Ấm Áp Tim Yêu

Chương 3: Một Sự Bất Ngờ


Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 3: Một Sự Bất Ngờ


Từ hôm nói điện thoại với Thụy Hân xong, Duy Bảo lúc nào cũng thần thờ, anh hết vùi đầu vào công việc tại công ty, khi trở về nhà anh lại không rời mắt khỏi chiếc laptop,cứ như thể anh không muốn đầu óc mình được nghỉ ngơi. Điều này làm cho quản gia thẩm và Duy Khang không khỏi lo lắng, …..nhiều lần Duy Khang gặng hỏi nhưng Duy Bảo đều cố tình lãng tránh…..
Mấy ngày sau đó, Duy Bảo vẫn tìm cách liên lạc với Thụy Hân, nhưng cô đều cố tình tránh mặt anh. Gọi di động cô không nghe máy, gọi đến nhà thì lúc nào cũng nhận được câu trả lời là cô đi ra ngoài rồi…Chính bản thân Duy Bảo cũng không thể hiểu được vì sao anh lại làm những việc mà trước đây anh chưa hề làm như thế, nhưng điều đó không buộc anh ngừng tìm cách liên lạc với Thụy Hân….
Duy Bảo, nhấc ống nghe từ chiếc điện thoại trên bàn làm việc của mình và bấm số của Thụy Hân…nghe tiếng chuông đổ anh cứ hồi hộp không biết Thụy Hân có nghe máy hay không.
– Thụy Hân nghe đây, xin hỏi ai vậy à?- Thấy dòng số lạ hiện trên máy mình Thụy Hân hỏi
– Cuối cùng thì em cũng đã nghe máy, tôi đã tìm mọi cách để liên lạc với em nhưng em đều cố tình lảng tránh tôi, tôi đành phải dùng cách là lấy số lạ để gọi cho em- Duy Bảo lòng mừng rỡ nói.
– Là anh sao?? Chẳng phải tôi đã nói rõ với anh hết rồi à?- Thực ra anh muốn gì ở tôi?- Anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi ngắt….Lúc này Thụy Hân đã nhận ra ở đầu dây bên kia chính là người con trai vài ngày trước đó cô đã từ chối lời đề nghị kết bạn. Cô định ngắt máy, nhưng Duy Bảo đã rất nhanh lời cầu khẩn tha thiết.
-Xin em…tôi xin em đừng ngắt máy, hãy nghe tôi nói vài lời đã, nếu như nghe xong vài lời của tôi mà em vẫn không muốn kết bạn với tôi, thì tôi sẽ không làm phiền em nữa đâu, tôi hứa với em đó.
– Thôi được rồi, anh nói đi…- Thụy Hân mủi lòng đáp.
-Từ trước đến nay, tôi luôn tự trách mình bởi vì tôi sinh ra trong một gia đình quý tộc, tôi không phủ nhận với em là về vật chất tôi không hề thiếu cái gì cả, nhưng những thứ đó đâu đủ để làm nên hạnh phúc.- Duy Bảo bộc bạch…
– Anh nói nghe khó tin quá, được sinh ra trong một gia đình giàu sang, có nhiều người hầu kẻ hạ, vậy mà anh còn tự trách thân phận nữa, cái tự trách của anh nhiều người muốn mà không được đó- Thụy Hân tỏ vẻ không tin trước những lời mà Duy Bảo nói, dù không cố ý nhưng những lời nói của Thụy Hân đã làm Duy Bảo đau đớn.
-Tôi biết có lẽ những lời tôi nói em khó mà tin được nhưng đó vẫn là sự thật, tôi biết nếu như nhìn vào hoàn cảnh gia đình tôi không thiếu gì người ao ước, nhưng đâu mấy ai hiểu rằng. Vì sinh ra trong một gia đình quý tộc mà tôi không hề có bạn, dù chỉ một người, những người xung quanh tôi người thì kết bạn với tôi chỉ vì cái tài sản và địa vị của gia đình tôi. Những người thật tâm muốn làm bạn với tôi cũng dè dặt ái ngại vì nếu như làm bạn với tôi chắc chắn họ sẽ bị nghi ngờ là có dã tâm….nên từ nhỏ đến giờ ngoài em trai của tôi ra tôi không hề có bạn. Cũng chính vì thế nên từ lúc chỉ mới sáu tuổi, tôi và em trai tôi đã bị buộc phải học rất nhiều thứ mà một đứa trẻ chừng đó chưa đủ để tiếp thu được…..
…Im lặng một giây….
…Một sự bất ngờ và thông cảm sâu sắc ………..
Lời nói được tiếp nối:
– Chính bởi vì thế mà chúng tôi không có dược tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác…….
…………
…………..
– Tôi…tôi thực sự xin lỗi anh, tôi hề biết rằng một công tử nhà giàu như anh lại mang nhiều nỗi niềm như thế- Thụy Hân bùi ngùi nói…

– Tôi không hiểu tại sao tôi lại nói ra những tâm sự mà từ trước đến giờ tôi luôn giấu kín trong lòng với em, điều đó chứng tỏ rằng em đã có một vị trí nhất dịnh trong lòng tôi.- Duy Bảo muốn ám chỉ cho Thụy Hân biết rằng anh thực lòng muốn làm bạn với cô
….Im lặng…..
…………..
– Nhưng…Phương đại thiếu gia này, có lẽ bây giờ với anh tôi là một sự hứng thú, bởi từ trước đến giờ anh chưa gặp người như tôi. Nhưng..sau một thời gian, chắc hắn anh sẽ cảm thấy chán ghét tôi…bởi tôi và anh không cùng một giai cấp….và như thế nghĩa là chúng ta không thể là bạn của nhau được- Thụy Hân cứng rắn đáp nhưng trong lòng cô chợt thấy nhức nhối…
……..
Sự hụt hẫng dâng trào trong lòng Duy Bảo, anh cảm thấy tổn thương sâu sắc, anh trách cô bằng giọng nói trầm buồn:
– Bao nhiêu đó, cũng không khiến em cảm thấy muốn làm bạn với tôi sao…Vậy là những lời tâm sự của tôi coi như vô ích…tôi….có lẽ em nói đúng, em là một cô gái mạnh mẽ tự tin và có một cuộc sống đầy sắc màu… nếu như làm bạn với tôi, những điều đó sẽ mất đi, mà nếu như thế thì quả thật tôi đúng là một kẻ chẳng ra gì…tôi sẽ không làm phiền em nữa.. chào em!.
– Tút tút…-Điện thoại đã bị ngắt- Thụy Hân cảm thấy như mình vừa gây ra một lỗi lầm lớn, nhưng không hiểu tại sao lúc nãy cô lại nói những lời như thế..Nỗi ân hận vây lấy cô…
…Cô nằm thẫn thờ trên sofa
….Nỗi buồn vây kín Duy Bảo, anh ngồi lặng thinh…ánh mắt mang nỗi niềm xa xăm…….
….
Mười hai giờ đêm….ánh đèn từ chiếc laptop vẫn sáng, Duy Bảo vẫn chăm chú gõ vào bàn phím..-Duy Khang trở mình thức giấc, thấy anh trai vẫn còn thức, cậu lo lắng hỏi:
-Sao giờ này mà anh A Vũ vẫn chưa ngủ vậy, thức như vậy không tốt đâu…Bác sĩ bảo dạ dày anh không tốt, anh thức đêm là phải động đến cà phê như thế sẽ hại lắm đó.
– Anh…anh không sao đâu, anh muốn làm cho xong bản dự thảo này. Tiểu Hi cứ ngủ đi, một lát nữa anh sẽ đi ngủ mà- Duy Bảo trấn an em trai. Từ nhỏ, dạ dày của Duy Bảo đã rất yếu nên nếu như anh thức đêm nhiều, lại uống cà phê thì rất có thể dạ dày của anh sẽ không chịu nổi.
– Sao lại không sao được chứ, anh có biết là dạo này anh lạ lắm không? Anh làm việc không ngừng nghỉ, anh ăn uống lại không điều độ, đêm nào cũng thức rất khuya, tâm trí lúc nào cũng để tận nơi đâu ấy. Anh có biết anh làm như thế là khiến em cảm thấy xót xa và đau lòng lắm không? Nếu thực sự có chuyện xảy ra thì anh phải cho em biết, không chừng em có thể giúp anh thì sao…lúc nào anh cũng muốn chịu đựng một mình cả, anh nghĩ như vậy là tốt cho em nhưng đôi lúc em lại nghĩ nếu thế nghĩa là anh A Vũ không coi em là em trai của anh rồi- Giọng của Duy Khang trầm xuống, đôi mắt chứa đựng nỗi xót xa xen lẫn sự trách móc người anh.
-…….Im lặng…….
……………………
– Anh….anh xin lỗi Tiểu Hi, là anh không tốt, lẽ ra anh không nên để cho Tiểu Hi lo lắng. Sao anh lại vì một người xa lạ mà làm cho đứa em trai của mình lo lắng chứ. Cả cuộc đời này, người thực sự quan tâm lo lắng và yêu thương anh hết mực chỉ có em thôi- Duy Bảo đến bên cạnh em trai, ôm lấy cậu em và ôn tồn nói.
– Là chuyện liên quan đến cô gái có tên Thụy Hân đúng không?- Duy Khang hỏi không chút đắn đo.

……Ngạc nhiên……
-Hả…tại sao…em biết. Anh có nói gì đâu chứ- Duy Bảo tròn mắt trước câu hỏi của Duy Khang…
– Em là em trai của anh mà, nếu chỉ có chút chuyện nhỏ đó mà em còn không biết thì có còn là em trai của anh nữa không chứ. Anh yên tâm đi, chuyện này cứ để cho em.
-Không..không cần đâu, Tiểu Hi đừng bận tâm đến chuyện đó nữa, dù sao thì cô ấy chỉ là một người bạn mới quen thôi mà- Duy Bảo không tán đồng ý kiến của Duy Khang, nhưng cũng như là một sự an ủi mình.
-Anh không cản được em đâu, cô gái đó đã khiến anh trai của em nở nụ cười đúng nghia của nó thì nhất định là một người không đơn giản, em nhất định sẽ giúp anh. Còn việc của anh bây giờ là lên giường và đi ngủ- Duy Khang kiên quyết, rồi cậu bước đến bàn gập chiếc laptop lại.
– Được rồi, anh sẽ đi ngủ…anh chịu thua Tiểu Hi rồi đó- Duy Bảo cười nhẹ và từ từ đặt lưng xuống giường, Duy Khang cũng bước lên giường ngay sau đó. ………..
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Sáng hôm sau, được nghỉ hai tiết đầu ở trường. Duy Khang gọi cho Thẩm quản gia, nhờ ông tìm giúp vài thông tin về cô gái tên Thụy Hân đó. Mười phút sau, có điện thoại gọi lại. Khuôn mặt Duy Khang rạng rỡ, hình như cậu đã tìm được những gì mình cần.
Bắt xe buýt, Duy Khang đến tiệm mỹ phẩm mà cậu vừa được biết là Thụy Hân đang làm thêm ở đó. Bình thường, sau khi tan học anh trai luôn là người đón cậu, hôm nào vì quá bận Duy Bảo mới nhờ quản gia Thẩm đón Duy Khang. Duy Bảo chăm sóc em trai cẩn thận đến nỗi, lúc nào anh cũng nghĩ em trai mình vẫn là một đứa trẻ con…..Phải khó khăn lắm Duy Khang mới thuyết phục được anh trai để cậu đi xe buýt mỗi khi anh không có thời gian…
Tiệm mỹ phẩm có tên “Lady number one”, cái tên với dòng chữ màu hồng nổi bật trên nền xanh. Đó là một tiệm mỹ phẩm quy mô không quá lớn cũng không quá nhỏ. Khách hàng ở đây chủ yếu là các cô gái tuổi teen, những người phụ nữ đã có gia đình hoặc là những nữ doanh nhân. Đôi lúc là các quý ông vào đây mua một món đồ về tặng cho những người phụ nữ là bạn, là đồng nghiệp, là người yêu, là vợ, là mẹ của mình….Nên việc Duy Khang bước vào tiệm mỹ phẩm đó không có gì làm lạ. Nhưng, cái làm cho những cô gái trong tiệm mỹ phẩm chú ý đó chính là khuôn mặt tuấn tú của cậu….
– Ôi…đẹp trai quá!….Trang Thanh thốt lên và hất nhẹ cánh tay của Thụy Hân ý muốn nói với Thụy Hân là hãy ngẩng đầu lên để thấy cậu con trai vừa bước vào tiệm bởi Thụy Hân đang bận cắm cúi sắp xếp các loại mỹ phẩm lên trên kệ.
– Cái cậu này, lúc nào cũng vậy, cứ thấy ai đẹp trai là như vậy đó- Thụy Hân nói nhưng vẫn không ngẩng lên nhìn, cô đã quá hiểu cái tính cứ thấy con trai đẹp là không kìm được lòng của cô bạn thân.
-Cho tôi hỏi….ở đây có nhân viên nào tên là Đào Thụy Hân không?- Cậu con trai cất tiếng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của Thụy Hân. Lúc bấy giờ, nghe đến tên mình Thụy Hân mới ngẩng lên. Đập vào mắt cô là một cậu con trai với làn da trắng, khuôn mặt cứ như tượng đúc bởi bàn tay của một nghệ nhân lành nghề, không hề có một chút khiếm khuyết nào…Gương mặt ấy, đối với Thụy Hân vừa lạ mà lại vừa quen….
-Trời ơi, Thụy Hân, cậu có cậu bạn đẹp trai thế mà lại không nói với mình….-Trang Thanh ra vẻ trách móc…
-Cậu nói gi thế, mình có quen cậu ta đâu chứ. Biết đâu chừng cậu ta tìm một Thụy Hân nào khác thì sao?- Tuy nói với Trang Thanh như thế, nhưng trong thâm tâm của Thụy Hân biết chắc là không thể có chuyện trùng hợp đến như thế…Nhưng rõ ràng, cô chưa gặp cậu con trai này bao giờ.
– Cô không biết tôi là ai, nhưng tôi lại biết chút ít về cô đó. Cô có thể dành một chút thời gian, đi nói chuyện với tôi được không- Duy Khang bước đến trước mặt Thụy Hân, nói rõ.
– Tại sao tôi lại phải đi với anh chứ? Tôi không hề biết anh.Hơn nữa, tôi đang trong giờ làm việc mà- Thụy Hân khó chịu trả lời- Cô không hiểu tại sao chàng trai này lại yêu cầu mình một cách vô lý như thế.
– Tôi sẽ xin hộ cô, cho cô được nghỉ khoảng 2 tiếng thôi…Số tiền lương trong hai tiếng đó của cô tôi sẽ trả..Được chưa?- Duy Khang nói chắc mẩm từng lời….Không kịp để Thụy Hân có cơ hội tiếp tục từ chối, cậu bước đến người quản lý đang đứng tại quầy thu ngân. Cuộc nói chuyện chỉ vỏn vẹn có ba câu qua lại. Kết thúc bằng nụ cười của cô quản lý .Hình như, với khuôn mặt điển trai, Duy Khang không khó để thuyết phục được người quản lý để cho Thụy Hân có thể ra ngoài với mình.

– Sao…anh…anh tự quyền quyết định như thế hả. Tôi có nói là sẽ đi với anh đâu chứ.- Thụy Hân hằn giọng.
– Thụy Hân, có một anh chàng trai đẹp trai như thế mời cậu đi, sao cậu lại nỡ từ chối, nếu cậu không đi.Hay là tớ đi thay nhé!- Trang Thanh nửa thật, nửa đùa nói
– Không sao đâu Thụy Hân, em có việc bận thì cứ đi, hai tiếng đồng hồ đó coi như chị cho em nghỉ phép, sẽ không bị trừ lương- Người quản lý nói
– Đúng đấy, cả chị quản lý cũng đã nói như vậy thì cậu đi đi- Một nữ nhân viên khác lên tiếng
-Đi đi….cậu đi đi…, đi đi mà- Những tiếng nói khác đồng thanh vang lên.
Cuối cùng, dù cảm thấy khó chịu khi phải đi với cậu con trai mình chưa từng quen biết nhưng trước sự thúc giục của mọi người, Thụy Hân đành phải bước đến chào người quản lý một tiếng rồi cô bước ra ngoài. Trong cửa hàng, xôn xao…xôn xao…nhiều ánh mẳt ganh tỵ và không khỏi tò mò về cậu con trai với nét đẹp tuấn tú ấy với Thụy Hân rốt cuộc là có quan hệ gì..
…………………………………..
– Tôi…tôi xin lỗi cô vì sự đường đột cũng như sự bất nhã của mình. Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô – Ánh mắt ánh lên sự cầu khẩn trong mỗi câu nói của Duy Khang.
– Thôi được rồi, coi như tôi tha lỗi cho cậu, mà rốt cuộc cậu là ai?tại sao lại biết tôi, và tìm tôi muốn có chuyện gì ?- Thụy Hân dịu giọng.
– Chúng ta hãy đến quán cà phê nào đó đi, tốt nhất là khuất tầm nhìn so với tiệm mỹ phẩm cô đang làm việc. Tôi không muốn, những đồng nghiệp cùa cô hiểu lầm về cô khi thấy cô đi với tôi- Duy Khang nói rồi, vẫy tay đón một chiếc taxi đang chạy tới gần họ.
Thụy Hân bước lên xe, đóng cửa xe xong. Duy Khang cũng bước vào hàng ghế trên của chiếc taxi. Chiếc xe đưa họ đến một quán cà phê cách nơi Thụy Hân đang làm việc khoảng một cây số. Giờ đây, Thụy Hân đoán có lẽ cậu con trai này không có ý xấu với cô, và quả thực cậu ta đang có việc cần đến cô. Sau khi tìm được chỗ ngồi thích hợp…..gọi bồi bàn thức uống xong, Duy Khang mở lời trước:
-Cô…à không, trông nhìn thì rất trẻ nhưng tôi nghĩ chắc là lớn hơn tôi nên tôi gọi là chị nhé. …Chị có nhớ người con trai tên Duy Bảo mà chị gặp tại tiệm sách cách đây khoảng 1 tuần không?
– Hả, sao…cậu…rốt cuộc cậu có quan hệ gì với anh ta…lẽ nào cậu…trông cậu rất giống, cậu là em trai của anh ta à? –Thụy Hân đã nghĩ đến khả năng này, hóa ra điều cô nghĩ là đúng.
Hai người yên lặng khi ngưởi bồi bàn mang thức uống đến. Nói lời “chúc quý khách vui vẻ”, rồi nhanh chóng quay đi…..
Duy Khang bấy giờ đáp:
– Chị nói đúng rồi đấy, tôi chính là em trai của anh Duy Bảo- Duy Khang nói cái tên Duy Bảo mà thấy rất ngượng miệng, bởi anh đã quen gọi anh trai bằng cái tên A Vũ, chỉ khi nào nói chuyện với người ngoài anh mới gọi bằng cái tên thật.
– Hóa ra là như thế, vậy cậu đến tìm tôi là do anh cậu bảo đấy à?- Thụy Hân hỏi như chất vấn
– Không, anh tôi không hề bảo, thậm chí nửa lời cũng không hề nói. Nhưng tôi thấy anh tôi cứ trầm tư, u uất, mọi sinh hoạt bình thường đều bị đảo lộn nên tôi xót xa lắm…Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được anh tôi nói ra tâm sự của mình- Duy Khang xúc động nói
– Thật sự như thế thôi…anh ấy là vi tôi mà thành ra như thế sao?- Thụy Hân không giấu được nỗi ân hận hỏi…
– Chứ còn gì nữa, tôi ..tôi không muốn trách chị, nhưng sự thật chị đã làm cho anh trai tôi bị tổn thương sâu sắc lắm đó. Tại sao chị lại nỡ đối xử với anh trai tôi như thế- Duy Khang mang chút nỗi hậm hực trong lời nói của mình…
– Tôi..tôi ..không biết….tôi xin lỗi anh…- Thụy Hân không biết phải nói gì ngoài hai từ xin lỗi…

– Thôi, hôm nay tôi đến đây tìm chị không phải là buộc chị phải xin lỗi tôi. Tôi muốn nói với chị một vài điều..- Duy Khang dịu giọng..
– Được..cậu nói đi, tôi nghe – Thụy Hân sốt sắng mở lời
Duy Khang bắt đầu bày tỏ nỗi lòng:
– Chị biết không, người ngoài nhìn vào ai cũng tưởng cuộc sống của anh em là rất hạnh phúc, thậm chí không ít người còn ganh tỵ ra mặt, nhưng họ không phải là người trong cuộc họ đâu có hiểu nỗi bất hạnh của chúng tôi. Mẹ của chúng tôi mất từ khi tôi mới hai tuổi còn anh hai tôi khi ấy chỉ mới lên sáu… cũng bởi vì làm dâu trong gia đình quý tộc mà mẹ tôi gặp tai nạn khi phải chạy khỏi sự đeo bám của cánh phóng viên…
Mồ côi mẹ, nhưng anh hai và tôi cũng mất luôn tình thương của bố, ông ấy là một người cực kỳ hà khắc nhất là từ sau khi mẹ tôi mất, đối với chúng tôi ông ấy luôn áp đặt và muốn chúng tôi làm theo lời ông ấy, ông ấy xem trọng cái danh tiếng, cái địa vị của gia đình hơn là những đứa con của mình….Mỗi khi chúng tôi không đáp ứng được như ông ấy yêu cầu thì lại bị ông ấy phạt đòn bằng roi da…- Duy Khang nghẹn ngào, những điều cậu đang bày tỏ cùng Thụy Hân, cúng chính là nỗi đau của cậu..- Và cứ mỗi lần tôi bị bố đánh, anh hai tôi lúc nào cũng thay tôi chịu đòn, bố đánh anh tôi đến bật cả máu lằn roi đầy cả người, có lúc tôi tưởng chừng anh ấy chết mất..
Nghe đến đây, Thụy Hân thực sự bàng hoàng, cô không ngờ bên ngoài cuộc sống giàu sang là những nỗi bất hạnh khôn cùng……….
-Thật…thật sao??? Thụy Hân lắp bắp
Duy Khang khẽ gật đầu và nói tiếp, mắt anh đỏ gay:
-Nhiều lúc tôi tự hỏi không biết người đàn ông ấy có phải là bố của chúng tôi không, nếu là bố thì tại sao ông ta nhẫn tâm đánh con mình đến nỗi bán sống bán chết mà cũng không một chút xót xa………….Chính vì thế, tôi đã lớn lên trong vòng tay của anh hai tôi, đối với tôi anh ấy là tất cả cuộc sống của mình. Tôi được bác Thẩm là quản gia lâu năm trong nhà kể lại, hồi đó chính anh tôi..một cậu bé con mới chỉ sáu tuổi đã phải tự mình ru đứa em trai bé bỏng của mình ngủ, có những lúc tôi quấy khóc, anh tôi lại bế tôi lên và khóc theo….Từ nhỏ đến lớn, lúc nào anh ấy cũng bảo vệ cho tôi, che chở và hi sinh cho tôi tất cả…Vì tôi, anh ấy đánh nhau với những đứa trẻ to con hơn mình gấp đôi lần, mình mẩy bầm dập hết đã vậy về nhà còn bị bố tôi đánh…Anh ấy, luôn vì tôi …Bởi vì thế, đối với tôi anh trai tôi là mặt trời của tôi…Tôi không muốn bất cứ ai làm cho anh ấy bị tổn thương..Từ xưa đến giờ chưa bao giờ anh ấy có một nụ cười thực sự ..cho đến khi anh ấy gặp chị…và tôi cảm ơn chị vì điều đó……….Chị có em trai không?- Duy Khang ngừng nói,hỏi Thụy Hân một câu hỏi chẳng dường như chẳng khớp với vấn đề…Cũng thấy làm lạ, nhưng Thụy Hân vẫn nhẹ nhàng đáp:
-Có..tôi có một cậu em trai kém mình 2 tuổi..mà sao cậu lại hỏi như thế., chuyện này có liên quan gì..?- Thụy Hân hỏi ngược lại .
-Có chứ…tôi đoán chắc chị cũng rất yêu thương em trai mình, đúng không?- Duy Khang lại hỏi .
– Đúng như thế, tôi rất yêu nó, vì nó là em trai duy nhất của tôi mà- Thụy Hân đáp…
-Là vậy đó, nếu chị có em trai, có lẽ chị sẽ hiểu được tại sao hôm nay tôi lại ra đây gặp chị và tâm sự với chị những điều tận đáy lòng tôi..Và vì thé, tôi mong chị…hãy làm bạn với anh trai tôi….chị giống như là món quà mà số mệnh đã tặng cho anh em tôi vậy đó…- Duy Khang nói rõ lòng mình.
……….Im lặng…………..
– Được….tôi hứa với cậu..tôi hiểu rồi……….- Thụy Hân không khỏi cảm động trước tình cảm của anh em Duy Khang…Cũng có một người em trai nên cô hiểu được tấm lòng của Duy Khang…
-Thôi, cũng đã đến giờ rồi, lúc nãy tôi chỉ xin quản lý cho chị ra ngoài hai tiếng thôi..nếu còn nấn ná, e sẽ gây ra thiệt thòi cho chị- Duy Khang nhìn đồng hồ nói.
-…Ừ….cám ơn cậu vì đã trân trọng tôi như thế – Thụy Hân cảm kích
-…Không, người nói cảm ơn phải là tôi chứ- Nói xong, Duy Khang quay sang gọi người bồi bàn tính tiền…
Rồi …
Cậu cùng Thụy Hân bước ra khỏi quán cà phê, gọi cho Thụy Hân một chiếc taxi, khi chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, Duy Khang vẫn gọi với theo:- Cám ơn chị….
Thụy Hân đáp lại bằng một nụ cười và vẫy tay tạm biệt…
Duy Khang bước đến trạm chờ xe buýt miệng nở một nụ cười …Lòng cảm thấy nhẹ nhàng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.