Bạn đang đọc Akaineko: Chương 56: Linh Hồn Bất Tử 1
Cảm giác lại được đứng trong sân ngôi nhà này thật đặc biệt, thật quen thuộc, thật khiến người ta như muốn nhảy cẫng lên.
Tôi biết mình đã về nhà, ngôi nhà quan trọng đối với tôi. Nơi mà cuộc đời mới của tôi sẽ bắt đầu lại thêm một lần nữa.
– Hina? Hina?
– Hả? – Tôi như bị kéo tuột lại với cơ thể mình khi nghe Miwa gọi.
– Sao thế? Cậu không định tới trường à?
– Hả?
Ngớ người, tôi nhận ra là mình đang đứng trước cổng nhà mình và đóng băng hệt như một bức tượng. Đầu óc trên mây mấy ngày hôm nay, cuối cùng tôi cũng phải vừa chấp nhận một sự thật là cho dù mình có muốn được sống một cuộc sống bình thường thì ý tưởng đó cũng khá là khó để trở thành hiện thực.
Cái định mệnh gì khiến tôi cứ mãi không thể được sống cuộc đời của một học sinh cấp ba bình thường chứ?
– Anh Hoshi! Anh làm ơn về nhà đi được không? – Tôi nói và một chàng cận vệ, cao ráo mặc vest đen giả vờ như một công dân bình thường đang kiểm tra hòm thư buổi sáng ở căn nhà kế bên, giật mình quay lại. – Cứ như thế thì người ta mà biết được là anh ngồi tù đấy!
– Công chúa! – Anh ta thở hắt ra một cách đau khổ. – Cô làm ơn có thể để cho tôi làm đúng công việc của mình được không?
– Nhưng tôi cũng đã bảo là tôi không cần người suốt ngày ở bên cạnh rồi mà! Ở đây an toàn! – Tôi cố gắng cắt nghĩa.
– Nhưng đây là lệnh của Hoàng tử, tôi không thể chống! – Và đương nhiên chàng cận vệ cũng có lí lẽ của riêng mình.
– Tôi đã nói với anh ấy chuyện này rồi mà! – Tôi gục mặt vào tay mình, bất lực.
– Thì cô cứ coi như tôi không ở đây là được!
Miwahi nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi cũng hết cách.
Hết xử lí xong cái tên Miêu tinh chuyên nghề bám đuôi kia thì lại tới một kẻ bám đuôi khác. Anh Hoshi là người mà Hoàng tử Orehi phái đến để bảo vệ tôi. Có lẽ như anh Hime đã nói với anh ấy chuyện tôi sống ở đây và thế là Hoàng tử phái người đến đây. Lần đầu tiên là cả một đội quân gồm cả một tiểu đội chứ chẳng chơi, họ dàn trận và đứng bọc quanh nhà tôi, bất kì ai ra vào nhà cũng đều có cảm giác như là mình đang làm thủ tục nhập cảnh hay chuẩn bị vào trong trại quân ngũ hay cái gì đó tương tự vậy! Tôi đã phải gọi cho anh ấy để giải thích hoàn cảnh của tôi, vậy mà vẫn còn anh Hoshi bám càng ở đây trong suốt những ngày cuối tuần còn lại.
Tất cả những gì tôi muốn làm là giải phóng cái cảnh chầu chực của những người cứ luôn muốn ở bên cạnh để bảo vệ tôi nhưng dường như chẳng ai muốn nghe chuyện này cả!
Như bao ngày, tôi và Miwa vẫn đến trường với một người luôn đi phía sau – súng ống đạn dược đủ cả… Tôi đã cố để không nhìn vào cái thực tại đau buồn đó nhưng thực là tôi chẳng thể làm được.
Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy tên Miêu tinh đang chờ chúng tôi trước cồng trường thì mọi thứ khó chịu trong lòng dường như biến mất hết.
– Vẫn bảnh bao như thường nhỉ? – Miwahi bĩu môi một cái rất kịch khi đi ngang qua cậu chàng. – Cứ tưởng lựa chọn của cậu là được sống một cuộc sống bình thường chớ? – Sau đó thì cô nàng lại quay sang đâm tôi tơi tả.
Tôi chẳng biết mình có thực sai lầm hay không khi kể cho cái cô nàng này nghe những chuyện đã xảy ra. Về lựa chọn của tôi. Và về lí do tên Miêu tinh vẫn đến trường chứ không bị “cắt giảm biên chế”. Cuối cùng là dẫn đến thảm cảnh cô nàng tự mình vẽ ra đủ thứ!
– Cậu ấy ổn chứ? – Bỏ cô nàng ca sĩ đi dung dăng dung dẻ phía trước, cậu chàng Miêu tinh sóng bước cùng tôi lúc bước vào khuôn viên trường.
– Ổn! Chỉ là mấy người đang yêu thì có chút bất ổn về mặt tinh thần thôi!
– Tâm trạng cậu chắc cũng tốt hơn sau buổi gặp mặt nhỉ?
– Phải rồi! – Tôi dừng lại và liếc xéo cậu ta. – Cậu đã trốn đâu kể từ ngày đó thế hả?
– Cái đó đâu liên quan gì tới câu hỏi?
– Đó mới là vấn đề!
– Tôi tưởng vấn đề là cậu khá thích vị hôn phu của mình chứ? Vui vẻ cả một ngày như thế chắc để lại nhiều kỉ niệm nhỉ? Lại còn có nhiều món quà bất ngờ nữa!
– Này! – Tôi điên tiết. – Cậu đừng tưởng bây giờ cậu không còn vai trò như trước đây nên muốn nói gì thì nói!
– Chính vì tớ không còn như trước đây nên mấy trò dọa dẫm trẻ con của cậu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa đâu! – Cậu ta trừng mắt rồi cúi xuống nhìn thẳng vào tôi. – Công chúa vẫn còn là con nít ranh đấy!
– Cậu… – Tôi chưng hửng nhìn cậu ta nghiêng đầu mỉm cười rồi cứ vậy mà đi.
Thôi! Không xong rồi! Càng lúc càng không xong rồi!
*
Tháng Một, bắt đầu một năm mới với đầy những điều mới mẻ. Tôi thấy hơi hối tiếc vì trong lúc người ta đang bắn pháo hoa chào mừng năm mới thì tôi và Miwa đang ngủ như ngất trên đường đến Hoàng cung. Mọi người trong lớp cứ nói mãi về chuyện đó trong suốt tiết thứ tư tự học của chúng tôi. Âm thanh của những giọng nói tự lúc nào đã trở nên quen thuộc với tôi vang vọng đến tôi như thể từ một thế giới khác.
Trong khi mọi người vui vẻ trò chuyện về kì nghỉ đông thú vị của mình, Miwa – vốn dĩ không còn bạn từ hồi scandal hẹn hò với anh Kawahachi (mà thực ra thì bây giờ đã hẹn hò thật rồi) – quay sang tra vấn tên Miêu tinh gì đó, cậu ta trông khá miễn cưỡng nhưng không kháng cự. Chắc là cô nàng dịu dàng đảm đang đó bắt trúng bài cậu ta! Tôi nghĩ là cậu ta thích những người như vậy: biết ăn nói, dịu dàng, nấu ăn giỏi, có tư chất của một người mẹ,… Tôi chẳng có nổi một trong số đó.
Vấn đề đó bỗng nhiên trở thành một vấn đề cấp thiết đối với tôi.
Nằm vục mặt xuống bàn và nhắm mắt lại, những chuyện đã xảy ra vài ngày trước dường như vẫn còn hiện hữu rõ nét trong tâm trí tôi. Chuyện này nghe thật điên rồ nhưng đau khổ thế nào, tôi vẫn cứ phải chấp nhận nó.
– Công chúa! Bây giờ xe sẽ đưa cô về Tomotomi, quần áo và hành lí của cô đã được chuẩn bị sẵn! Cô đi an toàn! – Anh Jintei ló đầu vào chiếc limouse dặn dò tôi lần chót trước khi tài xế khởi động máy.
Vừa rời khỏi buổi gặp mặt, tôi chui ngay vào trong xe mà không để ai thấy mặt mình. Tôi đi một nước mà không nói chuyện hay thậm chí là ừ hử với ai. Khi cánh cửa xe đóng lại tôi nằm co mình lại trong bóng tối, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên lớp đệm ghế. Tôi không biết tại sao mình lại như thế này, tôi không biết tại sao mình lại khóc khi có một người tưởng chừng hoàn hảo như thế tỏ tình theo cách ấy. Phải chăng vì mọi chuyện đến quá đột ngột? Cả cảm xúc cùa anh ấy và cuộc gặp mặt này?
Cho dù có như vậy đi chăng nữa khi không thế quái nào mà có thể khóc thế này sau khi hôn một Hoàng tử cả.
Đúng lúc đó thì cánh cửa xe lại mở ra một lần nữa, tôi cứ tưởng là xe chạy rồi cơ chứ? Vì không muốn ai thấy mình trong hoàn cảnh này nên tôi xoay người lại quay lưng về phía cửa xe. Có ai đó vừa bước vào nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần tôi giả vờ ngủ thì mọi chuyện sẽ yên thôi. Tôi chỉ có thể giả vờ ngủ vì tôi không biết mình có thể ngủ được không khi mà tim tôi đau thế này, nó cứ nhức nhối mỗi khi nó đập, nó cứ nhức nhối mỗi khi tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
– Công chúa, cô để quên lại quà của Hoàng hậu này! – Có tiếng nói quen thuộc vang lên đâu đó. – Cô không sao chứ?
Sau đó là có ai đó chạm vào vai tôi. Không hề mong muốn, cả cơ thể tôi bỗng chốc co rúm lại.
– Công chúa? – Giọng nói lo lắng lại vang lên. – Hina?
Khi nghe tới tên mình, tôi bỗng chốc vỡ òa.
– Đừng chạm vào tôi!
– Gì thế này?
– Đã bảo là rời khỏi đây đi! – Như thể tức nước vỡ bờ, những giọt nước mắt của tôi cứ trào ra.
– Công chúa! Cô bình tĩnh lại đi! Có thể đây chỉ là tác dụng phụ của viên Akaineko thôi!
– Cậu im đi! – Tôi vẫn cứ lấy tay bấu chặt vào mặt mình, nhất định không để ai nhìn thấy.
Nhưng cậu ta đã gỡ nó ra, một cách nhẹ nhàng đến bất ngờ. Có lẽ trong người tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa. Thực ra khi ấy tôi không nhớ nhiều lắm, chỉ biết là cậu ta đã ôm tôi vào lòng còn tôi thì cứ níu lấy lớp vải áo sơ mi của cậu ta không buông. Cảm thấy như bây giờ mình mới thực sự an toàn, những thứ cảm xúc phức tạp, những câu hỏi mãi không có lời giải đáp cứ không ngừng hoàn toàn biến mất trong đầu tôi. Cả cơ thể tôi nóng ran lên như có lửa đốt.
Tôi cứ ôm chầm lấy tên Miêu tinh mà khóc cho tới khi ngủ thiếp đi.
*
Khi mở mắt ra, gương mặt của một bé trai choáng lấy hết phần không gian trước mắt tôi khiến tôi hoảng hồn bật dậy.
– Chào chị! Chị thực sự có thể nhìn thấy em?! – Cậu bé lên tiếng, giọng cậu yếu ớt đến ngạc nhiên.
– Em… – Tôi thậm chí còn không biết mình đang tỉnh hay là dang mơ nữa. Phải chăng do tôi còn ngáy ngủ?
– Em không định đánh thức chị nhưng…
Cùng lúc đó, cậu bé giật nảy mình khi nghe thấy tiếng bước chân vang tới từ ngoài hành lang. Không kịp nói thêm gì, cậu chạy biến ngay sau đó.
Và tên Miêu tinh bất thần xuất hiện ở chỗ cửa lớp.
– Này, công chúa Aurora có định tỉnh dậy không? Hoàng tử của cô không có rỗi mà ở đây để đánh thức một cô nàng ngủ gật đâu nhé! – Vừa nói cậu ta vừa bước tới chỗ tôi và đặt một cái bánh mì lên bàn.
– Gì thế?
– Mặc dù nó chẳng có dinh dưỡng gì đâu nhưng giờ ăn trưa sắp hết rồi, công chúa không muốn chết đói thì cứ việc!
Tôi vừa mới ngỡ ngàng nhận ra là mình đã ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ mà chẳng có khái niệm gì.
– Này, khi vào lớp cậu có thấy một cậu bé vừa chạy ra không?
– Cậu đang mơ ngủ à? Trường cấp ba thì có cậu nhóc nào?
Kì lạ, tôi đoan chắc rằng mình đã nhìn thấy cậu bé đó, một cậu nhóc chừng sáu hay bảy tuổi gì đó với ánh mắt trong trẻo hệt như mắt con gái, giọng nói yếu ớt bất thường…
– Được rồi! Do cậu mơ ngủ rồi tự tưởng tượng ra thôi! Nhanh ăn đi!
*
19 GIỜ 16 PHÚT
HK Hajime Ent.
– Anh sẽ tham gia một bộ phim bấm máy vào tuần sau! – Kawahachi trịnh trọng thông báo.
– Như thế thì tốt quá rồi còn gì! – Cô nàng học trò của cậu chàng reo lên. Cả căn phòng ăn của công ty ngập tràn những thanh âm trong trẻo của cô nàng, nhưng khác với Miwa, Kawahachi không lấy chuyện đó làm vui được.
– Đó không phải vấn đề! Anh sẽ phải đi nước ngoài! Anh lo cho em hơn kìa!
– Hửm?
– Miwa! Em vẫn còn non nớt quá! Nếu anh bỏ mặc em thì công việc thu âm sẽ thế nào đây? Trước khi em debut anh không thể nào không lo được!
– Anh à! Em còn nhỏ lắm sao? Cơ thể thì đúng vậy, nhưng linh hồn thì có thế đâu?!
– Anh biết nhưng mà…
Cậu chàng đang nói dang dở thì cô học trò nhỏ đứng chồm về phía cậu rồi bếu lấy hai má như thể đang cưng nựng một đứa trẻ:
– Em đâu phải là con nít chứ?! Thế nên chàng “Hoàng tử Ballad” đừng lo thái quá nữa, được chứ?
– Hờ! Thế này mà không phải á? Em nên nhớ chúng ta đang ở công ty đấy!
– Em xin lỗi! – Nghe lời nhắc nhở, cô nàng lập tức rụt tay lại. Họ đang ngồi giữa vài chục nhân viên của công ty trong một căn phòng thoáng đãng tới mức ai cũng có thể quan sát được những người khác đang làm gì.
– Anh cũng vậy! Anh cũng muốn công khai lắm nhưng với tình hình bây giờ thì đành chịu thôi!
– Em không sao đâu mà! Vả lại mối quan hệ của chúng ta đâu phải mối quan hệ cần người ta công nhận, bản thân chúng ta hiểu rõ nó là được!
– Coi ai đang nói kìa!
Miwahi cười toe toét. Dạo gần đây cô hay vì cười quá nhiều nên cơ miệng cũng trở nên mỏi như hết cả, hai má thì lúc nào cũng xếch lên để chuẩn bị ột nụ cười khác. Chưa có phép màu nào tuyệt vời như thế này, cô chẳng hít phải thứ khí gì lạ nhưng cứ mỉm cười cả ngày. Mà có lẽ tình yêu cũng là một thứ bùa mê được khuyến khích sử dụng chăng?
Cô nàng biết rằng không chỉ cô mà có lẽ Kawahachi cũng như vậy, cậu chàng nhìn cô và mỉm cười khắp mọi nơi, bất kể không gian, bất kể thời gian. Ngay lúc này đây, khi cậu giả vờ rằng mình đang chú tâm khuấy tách cà phê của mình thì ánh mắt cậu thình thoảng vẫn hướng về cô, tràn trề một niềm hạnh phúc khó tả.
Khi đó, cô nhận ra rằng thứ phép màu tuyệt vời nhất đối với mình chính là đây chứ không phải những thứ phép màu nhiệm mà người ta có thể tưởng tượng ra…
– Ôi! – Kawahachi giật mình khi một cô nàng nào đó vừa trượt ngã vào mình.
Tách cà phê trên bàn phi thẳng cả vào trong cái áo sơ mi trắng cậu đang mặc.
– Ôi, em xin lỗi! Anh không sao chứ? – Cô nàng vội vàng lấy khăn vào lau cho cậu.
– Không sao đâu!
– Thật là lỗi tại em hết! Em trả tiền giặt ủi cho anh nhé? – Cô nàng có mái tóc ngắn màu vàng bạch kim đề nghị.
– Không cần đâu! Tôi tự giải quyết được mà! – Lúc đó, mấy cô bạn của cô nàng Bạch kim ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ đang réo gọi một cách lo lắng. – Cô đến với bạn mình đi!
*
19 GIỜ 40 PHÚT
Phòng làm việc của Kawahachi, HK Hajime Ent.
– Gì thế chứ? Cô ta làm cái gì thế không biết? Quất đôi guốc cao chót vót rồi gây họa cho người khác?! – Miwahi cộc cẳn đẩy cánh cửa phòng để bước vào trong.
– Thôi mà! Miwa, cô ấy có cố ý đâu chứ?
– Cố ý hay không gì? Anh không bị bỏng chứ?!
– Anh không sao?
– Anh có mang theo áo nào không? – Vừa hỏi cô nàng vừa nhìn quanh phòng.
– Có! Thường để phòng khi anh cần ở lại. Trong ngăn tủ lớn dưới chân bàn làm việc ấy!
Miwahi nghe theo chỉ dẫn vào ngồi thụp xuống dưới bàn làm việc của cậu chàng trong khi Kawahachi cởi chiếc áo đã bị dính bẩn ra. Đúng là cô nàng tìm thấy một cái áo phông cổ lọ màu xám trong đó.
– Anh thực sự đề phòng tới mức này… Gì thế? – Khi đứng dậy, cô nàng đột nhiên hét váng lên rồi dùng cái áo trên tay mình che mặt lại.
– Sao vậy? – Chàng ca sĩ chẳng biết cái gì làm cô nàng giật mình.
– Anh… sao lại cởi áo ra thế? – Cô học trò ám chỉ việc chàng bạn trai đang bán khỏa thân trước mặt cô.
Kawahachi bật cười.
– Thế thì sao nào? – Tuy không nhìn nhưng Miwa biết là cậu đang tiến tới gần mình với nụ cười đắc thắng trên môi. – Em có ý kiến gì à? Hay em muốn tự cởi nó?
– Anh nói gì vậy, cái tên biến thái này? Anh đúng là biến thái! Đừng có lại gần em!
– Nếu không thì anh phải mặc cái gì để lấp khoảng trống trước ngực mình đây?
– Của anh này! – Miwa đưa áo cho cậu và dùng tay che mặt thay vào chỗ cái áo ban nãy.
Tuy nhiên, Kawahachi không có ý định ngừng việc này lại tại đó. Dù sao thì cậu cũng rất ít khi nhìn thấy cô nàng học trò bé nhỏ bối rối như thế này, cậu không muốn nó kết thúc sớm như vậy! Cậu chàng gỡ tay cô ra khỏi mặt nhưng Miwa vẫn cương quyết không quay về phía cậu.
– Trước đây em không làm mấy việc như là ngắm ảnh anh cởi trần hay sao mà còn ở đó đổ cho anh tội biến thái?
– Làm gì có!
– Anh vào phòng em rồi đấy nhá! Và phải nói là… đầy bất ngờ!
– Anh… – Miwa bực bội quay lại nhưng cuối cùng khi buộc phải nhìn vào cậu chàng, cô nhanh chóng ngượng chín mặt và lại quay đi. Kawahachi đã ráng nhịn để không cười ầm lên.
– Em còn định biện minh kiểu gì?
– Thì… đương nhiên là hai cái này khác nhau! Trong ảnh và đời thực lúc nào cũng khác nhau mà!
– Anh thì nghĩ là em nên tập làm quen với đời thực đi! – Tới tận lúc này cậu mới chịu buông tay cô ra và mặc áo vào. – Trước hay sao thì em cũng thấy thôi!
– Ý anh là sao hả?
– Thế em không định vậy à?
– Chẳng có ai định vậy đâu, Quý ngài Biến thái!