Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 5: Và Thế Là Ta Yêu Nhau
Thời gian như thế cứ mải miết trôi… Rồi cũng đến lúc Duy Bảo và Thụy Hân chợt nhận ra họ không thể sống mà không có nhau. .Phải chăng, cái phút giây ngày hôm ấy, họ gặp nhau ở tiệm sách, hai đôi mắt cho nhau những cái nhìn ban đầu đầy thiện cảm dường như chính là một sợi dây vô hình buộc họ phải bên nhau suốt đời… Nhưng..tình yêu của họ..hai con người ở hai tầng lớp khác nhau, địa vị thân thế gia đình khác nhau…chỉ có trái tim và tâm hồn của họ đồng điệu với nhau đã gặp không ít phong ba, bão táp. ….
Trên bãi có công viên trung tâm thành phố, một chàng trai trẻ, bước xuống từ chiếc BMW sang trọng. …Anh cầm trên tay một đóa hồng màu phớt được bó rất khéo léo. Khuôn mặt rạng rỡ những nụ cười. Tay trái của anh thì cầm một hộp quà nhỏ hình vuông, được gói bằng lớp giấy màu hồng với những trái tim chi chít, trên chiếc hộp có thắt một chiếc nơ nhỏ bằng dải ruy băng màu xanh nhạt…Anh ngồi xuống trên bãi cỏ và lấy từ trong chiếc túi anh đã đặt sẵn trên đó lúc nãy những cây nến đủ màu.
Rồi…!
Anh cắm những cây nến xung quanh mình thành một hình trái tim khổng lồ, sau đó châm lửa cho những cây nến cháy lên. Khung cảnh lúc ấy thật lãng mạn, thật nên thơ. Đúng vào lúc ấy, đang từ xa tiến đến gần chỗ anh…một cô gái với mái tóc dài đen, óng mượt,,,cô cài trên tóc một chiếc cài nhỏ màu đen, cô mặc chiếc váy đầm màu xanh biển, nó làm tôn thêm cái vẻ đẹp thuần khiết của cô.
Trong đêm tối, ánh sáng của những cây nến lung linh, huyền ảo. Một chàng trai với khuôn mặt anh tú và dáng người dong dỏng, một cô gái mỹ miều với chiếc váy bay nhè nhẹ trong làn gió đêm thực sự đã vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ về tình yêu. Bức tranh cứ khiến cho những người ngắm nó cứ chăm chú say sưa không thể rời mắt…
Sự xuất hiện đầy bất ngờ của cô gái khiến cho chàng trai bỗng nhiên chết lặng đi vì sự quyến rũ của cô…Phải một lúc sau, anh mới thốt nên lời:
– Thụy…Thụy Hân, hôm nay em xinh quá!
Cô mỉm cười hạnh phúc và bước đến trước mặt chàng trai đó, vòng hai tay mình lên cổ anh.Và dịu dàng:
– Anh chỉ khéo nịnh em thôi…Mà anh hôm nay trông cũng thật khôi ngô mà…Thế hôm nay, anh định cho em bất ngờ gì đây?
Chàng trai không nói gì, anh vội bước ra phía sau lưng cô rồi nói:
– Em nhắm mắt lại đi!
– Tại sao lại phải nhắm mắt, mớ mắt không được sao?- Cô cố tỏ ra ương bướn.
– Nhắm mắt lại đi mà, Thụy Hân của anh là ngoan nhất. Em nhắm mắt lại đi – Anh nửa năn nỉ nửa dỗ dành..mong cô nhắm mắt lại,,
Thụy Hân từ từ nhắm mắt lại. Anh cuối xuống nhặt đóa hoa hồng trên tay, tay kia nhặt món quà. Rồi, lại bước đến mặt cô tay cầm hoa để trước mặt, tay cầm quà dấu sau lưng. Anh cất tiếng:
– Chúc mừng sinh nhật em..chúc mừng kỉ niệm sáu tháng ngày chúng ta yêu nhau…Hôm nay, anh, Duy Bảo, chàng trai với trái tim yêu em tha thiết và muốn bảo vệ em suốt cuộc đời có một món quà nhỏ dành tặng cho em.Và bây giờ, em hãy mở mắt ra đi.
Thụy Hân lâng lâng trong niềm hạnh phúc. Cô từ từ mở mắt ra. Trước mắt cô là ánh mắt chàng trai ấm áp nhìn cô say đắm, trên tay anh là đóa hoa tuyệt đẹp. Cô đưa tay đón lấy mà miệng không nói được tiếng nào.
– Sao thế, sao mọi ngày em cứ như con chim líu lo cứ hót suốt bên tai anh.Thế mà hôm nay lại im lặng đến thế?-Chàng trai ân cần, trách yêu Thụy Hân…ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
– Anh…anh làm em cảm động quá. Anh …!
Cô chưa kịp nói thêm điều gì, thì anh đã đưa tay ghé sát mặt cô vào mặt anh. Khẽ đưa lên môi cô một nụ hôn nồng thắm. Thụy Hân nhắm mắt, đón nhận ngọt ngào từ làn môi anh.
Nhưng bỗng cô giật mình, đẩy anh ra. Điều đó làm anh không khỏi ngạc nhiên, anh hỏi:
– Em sao thế? Tại sao lại đẩy anh.
– Anh thật là …ở đây là công viên anh không sợ bị mấy tay phóng viên à?
– Như thế thì cũng có sao đâu…Chuyện anh và em yêu nhau là sự thật, trước sau gì họ cũng biết mà…mà nếu như họ dám đưa ảnh lên thì anh chắc chắn hôm sau tòa soạn nơi tay phóng viên đó làm việc sẽ bị đóng cửa.
– Nhưng mà……………em…!
– Thôi được rồi, nếu em không thích thì anh sẽ không hôn nữa. Nhưng nhất định phải đền bù cho anh đó- Chàng trai vừa giả vờ hờn dỗi, vừa nũng nịu với người mình yêu.
– Được rồi. Em hứa…Coi anh kìa, cứ giống như trẻ con không bằng. Hay em bảo Duy Khang làm anh của anh luôn nhé- Thái độ đáng yêu của Duy Bảo khiến cô không nén được cười, cô trêu anh.- Thế chỉ có hoa thôi à, hình như còn cái gì dấu sau lưng anh nữa kìa.
– Trời ơi! Tinh vi chưa kìa. Cái này ai bảo là của em đó. Là của anh mà- Duy Bảo trêu
– …………….đùa giỡn………
…………..Vui vẻ…………
………..Cười- hạnh phúc…………….
Hai người yêu nhau, đan tay vào nhau, ngồi trong trái tim tình yêu của họ. Trái tim cứ tỏa sáng rực rỡ như tình yêu của họ cũng sẽ không bao giờ tàn lụi.
– Hôm nay, em làm anh bất ngờ quá. Thụy Hân ngày thường lúc nào cũng quần Jean, áo thun..Tóc lúc nào cũng cột cao, thế mà hôm nay cứ như là lột xác, thiếu chút nữa là anh nhận không ra rồi- Giọng Duy Bảo đầy niềm tự hào xen lẫn chút trêu chọc.
-Hức..đừng có mà trêu em, em mà diện lên thì lúc đó ối chàng xếp hàng, đến lúc đó thì đừng hối hận nha- Thụy Hân cũng không chịu thua chích lại…
………………………………….
…………………………………….
– Hôm nay với em là một ngày sinh nhật thật đặc biệt…và em muốn nói với anh chỉ một điều thôi, em yêu anh Duy Bảo à, yêu rất nhiều – Thụy Hân đưa đôi mắt ngập tràn tình yêu nhìn Duy Bảo và nói.
– Anh cũng thế, cảm ơn ông trời đã ban em cho anh..
Trong chiếc hộp nho nhỏ kia là sợi dây chuyền bằng pha lê, Duy Bảo đã cất công đi tìm được một mẫu thiết kế độc đáo nhưng cũng thật tinh tế, sao cho thật vừa vặn và lấp lánh khi cô gái anh yêu đeo nó trên cổ.
Rồi họ ngồi cứ ngồi cạnh nhau yêu thương như thế cho đến khi những cây nến tắt dần và rồi tắt hẳn…