếu gia, thực sự rất xin lỗi, bây giờ Kết Mạn không thể cầu xin ai khác, chỉ có thể cầu Tam thiếu gia hỗ trợ.”.
Kiến Diệp Kết Mạn như vậy làm sắc mặt Bùi Nghiêu Viễn có chút không đành lòng, vội vã cúi xuống đỡ nàng, ôn hòa nói: “Trên danh nghĩa thì giờ đây muội đã là nương tử của Húc đệ, gọi ta là Tam ca là được rồi.
Ta có thể giúp thì sẽ giúp một tay, muội cứ nói đi.”.
Lúc tay Bùi Nghiêu Viễn chạm vào người thì đôi mắt Diệp Kết Mạn run lên, thân thể cũng run rẩy theo, nàng theo phản xa né tránh.
Bùi Nghiêu Viễn khó hiểu, còn chưa tới kịp thu hồi tay về thì nữ tử trước mắt đã khó nhọc nói ra: “Chạng vạng, Bùi Chi Bình đã tới đây.”.
Nghe được Diệp Kết Mạn nói, ánh mắt Bùi Nghiêu Viễn chấn động.
Nhìn Diệp Kết Mạn khẽ run khóe môi, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thất thanh nói: “Hắn đã tới?”.
Dừng một chút, thấp giọng cả giận nói: “Đúng là bại hoại của Bùi gia!”.
Nói xong, Bùi Nghiêu Viễn chậm rãi nhìn Diệp Kết Mạn, thần sắc biến đổi nói, “Xin lỗi…!muội…”.
Biết ý của Bùi Nghiêu Viễn, Diệp Kết Mạn khẽ lắc đầu: “Cũng may là hắn chưa làm gì được.
Chuyện này ngay cả An nhi muội cũng không dám kể, sợ truyền đi ra ngoài thì kẻ thua thiệt vẫn là mình.
Thế nhưng muội biết…!chắc chắn hắn sẽ không buông tha.
Chắc chắn sẽ không.”.
Nói xong, trong đầu Diệp Kết Mạn nhớ lại cảnh tượng trước đó, trong con ngươi ngập nước, ngôn ngữ cũng mang theo rung rẫy, “Giúp muội một lần…”.
Nói xong, Diệp Kết Mạn cúi người quỳ thật sâu hướng Bùi Nghiêu Viễn, ngón tay như muốn bấu vào trong da thịt.
Cảm thấy thẹn, Diệp Kết Mạn suy nghĩ chuyện vừa xảy ra với mình giống như một cơn ác mộng, nặng nề khó thoát khỏi.
“Ta biết rồi…”.
Trên mặt Bùi Nghiêu Viễn không hề nhẫn nhịn, “Đừng lo lắng.
Muội cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi thật tốt đi, về phần mẹ ta sẽ nói giúp muội.”.
Nói xong, Bùi Nghiêu Viễn quay đầu lớn tiếng kêu: “An nhi!”.
“Dạ.”.
Nghe được tiếng kêu, An nhi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt Tam thiếu gia khác thường, có chút khó coi, trầm giọng hướng nàng: “Ngươi nhanh lên một chút đỡ Thiếu phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đến chỗ Phu nhân một chuyến.”.
Nghe được Thiếu phu nhân được rời khỏi từ đường, sắc mặt An nhi vui vẻ, liền vội vàng gật đầu, chạy vào cửa đỡ Diệp Kết Mạn.
Nàng bỗng nhiên thoáng nhìn thấy lông mi Thiếu phu nhân ướt ướt, do dự một lát sau đó cũng không hỏi gì, chỉ là nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta về trước đi thôi.”.
Diệp Kết Mạn bị đỡ đi ra vài bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn Bùi Nghiêu Viễn.
Hắn nhìn nàng trấn an, thần sắc kiên định.
Diệp Kết Mạn nhẹ nhàng giật giật môi, sau đó nhẹ giọng phun ra hai chữ lai: “Cảm ơn.”.
Nói xong những lời này, Diệp Kết Mạn mới để cho An nhi đỡ mình chậm rãi đi ra ngoài.
Kỷ Tây Vũ đứng một bên nhìn toàn bộ câu chuyện vừa diễn ra, nàng vẫn chưa đi theo Diệp Kết Mạn rời khỏi, mà là đứng trong từ đường nhìn Bùi Nghiêu Viễn.
Chờ Diệp Kết Mạn đi rồi, thần sắc trên mặt Bùi Nghiêu Viễn có chút biến hóa, hai tay xuôi ở bên người cũng siết chặt, mi tâm cau lại, thấp giọng nói: “Bùi Chi Bình…!ý có mẹ thương ngươi, chuyện hoang đường như vậy cũng làm được, thật là làm nhục gia phong Bùi gia! Chờ đó.”.
Ngoài cửa.
An nhi nhìn Diệp Kết Mạn im lặng không vừa rồi hai người ở trong phòng rốt cuộc nói chuyện gì, vì sao Tam thiếu gia từ trước đến nay ôn hòa lại lộ ra thần sắc như vậy.
Nàng chỉ có thể đỡ Thiếu phu nhân chậm rãi đi về phòng, chú ý nhìn trên mặt đất thỉnh thoảng dặn dò: “Cẩn thận dưới chân ạ.”.
Đi tới cửa từ đường, bước chân An nhi đột nhiên dừng lại, mở miệng nói “Ủa” một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Diệp Kết Mạn.
An nhi nhìn Thiếu phu nhân, vội vã chỉ chí ngón tay, nói lầm bầm: “Đây là cái gì?”.
Trong bóng đêm an tĩnh xuất hiện một chiếc khan gấm nằm dưới đất.
Bởi sắc trời tối cho nên cũng không quá mức dễ nhìn thấy.
Diệp Kết Mạn chẳng biết tại sao trong lòng chấn động, hình như có dự cảm, đột nhiên nói: “An nhi, cầm lên ta xem một chút.”
An nhi gật đầu, buông lỏng tay đang đỡ Diệp Kết Mạn tay của, khom lưng nhặt lên chiếc khăn gấm, mùi son phấn nhàn nhạt phiêu tán ra.
An nhi vừa nói thầm vừa cầm khăn đưa cho Diệp Kết Mạn “Ở đây tại sao có thể có chiếc khăn này”.
Trên chiếc khăn trắng thêu hoa văn tinh xảo, viết một hàng chữ thanh tú nho nhỏ.
Khi chạm đến nét chữ thì con ngươi Diệp Kết Mạn vội co rụt lại.
“Tứ thiếu phu nhân một mình trong từ đường, cơ hội ngàn năm, chớ bỏ qua.”.
“Đây là…”.
An nhi nghi ngờ quan sát vài lần, không hiểu chiếc khăn này là gì.
Đang muốn hỏi Thiếu phu nhân thì đối phương đã lấy tay, nhét chiếc khăn vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “An nhi, em coi như không thấy gì cả, biết không? Cái gì cũng đứng hỏi, cái gì cũng đừng nghĩ.”.
Mặc dù An nhi cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu Diệp Kết Mạn phân phó như vậy, vẫn gật đầu một cái: “An nhi đã biết.”.
“Tốt, trở về thôi.”.
Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tinh tú sáng ngời, ánh trăng cao vời vợi.
Đồng tử trong mắt nàng dao động, như sắp rơi vào dãy ngân hà, lẩm bẩm nói: “Cho dù là ai, dù ở trong bóng tối thì cũng phải lộ diện.”..