Bạn đang đọc Akaineko: Chương 54
Tôi thấy cả cơ thể mình cứ như đang lơ lửng trên không vậy, những tầng mây ở ngay chân tôi đây thôi. Ảo giác sao? Hay một giấc mơ?
Rồi tôi nghe như có một âm thanh vọng tới từ một thế giới khác…
Xa xăm…
Và mỗi lúc một gần hơn…
Tiếng nhạc chuông báo thức từ điện thoại của Miwa khiến tôi tỉnh giấc. Khi mở mắt ra, tôi thấy cô bạn đang lồm cồm trong bóng tối. Miwa đang lần mò gì đó chỗ cái vali của cô nàng đặt dưới chân giường:
– Chuyện gì vậy? – Tôi hỏi, giọng ngáy ngủ.
– Hina… – Cô nàng thầm thì. – Không có gì đâu! Cậu ngủ tiếp đi!
– Ưm. – Tôi chống một tay ra sau đầu và chồm người dậy trên giường. – Cậu đang làm gì thế?
– Tớ đang chuẩn bị đồ đạc cuốn gói khỏi đây chứ còn làm gì! Anh Kawahachi vừa mới gọi, anh ấy bảo là sẽ tới đón tớ nên tớ phải chuẩn bị!
Vậy ra thứ vọng cả vào giấc mơ của tôi không phải là tiếng báo thức mà là nhạc chuông từ cuộc gọi của chàng ca sĩ.
– Thế nếu tớ không tỉnh dậy thì cậu định sẽ cứ vậy mà đi à?
– Không đâu! Tớ sẽ chào tạm biệt cậu mà! – Cô nàng vừa nói vừa bước tới chỗ tôi. – Tớ không muốn làm phiền cậu đâu, cậu đã quá mệt với buổi tiệc tối qua rồi! Cậu ngủ tiếp đi!
– Không! – Tôi vùng người ra khỏi chăn và vội vội vàng vàng xỏ chân vào đôi dép đi hình thú bông (vâng, tôi là công chúa đã bước sang tuổi mười bảy mà chẳng có ai thay dùm tôi cái đôi dép này!) – Tớ sẽ đi cùng cậu, đợi tớ thay đồ nhé!
*
Tôi cho rằng lúc đó tôi thực sự đang ngáy ngủ. Vậy nên đầu óc tôi không được tỉnh táo và linh hoạt cho lắm. Tôi chẳng hề có chút cân nhắc nào về việc chúng tôi đang thức dậy và ra ngoài lúc mới năm giờ sáng vào giữa mùa đông thế này. Cái không khí lạnh cắt da cắt thịt tràn vào khi Miwa mở cánh cửa xe để bước ra ngoài làm tôi nổi hết cả da gà.
Tổng quản Jintei quăng cho tôi một cái mềm mỏng trước khi cả anh cũng bước ra để lấy vali cho cô bạn.
– Đã bảo là cậu đừng theo mà! – Cô nàng nói sau khi gõ gõ vào kính chắn gió để bảo tôi hạ nó xuống. Thú thật tôi đã phải quấn cái mềm vào mới dám nhấn nút cho cái kính từ từ hạ xuống và để một luồng gió lạnh thổi vào. Tôi không cần máy lạnh trong khi trong xe đã có máy sưởi!
– Không sao! Tớ không thể không tiễn khách của mình được!
– Cậu đang nói điều ngược lại với những gì cậu đang thể hiện đấy!
– À! Tớ thích tuyết lắm nhưng chịu lạnh không được giỏi!
Tôi thấy cái ý tưởng nói chuyện ở cái nơi hoang vu này quả là chẳng hay ho gì! Chiếc ôtô nhỏ dùng để di chuyển trong nội cung đang đậu ở vành ngoài cùng của đai bảo vệ Hoàng cung, khu tiếp giáp giữa vườn dâu rộng lớn và cánh cổng số 22 có chốt canh phòng của lực lượng an ninh. Anh Kawahachi hẳn là đang phải làm một vài thủ tục để được vào trong cổng, anh Jintei đã ra ngoài đó để phòng trường hợp mấy cái thủ tục phức tạp kia làm khó chàng ca sĩ. Miwa vẫn không chịu vào trong xe, cậu ấy tin tưởng vào chiếc áo khoác măng tô dài tới gối màu gỗ gụ của mình hơn là vào cái máy sưởi đang hoạt động hết công sức trong này.
– Cậu nôn đến thế à? – Tôi nói và không kềm được một cái ngáp dài.
– Nôn gì chứ?! – Cô nàng chối đây đẩy.
– Thôi đi! Tớ xin lỗi vì đã chia cắt tình yêu mới vừa chớm nở của cậu!
– Hừm, cậu cứ ở đó mà nói đi! Rồi sẽ có ngày cậu cũng vậy thôi! Mà tớ khá bất ngờ chuyện tại sao một công chúa như cậu lại chẳng thể tìm được ình một tình yêu nào sau bao nhiêu đó năm đấy!?
Tôi chẳng biết nói gì trong một chốc lát.
Cũng không hẳn là không thể tìm thấy gì… chăng?
– Gì đấy, gì đấy! – Cô nàng tự dưng bị kích động. – Biểu cảm ấy là sao vậy? Chẳng lẽ…
– Này, này! Không có gì cả nhé!
– Ai biết được chứ! – Miwa bĩu môi.
Cùng lúc đó thì xe của anh Kawahachi cũng vừa tới. Mặt cô bạn hớn hở hẳn ra. Chàng ca sĩ bước ra khỏi xe và bước về phía chúng tôi:
– Chào em, xin lỗi vì để em đợi nhé! – Vừa nói anh ấy vừa hôn một cái phớt nhẹ qua má cô bạn tôi.
– Không sao mà! – Miwa đỏ mặt chẳng biết do đứng ngoài đó nãy giờ hay là còn vì lí do nào khác.
– À! Ừm, được rồi! – Tôi đằng hắng, mong là hai người yêu nhau sẽ bỏ quá ột nàng công chúa không biết điều như tôi. – Em nghĩ là hai người có thể làm việc đó sau khi chui vào trong kia! – Tôi chỉ tay ám chỉ chiếc xe của anh.
– À! Tôi xin lỗi, Hi… không, công chúa! – Anh ấy cố cúi người xuống cho vừa tầm nhìn của tôi.
– Không cần thế đâu, anh!
– Tôi xin lỗi nhé! Chuyện biết em là công chúa mà chẳng nói gì!
Nhìn cách anh ấy cười trừ kìa… Mà khoan, anh ấy vừa nói gì thế?
– Hả? Anh bảo là anh biết trước rồi sao? Từ… từ khi nào mà…
– Hina, tôi cũng có theo dõi tin tức đấy! Em có lên hình vài lần khi còn nhỏ! Tôi cứ nghĩ là mình nhận lầm nhưng không phải nhỉ? – Lần này tới lượt một nụ cười thỏa mãn.
– Thì ra là thế! – Miwa thở dài. – Hèn gì em chẳng thấy anh phản ứng gì khi em nói chuyện em đang ở Hoàng cung!
– Tôi biết chuyện này từ cái hôm em phi thân vào công ti tôi rồi!
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên cái cảnh tượng hãi hùng hôm ấy, khi tôi cứ cố đuổi theo con bé linh hồn thật của Miwahi-Joudouki.
– Được rồi! Anh và Miwa đi đi, nếu không hai người sẽ chết cóng mất! – Tôi nghĩ tốt hơn là nên tha cho họ.
– Chào em nhé!
– Tạm biệt cậu! Hẹn gặp cậu ở nhà nhé!
Tôi cứ nhìn mãi khi hai người ấy chui vào trong chiếc xe kia. Qua ô cửa kính, tôi nhìn thấy anh Kawahachi khẽ vươn người qua hôn cô bạn trước khi cài khóa an toàn vào giúp. Có một chút rợn người khi mới sáng sớm mà tôi đã phải xem phim tình cảm thế này!
Khi anh Jintei sập cửa xe vào tôi mới giật mình rằng chiếc xe của hai người ấy đã đi qua khỏi chốt kiểm tra rồi. Tôi cũng quay vào trong và kéo kính chắn gió lên để cảm nhận lại hơi ấm đang dần dần tuột ra khỏi cơ thể mình. Tựa đầu vào cửa kính, những hình ảnh của tối hôm qua chợt hiện về một cách đầy đủ và ảo diệu nhất trong tâm trí tôi: Ánh sáng của đống lửa trại bao phủ những gương mặt háo hức của mọi người, không khí lạnh lẽo nay đã được bọc trong một lớp màn nóng bỏng, đôi chân tôi bước những nhịp vội vã như muốn đuổi theo một điều gì đó…
Tôi chợt nhớ ra mình đã định đuổi theo cái gì: Là nhịp đập hỗn loạn của trái tim tôi. Đến bây giờ, dường như nó vẫn còn ở nguyên vẹn hệt như lúc đó. Tôi đặt tay lên ngực mình, lại thêm một lần nữa tôi biết rằng mình không thể nào hiểu được cảm giác của chính mình. Trước đây, “nó” đã tới một lần, khi tên Miêu tinh hôn tôi, khi các mạch máu chảy rần qua mọi phần của cơ thể tôi. Tôi tự hỏi tại sao lại có sự giống nhau ấy? Tại sao tôi chỉ muốn tìm kiếm duy nhất một người trong bao nhiêu người tham gia buổi tiệc mà rõ ràng là tôi có cảm tình với họ hơn là cậu ta? Tại sao tôi lại cảm thấy như mình được cứu sống khỏi cái thế giới ngột ngạt ấy khi cậu ta xuất hiện? Tôi đã lo sợ điều gì? Tại sao tôi lại cảm thấy thích thú khi tên đó ôm tôi? Tại sao tôi lại muốn mình chỉ mỉm cười ột người nhìn thấy?
Và tại sao cách đây chỉ mới vừa vài phút tôi lại bối rối trước câu hỏi của Miwa?
Cái tương lai mà tôi lựa chọn ấy, tôi đã quyết định chỉ trong vòng vài tích tắc, trong khi trước đó tôi hoàn toàn chìm ngập trong đau đớn và hoảng loạn. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
*
– Công chúa này! – Tôi cảm thấy ai đó đang gõ gõ vào vai mình. – Cô nên dậy thôi! Chúng ta tới nơi rồi!
Tôi vươn vai một cách uể oải. Thường thì anh Jintei sẽ bế luôn tôi vào phòng khi tôi ngủ quên trong xe, chuyện đó xảy ra như ăn cơm bữa nhưng chẳng hiểu sao hôm nay anh ấy lại phá hỏng giấc mơ nhiệm màu của tôi như thế. Lại đúng vào lúc tôi không muốn thức dậy nhất!
– Cô có cần phải tới nhà vệ sinh rửa mặt không?
– Sao thế? Em muốn về phòng để ngủ!
– Quốc vương và Hoàng hậu muốn gặp cô đấy, công chúa!
– Hả? – Tôi như bừng tỉnh ngay tức thì. – Vào giờ này á?
Đồng hồ trong xe ôtô chỉ mới vừa chỉ sang bảy giờ một chút. Vậy là tôi đã ngủ những hai tiếng chứ không phải chỉ là lim dim chợp mắt như tôi nghĩ sao?
– Trông cô khá mệt nên tôi nghĩ nên để cô nghỉ thêm chút nữa, nhưng mà Quốc vương và Hoàng hậu đã sắp tới giờ phải đi thực hiện lịch trình rồi! Nếu như cô không nhanh lên thì có khả năng cô sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa đấy!
– Họ sắp đi đâu sao? – Tôi vẫn chưa chịu buông cái mềm của mình ra mà vẫn mắt nhắm mắt mở câu giờ thêm một chút nữa.
– Vâng! Họ phải tới Hoa Hồng Đỏ!
– Cái gì?! – Tôi vùng dậy khi những từ chàng tổng quản nói lướt qua tai mình.
– Tôi nghĩ cô cũng đã tỉnh rồi!
Anh Jintei thậm chí còn không buồn đóng cửa xe lại mà cứ thế bỏ đi sau khi quăng chìa khóa xe lại ột chàng cận vệ đang đứng gần đó.
– Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? – Tôi lon ton chạy theo, thậm chí tôi còn không biết mình đang ở chỗ nào trong cung nữa.
– Họ không muốn nói cho cô biết bây giờ nhưng riêng tôi thì nghĩ rằng cô nên biết thì tốt hơn! Không phải cô rất sợ điều đó sao? – Anh ấy nói khi chúng tôi cùng băng qua một vài bụi hồng trong khoảng sân cỏ xanh mướt trông như một tấm thảm lụa đang được trải ra dưới chân chúng tôi, bất chấp thời tiết không tốt nhưng chúng vẫn luôn trong trạng thái hoàn hảo nhất.
– Anh đang nói gì thế? Em sợ gì cơ?
– Công chúa! – Chàng Tổng quản bất ngờ đứng chững lại. – Cô đã quên chuyện Hoàng tử Hoa Hồng Đỏ đang ở đây rồi sao? Anh trai công chúa muốn cô kết hôn với người đó và đã đề nghị với Quốc vương. Người đang xem xét vấn đề ấy! Tôi cho rằng cô nên nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình để chuyện này chấm dứt trước khi nó đi quá xa.
Anh ấy đang nói đến chuyện gì vậy? Sao tôi chẳng biết gì về chuyện này hết thế? Không phải bố mà lại là chính anh trai tôi muốn biến tôi thành một con cờ chính trị sao?
Nhưng một âm thanh vang tới từ phía sau những hàng cây bụi thấp khiến tôi phân tâm. Cách chúng tôi chừng mươi bước chân, bố mẹ và anh tôi đang thong thả chơi tennis. Trong khi bố và anh Hime đang gắng sức vì một trận thắng đậm thì mẹ tôi lại ngồi ở một cái bàn gần đó với cây vợt gác dưới chân ghế và nhấm nháp chút trà buổi sáng. Chẳng ai để ý rằng bây giờ là giữa mùa đông – cho dù hôm nay có nắng lên thì trời vẫn lạnh đến cắt da cắt thịt – và khung cảnh này thực sự trông rất lạ lẫm cả.
Tôi bỏ dở câu chuyện của mình và anh Jintei đang nói ở đó và tiến bước về phía họ.
Mẹ nhận ra tôi đầu tiên và vẫy tôi về phía bà. Tổng quản Jintei đã lui về đứng cạnh một cô hầu ở gần đấy, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ khi nào mấy thành viên Hoàng tộc này cần gì.
– Con có thể nhìn thấy cảnh này được bao nhiêu lần trong một năm đây? – Tôi hỏi khi ghé mông ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh mẹ.
– Chỉ vì con chẳng ở nhà bao nhiêu thôi! – Mẹ trả lời, bà vẫn không hề rời mắt khỏi cuộc đấu đang ngày một gay cấn hơn ngoài kia. Tôi nhìn lên tấm bảng điểm ở phía cuối sân, tỉ số của họ khá sát sao nhưng bố vẫn là người dẫn trước từ nãy tới giờ.
– Vậy bố vẫn thường thắng? Trong kí ức của con, bố chẳng phải là người chơi giỏi lắm!
– Ai bảo hồi đó bố chơi với cậu của con làm gì, như thế thì làm gì có cửa để thắng!
Tôi buông một nụ cười thấu hiểu. Mẹ nhắc tôi mới nhớ tới cậu mình. Có lẽ cậu là người thân duy nhất của tôi không có mặt trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm qua. Cậu là người anh song sinh với mẹ (mặc dù tôi dám cá là họ chẳng giống nhau chỗ nào cả), trước đây cậu rất hay chơi cùng bố vì cậu ở Hoàng cung cùng chúng tôi nhưng khoảng một năm sau khi tôi bắt đầu “du ngoạn đây đó” thì cậu cũng chuyển nhà tới Onawaki và làm việc cho tổng lãnh sự quán của Bồ Công Anh Xuân tại đó theo mong muốn của Nữ hoàng Vũ trụ Tatinia. Bố tôi là tay chơi “gà” chưa từng thấy vì ông ấy gần như chưa thể thắng nổi một trận nào, mà cũng có thể là do cậu tôi quá giỏi! Nếu nghĩ như vậy thì anh tôi lại là thảm họa tennis mất, trong khi anh ấy luôn được tung hô là thần đồng ngay cả về trí thông minh và tố chất thể thao.
Nhưng tôi đi xa quá chủ đề mình cần quan tâm rồi! Cái khung cảnh yên bình này làm tôi cảm thấy mất hết sự đề phòng với mọi thứ xung quanh.
– Mẹ này! Con nghe nói là mọi người định đến Hoa Hồng Đỏ? – Tôi lên tiếng hỏi khi ở ngoài sân, bố vừa mới hạ mình vớt được quả bóng bay lạc, cứu một bàn thua trông thấy.
– Vậy sao? – Khi nói, mẹ có lén liếc mắt về phía anh Jintei.
– Con nghĩ là con đã đủ lớn để tự quyết định những chuyện này! Và con còn quá nhỏ để có một cuộc hôn nhân sắp đặt như vậy!
– Ta cũng chẳng hề nghe thấy chuyện này hợp lí ở chỗ nào cả! Nhưng Hoàng tử đã ở đây rồi thì chúng ta cũng phải nghĩ tới chuyện làm sao cho nó đúng với cách cư xử của một chủ nhà một chút! Ta không nghĩ là chúng ta phải từ chối thẳng thừng trước mặt cậu ấy như vậy!
– Thế còn bố thì sao?
– Quốc vương đứng trung lập trong chuyện này! – Mẹ nói và xoay người hẳn về phía tôi chứ không còn cái kiểu ỡm ờ, miễn cưỡng theo dõi trận đấu tẻ nhạt kia nữa. – Hina, ta nghĩ con cũng đã đủ lớn để biết cách cư xử sao cho hợp tình hợp lí!
– Mẹ à! Con đã quyết định, lựa chọn của con…
Câu nói của tôi bị cắt ngang bỏi tiếng la hét thất vọng của anh trai mình. Trận đấu đã kết thúc và bố tôi là người thắng chung cuộc. Hai người họ rốt cuộc cũng bỏ cái cuộc chơi nhạt nhẽo ấy để vào đây. Mặc dù nói thế nhưng có vẻ nó cũng khiến cho hai người một phen mệt bở hơi tai khi giữa mùa đông thế này mà ai cũng mồ hôi nhễ nhại.
Bố kéo ghế ngồi cạnh mẹ còn anh Hime thì vỗ đầu tôi trước khi ngồi xuống cái ghế còn lại kế bên tôi.
– Ta không biết khi nào thì hai người mới thấy chán cái trò chơi này! – Mẹ lắc đầu ngán ngẩm. Bà ấy rõ ràng là chỉ thích nhìn bố thua chứ không thích nhìn ông thắng, một người phụ nữ kì lạ.
– Có sao đâu nào! Anh cũng đâu còn trẻ nữa, coi như rèn luyện thôi!
– Con thì cảm thấy bố chỉ muốn làm bẽ mặt con! – Anh Hime vặc lại.
– Con thì cảm thấy chuyện mọi người cãi nhau chỉ vì chuyện này thật ngớ ngẩn hết sức! – Tôi cũng tham gia.
– Như thế này mới là gia đình chứ nhỉ? – Bố nhìn tôi và nháy mắt đầy ẩn ý. Có thể xem như tôi hiểu ý ông ấy.
– Cảm ơn bố, nhưng con chẳng thấy biết ơn vì có một cái gia đình Hoàng gia nhảm nhí thế này chút nào!
– Em nó chỉ đang nói cường điệu lên thôi!
Phải! Đây mới là một gia đình thực sự, mới là thứ mà tôi không muốn đánh mất nhất. Điều mà tôi cố gắng kiếm tìm trong quãng thời gian bỏ nhà ra đi, tôi muốn được nhìn thấy một gia đình nơi mà mọi người có thể nói mọi điều với nhau chứ không phải là giấu nhau mọi thứ có thể. Bây giờ đúng là họ cũng chẳng có thời gian gì nhiều nhặn hơn nhưng chúng tôi vẫn có những giây phút được ở bên cạnh nhau như thế này.
– Nhưng cô con gái yêu quý của ta có chuyện gì lại tìm tới đây sớm như thế này?
– Đương nhiên không phải vì trận tennis tẻ nhạt của mọi người rồi! Con tới vì con đã đưa ra được lựa chọn của mình!
Tất cả mọi người đều nhìn tôi, không trừ cả anh Jintei và cô hầu đang đứng gần đó nghe ngóng.
– Vậy… nó là gì? – Hoàng hậu hối thúc.
– Con… muốn được sống một cuộc đời bình thường. Í t nhất là cho tới khi con tốt nghiệp, con muốn tìm ra được lí do thực sự khiến con muốn sống, con muốn trở thành ai và tạo ra cái gì. Con cũng muốn ở bên cạnh những người đã vì viên Akaineko trong người con mà phải chịu đựng đau đớn, con muốn được bù đắp cho họ. Nhưng con cũng sẽ thường xuyên gọi điện và về thăm mọi người. Có thể con hơi tham lam nhưng… con không muốn bỏ qua bất kì khoảng khắc nào trong cuộc đời này nữa, nó đã được ban lại cho con lần thứ hai khi mà tưởng như con đã chết thì hẳn nó phải mang một ý nghĩa nào đó. Cho dù những khoảnh khắc đó chỉ là những khoảnh khắc cãi nhau rất vớ vẩn của gia đình ta, hay những trò đùa nhạt như nước lã của bạn bè con, những buổi tối con chỉ có một mình nhìn lên bầu trời tăm tối. Con không sợ nữa vì con không còn cô đơn trong cuộc hành trình này, con biết mình có thể chia sẻ nó với tất cả mọi người!
– Con thật sự không muốn ở đây nữa thật à? – Quốc vương nheo mày.
– Đây là nhà con mà! Chưa có ai nói nhà mình là một nơi tồi tệ cả, nhưng con chỉ là tạm thời vắng mặt thôi! Còn một chuyện nữa, con cũng không chấp nhận chuyện hôn nhân với Hoàng tử của Hoa Hồng Đỏ!
Mọi người trông có vẻ như rất hưởng ứng lựa chọn của tôi nhưng ngay sau khi tôi nhắc đến chuyện kia thì biểu cảm của họ thay đổi một cách đột ngột. Tôi có thể cảm thấy không khí xung quanh tôi như đang bị bóp nghẹt và tôi như đang ngồi trong một phòng họp cấp cao với Hội đồng Chính phủ chứ không phải là với những người thân trong gia đình mình.
– Bố biết thể nào con cũng nói vậy mà! – Quốc vương thở dài đánh thượt. – Không phải chuyện mới mẻ gì!
– Nếu vậy thì bố còn đến Hoa Hồng Đỏ để làm gì nữa?
– Hina! – Anh Himeshiro lên tiếng. – Đây là lời đề nghị của Quốc vương Hoa Hồng Đỏ, ông ấy chỉ muốn quan hệ của hai nước tốt lên thông qua mối liên kết này!
Tôi thực sự không muốn nói chuyện với anh Hime vì anh ấy là người khiến tôi giận nhất.
– Anh à! Em tưởng anh mới là người rõ hơn ai hết chuyện em không thích là một con cờ chính trị trên cái bàn cờ quyền lực vô nghĩa của mọi người rồi ấy chứ? – Và bây giờ nó đã thành một vấn đề thực sự. – Nếu như anh có thể bảo vệ em thì anh đã không mang chàng Hoàng tử đó về đây như vậy đúng không? Như vậy khác nào đã ngầm thỏa hiệp? Mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn nếu như anh từ chối ngay từ đầu nữa kìa!
– Hina, không ai bảo con phải kết hôn vì lí do chính trị đâu! – Bô cố trấn an tôi, nhưng kì thực là tôi đang sợ đến phát khiếp lên và không chắc là mình có thể giữ được bình tĩnh bao lâu nữa. – Họ chỉ mong muốn nếu như hai nước có thể có được mối quan hệ ấy thì tốt nhưng con cũng có thể hoàn toàn rút lui. Và ta xin đính chính lại với con là ta tới đó chỉ vì làm ăn thôi! Anh con muốn mở một trang trại trồng nho ở đó theo quy chuẩn trồng trọt của Hoa Hướng Dương như một bức thỏa hiệp hòa bình giữa ba nước hữu nghị. Nhưng ít nhất nếu con muốn thể hiện thành ý của mình thì con phải đến buổi gặp mặt đã, sau đó thì tùy con.
– Buổi gặp mặt? – Tôi chưa nghe chuyện này bao giờ.
*
12 GIỜ 39 PHÚT
Hệ thống đại lộ trung tâm, tỉnh Yoyuri, Bồ Công Anh Xuân.
Miwa trở mình rồi mơ màng mở mắt. Ngay lập tức hình ảnh của người cô yêu tràn ngập nơi đáy mắt cô. Đối với cô, đây là điều hạnh phúc nhất, điều cô muốn nó xảy ra hàng ngàn hàng vạn lần trong phần còn lại của cuộc đời mình.
– Anh nghĩ là em bỏ rơi anh với con đường vậy là đủ rồi!
– Em nghĩ chẳng có chuyện gì khó khăn bằng việc phải thức dậy vào lúc bốn rưỡi sáng giữa mùa đông khắc nghiệt ở cái vương quốc này! – Cô mỉm cười và ngắm nhìn Kawahachi cũng đang nhìn cô từ phía ghế lái.
– Là lỗi của em khi bỏ đi mà thậm chí còn chẳng thèm nói với anh!
– Và giờ anh còn đổ lỗi cho em nữa chứ! – Miwa quay người về hướng kính chắn gió bên mình tự kỉ. Hình ảnh của những người dân bình thường đang đi qua con phố nhỏ ,với những cửa hiệu nhỏ, trong một lối đi lát đá tránh xa sự ồn ào của phố thị bỗng chốc khiến cô thấy thật yên bình. Yên bình như chính cái khoảnh khắc này vậy!
Cô nàng nghe thấy một tiếng cười lảnh lót phía sau lưng mình, chàng ca sĩ thấy thích thú khi chọc ghẹo cô tới nỗi chẳng thể ngăn mình làm thế bất cứ khi nào nhìn thấy cô.
– Thưa tiểu thư! Hẳn là cô đói meo rồi khi bỏ cả bữa sáng như thế! Có muốn ăn một chút gì đó không?
– Em không bị thức ăn dụ dỗ đâu! Mà chúng ta đang ở đâu thế?
– Một thành phố khá yên tĩnh, chúng ta có thể đi ngắm biển mùa đông nếu như em muốn?!
– Biển á? – Sự hào hứng ngay lập tức trở lại với cô ca sĩ tập sự.
– Coi em kìa!
Kawahachi chồm người về phía cô để tháo dây an toàn ra rồi quay lại mở cửa bên phía mình, đi vòng qua phía đầu xe để mở cửa cho cô. Những cơn gió biển lùa qua tóc cô khiến cho Miwa thấy ớn lạnh tuy nhiên cảm giác đó ngay lập tức chấm dứt khi cô được bạn trai khoác áo vào cho rồi cậu luồng tay mình vào tay cô.
– Như thế này đủ ấm chứ? – Kawahachi hỏi láu cá.
– Ai bảo anh là dân mọt sách chứ?!
Cả hai cùng mỉm cười và bước trên con phố dẫn ra xa dần đại lộ trung tâm của thành phố Yoyuri. Con phố lát đá trải ra một lối đi nhỏ chỉ chừng vài mét mà xe lớn không thể vào được giữa hai dãy nhà được xây bằng đá trông rất cổ kính, cả con đường cũng được lát sỏi trắng tạo cảm giác như mỗi bước đi đều là một chuyển động của chiếc máy mát-xa ngoại cỡ dưới chân. Như những gì Miwa đã nhìn thấy lúc nãy khi ngồi trong xe, cả dãy phố là một tổ hợp những cửa hàng nhỏ mang phong cách giản dị nhưng cũng tinh tế đầy nét nghệ thuật. Họ đi lướt qua một cửa hiệu sách cũ; một cửa hàng hoa quả tươi với các thức trái cây nghịch mùa như dưa lưới và quả mận, có cả dưa hấu; tiếp theo là một cửa hàng cả phê nhỏ có bảng hiệu màu nâu nhạt nằm trên ban công tầng hai đề chữ “Hoa Tulip”. Cô nàng có nghía qua một chút và quả đúng như cái tên, bên trong là một không gian ngập tràn hoa tulip, cả thật lẫn giả, hòa lẫn vào nhau khiến cho người ta không tài nào phân biệt được, các bàn nhỏ bằng gỗ được bố trí xen giữa những cột hoa cao làm bằng thạch cao. Miwa có ý muốn vào nhưng Kawahachi cứ mải lôi cô đi mà chẳng để ý gì.
Thế rồi khi họ đã đi rất sâu vào trong khu phố ấy, chàng ca sĩ mới dừng lại trước một cửa hàng cà phê sách có ba tầng. Khi bước vào không gian của nơi này, nó nhỏ tới mức khiến người ta có cảm giác nếu dang hai tay ra thì ta hoàn toàn có thể chạm được vào các bức vách đối diện nhau. Ánh đèn sáng vừa đủ dành cho những người yêu sách được mở gần như suốt thời gian mở cửa vì không gian ở đây ít cho phép ánh sáng tự nhiên lọt vào, trên tường treo đầy những áp phích đã sờn cũ giới thiệu những cuốn sách kinh diển của thời đại cách đây chừng hai mươi năm. Kawahachi tiến tới bàn tiếp tân có một cô gái tóc nâu đang ngồi rồi yêu cầu hai cà phê sữa nóng lên tầng ba. Cô nàng mỉm cười với cậu và luyến thoắng một tràn chuyện mà Miwa chẳng thể hiểu nổi nội dung của nó.
– Ừm, em có cảm giác như anh biết rất rõ nơi này! – Miwa lên tiếng lúc hai người cùng bước lên cầu thang, khoảng không gian ở đây nhỏ tới mức cho dù cô đang thì thầm nhưng cũng có cảm giác như cả thế giới sẽ nghe thấy mình.
– Anh từng tới đây trong một lần tham gia sự kiện vào mùa xuân năm ngoái! – Vừa nói anh vừa chỉ tay vào một bức gì đó được đóng khung và treo ở chỗ rẽ ngoặt giữa tầng hai lên tầng ba. Mất một lúc cô nàng mới nhận ra đó là chữ kí mà cô fan cuồng từng mất thời gian ngồi bắt chước kí theo cách đây chừng hai năm.
– Là cô nàng tóc nâu ban nãy xin anh á?
– Sao thế? Em không thích anh nổi tiếng à?
– Em không thích chuyện anh thân thiết với bất cứ ai mà anh gặp qua dù chỉ mới có một vài lần!
– Này, anh không thích có bạn gái hay ghen thế này đâu!
– Em không ghen! Xin nhắc cho anh nhớ, em là fan hâm mộ rộng lượng nhất trên thế giới này khi chấp nhận để anh lấy bất kì cô gái nào khác nào ngoại trừ Riyu Hatsune đấy nhé! – Miwa nhìn mân mê bức chữ kí được lau chùi thường xuyên khiến nó trông cứ như vừa mới được kí ngày hôm qua.
– Vậy nếu đó không phải là em cũng không sao à?
– Anh dám không?
– Không! – Cậu chàng mỉm cười rồi đẩy cánh cửa bước vào căn phòng nằm trên tầng ba.
Trên này khác với không gian đầy người yêu sách phía dưới, không có ai cả. Chỉ có một chiếc bàn thấp ở gần ban công và những giá sách nặng trịch trên vách tường sơn màu đỏ thẫm. Hai người ngồi xuống tấm đệm lót được đặt quanh bàn cùng lúc thức uống của họ được mang lên.
Kawahachi cũng nghía qua thực đơn rồi gọi một cái pizza nhỏ cho cô nàng.
– Anh nhắc mới làm em nhớ là mình đang đói cồn cào! – Miwa lên tiếng khi người phục vụ đã đi khỏi trả lại phần không gian yên tĩnh cho hai người.
– Anh cũng không phải là một người bạn trai quá tệ đúng không?
– Không, thưa “Qúy ngài Trong trắng”!
– Này, sao lại vậy?!
– Đúng là Ngài rất đặc biệt khi chỉ biết ôm lấy mối tình đầu của mình suốt mười mấy năm như vậy nhưng mà tôi thì không thể tha cho Ngài chuyện ngài làm ngơ tôi khi ở trong căn tin hôm trước được! Ngài có biết tôi thấy tổn thương đến thế nào không?
– Anh đã xin lỗi rồi! Hơn nữa khi ấy anh cũng chẳng biết mình đang bị cái gì ám nữa!
– Chứ không phải vì Ngài quá ích kỉ sao?
– Vậy sao anh vừa là “Qúy ngài Ích kỉ” vừa là “Qúy ngài Trong trắng” thế?
– Thứ nhất, vì Ngài ích kỉ. Thứ hai, vì ngài gần ba mươi tuổi đầu rồi mới biết hẹn hò thực sự là như thế nào!
Mấy lời nói móc mỉa của Miwa chẳng hiểu sao khi được nói bằng chất giọng trong như thủy tinh ấy chỉ càng khiến chàng ca sĩ thấy phấn khích hơn thay vì thấy bị động chạm.
– Em nói vậy vì giờ em trẻ hơn anh rồi đúng không?!
– Phải! Em hoàn toàn có thể bỏ anh để lấy bất cứ ai khác mà em muốn trong khi anh thì ế chắc rồi! Đó là cái giá mà Ngài cũng phải trả một phần đấy chứ không phải chỉ có mình tôi mới phải trả giá đâu!
– Em muốn lấy ai cơ? Cái tay nhà-sản-xuất trẻ trung ấy đấy à?
– Hóa ra tất cả mọi người đều ghét cậu ta nhỉ?
– Chắc là thế đấy!
– Em thì thấy cậu ta khá tốt đấy chứ? Cũng là một người có thể vì tình yêu mà chịu đựng tất cả…
– Em không biết là em đang khiến anh giận lắm sao? Khen một người con trai khác công khai trước mặt anh như thế! – Kawahachi nhìn ra ngoài ban công, dỗi.
Miwahi phì cười.
– Em vẫn chỉ là con nít thôi đấy! Anh muốn em thế nào đây?
Cậu chàng ca sĩ định quay sang trả lời thì lập tức phải ngậm miệng lại. Từ lúc nào, cô học trò của cậu đã chồm người lên bàn, rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Nụ hôn bất ngờ đến không báo trước…