Bạn đang đọc Akaineko: Chương 55: Hoàng Tử Hoa Hồng
Tôi nằm trong phòng mình và đầu óc cứ lâng lâng như ở trên mây.
Tôi đã lo sợ chuyện mình không thể hòa nhập lại được với gia đình mình do tôi đã rời khỏi đây quá lâu. Thế nhưng bây giờ đó không còn là vấn đề quá lớn nữa. Rõ ràng chúng tôi vẫn có thể là một gia đình cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, vậy mà tôi chẳng hiểu sao trước đây mọi thứ lại không được như thế. Khi chuyện đó đã qua thì tôi lại phải đối mặt với một vấn đề mới, một vấn đề cổ xưa hơn nhưng giờ đây mới vừa được khai quật lại, một vấn đề mà tôi đã lo lắng rằng một ngày nào đó nó sẽ tới kể từ ngày tôi nhận thức được mình là ai trong cái thế giới rộng lớn này.
Chính là việc kết hôn chính trị.
Cho dù bố tôi có trấn an thế nào thì tôi vẫn thấy không yên tâm, mấy chiêu trò đó thì ông ấy và anh tôi có đầy cả ra đấy, quan trọng là tôi không rành vấn đề này nhiều tới mức có thể nhận ra được nó ngay từ đầu. Tôi cũng biết rằng Hoàng tử Orehi không hề là một người xấu, chính anh ấy là người đã đỡ tôi tối qua khi tôi vấp phải mấy thanh sạp chết dẫm (mặc dù trong thâm tâm tôi đã hi vọng đó là một người khác). Ít ra thì tôi cũng phải nói cho anh ấy hiểu trước khi mấy người kia định làm gì đó cao tay hơn bởi vì bố tôi đã đi Hoa Hồng Đỏ thật rồi và cuộc gặp mặt của chúng tôi được tổ chức vào ngày mai. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ có một ngày ở bên nhau…
Tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, tôi không nghĩ được chiêu gì cao siêu cả. Tôi có phải là người giỏi nắm bắt tâm lí người khác đâu? Bởi vậy, tôi bỏ cuộc!
Thay vì cứ nằm lăn lóc mà tự hành hạ não mình, tôi ngồi dậy và tìm cái gì đó để truy cập internet. Ít nhất thì Tổng quản Jintei cũng mang laptop đến đây cho tôi vì tôi tìm thấy nó trong ngăn kéo của chiếc bàn trang điểm. Sau khi nhập password, tôi lại được nhìn thấy giao diện quen thuộc hình một cô gái nhỏ thó đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế bành lớn, tưởng chừng như có thể lọt thỏm luôn vào trong lớp nhung bọc ghế ấy, trong bộ váy áo màu xanh dương rực rỡ và vương miện trên đầu: Đó là tôi của năm năm trước, trong buổi lễ chính thức nhậm chức Thế tử của anh Hime. Tôi cảm thấy khi ấy mình thật nhỏ bé (mà hình như bây giờ cũng vậy!)
Khi mở trình duyệt wed, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là tin tức về sự trở lại của một cái tên quen thuộc: Dehiki Hatsune. Anh ấy thực sự đã đi hát trở lại, nhưng không phải là cùng với nhóm nhạc của mình mà lần này chỉ có một mình anh. Tôi hoàn toàn không ngờ tới điều này, tôi cũng quên mất luôn rằng bây giờ anh không cần phải trốn chạy nữa bởi lẽ mối nguy hiểm của anh hóa ra lại chính là kẻ chỉ muốn giữ lấy sự an toàn cho anh. Bức ảnh to đùng của anh ấy được xuất hiện trên trang chủ của tờ báo mạng: một Dehiki rạng ngời và tràn đầy sức sống, tên anh được lặp đi lặp lại dưới những dòng bình luận, fan hâm mộ đang chào đón sự trở lại đầy lột xác của anh sau một thời gian hoàn toàn biến mất, bốc hơi khỏi mọi hoạt động của DEMON. Tôi thoáng mỉm cười khi biết điều ấy. Mọi người đều đang sống tiếp cuộc đời của mình, sau tất cả mọi thứ…
Ngay khi tôi vừa định chuyển sang bài báo tiếp theo thì có tiếng gõ cửa.
– Chào cô, công chúa! – Tên Miêu tinh đứng ngoài cửa mỉm cười.
– Gì đấy? – Tôi hỏi cái thứ cậu ta mang theo khi tới đây, giống như một chậu cây.
– À! Là quà sinh nhật mà Hoàng hậu muốn gửi cho cô. Bà ấy không muốn nó nằm lăn lóc trong mớ quà sinh nhật chất đống của công chúa!
Cậu ta đưa cho tôi một cái chậu gốm nhỏ màu trắng chỉ cỡ bằng một cái cốc, trong đó có một cái chồi xanh đang nhú dần lên.
– Tôi vào trong được không?
– Không phải nhiệm vụ của cậu kết thúc rồi sao? – Tôi nói, ám chỉ thứ mình đang cầm trên tay.
– Cơ bản thì là thế! – Cậu chàng nhún vai.
Tôi không chắc mình có thực sự muốn đuổi cậu ta về hay không vì suy cho cùng thì cảm giác có lỗi trong tôi vừa mới thở phào, ít ra cậu ta không cạch mặt tôi. Điều đó khiến suy nghĩ của tôi có phần tươi sáng trở lại…
Tôi bước né sang một bên cho cậu ta lách người vào trong phòng. Khi đi ngang qua, cánh tay cậu ta chạm vào vai tôi làm cho những tế bào chỗ đó bỗng chốc chộn rộn cả lên, bụng tôi cũng chộn rộn như thể tôi sắp sửa bước vào một phòng họp đầy tính chất nghiêm túc cùng với một đám bươm bướm bay trong đấy vậy. Tôi thậm chí xấu hổ vì cảm giác đó tới mức không muốn quay sang nhìn cậu ta liền sau đó.
– Cái này… – Tên Miêu tinh tọc mạch chạm vào bộ quần áo tôi mặc hôm qua trong tiệc sinh nhật đang được vắt ngang qua cái ghế chỗ bàn trang điểm. – …bị rách này?
– À! Là do vấp té lúc múa sạp đấy!
– Là khi ấy à? – Cậu ta vân vê chỗ bị rách trong tay, không hẳn là xem xét mà giống như đang suy nghĩ hơn.
– Sao đấy?
– Thì… hơi đáng tiếc nhỉ? Bài múa rất đẹp, chỉ mong là cái kết cũng sẽ được như thế!
– Cảm ơn vì lời khen! – Vừa nói tôi vừa bước trở lại giường mình để tắt cái máy tính đi. Thật không tin được là cậu ta lại nói ra điều đó. – Nhưng đối với nhiều người thì đó là một cái kết đẹp đấy chứ?
– Sao lại đẹp cơ? – Cậu ta cũng mò vào theo tôi, khái niệm về giới tính hình như không hiện hữu trong đầu cậu ta thì phải? Đáng lẽ ít ra thì cậu ta cũng biết nghĩ cho tôi một chút chứ?
Tôi mở cửa bước ra ban công nhìn ra vườn dâu để hít chút khí trời mặc dù nó không khác nào tự tra tấn mình vì không khí khô và lạnh đến ghê người. Tuy nhiên nếu cứ ở trong căn phòng ấy thì sớm muộn gì tôi cũng chết ngạt mất!
– Hoàng tử và Công chúa? Không phải là một cái kết đáng mơ ước sao? Hẳn có nhiều người dành cả tuổi thơ chỉ để tưởng tượng ra điều đó! – Tôi xoa hai tay vào nhau cho quen dần với cái lạnh đầy mới mẻ này.
– Vậy… cô không thích à?
– Có lí do gì để tôi không thích à?
– Mặt cô đang hiện rõ ra kia kìa!
Gì cơ? Mặt tôi á?
– Cậu không thể nhìn thẳng vào mặt một công chúa như vậy được! Thế là khiếm nhã đấy nhé!
– Xin lỗi! Tôi không quen với cách cư xử trong cung lắm, tôi cũng không ở đây nhiều!
– Cậu có vẻ ăn nói biết điều hơn khi vào cung nhỉ?
– Tôi sợ mất việc ấy mà! Nhưng thú thật có một vài thói quen khi ở bên cạnh cô tôi không thể bỏ được, vậy nên chỉ biết tự kềm chế bản thân thôi!
Coi cậu ta đang nói gì kìa? Như vậy là ý gì chứ? Mà tại sao tôi không hỏi thẳng cậu ta chứ?
– Vả lại… – Cậu ta lên tiếng. – Tôi nghĩ nếu như người khác hiểu lầm chúng ta thì công chúa sẽ bị ảnh hưởng, mọi người thì quen với việc tôi theo cô rồi nhưng người trong cung thì không! Bây giờ cô còn có cả một vị hôn phu…
Coi nào, cuối cùng thì cậu ta cũng nói ra mấy từ đó…
– Đó mới chính là vấn đề đấy! – Tôi gục mặt vào giữa hai tay mình.
– Thế cũng tốt chứ sao? Một viễn cảnh mà biết bao người mơ ước, một chàng trai có cả bề ngoài lẫn học thức, sau này không cần lo lắng con mình không có được một nguồn gen tốt,… có cả tá thứ để cô thấy mình hạnh phúc nhất trên đời với cuộc hôn nhân ấy!
– Tôi chẳng biết là cậu có đang nói thật lòng mình hay không!?
– Nếu tôi nói là nói dối thì có thể thay đổi được gì chứ?
Tôi chẳng biết nhưng tôi cảm thấy như mình vừa bị đâm ột nhát.
– Tôi cảm thấy thật bất lực! Gen tốt à? Đứng trên mơ ước của người khác à? Điều đó có khiến tôi hạnh phúc hơn họ không?
– Bố mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con cái mình! Chẳng ai muốn con cái mình lấy phải một tên vô danh tiểu tốt, không có đến một cái tương lai chắc chắn trong tay… như tôi chẳng hạn!
Tôi ngẩn mặt lên vì bất ngờ. Cậu ta cũng cảm thấy bất ngờ ngay cả với lời mình nói.
– À! Đó chỉ là một ví dụ thôi mà!
– Ví dụ chính xác quá nhỉ?
– Vậy… cô định thế nào?
– Thì phải tới đó thôi, cuộc gặp mặt ấy! Nhưng tôi nhất định sẽ không đồng ý dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa…
*
18 GIỜ 27 PHÚT
Lâu đài Torikiyumi, vương quốc Hoa Hồng Đỏ.
Chàng Thế tử cảm thấy như có lửa ở trong lòng. Bước chân cậu vang lên những thanh âm gấp gáp và đầy hối thúc trong hành lang rộng nối đại sảnh của tòa lâu đài với một lối đi mở ra sân hiên dẫn đến khu vực làm việc của Quốc vương và Quốc hội – chính là “cái đầu” không thể cắt đứt của một vương quốc.
Cuộc nói chuyện này sẽ là một khởi đầu hoàn hảo cho kế hoạch của cậu.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo lắng như lúc này. Trước đây, cậu làm mọi thứ với lòng nhiệt thành và dùng chính bản thân mình như một lời cam kết hữu nghị thế nhưng giờ đây, khi sự chân thành của cậu không còn được đền đáp nữa, buộc cậu phải lựa chọn bước vào con đường của một chính trị gia thực sự. Cũng chính là buộc cậu phải lớn lên và nhìn vào thực tế rằng thế giới mà cậu đang sống vốn dĩ không còn yên bình như trước đây nữa. Lần đầu tiên trong đời cậu biết dùng sức mạnh chính trị của mình như thế nào thay vì chỉ đâm đầu vào tìm cách phát triển kinh tế theo cảm tính.
Mọi chuyện đã được sắp đặt để cậu có được khu K20 bằng mọi giá.
– Thế tử! – Tổng quản Higata chợt gọi cậu, nhưng cả Quốc vương đi phía trước cũng quay lại. Vị Tổng quản mặt xanh lét nhìn họ khi vừa nhận xong một cuộc điện thoại. – Hoàng hậu… Hoàng hậu vừa bị ngất đi trong phòng!
– Gì cơ?! – Cả hai cha con cùng hoảng hồn.
Chuyến bay của họ vừa mới kết thúc và trong khi Hoàng hậu được đưa tới phòng nghỉ dành cho khách của Hoàng gia thì hai người tranh thủ đến chào Quốc vương của Hoa Hồng Đỏ. Chẳng thể ngờ là chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc như vậy.
– Con hãy về xem Hoàng hậu thế nào đi! – Mokiro nhanh chóng đưa ra quyết định. – Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là một lời chào hỏi thôi! Một mình ta là đủ rồi!
– Nhưng…
– Không bàn cãi nữa! Ta không chắc là ta hay con lo lắng cho Hoàng hậu hơn đâu, nhưng việc ta đã đến đây thì không thể thất lễ với Quốc vương được!
Trước lí lẽ ấy, Himeshiro không còn cách nào khác phải nghe theo. Hơn cả thế, bố cậu có vẻ đang rất bối rối vì tin tức vừa nghe được kia.
– Vậy nhờ bố, con sẽ về xem mẹ thế nào! – Nói rồi cậu chàng đành quay lưng bước đi, theo cùng có hai cận vệ khác nữa. – Nhưng mà… – Thế tử chững lại trong phút chốc. – Bác không đi cùng cháu sao, Tổng quản Higata?
– Tôi sẽ theo hộ tống Quốc vương, thưa Thế tử!
Chàng Thế tử rời đó với những khúc mắc của mình, Quốc vương cứ đứng giữa hành lang mở đang trầm mình trong cơn bão tuyết cho tới khi thấy cánh cửa dẫn trở về đại sảnh đóng lại sau lưng con trai mình.
– Liệu… như thế có ổn không, thưa Quốc vương? – Tổng quản Higata lên tiếng, giọng run run vì lạnh.
– Không sao! Nó cần phải ở yên một chỗ cho tới khi ta biết được nguyên nhân của cái trò hợp tác này! Chỉ có như thế ta mới có thể đi trước nó một bước thôi!
*
18 GIỜ 45 PHÚT
Phòng dành cho khách, lâu đài Torikiyumi, vương quốc Hoa Hồng Đỏ.
Rika nhìn lên cái đồng hồ quả lắc lớn ở phía cuối căn phòng được sắp xếp riêng ình. Lâu đài này chỉ vừa mới được xây nên cách đây chưa tới năm năm khi Quốc vương của Hoa Hồng Đỏ quyết định chuyển tới đây vì thế nên so với cả tổng thể được xây dựng vô cùng hiện đại của lâu đài, chiếc đồng hồ quả lắc này trở nên lạc lõng một cách lạ lùng. Quả lắc của nó đúng là một tuyệt tác thực sự với những đường vân miêu tả cả một trận chiến, Rika không nhận ra được đây là trận chiến gì, có lẽ là một phần lịch sử của Hoa Hồng Đỏ. Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì Người cũng cảm thấy nó có gì đó như không đúng lắm…
Đúng lúc đó thì một cận vệ gõ cửa bước vào.
– Thưa Hoàng hậu, Thế tử tới rồi!
Hoàng hậu gật đầu cho lui rồi nhanh chóng rời khỏi chiếc bàn uống trà mình đang ngồi để bước tới giường – chiếc giường lúc bấy giờ đã được trang bị đủ thiết bị y tế như thể có ai đó đã mang một phần của bệnh viện đến đây vậy. Rika gắn cái ống truyền nước biển vào tay mình (mà thực ra chỉ là gắn hờ ở đó chứ không cắm nó vào mạch máu) và nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Thế tử bước vào, canh giờ vừa chuẩn.
– Sao lại có chuyện này chứ?! – Chàng Thế tử có một chút cộc cằn đẩy cánh cửa vào trong phòng. Hoàng hậu cố hé mắt nhìn nhưng do con trai đã bước tới quá gần nên Người lại nhắm mắt lại.
Hai giây sau Người cảm thấy cậu chàng đặt tay lên phía cánh tay không có ống truyền của mình.
– Mẹ à! Người không sao chứ? Bác sĩ đâu cả rồi?
– Hime… – Rika vờ mệt mỏi mở mắt ra. – Ta không sao đâu!
– Sao tự dưng mọi chuyện lại thành như thế này chứ? Bác sĩ có nói gì không ạ? – Mặt chàng Thế tử hiện rõ vẻ lo lắng.
– Chắc chỉ là kiệt sức thôi! – Rika chỉnh giọng thều thào. – Chuyện bình thường ấy mà!
– Mẹ à! Chuyện này sao gọi là chuyện bình thường được?! Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi những chuyện như thế này rất nguy hiểm đấy ạ!
– Cảm ơn con đã lo lắng!
– Bố bảo con ở lại xem mẹ thế nào! – Cậu chàng thở dài. – Vậy nên mẹ cứ nằm nghỉ đi!
Thế tử đứng dậy kéo chăn ẹ mình.
Lúc bấy giờ cậu mới nhìn thấy cánh tay phía bên kia, với miếng dán gắn hờ trên cổ tay Hoàng hậu…
*
18 GIỜ 57 PHÚT
Phòng ăn tiếp khách, lâu đài Torikiyumi, vương quốc Hoa Hồng Đỏ.
– Món này thực sự rất ngon đấy! – Mokiro không thể không thốt ra một lời cảm thán đúng lúc.
– Đúng không? – Henri cũng nhắm mắt lại thưởng thức vị ngon của miếng thịt áp chảo tan chảy trong miệng mình.
– Gì đây? Anh tuyển cả đầu bếp mới để đón chúng tôi đấy à?
– Đâu có, bày trò thế thôi!
Cả hai vị Quốc vương cùng phá ra cười.
Không khí trong căn phòng này bỗng chốc trở thành một cuộc gặp mặt tình địch cũ nhưng không còn tí thù địch nào. Hoàng tử Henri trước đây cũng là một người được sắp xếp hôn ước với Hoàng hậu Kojimoto, tuy nhiên vào thời điểm đó Người chưa được phong tước để trở thành vua. Sau khi anh trai của Hoàng tử mất – chính là vị vua đời trước, thì Henri được chọn để trở thành người cai quản đất nước. Đối với Mokiro chuyện nói chuyện vui vẻ như thế này không có gì quá đáng, con người này nếu chỉ xét trên phương diện tình cảm cũng không có gì để đề phòng vì trước đây Henri và Rika coi nhau như anh em nhiều hơn là người yêu. Bởi vậy mới có sự thoải mái này đây!
– Vậy… con trai tôi tìm tới anh khi nào thế? – Mokiro hỏi. Phía bên kia bàn dường như vẫn chưa có khái niệm gì về chuyện đã bắt đầu vào trọng tâm của cuộc gặp.
– Nhóc Hime à? Hai hay ba ngày trước gì đó! Nó đến rủ Orehi đến Bồ Công Anh Xuân chơi, đồng thời đề nghị luôn cả chuyện đó. Thật sự thì cậu có một đứa con trai quá tuyệt vời đấy, ý tưởng ba nước cùng hợp tác chắc chắn sẽ khiến nhiều người lớn như chúng ta bất ngờ!
– Nó có nói gì về lí do nó muốn làm vậy không?
– Tôi tưởng nó đã bàn bạc với cậu rồi chứ?
– Không có! Mọi thứ dường như quá nhanh, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì nữa là!
– Nói cho cùng thì lần này Hime hành động gấp gáp thật!? – Quốc vương Hoa Hồng Đỏ chợt ngẫm nghĩ. – Nếu nói như cậu thì nó tự sắp xếp những chuyện này một mình rồi mới cho cậu biết à?
– Sắp xếp?
– Ừm, hôm trước có nghe phía tổng lãng sự quán bên Hoa Hướng Dương gọi về thông báo gì đó. Có lẽ thằng nhóc đã xử lí bên phía Hoa Hướng Dương trước cả khi tới đây!
Hoa Hướng Dương.
Mokiro bắt đầu nhìn thấy mọi thứ diễn biến theo một chiều hướng mà Người đã từng đoán trước.
– Tổng quản Higata! – Quốc vương Bồ Công Anh Xuân nói ngay khi vừa chia tay vị Quốc vương kia xong. Cánh cửa phòng ăn cũng chỉ mới vừa sập lại sau lưng Người. – Nhờ ông nói chuyện với thư kí trưởng của tôi giúp!
– Vâng, thưa Quốc vương!
– Bảo ông ấy sai người tới Tổng lãnh sự quán của Hoa Hồng Đỏ ở Hoa Hướng Dương và tìm một người…
*
Cái mà tôi tưởng tượng không phải là cái này. Cho dù có là nằm mơ hay là có chết đi sống lại (mà thực ra là đã sống đi chết lại rồi đấy thôi) thì tôi cũng nhất định không thể tưởng tượng ra được điều này. Một cuộc gặp mặt đính ước giữa hai quốc gia lại như thế này sao? Lại là một buổi đi chơi trong công viên chẳng có bóng người nào á? Có gì sai ở đây không vậy?
Không, không! Giờ thì đó chẳng phải vấn đề cần kíp lắm nữa rồi. Vấn đề quan trọng hơn chính là cái thứ đang lợm trong cổ họng tôi lúc này đây, tôi sẽ không thể chịu đựng được cái trò ngồi trong cái tách trà xoay mòng mòng này thêm một tích tắc nào nữa đâu!
– Chúng ta chơi trò khác nhé?! – Cuối cùng thì cái vòng xoay cũng dừng lại để chàng Hoàng tử đang toe toét cười hỏi tôi.
– Ưm, em nghĩ là chúng ta nên ăn cái gì đó… – Phải, tôi phải làm gì đó trước khi tôi nôn hết bữa sáng của mình ra chỉ vì cái trò vớ vẩn này.
– Vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà!?
– Không, ý em là một vài món ăn vặt thì sao? Anh muốn thử ăn thứ gì khác ngoài những món tráng miện cao lương mĩ vị không? – Tôi leo ra khỏi cái tách khổng lồ bình an vô sự, ít nhất là cho tới lúc này.
– Nghe thú vị đấy! – Chàng Hoàng tử này thực sự quá dễ cười.
Tôi và anh ấy lượn vòng trong khu giải trí giờ đây không còn đến một mống người. Tuy vậy nhưng tôi vẫn chắc mẩm rằng ở đâu đó trong mấy lùm cây hay mấy chỗ khuất kia nhất định có người đang theo dõi chúng tôi, các camera giám sát hoạt động hết công suất và máy nghe lén thì đảm bảo luôn trong tình trạng tốt nhất. Không biết liệu tôi có là người lo lắng thái quá hay không nhưng mà sau chuyện tên Miêu tinh đặt máy nghe lén dưới cổ áo tôi hôm trước thì tôi thấy đâu đâu cũng có mấy thứ như vậy, chỉ có điều chúng ít tinh vi hơn thôi. Mặc dù đã đóng cửa cả khu vui chơi lớn nhất Bồ Công Anh Xuân để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt này nhưng có lẽ đối với đội cận vệ thì như thế vẫn chưa đủ. Họ bảo làm thế để chúng tôi có không gian riêng tư.
Như thế này thì riêng tư cái nỗi gì nữa!
Tôi vẫn cố thật bình tĩnh sau gần hai tiếng đi với anh chàng này. Anh ấy trông khá tốt bụng và dễ thương, rất hay cười có điều hơi khó hiểu khi cứ bắt tôi chơi hết trò này tới trò kia. Thực sự là tôi vẫn chưa nói lời nào từ khi bước vào trong khu vui chơi này nên tôi không chắc là mình có thể nói nổi cái chuyện mà tôi muốn nói hay không.
Chúng tôi đi vòng qua khu trò chơi dành cho trẻ con rồi đi qua một thảm cỏ luồn dưới đường ray trên cao của chiếc tàu lượn siêu tốc, tiếp đó là nhảy qua những tảng đá nổi lên khỏi mặt nước của một hồ nước nằm lọt thỏm giữa hai vách đá nhân tạo lớn có những dòng thác trắng xóa đổ xuống, có cảm giác như chúng tôi đang đi du ngoạn vậy! Tất cả những nỗ lực đó chỉ nhằm mục đích tìm cho ra một cái máy bán kem tự động nào đó ẩn nấp trong cái khu trò chơi to đùng này. Nói thật là tôi không giỏi việc tạo cảm hứng cho người khác lắm, tôi chỉ đang cố nhớ lại những bức ảnh của paparazzi chụp lén Miwa và anh Kawahachi hôm trước để làm tư liệu khiến cho cái buổi gặp mặt này sẽ không trở thành thảm họa thôi! Ý tưởng đi ăn kem đến bất ngờ nhưng cũng không tới nỗi tệ lắm. Và hơn nữa thì ít ra tôi cũng đã nói được gì đó “xây dựng chủ đề” thay vì chỉ ậm ừ mấy câu trả lời vô vị cho câu hỏi của chàng Hoàng tử.
Chẳng phải là tôi muốn cuộc đính ước này thành một cuộc hôn nhân có tình yêu thực sự mà chỉ là tôi không muốn mình cứ mãi không biết phải mở miệng với Hoàng tử thế nào…
Nhưng tôi nghĩ là tôi đã thấy thứ mình cần tìm:
– Đây rồi! – Gần như mừng rỡ, tôi chạy tới bên cái máy bán kem tự động.
– Kem á? – Chàng Hoàng tử chắc là chẳng nghĩ đến. – Vào lúc trời lạnh thế này à?
Tôi cân nhắc một chút. Trời lạnh đến nỗi tôi phải chọn một cái váy dài quá gối trước khi đến đây, thế mà tôi cứ nghĩ mãi về chuyện ăn kem mà không cân nhắc tới thời tiết.
– Em xin lỗi! Em chỉ nghĩ là đi khu vui chơi thì ăn kem thế này sẽ rất tuyệt! – Vì đó là điều tôi chưa từng làm bao giờ.
– Thật á?! – Chàng Hoàng tử lại phá ra cười, thậm chí anh ấy còn gập cả người lại khi những tiếng cười lảnh lót vang lên. – Em đúng là một cô công chúa thú vị!
– Anh nói thế là có ý gì đấy!?
– Thì… đúng thật mà! – Khi đứng thẳng trở lại bình thường, anh chăm chú nhìn tôi. – Anh đã lo sợ không biết phải nói chuyện với em như thế nào vì em cứ im lặng mãi đấy!
– Em nghĩ… vì chuyện này quá mới mẻ với em. Em cũng lo cuộc gặp mặt này sẽ kết thúc mà chẳng đem lại kết quả gì!
– Em thật sự chấp nhận cuộc hôn nhân này sao? – Đồng tử trong mắt anh nở rộng ra ngạc nhiên, hẳn là tôi đã nói những điều khiến anh hiểu lầm.
– Còn anh thì sao? Chính vì vậy nên anh mới tới Bồ Công Anh Xuân, không phải sao?
– Thực ra thì anh chỉ mới nghe chuyện này ngày hôm qua thôi! Himeshiro ban đầu chỉ muốn anh tới chơi nhưng hôm qua lại đột ngột nói chuyện với anh và hỏi anh thấy em thế nào. Anh tới cuộc gặp mặt này mà chẳng có chuẩn bị gì cả, ngay cả tinh thần xem cô dâu tương lai của mình thế nào hay là có đồng thuận hay không với cuộc hôn nhân này cũng không luôn! Thế đấy! Trước khi gặp em thì trong đầu anh chẳng mường tượng ra được gì cả!
– Vậy… bây giờ thì sao? – Tôi đinh ninh rằng cơ hội của mình đã đến, tôi nhất định phải làm rõ chuyện này.
– Cũng có thể xem là có “thu hoạch”! Anh nghĩ nếu có một cô dâu ngây thơ thế này thì đúng là một chuyện lớn vì anh sẽ phải dạy dỗ em lại từ đầu mất! – Anh chàng lại mỉm cười rất hài lòng.
– Em… em nghĩ anh không cần nghĩ tới chuyện đó đâu!
– Sao?
– Em cũng giống như anh vậy. Thực sự em chỉ mới biết tới chuyện này ngày hôm qua thôi! Tuy nhiên, quan điểm của em đã rõ ràng từ khi em nhận thức được rằng mình đang sống trong một môi trường thế nào. Và… em không muốn có một cuộc hôn nhân chính trị. Anh có thể nói em ngây thơ và có thể là mơ mộng nữa nhưng em muốn được lấy người mình yêu!
– Anh đoán không lầm mà! Em đúng là rất thú vị! – Nụ cười vẫn giữ nguyên trên gương mặt điển trai đến ngây người kia. Nhưng tôi biết rằng nụ cười ấy đã có chút thay đổi. – Thẳng thắn!
Tôi im lặng chờ câu trả lời thực sự của anh ấy.
Đáp lại sự chờ đợi của tôi cũng chỉ là một sự im lặng nữa đến từ phía Hoàng tử.
Thực lòng thì tôi không muốn mọi thứ như thế này, chúng tôi chỉ vừa mới trò chuyện bình thường với nhau chưa đầy hai phút vậy mà chính tôi đã đẩy nó vào bế tắc. Lần này thật là không còn lối thoát ra nữa.
Tôi định mở miệng nhưng anh ấy lại nhanh hơn, nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đi.
– Anh đói rồi! Chuyện đó để sau hãy nói đi!
*
– Chúng ta lên đó trước khi cuộc gặp mặt này kết thúc nhé! – Hoàng tử Orehi đề nghị.
Vừa nói anh ấy vừa chỉ tay lên cái vòng đu quay đang sáng đèn lấp lánh như chào đón chúng tôi. Tôi gật đầu rồi cả tôi và anh cùng trèo vào trong một trong các buồng nhỏ khi nó dừng lại trước mặt chúng tôi, cảm nhận vòng quay đang đưa chúng tôi đi lên. Tôi e là phải mất một thời qian khá lâu để chúng tôi có thể lên được tới đỉnh của nó vì chiều cao của cái vòng đu quay này tương đương một tòa nhà chín tầng, được mệnh danh là vòng đu quay lớn nhất của Bồ Công Anh Xuân và lớn nhất trong khu vực.
Trong không gian buồng nhỏ hẹp, tôi và chàng Hoàng tử ngồi ở hai băng ghế đối diện nhau. Anh ấy đưa mắt nhìn ra bầu trời đen u ám bên ngoài với ánh nhìn đầy suy tư. Không chỉ có anh ấy mà ngay cả tôi cũng có những suy tư của riêng mình. Chúng tôi ở bên cạnh nhau cả ngày hôm nay, giống như một buổi hẹn hò thực sự, anh rất vui vẻ và khi nhìn nụ cười tỏa nắng của anh, tôi bất giác cũng mỉm cười theo. Chính vì thế, đôi khi cái cảm giác tội lỗi trong tôi không cho phép tôi nói ra điều đó, cái điều phá hỏng tâm trạng của anh.
Nhưng cả hai chúng tôi biết rằng điều đó sẽ phải tới, không sớm thì muộn.
– Tệ thật nhỉ? Nếu hôm nay là một ngày đầy sao thì hết sẩy! – Hoàng tử Orehi nhận xét.
– Em cũng nghĩ thế! – Tôi hùa theo và anh nhìn về phía tôi mỉm cười, ánh sáng lấp lánh của vòng đu quay càng khiến cho nụ cười ấy của anh có phần ảo diệu hơn nữa. – Có ai nói là anh có nụ cười rất đặc biệt không?
– Hầu như ai cũng nói vậy! – Anh toe toét. – Có ai nói em rất thú vị chưa?
– Chắc là chưa! – Tôi thành thật.
– Vậy anh rất hân hạnh trở thành người đầu tiên!
– À! Em đã cố không hỏi nhưng mà…
– Sao? – Anh ấy quay sang nhìn tôi.
– Anh có bạn gái không thế?
Thực lòng thì Hoàng tử Orehi lớn hơn tôi những sáu tuổi, tôi nghĩ nếu anh ấy nói không thì chuyện này nghe có chút phi hiện thực.
– Chuyện đó thì có gì quan trọng?! – Giọng chàng Hoàng tử hạ xuống những nốt trầm bất thường. – Cuộc đời của những người như chúng ta ngay từ lúc sinh ra có lẽ đã được số phận định đoạt là không thể có được một tình yêu thực sự rồi: ham muốn quyền lực, củng cố địa vị, tiền tài, danh vọng,.. Tình yêu có thể dùng để mua quá nhiều thứ thế thì tại sao cứ phải cố tìm kiếm trong vô vọng? Chi bằng hãy sống mà giả vờ như không biết thứ đó có tồn tại còn hạnh phúc hơn!
Tôi nheo mày. Trước mặt tôi cứ như là một con người khác vậy, không còn nụ cười thánh thiện ấy, gương mặt của Hoàng tử Orehi như bị một màn mây mù vây quanh. Tại sao anh ấy lại có những suy nghĩ bi quan đó?
– Em không cần nghiêm trọng thế đâu!
– Nhưng rõ ràng là nghiêm trọng mà! Anh… thực sự cảm thấy không sao cho dù…
– Anh không định khiến em thế này! – Anh ấy vừa nói vừa với tay về phía tôi. Anh đặt một ngón tay lên thái dương tôi như vỗ về. – Một nàng công chúa xinh đẹp và ngây thơ như em đáng lẽ nên được sống một cuộc đời vô ưu vô lo chứ không phải bị cuốn vào cái vòng xoáy chỉ khiến con người ta đau đớn!
– Có lẽ thế chăng?
– Chắc chắn thế! – Anh lại mỉm cười.
– Nhưng em khác với anh, em muốn được tự quyết định cuộc đời mình chứ không muốn bị cuộc đời này chi phối. – Chưa bao giờ tôi nghĩ tôi có thể nghiêm túc đến thế này.
Tới tận bây giờ tôi mới phát hiện ra anh ấy đáng sợ như thế nào. Không phải là đáng yêu và ngọt ngào như những gì anh thể hiện trong suốt cả ngày hôm nay. Anh ấy chính là một con cáo đích thực! Cuộc gặp mặt này là gì với anh ấy chứ? Một trò chơi vương quyền?
– Em… không muốn cuộc hôn nhân này!
Mặt anh căng ra trong giây lát. Dưới những ánh đèn chớp tắt liên hồi, tôi không thể nào đoán định được anh ấy sắp nói điều gì.
– Em, vẫn còn là một cô gái muốn tin vào phép màu của tình yêu! Anh đã đến rất nhiều cuộc gặp mặt, nhưng anh chưa bao giờ nói ra những điều này với bất kì cô công chúa hay Hoàng thân nào cả. Có lẽ em là một người đặc biệt đến mức khiến anh không thể không thành thật! Nhưng anh đúng là chẳng còn đường quay lại nữa! Trong một chốc, em đã khiến anh tin rằng trong cuộc đời này của chúng ta vẫn còn có một lối thoát nào đó. Giống như thể một ánh sáng chợt lóe lên rồi lại tắt lịm ngay sau đó. Anh thực lòng muốn nó kéo dài thêm chút nữa…
– Nhưng mà…
Tôi định mở miệng nhưng trước khi tôi nói được điều gì nên hồn thì môi anh đã chặn tôi lại.
Không thể! Không thể được!
Những ánh đèn chớp tắt bỗng chốc nhòe đi trước mắt tôi khi anh kéo tôi gần vào anh hơn. Anh gần như đã quỳ xuống nền để được gần tôi hơn.
Cảm giác khi được một Hoàng tử hôn nhất định rất tuyệt vời – tôi từng đoan chắc rằng mọi cô gái đều tưởng tượng ra nó như thế. Nhưng có thật như thế hay không? Khi tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình trống rỗng?! Cả trái tim tôi cũng đập những nhịp trống rỗng trong lồng ngực…
– Em hãy để anh thử xem liệu cảm giác đặc biệt đầy màu sắc mà em mang lại cho anh có thể kéo dài nhiều nhất là bao lâu?