Ấm Áp Tim Yêu

Chương 4: Lần Hẹn Gặp Đầu Tiên ​


Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 4: Lần Hẹn Gặp Đầu Tiên ​


Quán cà phê nho nhỏ nhỏ nằm ngay đầu phố, từ đây nhìn ra có thể thấy xe cô tấp nập qua lại bất kể lúc nào, trong một góc vắng, Thụy Hân với ly cam vắt trước mặt, ánh mắt cứ dõi theo hướng ngõ vào, hình như cô đang chờ ai đó. Cuộc hẹn của cô phải nửa tiếng mới đến, nhưng cô ra đây từ rất sớm. Bởi cô nghĩ, có một số điều cẩn chuẩn bị để nói với người cô hẹn gặp hôm nay.
Năm giờ ba mươi phút chiều,Thụy Hân vẫn đang mải mê với những suy nghĩ riêng mình. Thì bóng dáng một người con trai với khuôn mặt tuấn tú, nước da trắng mịn, trên người anh vận bộ veston sang trọng, mỗi bước chân anh đi đều khiến cho tất cả mọi người trong quán đều hướng mắt nhìn theo vì sự thu hút của anh. Một ánh mắt buồn nhưng cực kỳ quyến rũ.
-Chào em- Người con trai mở lời- Hình như tôi đã đến muộn so với giờ hẹn là hai phút thì phải
Giật mình vì nghe thấy một giọng nói trầm nhẹ, Thụy Hân ngẩng đầu lên và cô nhận ra đó chính là người cô hẹn hôm nay.
-Ồ…Chào anh, anh không đến muộn đâu. Là em đến sớm hơn thôi. Anh ngồi xuống đi, đừng đứng mãi như thế.

Ánh mắt không dấu được sự ngạc nhiên trước thái độ gần gũi hơn với mình, người con trai nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Mười giây sau, một người bồi bàn đến, đợi người con trai gọi xong món thức uống. Thụy Hân mở lời trước:
– Có lẽ là anh sẽ vô cùng ngạc nhiên khi em mời anh ra đây. Thực sự, lúc đầu em không đủ can đảm để mời anh ra đây, vì dù có như thế nào, thì em cũng đã làm anh tổn thương- Lời nói của cô mang đầy nỗi ân hận.
Người bồi bàn, mang ra một chai nước suối để trước mặt người con trai. Điều đó đã làm cho Thụy Hân phút chốc thấy hiếu kỳ.Nhưng cô chỉ im lặng, không nói gì. Người bồi bàn quay đi, người con trai mới nói:
– Tôi…đúng là tôi rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của em, lòng tôi cảm thấy rất vui. Nhưng ban đầu, tôi đã định từ chối em….cuối cùng, lại không hiểu tại sao một sức mạnh vô hình nào đó đã khiến tôi đồng ý. Hôm nay, em tìm tôi nhất định có chuyện quan trọng lắm đúng không?…
– Đúng …đúng là như thế. Nhưng trước khi em nói ra chuyện này, em mong anh hãy tha lỗi vì những lời nói hồ đồ của em hôm đó.- Thụy Hân lặp lại lời tạ lỗi, dường như nỗi ray rứt trong cô vẫn chưa hề tan biến.
……………………………….
……………Im lặng………………..
Rồi….Thụy Hân hỏi người con trai đang ngồi đối diện mình:
-Tại sao anh không nói gì? Tại sao lại im lặng. Có phải anh vẫn còn giận em đúng không?

– Không đâu..tôi im lặng chỉ là tôi cảm thấy hình như tôi đã vô tình làm cho em phải mang gánh nặng tội lỗi. Tôi không giận em đâu, nếu giận em hôm nay tôi đã không ra đây.
Lời nói đó của người con trai, làm cho Thụy Hân xóa đi nỗi ân hận trong lòng. Rồi cô hỏi anh:
– Dạo này anh ăn uống có điều độ không? Dạ dày của anh vẫn ổn chứ- Thụy Hân hỏi một câu hỏi dường như chẳng ăn nhập gì với vấn đề?
…Hả! hôm nay em hẹn tôi ra đây là để kiểm tra sức khỏe của tôi à? Nhưng tại sao em biết là tôi có bệnh về dạ dày?- Người con trai tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của Thụy Hân, một là vì không hiểu sao cô gái này lại hẹn mình ra đây chỉ là để hỏi thăm sức khỏe, lí do nữa đó là anh không biết tại sao cô lại biết đến căn bệnh của mình.
– Anh đừng vội vàng, em vẫn chưa nói xong mà. Em thực sự không biết là chính vì những lời nói của mình hôm đó lại làm anh phải khổ sở đến như thế nào….em không biết mình đã làm ọi thứ trong cuộc sống của anh bị đảo lộn….- Thụy Hân nói, giọng vẫn đều đều.
– Tại sao…tại sao em lại biết, là ai đã nói vậy?- Lần này, người con trai ngạc nhiên thực sự. Anh vẫn chưa nghĩ ra là tại sao những gì xảy ra với anh trong thời gian qua, Thụy Hân đều biết.
…………..

– Thực ra là…ngày hôm kia, em đã gặp em trai của anh. Là cậu ấy đã cho em biết. – Thụy Hân trả lời.
– Là Duy Khang sao? Nó đến tìm em thật à?- Duy Bảo bấy giờ mới vỡ lẽ, bởi ngoài những người giúp việc trong gia đình, quản gia Thẩm và cậu em trai của mình ra, thì không ai biết được căn bệnh dạ dày của anh. Hôm đó, anh cứ tưởng Duy Khang nói tìm Thụy Hân là để động viên anh, nhưng rốt cuộc những gì Duy Khang nói với anh đều là sự thật.- Thế nó nói gì với em vậy?-Duy Bảo lại hỏi, nếu như nó bảo em nhất định phải làm bạn với tôi thì mong em cũng đừng chấp nhận mà nghĩ xấu về nó. Thằng bé nó còn trẻ con nhưng vì nó rất yêu tôi, nó sợ tôi buồn…nên…nếu có gì làm em phật lòng, tôi thay nó xin lỗi em- Duy Bảo ra sức bảo vệ cậu em trai của mình. Thực ra, Thụy Hân tìm đến anh hôm nay, nào có phải là cô muốn nói với anh rằng mình đã bị em trai anh làm phiền, cô tìm đến anh là nhằm một mục đích hoàn toàn khác. Nhưng trước thái độ, sẵn sàng bảo vệ em trai của Duy Bảo, khiến Thụy Hân rất đỗi cảm động, im lặng mất vài giây, cô trầm giọng:
– Bây giờ thì em đã hiểu, là tại vì sao mà cậu ây lại tôn thờ anh như thế. Quả thật, những tình cảm tốt đẹp của anh em anh trong những gia đình quý tộc không phải là nhiều đâu. Là thế này anh Duy Bảo à, hôm kia, trong khi em đang bán hàng tại của hàng mỹ phẩm thì em trai anh đã đến tìm em, Cậu ấy mang một thái độ thỉnh cầu hết sức tha thiết, cho nên vì thế lúc đầu khi chưa biết rõ cậu ấy là ai nhưng em vẫn đi theo cậu ấy. Và rồi, cậu ấy đã kể cho em nghe về những gì anh và cậu ấy đã phải trải qua trong suốt tuổi thơ của mình. Cậu ấy đã làm em cảm thấy mình thật nhỏ bé khi đã đánh giá một con người, một sự việc quá phiến diện….Em nghĩ, trong mắt anh cậu ấy vẫn là trẻ con…nhưng em lại thấy hoàn toàn không phải như vậy. Cậu ấy, trạc tuổi thằng em trai của em nhưng chững chạc hơn nhiều.- Thụy Hân dâng trào trong cảm xúc- Chính vì lẽ đó, mà em sẽ làm bạn với anh… Em không giàu có, không cao sang nhưng em nghĩ em có thể dùng tấm lòng của mình để làm một người bạn đúng nghĩa với anh….Và cả cậu em trai của anh nữa….
-Duy Khang kể cho em nghe về tuổi thơ của chúng tôi sao…Thằng bé đã thuyết phục được em làm bạn với tôi sao….Trước giờ, tôi luôn nghĩ nó vẫn còn là một đứa trẻ con, cần sự chăm sóc, bảo vệ của tôi. Nhưng giờ đây, nó đã mang đến cho tôi một người bạn. Làm được điều mà tôi không thể….Tôi….tôi cảm ơn em Thụy Hân, cảm ơn em vì đã chịu làm bạn với một chàng trai quý tộc cô đơn như tôi, cảm ơn em đã cho tôi hiểu rõ hơn về em trai của mình- Duy Bảo lòng rộ lên những cảm xúc lẫn lộn…….
………………Và rồi cuộc nói chuyện của họ kéo dài trong suốt hai tiếng đồng hồ sau đó. Lạ một điều, tuy chỉ mới quen nhau nhưng họ nói chuyện với nhau lại khá là hợp, đan xen trong cuộc nói chuyện đó là những nụ cười ấm áp chân thành mà những người bạn tốt dành cho nhau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.