Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 2: Lời Kết Bạn Của Hoảng Tử Băng Giá
Kể từ lúc gặp Duy Bảo ở tiệm sách trở về, cảnh tượng hôm ấy cứ không ngừng hiện hữu trong tâm trí của Thụy Hân. Chiếc xe BMW sang trọng, người đàn ông trung niên với thái độ cung kính, cuối gập người gọi đại thiếu gia. Cầm trên tay cuốn sách, trang đầu tiên là hai dãy số được viết cẩn thận bằng nét mực màu xanh. Thụy Hân, rốt cuộc vẫn không hiểu được tại sao chàng trai quý tộc kia lại muốn kết bạn với cô.Trước đến giờ, theo những gì cô biết, cuộc sống của tầng lớp thượng lưu gắn liền với những căn biệt thư lộng lẫy, những chiếc xe hơi đắt tiền ….cùng vô số những thứ xa hoa khác. Và nếu sống một cuộc sống đủ đầy như thế, chỉ cần một cái chỉ tay là có ngay điều mình muốn, nhưng, chàng trai quý tộc cô gặp tại tiệm sách hôm đó, trong ánh mắt luôn ẩn chứa một nỗi buồn miên man, nỗi khát khao mãnh liệt một điều gì đó. Không giống với người có trong tay mọi thứ….
Riêng về phần Duy Bảo, anh không thể nào quên được phút giây ngày hôm đó. Cứ mỗi lần nghĩ đến cô gái mảnh mai đầy cá tính mà anh tình cờ gặp tại tiệm sách. Anh lại nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười mang niềm vui thực sự suốt bao năm qua .Điều đó đã làm cho Thẩm quản gia, người ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc và giúp việc cho anh và cậu em trai của anh không tránh khỏi được sự ngạc nhiên.
-Bác Thẩm này, dạo gần đây cháu thấy anh cháu lạ lắm, bác có biết chuyện gì đã xảy ra không? Tâm trí của anh ấy cứ để đâu đâu ấy,thỉnh thoảng lại còn cười một mình nữa chứ, nụ cười đó trước giờ cháu chưa bao giờ thấy, đó là những nụ cười thực sự. Không biết điều gì làm anh ấy thay đổi như vậy nữa- Duy Khang vừa hỏi, vừa tự đưa ra những suy đoán của mình.
-Nhị thiếu gia à, thực ra tôi cũng không rõ là chuyện gì nữa .Nhưng có lẽ là đại thiếu gia đã có bạn đó.- Người quản gia thành khẩn.
-Bạn à? Anh ấy có bạn mới sao, người này chắc hẳn rất đặc biệt, nên mới khiến anh ấy thay đổi như thế- Duy Khang tự hỏi và tự trả lời- Thế bác có biết người đó là ai không? Sao cháu chưa nghe anh ấy kể về ng đó bao giờ nhỉ? .
-Thực ra thì tôi cũng chỉ đoán thôi, bởi vì cái hôm đại thiếu gia bước ra khỏi tiệm sách ,tôi thấy cậu ấy nói chuyện rất vui vẻ với một cô gái thân hình mảnh mai, ăn mặc khá giản dị nhưng lại rất xinh đẹp .Hình như, là đại thiếu gia quen cô ấy trong tiệm sách vào ngày hôm ấy. Bởi từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp qua cô ấy .Bữa đó, tôi có nghe đại thiếu gia gọi tên cô gái đó.Hình như cô ấy tên là….-Người quản gia tần ngần, rồi chợt tiếp lời:
-Một cái tên rất đep, à phải rồi, cô ấy tên là Thụy Hân….
.
……………………………………..
Tiếng chuông điện thoại tại nhà của Duy Bảo reng lên, một cậu thanh niên bắt máy:
-A lô!, nhà họ Phương nghe đây .
-A lô..dạ tôi….cho tôi hỏi đây có phải là số nhà của anh Duy Bảo không? –Bên kia đầu dây là tiếng nói ngập ngừng, là giọng nữ….
-Đúng rồi, thế cô cần gặp anh tôi có chuyện gì à?-Duy Khang hỏi
-Anh…anh là em của anh Duy Bảo à? Tôi…tôi có chuyện muốn nói với anh ấy nhưng gọi máy cầm tay cho anh ấy không được nên tôi mới gọi đến nhà. Nếu như tôi đã làm phiền thì tôi xin lỗi
-…Anh hai tôi đang tắm nên không nghe máy đó, được rồi lát nữa anh ấy tắm xong tôi sẽ bảo anh hai tôi gọi lại cho cô…-Duy Khang dường như cảm nhận được vẻ lúng túng của người đang ở đầu dây bên kia nên trong lời nói ám chỉ rằng không có gì phiền cả….
-Thôi không…không cần đâu….Cảm ơn anh…Tút ..tút- Đường dây đã bị ngắt, sau khi bỏ máy xuống Duy Khang vô cùng ngạc nhiên, anh bâng khuâng tự hỏi, không biết cô gái là ai mà lại rụt rè đến thế, cứ như việc gọi đến nhà của anh là việc bất đắt dĩ. Xưa nay, chưa từng có người con gái nào gọi điện thoại đến nhà như vậy, thuở còn đi học, vẫn có những cô gái vì ngưỡng mộ Duy Bảo nhưng họ hoặc là mạnh dạn đến nỗi, trực tiếp đến nhà và bày tỏ tình cảm, ai nhút nhát thì chỉ dám viết những lá thư không tên bỏ dưới ngăn bàn hay gửi qua bưu điện, bởi lẽ…cả hai anh em nhà họ Phương không bao giờ để cho những người bạn cùng trường, cùng lớp biết được số điện thoại của họ…Nhưng đây là lần đầu tiên, có một cô gái gọi đến nhà anh.Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, anh gật gù và nhoẻn một nụ cười.
– Này, có chuyện gì mà cười một mình vậy hả?- Có tiếng nói bên cạnh Duy Khang- bấy giờ anh mới giật mình, bởi anh đang mải suy nghũ về cô gái khi nãy.- Cậu em của anh hình như đang có chuyện gì ấy nhỉ, trông em có vẻ trầm ngâm quá.-Duy Bảo vừa bước ra khỏi phòng tắm, khi đến bên cạnh chiếc sofa thì thấy em trai của mình ngồi đó như tượng nên hỏi
-À không..đâu có chuyện gì đâu anh, em có chuyện gì đâu. Là liên quan đến anh đó- Duy Khang đáp lời anh với một nụ cười đầy vẻ thăm dò.
-Chuyện liên quan đến anh, là chuyện gì thế?- Duy Bảo tròn mắt
– Ờ thì…thì dạo này hình như anh hai của em không còn là anh hai như trước nữa, dạo này anh hai có chuyện gì đó mà không muốn cho em biết thì phải- Duy Khang như vừa trách móc lại vừa trêu chọc.
-Làm gì có, xưa nay…anh đâu có dấu Tiểu Hi chuyện gì đâu chứ…mà sao em lại nói như thế, có chuyện gì xảy ra à?- Duy Bảo không tránh khỏi sự thắc mắc, không biết tại sao cậu em trai của mình lại chất vấn mình như thế.
– Có thật không đó????…Em nghĩ là có đó, vậy em hỏi anh nhé, cô gái đó là ai vậy?- Duy Khang hỏi mà như ngầm báo hiệu cho anh trai mình biết rằng mình đã biết chuyện gì rồi.
-Cô…cô gái nào, em nói gì sao anh không hiểu- Duy Bảo há hốc mồm, những lời nói lấp lửng của Duy Khang hôm nay khiến anh cảm thấy hình như cậu em trai mình đã hiểu lầm chuyện gì đó.
-…Anh trai em, dạo này thay đổi rồi, em không còn là số một cùa anh nữa rồi, anh muốn dấu em thật sao. Người ta đã gọi đến nhà và hỏi anh một cách ân cần đến thế mà anh còn giả vờ không biết, chẳng lẽ anh hai sợ em không cho anh hai có bạn gái à…Em đâu có ích kỉ đến vậy chứ- Duy Khang xụ mắt xuống, giọng nói hờn dỗi giống hệt trẻ con…
– Không…không có đâu, sao Tiểu Hi lại nói như thế, Tiểu Hi lúc nào cũng là em trai bảo bối của anh, tình yêu thương anh dành cho Tiểu Hi là không bao giờ thay đổi….-Duy Bảo rối rít giải thích, anh rốt cuộc không biết vì lẽ gì mà Duy Khang lại trách anh như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của đứa em trai mà anh cảm thấy có lỗi vô cùng. Từ nhỏ đến giờ, khi mẹ qua đời, bố thì lúc nào cũng vắng nhà, chính anh là người chăm sóc cho đứa em trai từng li từng tí, cậu bé Duy Bảo lúc đó chỉ mới là một cậu bé con…nhưng cậu đã biết ru em ngủ, mỗi khi em ốm là cậu thức trắng đêm túc trực bên em, không bao giờ rời mắt, đến lúc mệt quá ngủ thiếp đi, lúc giật mình dậy thì cậu lại trách mình tại sao lại ngủ quên…Ở trường, hễ ai bắt nạt em là cậu quyết ăn thua đủ với người đó, thậm chí là những thằng bé to con hơn cậu gấp nhiều lần. ..Mỗi khi bố phạt đòn Duy Khang, cậu lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ em, thay em chịu đòn……………..
– Thực ra…chết rồi, em diễn hơi quá làm anh hai….thực ra em không bao giờ nghĩ như thế đâu, anh hai thương yêu em như thế nào em biết rõ hơn ai hết mà.- Nhận thấy được sự bối rối của người anh trai trước sự giận dỗi của mình, anh cảm thấy áy này vì mình đùa hơi quá- Em xin lỗi, thực ra lúc nãy khi anh đang tắm, thì có một cô gái gọi điện thoại tìm anh đó…Nói chuyện có vẻ rất lúng túng, mà em nghĩ cô gái này có gì đặc biệt lắm đây nên mới được anh cho số cầm tay và cả số nhà….
-…Vậy à…cô ấy gọi anh sao???, Thụy Hân gọi anh à?- Duy Bảo nở nụ cười, rồi anh đi nhanh lên gác……….
Duy Khang mỉm cười…
…………………………………………………………..
……………………………………………………………………………
Tiếng chuông điện thoại cầm tay của Thụy Hân vang lên, trên màn hình điện thoại là dòng chữ “Người kì lạ”….đó chính là cái tên mà cô đặt cho Duy Bảo trong danh bạ điện thoại của mình….Đắn đo một lúc…cô nhấn ngón tay vào phím nhận cuộc gọi:
-Thụy Hân à, lúc nãy tôi đi tắm nên không nhận cuộc gọi của em được…xin lỗi em nhé…Từ hôm gặp em ở tiệm sách về đến giờ…đã mấy lần tôi đã định gọi cho em nhưng bận nhiều việc quá…loay hoay một lúc rồi lại quên mất….Hôm nay…em lại gọi cho tôi…tôi vui lắm…Tôi nghe nói…em đang có chuyện cần nói với tôi….Là chuyện gì vậy…em cứ nói với tôi nếu tôi giúp được em….tôi nhất định sẽ giúp tới cùng….-Duy Bảo nói một thôi, một hồi, không để cho Thụy Hân có cơ hội trả lời, cứ như anh sợ nếu không nói thì những gì mình muốn nói sẽ biến đi mất…- Thôi chết tôi thật không lịch sự chút nào, tôi nói nhiều quá, không để em nói lời nào hết…-Duy Bảo lúng túng…chưa bao giờ anh rơi vào tình thế như hôm nay…Anh luôn tự tin ở bản thân mình, chưa bao giờ tỏ ra lúng túng khi nói chuyện với bất kì ai..thế nhưng hôm nay khi nói chuyện với Thụy Hân anh lại vô cùng bối rối…cứ như thể…cô làm gì đó khiến anh phải như vậy…
– Em gọi cho anh…mà anh vui đến như thế cơ à?- Thụy Hân cảm động hỏi- Cô không hiểu được tại sao một chàng trai nhà giàu, dáng vẻ lạnh lùng, xa cách…thế nhưng những lời nói của anh hôm nay lại không giống như thế chút nào…
– Chứ còn gì nữa…tôi không hiểu tại sao chứ, từ hôm gặp em ở tiệm sách về là tôi không giây phút nào mà lại ngừng nghĩ về em…thậm chí….tôi cảm thấy như mình có lỗi với đứa em trai của mình…bởi từ trước đến nay, ngoài em trai tôi ra không ai có thể khiến tôi phải bận lòng cả, nhưng từ khi tôi gặp em thì…..
Im lặng……..
…………………
– Thụy Hân…em còn nghe không đó, hay là tôi…tôi đã nói gì không phải- Duy Bảo trộm nghĩ, lời nói của anh đã làm cho Thụy Hân phật lòng..Nhưng thực ra không phải như thế..mà là Thụy Hân đang bị sốc…một cú sốc mang tên hạnh phúc chăng????!!!!!!!!!!Nó khiến cô không đủ can đảm để nói ra những lời mà cô đang định nói với anh….Thụy Hân xưa nay nổi tiếng là một cô gái mạnh mẽ và thẳng tính….Cô không ngần ngại nói ra những điều cô không thích hoặc không muốn với bất cứ ai nếu theo cô nghĩ rằng miễn điều đó không làm cho đối phương cảm thấy phật lòng, ngay đến bố mẹ và Khả Thụy em trai cô…cũng hiểu rất rõ bản tính này của cô…Phân vân một hồi, cuối cùng cô cũng cất tiếng..
– Anh…anh Bảo này…à không…là Phương đại thiếu gia mới đúng chứ…Mấy hôm nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều …về lời đề nghị kết bạn với anh ở tiệm sách hôm đó, bản tính của tôi hơi hiếu thắng lại hay tỏ ra tự đắc nên tôi mới đưa ra đề nghị bốc đồng đó…Không ngờ, anh lại đồng ý…Giờ nghĩ lại tôi thấy mình đã quá mạo muội…một cô gái bình thường như tôi sao lại có tư cách làm bạn với một đại thiếu gia như anh chứ..Tôi xin lỗi anh vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình………….
……..Im lặng…………
…………….
…..Im lặng……….
– Em nói gì vậy? …em vừa gọi tôi là gì?….Cái gì là Phương đại thiếu gia?….Tại sao lại nói là có tư cách với không có tư cách….?Em….em không muốn làm bạn với tôi thật sao?….Tôi đáng ghét đến thế à?- Những lời Thụy Hân nói khiến Duy Bảo như bị dội một gáo nước lạnh, anh cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực, những lời nói đó cứ như hàng trăm mũi kim đâm vào trái tim anh…Từ trước đến nay, những cô gái muốn đến với anh, tìm mọi cách để chinh phục tình cảm của anh là vô số kể, họ là những cô gái con nhà gia thế, cao sang, quý phái …lại kiều diễm, sắc sảo nhưng chẳng ai làm anh động lòng….Nhưng hôm nay…những lời nói của một cô gái bình thường đã làm anh đau….
………………
– Không….tôi không nói là anh đáng ghét…chỉ là tôi cảm thấy rõ ràng là mình đã với quá cao…Tôi và anh là người của hai thế giới….Những thứ anh có tôi không bao giờ có được…Và ngược lại…những gì tôi có….đâu đáng để cho anh phải ghé mắt tới….Vì thế cho nên điều tôi muốn nói với anh là hãy quên những lời tôi nói ngày hôm đó đi…và hãy quên luôn tôi đi….Tôi chắc chắn, một người như anh không khó để tìm được những người bạn đủ tư cách làm bạn với anh đâu….đừng bận tâm tới tôi nữa…..dù sao cũng cảm ơn anh….vì đã dành thời gian nghĩ về tôi….-Nói rồi cô ngắt máy………
Đầu dây bên kia………một cảm giác…………..
– Thụy Hân..Thụy Hân…tôi…- Anh gọi tên cô….Nhưng chỉ còn nghe thấy ở đầu dây bên kia tiếng tút tút…..
…………………………………………..
……………………………………………………….
…Một nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn…
Anh ấn nút gọi lại…một hồi chuông đổ…nhưng rồi sau đó là những tiếng tút tút….Không nản lòng….anh lại nhấn nút ….-“ Thuê bao quý khách ….”- Đầu dây bên kia đã ngắt máy….
Duy Bảo thẫn thờ….ngồi như tượng trên chiếc ghế xoay….đôi mắt vốn mang mẻ trầm buồn giờ lại trở nên u uất….
Thụy Hân….cầm trên tay quyển sách….nhưng cô không đọc được chữ nào…Trong cô lúc này cũng có cái gì đó nhói đau…cô cảm thấy ray rứt….cô tự hỏi không biết điều cô làm là đúng hay sai….chỉ thấy…sống mũi cay cay…