Bạn đang đọc Akaineko: Chương 25
– Tôi xin lỗi! Công chúa!
– Làm ơn im mồm mà ăn đi!
Nói đi nói lại thì tôi chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra. Hình như nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đang vô cùng tức giận chuyện gì đó, và bực bội khó chịu tưởng chừng như sắp nổ tung tới nơi rồi nhưng chẳng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành tôi đang ngồi ăn tối cùng với cái tên “chẳng phải người dưng cũng chẳng phải người quen” như tên này. Suy nghĩ cho cùng thì cậu ta nấu ăn cũng được lắm, chẳng thua gì chị Yui và mấy người đầu bếp trong cung. Đó là do nó ngon thật như vậy hay là do vì hoạt động quá nhiều và trải qua quá nhiều cảm xúc nên tôi đói và thấy nó như vậy thì tôi cũng không dám chắc!
– Cậu… không ăn ngô à?! – Tôi buộc miệng hỏi khi thấy cậu ta cứ liên tục vớt những hạt ngô trong chén súp ra ngoài một cái đĩa nhỏ.
– Tôi không thích chúng tới mức đó! – Cậu ta có vẻ như đã giống một người đi theo bên cạnh công chúa hơn rồi, ít ra cậu ta đã ăn nói cho ra vai vế hơn khi chỉ có hai người.
– Thức ăn sinh ra không phải để được yêu thích hay không mà là để vào bụng và nuôi sống cơ thể cùng với cái đầu của cậu đấy! – Tôi vừa nói vừa đổ mớ ngô mới được vớt ra vào lại trong chén của cậu ta.
– Này! Công chúa!
– Ăn đi! Nếu cậu còn xem tôi là công chúa!
– Không phải như vậy!
Trông cậu ta nhăn mặt nhìn vào chén súp quay trở lại trạng thái ban đầu cứ chẳng khác nào một đứa con nít kén ăn cả. Tự dưng tôi lại thấy buồn cười khi nhìn một nhân viên NAI ra nông nỗi như vậy…
– Công chúa! Đùa nhau thế đủ rồi nhé! – Cậu chàng nhíu mày nhưng tay thì bắt đầu vớt ngô lại từ đầu. – Chúng ta kết thúc chủ đề này ở đây!
– Sao chứ? Ăn vào sẽ trúng thực chết hay sao? Cái gì cũng phải ăn mới lớn được chứ?
– Tôi thấy công chúa giống các mẹ lắm rồi đấy nhé! Hơn nữa tôi lớn hơn cô nhiều lắm đấy!
– Cậu muốn gì hả? Vậy thì nghe lời mẹ trẻ của cậu một chút đi chứ! – Tôi nói rồi múc một hạt ngô từ chén của mình đưa về phía cậu ta, cảm giác không khác gì đang cho con nít ăn cả! – Hửm!? Há ra…a…
– Thôi mà! Thôi trò trẻ con này đi! Công chúa không phải mẹ trẻ đâu, vậy nên tôi cũng không có lí do nào để chơi trò gia đình với cô…
Nhưng khi cậu ta đang nói thì tôi đã uỗng ngô vào miệng chàng cận vệ. Mặt cậu ta gần như nghệch ra. Mặc cho việc cô vẫn luôn cảm thấy cậu ta có gì đó rất đáng sợ nhưng giờ đây, ít nhất trong giây phút này, cậu ta trông giống một người bình thường hơn. Cậu ta, sau khi rũ bỏ cái vẻ bề ngoài lạnh lùng và cứng nhắc của một nhân viên NAI, thì trông cậu ta thật sự trông khá là đáng yêu. Đáng yêu hơn cả mấy anh chàng ca sĩ diễn viên trong cái giới showbiz xô bồ kia, lần đầu tiên tôi nhận ra điều đó kể từ khi gặp cái tên chết bầm này. Đáng ra thì cậu ta phải tỏ ra đáng yêu ngay từ đầu mới phải…
Mà… khoan đã! Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này? Mặc cho việc cậu ta có gương mặt ưa nhìn và đôi mắt Miêu tinh đặc biệt thật nhưng việc tôi chưa bao giờ nhận ra lí do tại sao cậu ta suýt nữa cướp mất cái danh “Hoàng tử trung học” của Kei thì nghe thật vô lí, thật kì cục. Thế quái nào mà tôi có thể có thứ cảm nhận đó về cậu ta trong khi tôi vẫn cứ luôn muốn tránh càng xa càng tốt cái người dường như lúc nào cũng có thể đọc được suy nghĩ của mình chứ?
– Ừhm… – Tôi như đơ ra khi người ngồi phía đối diện mình trên bàn ăn bắt đầu nếm thử vị ngọt của thứ mà tôi vừa cho vào miệng cậu ta. – …làm thế nào mà tôi lại có được vinh hạnh được một nàng công chúa mớm cho ăn như thế này chứ?!
– Cậu… cậu đang nói gì thế! Nếu biết vậy thì im lặng mà ăn đi! – Chính tôi cũng nhận ra sự bối rối trong giọng nói của mình. Không chỉ suy nghĩ mà ngay cả cơ thể cũng đang phản bội lại tôi.
Hệt như muốn dồn tôi vào chân tường, tên Miêu tinh bỗng dưng bật cười:
– Thật là… – Tiếng cười của cậu ta không phải như đang giễu cợt một cách thô tục, cũng không có vẻ gì như là giả vờ, tiếng cười như thể cậu ta đã tập luyện hàng giờ chỉ để người khác nghe thấy không phải xấu hổ hay bối rối cho dù đó có là một trò đùa. – Rốt cuộc thì công chúa cũng đã nguôi giận rồi!
– Nguôi giận? – Cậu ta cứ như là đang đánh trống lảng rồi cúi xuống chén súp của mình.
– Trông tâm trạng công chúa chiều nay thật là không tốt lắm! Một kẻ hèn mọn như tôi cũng chỉ mong lại được nhìn thấy nụ cười của cô thôi!
Tới lúc đó tôi mới nhớ ra là mình đã gần như không nhớ gì về chuyện chiều nay, về cuộc cãi nhau giữa tôi và tay hoàng tử trung học.
– Cái đó… cậu đúng là một kẻ thích tọc mạch chuyện người khác!
– Nếu như tôi không ở đó thì cô sẽ còn phải tức giận hơn nữa! Để lộ ra cảm xúc của mình vốn dĩ đã là một điều cấm kị đối với một người như công chúa rồi, thế nhưng đằng này cô gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cô bị cậu ta cuốn vào vòng xoáy ấy mà không thể tìm được đường ra, nói cho chính xác và dễ hiểu thì cô hoàn toàn bị cậu ta dắt vào một mê cung mà cô không còn là người kiểm soát tình thế nữa…
– Này này! – Tôi cắt ngang khi cậu ta đang lai láng văn chương. – Cậu đang chỉ trích tôi công khai đấy hả? Có cần tôi gọi cả phóng viên Hoàng gia cho luôn không?
– Tôi xin lỗi! Nhưng nếu tôi không có ở đó thì còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra!
– Chính cậu mới là người làm phức tạp mọi chuyện lên đấy! Cậu khiến cậu ta nghĩ gì về tôi kìa! Một người mà ngay cả một bí mật nhỏ nhặt cũng không thể giữ được nữa! – Tôi chỉ vừa mới cảm thấy thoải mái được một chút là cậu ta lại khiến tôi thấy khó chịu.
– Nhưng cậu ta làm tổn thương cô!
Tôi đã bảo là tôi sẽ trốn tránh. Tôi sẽ trốn tránh những điều khiến tôi thấy khó chịu nhưng tôi biết là sẽ có những lúc bản thân mình không thể trốn tránh được những điều hiển nhiên ấy. Tôi không ghét Kei. Có thể cậu ta hơi trẻ con, hơi bồng bột quá so với một người được nhồi nhét quá nhiều như tôi và cậu ta nói năng hơi thiếu suy nghĩ nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta không biết suy nghĩ và những điều cậu ta nói chỉ là những câu lấy lòng người khác một cách vô nghĩa. Tôi cũng không giận cậu ta điều gì, tôi phát hiện ra rằng mình không thấy khó chịu khi biết cậu ta giấu tôi một vài chuyện cỏn con (chẳng hạn như chuyện cậu ta là cháu trai của chủ tịch HK Hajime Ent.) mà là vì những lời mà cậu ta nói. Tôi không biết cậu ta nghĩ gì khi nói rằng tôi là một người ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình và chỉ cố làm những điều tốt đẹp để người khác xem tôi là một người tốt nhưng tôi đã suy nghĩ về nó. Khi ấy tôi cũng không hề nghĩ rằng tay Miêu tinh kia có thể biết được tôi đang tức giận vì điều gì. Không phải vì Kei xem thường tôi mà là cậu ta đã chạm vào những điều được cất giấu sâu trong lòng tôi.
– Cả cậu và cậu ta đều không có lỗi gì cả! – Tôi xem nó như một lời xin lỗi vì tôi gần như không thể kềm chế được những cảm xúc mỗi khi ở gần cái tên nhân viên NAI này. Có vẻ như họ tuyển những người có khả năng khiến người khác hoàn toàn mất phòng vệ. – Cậu… đã cố làm tôi vui! Tôi thật sự cảm ơn!
– Thật vinh dự thưa công chúa! – Cậu ta nói cái giọng mà tôi vẫn thường nghe thấy, nhất là trong mấy buổi tiệc mà tôi được giới thiệu với những nhân vật có tầm cỡ hay “quan trọng” với Hoàng tộc.
– Cậu làm ơn đừng nói cái giọng đó được không! Chẳng hay ho gì!
– Vậy mà tôi cứ tưởng mình có thể trở thành người của giới thượng lưu cơ đấy! – Cậu ta bĩu môi khiến tôi bật cười. – Công chúa nên cười thật nhiều như vậy mới đúng!
– Đó là điều tôi tìm kiếm khi muốn sống một cuộc sống bình thường! Nhưng có vẻ với tình hình bây giờ thì hơi khó rồi!
– Đương nhiên là không có điều gì khó cả! Nếu như công chúa không đấu tranh, cuộc đời sẽ không ban tặng cho cô thứ gì đâu! Phép màu không dễ dàng xuất hiện như vậy!
– Phép màu á? – Tôi lơ đãng nhì ra ngoài trời, hôm nay không có tuyết. Giữa những ngày mà tuyết rơi dày đặc như thế, bỗng dưng có một ngày như thế này khiến tôi thấy hơi nhớ. – Phép màu không phải thứ mà tôi có thừa sao? Bởi vậy thứ tôi cần không phải là thứ ấy!
– Công chúa… cô có thực sự thích tuyết không? Như khi cô trông chờ ngày tuyết rơi đầu mùa ấy!
– Có chứ! – Tôi lại bất chợt mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vui vẻ nữa.
Chén súp của tôi đã nguội từ lúc nào khi mà tôi còn chưa ăn tới phân nửa. Cảm xúc của ngày hôm nay thật hỗn tạp khiến tôi không muốn bỏ thứ gì vào bụng mà cũng không thấy đói. Suy nghĩ và cảm xúc đã làm đầy cả cơ thể lẫn tâm hồn tôi.
Đột dưng cậu chàng đang ngồi trước mặt tôi đứng bật dậy nhưng hình như tôi không còn đủ sức lực để giật mình:
– Để tôi hâm nóng lại thức ăn! – Cậu ta lên tiếng khi mang chén súp của tôi đi rồi lại đổ nó vào nồi. – Công chúa không nên nghĩ nhiều! Cho dù có như thế nào thì tôi cũng vẫn luôn ở bên cạnh cô mà!
– Cậu ư? Cho tới khi nhiệm vụ kết thúc à?
Nhưng cậu ta im lặng.
– Nếu như công chúa cho phép…
Nhưng tiếng chuông điện thoại bỗng chốc vang lên khiến cho tôi không kịp nghe hết những gì cậu “cựu cận vệ” nói. Cậu ta ra hiệu cho tôi rằng cứ nghe điện thoại đi rồi lại quay lại khuấy nồi súp ngô gà cho nó nóng lên.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại đang rung lên trên tay.
Là số của cô hiệu trưởng Yaku.
– Cô hiệu trưởng? – Tôi cảm thấy như tim mình đang nện như đánh trống trong lồng ngực. – Mọi chuyện sao rồi ạ!
Rốt cuộc thì chúng tôi cũng đã liên lạc được với nhau sau một tháng. Và hơn như thế, tôi đã nhờ vả cô ấy. Tôi chỉ còn hi vọng vào cô ấy, là người duy nhất có khả năng giúp được tôi trong chuyện này.
Tôi thấy cái tay “đầu bếp “ trá hình kia vẫn đang nghe ngóng cuộc gọi của tôi.
– “Cháu đang ở nhà chứ?”
– Vâng ạ?
– “Cháu có thể ra chỗ cây anh đào được không?”
– Cây anh đào? – Tôi nhăn mặt cố hiểu nhưng chợt nhớ ra là vườn sau của ngôi nhà này có một cây anh đào vô cùng vĩ đại. – Cháu cần phải ra đó sao ạ? – Tuy miệng hỏi thế nhưng tôi đã vô thức chạy lủi ra khỏi bếp.
– “Phải! Thứ mà cháu nhờ ta! Ta sẽ gửi nó ngay bây giờ!”
– Cháu thực sự rất cảm ơn cô ạ! – Tôi như sắp khóc tới nơi. Một phần vì vui mừng, một phần là vì tôi quên mang theo áo khoác mà ngoài trời thì lạnh cắt da cắt thịt. Có điều tôi không muốn quay vào bên trong lấy áo, tên Miêu tinh vẫn ở trong đó mà tên đó nghe được càng ít thì càng tốt.
– “Ta khá là tò mò đấy! Không phải là cháu không định nói gì chứ?”
– Cái đó… cô không nói ẹ cháu được không?
– “Còn tùy”
– Cô…. – Tôi thốt lên khi băng qua sân và tiến về phía góc tòa nhà dẫn tới con đường ra vườn sau.
– “Được rồi! Không nói đâu! Lúc nào cũng vậy còn gì! Nhưng ta mong là cháu không giữ khoảng cách với mẹ mình như vậy nữa, Rika rất lo cho cháu!”
Tôi biết chuyện đó chứ? Tôi cũng cảm thấy lo lắng cho bà ấy nữa. Kể từ khi tôi biết được sự thật tôi đã phần nào không còn cảm thấy xa cách với bà ấy như trước kia nữa, có lẽ bởi vì giờ đây tất cả những người biết đến tôi đều đang lo lắng cho tôi nhiều hơn là nghĩ tới những chuyện khác. Mọi thứ cũng vì vậy mà lắng xuống.
– Cháu đã ở dưới cây anh đào rồi ạ! – Tôi vừa nói vừa thở và vừa nhìn hơi thở của mình biến thành một làn khói trước mắt.
– “Được rồi! Đó là nơi tập trung năng lượng mạnh nhất trong nhà cháu! Ta sẽ gửi cho cháu THỨ ĐÓ. Trước hết, nói ta nghe tại sao cháu cần?!”
– Cái đó… là ột hồ ly ạ! Tình hình đang nguy cấp lắm rồi! – Tôi vừa nói vừa run lập cập, răng môi sắp hòa vào nhau luôn rồi. – Nhanh đi cô!
– “Hồ ly?”
– Vâng! Mọi chuyện phức tạp lắm ạ! Cháu kể cho cô nghe sau được không? Dù gì THỨ ĐÓ cũng đâu phải thứ gì nguy hiểm, đúng không ạ?
– “Được rồi!” – Cô ấy nói, nén một cái thở dài.
Tôi cũng cố nén một cái thở ra vì nhẹ nhõm. Tôi mừng vì cô ấy chịu hiểu, nếu không thì tôi cũng không biết phải giúp anh Dehiki như thế nào nữa. Sớm muộn gì anh ấy cũng rơi vào cùng một hoàn cảnh với chị gái anh ấy, tôi không bàn tới chuyện ai đúng ai sai nhưng bây giở sự an toàn của anh ấy còn là sự an toàn của cái cô nàng pháp sư ôm trong lòng đầy thù hận kia nữa. Nếu như cảnh sát tìm hiểu ra được ngọn nguồn thì anh Dehiki sẽ chỉ đóng vai nạn nhân tiếp theo, cô ta mới là người phải trả giá ấy trò ngu ngốc này. Thật là… tôi đâu có ưa gì cô ta! Sao cuối cùng lại thành ra muốn bảo vệ cả cô ta thế này chứ không biết!
Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, một luồn ánh sáng lóe lên như một đốm lửa nhỏ từ thân cây anh đào. Đốm sáng lơ lửng trong không trung trước mắt tôi như đang trình diễn một màn biểu diễn nghệ thuật ánh sáng, vẽ ra trong không khí hình ảnh một ngôi sao mười hai cánh – biểu tượng pháp thuật của cô hiệu trưởng – ngôi sao lóe lên lần cuối trước khi biến thành một cái phong bì màu vàng nhạt rơi xuống tay tôi.
Là lá bùa!
– “Sao rồi?” – Cô hiệu trưởng hỏi ở phía đầu dây bên kia.
– Vâng! Cháu nhận được rồi!
– “Ta tin vào những quyết định của cháu! Cháu đúng là giống mẹ cháu quá mà!”
– Còn bà ấy thì luôn thấy như không thể hiểu nổi cháu! – Tôi nói như dỗi.
Đó cũng là lúc tôi cảm nhận lại được hơi ấm khi mà người tôi đã bắt đầu tê cóng và chắc là nó sắp bị hóa đá tới nỗi không còn cảm nhận được nhiệt độ nữa rồi. Tên đó luôn có mặt những lúc thế này. Ngay sau lưng tôi.
– Công chúa đi lâu quá đấy!
Cậu ta nói nhưng tôi phớt lờ và quay lại cuộc gọi với cô hiệu trưởng Yaku:
– “Hina! Mẹ cháu cũng không hiểu nổi bà ấy muốn gì đâu! Rika lúc nào cũng thế cả! Cô ấy cũng bị thu hút bởi những rắc rối như cháu!”
– Cháu đâu có bị thu hút chứ? Chúng cứ vậy mà ập lên đầu cháu!
– “Vậy ta rất tò mò muốn nghe làm thế nào mà chuyện của một cậu hồ ly nào đó ập lên đầu cháu đấy!”
– Vâng! – Tôi biết là cô ấy sẽ truy hỏi tới cùng. – Hẹn gặp lại cô sau!
Cô ấy cúp máy mà không nói thêm điều gì. Lúc bấy giờ, cậu chàng đứng sau lưng tôi mới thở hắt ra làm một làn khói màu trắng kết tinh lại giữa trời đông phả vào vai tôi.
– Tên đó quan trọng vậy sao? – Cậu ta nheo mắt.
– Không! Đúng hơn thì đó là một cuộc trao đổi!
– Trao đổi?
– Phải! – Tôi nói và nắm chặt lá bùa trong tay mình. – Xem ra cô ấy nói đúng thật! Chính tôi là người tự mình bước vào mấy thứ rắc rối này!
– Giờ công chúa mới nhận ra à? Nhưng mà trao đổi gì thế?
– Tôi tưởng cậu lúc nào cũng theo dõi tôi chứ?!
Phải nói là chính tôi muốn dính vào mấy chuyện này chứ không còn là do số phận đưa đẩy nữa. Nếu như những người xuất hiện bên cạnh tôi có thể là những người bình thường thì chắc cũng chẳng tới cớ sự này. Có điều, biết làm sao được, tôi không thể bỏ mặc họ như thể chúng tôi chẳng có bất kì quan hệ nào. Cứ như ông trời buộc tôi lại với họ và bắt tôi phải đi trên con đường này, một con đường mà tôi không rõ mình có muốn đi trên nó hay không.
*
21 GIỜ 32 PHÚT, MỘT NGÀY TRƯỚC.
Đồn cảnh sát Tsugini.
Tôi đã phải đứng nhìn Miwahi ngồi một mình chờ đợi trong khi anh Kawahachi đang bị hỏi cung. Mặc dù không ai nghĩ anh ấy là hung thủ nhưng dường như anh ấy là người duy nhất mà tất cả mọi người muốn nhắm tới, cánh phóng viên bu đầy ngoài hành lang cũng vì lí do này. Tuy biết anh ấy không có tội gì nhưng trong lòng tất cả mọi người đều như có lửa đốt, lo sợ cảnh sát sẽ làm khó anh ấy, lo sợ phóng viên sẽ đẩy anh vào bao nhiêu luồn sóng trái chiều của dư luận. Anh ấy là người giải quyết khá tốt với dư luận nhưng anh ấy vốn không quen việc xử lí những scandal cứ rủ nhau ùa tới cùng một lúc như thế này. Chuyện kia chưa kịp lắng xuống thì đã tới chuyện khác.
Cô bạn cùng nhà tôi thở dài, tôi cũng bất giác thở dài theo. Bầu không khí vốn chẳng nhộn nhịp vui vẻ gì của đồn cảnh sát bỗng chốc chùng xuống đối lập hẳn với sự ồn ào của những phóng viên ngoài kia. Tôi không biết họ có thể viết được gì trong tình huống này trong khi ngay cả những người được tiếp cận bên trong như chúng tôi còn không biết rốt cuộc cảnh sát đã điều tra được những gì. Nhưng Yuki vỗ vai tôi bảo rằng bởi vì họ là phóng viên nên thể nào họ cũng sẽ viết được thôi, đó là công việc của họ. Tâm trí tôi cứ như trên mây mặc dù chẳng liên quan gì tới mình. Những chuyện xảy ra gần đây cứ dính với anh Kawahachi, vẫn chưa hết năm hạn của anh ấy chăng? Xem ra thật sự như vậy.
– Cậu muốn uống chút gì đó không? – Tôi hỏi Miwa nhưng cô bạn lắc đầu.
Cô ấy không cần uống nhưng tôi thì cần. Tôi cần một thứ gì đó giúp tôi thoát ra cái bầu không khí ngột ngạt khó chịu của chỗ này. Tôi thấy mệt mỏi khi phải chờ đợi và bị cảm xúc tiêu cực của mọi người ảnh hưởng, tôi thấy mình nên thay đổi để không dễ bị ảnh hưởng như bây giờ. Đó là điều tôi từng được dạy, về việc kiểm soát chính bản thân mình, nhưng có vẻ như tôi đang dần quên hết đi chúng.
Giống như tôi đã thực sự thoát li khỏi đó vậy.
Khi cho tiền xu vào trong máy bán nước tự động, tôi phát hiện ra rằng tên Miêu tinh không còn đi kè kè bên mình nữa. Thay vào đó là một người khác đang chờ tới lượt:
– Vui thật! Không ngờ gặp nhóc ở đây! – Là em trai của cô gái vừa mới bị giết, chuyên án nghiêm trọng nhất của sở cảnh sát cho tới thời điểm hiện tại vì nó liên quan tới người nổi tiếng.
– Anh còn ở đó mà vui vẻ được sao? – Tôi vừa nói vừa cúi xuống lấy chai nước trái cây của mình, uống nước trái cây vào giờ này không phải là ý tưởng hay nhưng nó không phải là ý kiến tồi trong trường hợp tôi thấy mệt mỏi và cần phải lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng như hiện giờ. – Chuyện đã tới nước như vậy!
– Còn có thể làm gì được nữa! – Tới lượt anh ấy cho tiền xu vào khe máy.
– Nhưng chị ấy… ổn chứ?
Anh ấy nhìn tôi trước khi cúi xuống lấy lon cà phê của mình. Rõ ràng cả hai chúng tôi đều biết mình đang nói về vấn đề gì.
– Anh đã thỏa thuận với họ. Họ sẽ không được phép khám nghiệm tử thi của chị ấy! Anh sẽ mang chị ấy về!
– Vậy à?! – Tôi khó nhọc vặn chai nước trái cây nhưng cứ như nỗ lực của tôi là vô vọng vậy, có lẽ do tôi không được bình tĩnh lắm.
Anh chàng ca sĩ tặc lưỡi rồi rút chai nước khỏi tay tôi. Chỉ trong một động tác, anh ấy mở nó ra và trả lại cho tôi một chai sẵn-sàng-để-uống. Tôi chẳng khác nào một đứa con nít trong mắt anh ấy.
– Em có phải là con nít đâu chứ?!
– Có thể nhóc đã trưởng thành nhưng với một người như tôi nhóc có khác nào một đứa trẻ sơ sinh đâu!
Tôi thừa nhận (vì anh chàng là hồ ly mà, tôi có biết anh ta đã sống bao lâu trước khi gặp tôi đâu!) nhưng vẫn không cam lòng.
– Có điều… – Tôi hớp lấy một hớp trong chai, cảm nhận vị ngọt lan tỏa vào từng tế bào nơi cổ họng. – Chị Hatsune cũng là Hồ ly mà, đúng chứ? Chẳng lẽ một hồ ly có thể dễ dàng bị giết như vậy sao? Bởi một con người? Hay một cái gì khác?
Tôi nghe thấy tiếng anh ấy nghiến răng. Gương mặt và biểu cảm của anh cho thấy, hẳn là anh chàng ca sĩ phải biết chuyện gì đó.
– Nhóc biết chuyện ngôi làng Miêu tinh vừa mới bị thiêu rụi gần đây không?
– Vâng! – Tôi biết chứ, đó là dòng họ Miêu tinh lâu đời nhất Hoa và chắc cũng là nơi tên nhân viên NAI thích theo đuôi kia sinh ra. Tôi chỉ là vô tình nhưng thực sự cũng muốn biết thực hư chuyện đó. Giống như những người khác, tôi cũng thắc mắc không hiểu vì sao chỉ một ngọn lửa có thể tiêu diệt cả một dòng họ sở hữu những năng lực đặc biệt một cách dễ dàng như vậy. Hẳn phải có gì có huyền bí trong chuyện này.
– Nhóc cũng nghĩ là không thể giết được những loài như chúng tôi một cách dễ dàng như vậy đúng không? – Coi anh ấy bảo mình là một “loài” kìa.
– Vâng!
– Đó là một thứ gọi là “Khuyết tố”.
– Hả?
– Cái này thật sự rất khó giải thích nhưng nhóc cứ hiểu nó như kiểu mọi vật sinh ra không có gì là hoàn hảo cả, luôn có những yếu tố bị thiếu ở mỗi loài nhất định trong bản chất khi sinh ra hay được tạo ra. Đó không phải là mong muốn mà là luật lệ của tạo hóa. “Khuyết tố” đó không phải là yếu tố sẽ được bổ sung vào mà là yếu tố đã bị đào thải ngay từ đầu và nó chính là thứ sẽ quyết định loài đó sống hay chết.
Nghe khá là trừu tượng nhưng ánh mắt của anh ấy như đang cầu xin tôi hiểu nó vậy! Có lẽ tôi cần phải hỏi lại mẹ mình hay cô hiệu trưởng Yaku về vấn đề nan giải này.
– Thế… Miêu tinh bị tiêu diệt bởi “Khuyết tố” của họ là ngọn lửa sao?
– Đoán đúng rồi đấy! Bởi vì họ là Mộc Miêu nên “Khuyết tố” chính là ngọn lửa! Với Hồ ly thì nguyên tắc cũng không khác như vậy lắm! Bọn anh là Hỏa Hồ!
Tôi lờ mờ đoán ra điều anh ấy muốn nói.
– Chị ấy… chết đuối!?
Anh Dehiki như co rúm lại trước một con quái vật vô hình nào đó. Trước mắt tôi, giữa cái ánh sáng mờ mờ của cái bóng đèn đã quá cũ trong hành lang đồn cảnh sát, anh ấy không còn là một chàng ca sĩ đầy ánh hào quang vây quanh nữa mà chỉ còn là một cá thể trong một loài đang bị đe dọa. Anh ấy trông mong manh và sợ hãi như một con thú non mất mẹ, anh ấy đã mất đi một người vô cùng quan trọng với mình. Hơn hết, anh ấy chắc chắn biết chuyện gì đã xảy ra. Một cơn khủng hoảng thật sự!
– Vậy… ai là hung thủ? – Theo những gì Miwa nói lại thì nghe khá giống một tai nạn tại nhà riêng, nhưng nhìn anh Dehiki thế này lại khiến tôi nghĩ ngược lại. – Anh biết chứ?
– Nhóc đang đoán mò đấy hả?
– Không! – Và thực sự tôi không hề đoán mò.
– Là một con bé pháp sư! Khi anh đến nhận lại toàn bộ hồ sơ mà cảnh sát đang giữ và đề nghị cho ngừng việc điều tra, họ đã cho anh thấy toàn cảnh vụ án. Chị ấy bị đâm nhiều nhát sau lưng và bị nhấn nước trong bồn tắm, và khi Kawahachi phát hiện ra được vệt máu loang chính là do chị ấy đã cố gắng trườn ra ngoài để mở cửa. Lòng bàn tay của chị ấy bị khắc chữ “Tobiru” lên đó.
– “Tobiru”?
– Là tên của ngôi làng ấy! Ngôi làng chài nhỏ nằm phía Nam của vương quốc Hoa Hướng Dương. – Giọng anh ấy mỗi lúc một chùng xuống.
Sau đó anh ấy kể cho tôi nghe câu chuyện về vụ thảm sát ấy, vụ thảm sát cách đây mười năm mà người ta không thể tìm ra ai là hung thủ. Nhưng có vẻ như bất kì ai cũng tin rằng không một ai sống sót qua khỏi mà họ không biết rằng khi ấy có một cô bé bảy tuổi thoát được ra khỏi đó. Đó chắc chắn là cô gái đang tìm cách trả thù cho dân làng mình trên mọi phương tiện truyền thông.
Cô ta đe dọa họ trước khi ra tay. Cô ta đã chuẩn bị chu đáo chứ không phải như một cô nàng bô bô thích được nổi tiếng.
Nói thật là tôi nổi hết cả da gà da vịt khi anh Dehiki miêu tả lại cách mà Riyu Hatsune bị giết nhưng tôi còn thấy rung mình hơn nữa khi nghe câu chuyện về ngôi làng kia.
Tôi không biết mình đang đứng cùng với một người từng ra tay hạ sát bao nhiêu người trong quá khứ. Tôi dường như quá bình tĩnh mà không nhận ra được cốt lõi của sự việc…
– Nhóc đang run kìa! – Anh ta nhắc tôi vì tôi đang nhìn trân trân vào anh khi chúng tôi cùng ngồi bên một băng ghế trên hành lang vắng vẻ.
Bây giờ đã quá nửa đêm và người đi lại trong hành lang đồn cảnh sát tựa như những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, không quan tâm tới xung quanh và cũng không biết là mình đang bị quan sát. Tôi nên nói rằng tôi thấy run vì khí trời mùa đông khắc nghiệt thay vì thấy lo sợ những bóng ma lượn lờ quanh mình.
– Phản ứng của nhóc bình thường thôi! Anh không trách em đâu!
– Anh đã làm như thế thật sao?
– Khi đó có nhiều nguyên do lắm! Anh cũng chỉ là một cá thể trong bầy đàn thôi!
– Em có một câu hỏi nữa: Anh nói cho em biết như vậy, thật không sao chứ?
– Anh cũng có một câu hỏi cho em đây: Em thấy không sao khi cứ tiếp tục nói chuyện với anh à?
– Anh phải trả lời câu hỏi của em trước chứ? Thay vì biến nó thành một câu hỏi khác!
Bỗng nhiên anh ấy phá ra cười như nắc nẻ. Câu nói đùa vô duyên của tôi hài hước đến vậy à?
– Anh biết rồi! – Xem ra còn lâu anh ấy mới cắt được cơn cười như vậy, nhưng chỉ trong một tích tắc, gương mặt anh ấy đã thay đổi hoàn toàn. – Anh cũng như bao người khác thôi mà! Một người biết được giới hạn của mình nằm ở đâu như anh sẽ lo sợ khi điều đó tới mà khi bất kì ai lo sợ thì họ sẵn sàng kêu cứu khắp nơi.
– Anh… đang cầu cứu em sao?
– Nếu thật sự như vậy thì em có đồng ý không?
Tôi không biết anh ấy tại sao lại cầu cứu tôi, một người mà anh ấy nói chuyện mới tới lần thứ hai. Vậy mà anh ấy sẵn sàng nói hết cho tôi nghe những kí ức tăm tối nhất trong cuộc đời mình. Tôi không hỏi thêm chi tiết về nguyên nhân khiến anh ấy giết hại bao nhiêu người vô tội như thế vì tôi cảm thấy kể ra nó trong tình hình thế này đã là quá sức với anh rồi. Đúng như tôi nghĩ:Anh ấy đang hoảng loạn.
Nhưng tôi thì không!
– Em không biết làm cách nào để giúp anh cả!
– Trước đây em từng bảo rằng em có quen biết hiệu trưởng một trường pháp thuật đúng không? Điều duy nhất anh có thể nghĩ bây giờ không phải là giết chóc hay là trả thù ai nữa. Từ rất lâu rồi anh và Riyu chỉ mong muốn có được một cuộc sống bình thường thôi. Vậy nên, nhóc không cần phải… – Giọng anh ấy run lên trước khi tắt lịm đi bởi dòng nước mắt đã làm nghẹn thanh quản.
– Em… không phải là không muốn giúp anh!
Tôi nói, không phải đang cố an ủi anh ấy vì tôi không thể làm được gì mà vì tôi sợ khi người khác khóc trước mặt tôi.Anh ấy như đang vẫy vùng trong tiềm thức của mình để chống lại cái thế giới không công bằng này. Anh ấy không khác gì tôi cả. Nói đúng hơn là tôi sợ nhìn vào chàng ca sĩ để rồi nhìn thấy chính mình giống như đang soi một cái gương rõ nét đến từng chi tiết. Nỗi sợ hãi của anh ấy chằng mấy chốc đã lan sang tôi. Thế nhưng tôi biết mình phải giữ được bản thân mình vì tôi không phải là chủ thể của nỗi sợ hãi ấy.
– Đổi lại thì em được gì? – Anh ấy không trả lời mà ngước lên nhìn tôi còn tôi thì không dám nhìn anh. – Em được gì khi giúp anh?! – Tôi nhắc lại. – Anh biết mà đúng không? Không có điều gì miễn phí cả!
– Đổi lấy cái mà em muốn nhất đấy!