Akaineko

Chương 24


Bạn đang đọc Akaineko: Chương 24


Kei Hajime nói với tôi rằng hắn nhận lời cậu lạc bộ bóng rổ tham gia một trận đấu giao hữu với các trường lân cận vì họ thiếu người nên tạm thời một thời gian cậu ta không thể đi chơi cùng tôi được. Đối với tôi thì cậu ta có đi chơi cùng tôi hay không thì cũng như vậy thôi nhưng việc cậu ta “chơi với đội bóng rổ” đến gần như lặn mất tăm thì đúng là chuyện bất bình thường (dạo này tôi thường xuyên gặp những chuyện bất bình thường ghê vậy). Thậm chí cậu ta cũng chẳng ăn trưa ở căn tin, và, quan trọng hơn cả thảy…
Tôi không tìm thấy cậu ta ở sân bóng rổ hay bất cứ câu lạc bộ nào trong trường.
Cứ như cậu ta trốn tôi vậy! Tất cả bắt đầu từ sau khi cậu ta tỏ tình thất bại với cô nàng lớp trưởng lớp 2 – 5. Cứ cho là cậu ta sợ tôi quở trách đi nhưng mà cậu ta không phải là đàn ông hay sao? Cậu ta nghĩ chỉ cần trốn chui trốn nhũi ở chỗ quái nào đó là xong sao? Cho dù tôi không thích gì cậu ta nhưng tôi không thể phủ nhận trong thời gian này tôi cần cậu ta ở bên cạnh tôi và Miwa hơn bất cứ lúc nào hết. Nói là tôi lợi dụng cậu ta cũng được nhưng trong lúc Miwa bị tẩy chay như thế này thì dù sao có cậu ta ngồi cùng bàn vẫn khiến người khác ít bàn tán hơn mà tôi thì không muốn thấy Miwa phải thấy khó khăn thêm một phút nào nữa trong cái trường này. Cũng tới lúc cậu ta giúp tôi thay vì cứ mong tôi giúp cậu ta rồi! Vậy mà cậu ta ở cái xó xỉnh nào không biết…
– Hina này!
– Sao?
– Cậu có thể thôi làm cái bộ mặt đó không? Tớ e là đến Diêm Vương cũng phát khiếp chứ đừng nói gì mọi người!
Miwahi dường như đã nhắc tôi về việc tôi đang làm cái bộ mặt hầm hố ngay khi đi giữa hành lang khiến ai đi qua cũng thấy e dè như thể tôi sắp chém ai đó từng có ý muốn tẩy chay cô bạn cùng nhà mình vậy. Mà tôi cũng muốn thế lắm đây!
– Kei ở trong lớp ấy! – Norika làm bộ mặt phớt lờ khi tôi đã đứng trước lớp của cô ta, cô nàng đã ra về nhưng lại quay đầu lại khi nhìn thấy tôi. – Nhưng cậu làm ơn đừng có biến chỗ này thành thiên đường tình yêu của hai người là được!
Thực ra tôi chẳng biết cô nàng lớp trưởng cay cú chuyện gì khi chính cô ta mới là người gây ra cái cớ sự này.
– Tớ tới công ty trước đây! – Miwa nói với tôi trước khi bước đi. – Hai cậu nói chuyện đi!
– Kei! – Tôi vừa bước tới chỗ cậu ta đang ngồi và chăm chú ghi ghi chép chép gì đó. – Cậu làm gì mà mất tích vậy hả?
Cậu ta quay sang nhìn tôi với gương mặt cứng đờ bởi thiếu ngủ.
Không khác nào gấu trúc!
– Chào cậu! – Nghe giọng cậu ta, tôi không dò ra được chút khát vọng sống nào.
– Cậu… như thế này là như nào hả? Tự nhiên cậu biến mất ngay khi có chuyện, cậu nghĩ cậu đáng làm đàn ông chắc?! Sao cậu chỉ biết nghĩ ình thôi vậy hả?
– Cái đó… không phải như cậu nghĩ đâu! – Cậu ta quay lại với công việc ghi chép của mình như một cái máy – Có một số chuyện…
– Chuyện? Tôi nghĩ cậu thất tình nên mới quên luôn cả việc trả ơn chứ? Hay tôi không làm được gì cho cậu nên cậu nghĩ mình không cần trả ơn?
– Hina! Mọi chuyện không phải như vậy?! – Cậu ta nói nhưng vẫn dán mắt vào cái thứ mà mình đang ghi như thể đó là một nghĩa vụ. – Tớ cũng có những việc riêng của mình mà!
– Việc riêng á? – Cậu ta đang làm tôi tức điên lên.
Không biết có phải là do lúc nào từ trước tới giờ khi bên cạnh tôi cậu ta cũng luôn vui vẻ hay không nhưng khi nhìn thấy một cậu “Hoàng tử” ỉu xìu thế này tôi có cảm giác như cậu ta đang lảng tránh tôi hay là đang cố biến tôi thành kẻ theo đuôi vậy. Nói chung là giả thiết nào tôi cũng không chấp nhận!
Rồi tôi nhìn thấy một dòng chữ được in nghiêng trên phần đầu trang giấy của cái cuốn mà cậu ta cứ cố gắng viết cho đầy hết nó: HK Hajime Ent.

– Cái đó là gì thế? – Tôi buộc miệng.
– Công việc thôi! Tớ nghĩ mình cũng phải bắt đầu làm gì đó thay vì cứ mãi là một Hoàng tử không có chuyện gì làm ngoài việc phô trương vẻ đẹp ra để cố gắng nổi tiếng trong cái ngôi trường nhỏ bé này!
Nói thì nói thế nhưng rõ ràng cậu ta đang phô trương còn gì nữa…
– Cậu … làm gì ở HK Hajime Ent thế?
– Công việc thời vụ thôi! Ghi chép sổ sách ấy mà! – Giọng cậu ta nghe thật sự nghiêm túc.
– Nhưng tôi không nghĩ cậu có thể mang sổ sách của công ty người khác ra ngoài như thế này! Cậu đang kiếm cớ đấy hả?
– Cái gì mà không thể chứ? Tớ chưa nói cậu nghe chuyện tớ là cháu trai của chủ tịch sao?!
– Cháu trai chủ tịch? – Tôi nghe như séc đánh ngang tai.
Kei Hajime là cháu trai của chủ tịch HK Hajime?
Nhưng nghe không phải là không có lí, họ cậu ta ngay trên tên của công ty…
– Cậu đang đùa đấy hả?!
Chàng “Hoàng tử” đột ngột buông bút xuống rồi đứng dậy nhìn thẳng vào mắt tôi. Kì thực thì với chiều cao của cậu ta, việc tôi nhìn được thẳng vào mắt cậu ta là một chuyện thần kì (sao mà tôi thấy ghét cái gen của mẹ quá!) nên mọi chuyện chỉ có thể diễn ra theo chiều ngược lại. Có điều ánh mắt cậu ta không phải là ánh mắt bông đùa của một chàng trai mới lớn làm mọi điều theo những gì con tim mách bảo mà tôi từng biết. Ánh mắt ấy hoàn toàn khiến tôi như bất động, nó đang bao trùm lấy tôi, cái gì đó rất kì lạ ở cậu ta mà tôi không nhận ra được. Điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới chính là có chuyện gì đó đã xảy ra trong những ngày cậu ta gần như bốc hơi kia.
– Cậu biết điều đó rồi thì cậu có cảm thấy có gì đó thay đổi không? – Cậu ta lên tiếng.
– Gì… gì vậy? Cái gì thay đổi chứ? – Tôi cố phủ nhận cái điều mà mình vừa bị cậu ta đoán trúng, nhưng không phải là sau khi nghe cậu ta nói chuyện đó mà là ngay từ khi bước vào căn phòng này, chỉ có hai chúng tôi, sau khi tan học.
– Hóa ra là vậy à?
– Hóa ra gì chứ?
– Cậu hóa ra chẳng có quan tâm gì tới những thứ xung quanh mình cả! Cơ bản chỉ là cậu đang làm những điều mà cậu nghĩ người khác có thể sẽ chú ý để quên sự ích kỉ của mình đi thôi!
Tôi không biết là mình có nên vắt não ra để nghĩ xem cậu ta đang nói gì hay không? Thực ra từ khi biết cậu ta, chưa khi nào tôi nghe cậu ta nói điều gì mang hàm ý cả. Bởi vậy tôi đang tự hỏi đây liệu có phải một trò đùa gì không?
Có điều, chưa tròn một giây sau tôi đã biết đó không phải là một lời nói đùa.
Cậu ta đang nói chuyện với tôi. NGHIÊM TÚC.
– Tôi ích kỉ vì không giúp cậu sao? Bởi vì cái kế hoạch hoàn hảo của cậu kết thúc mà không có kết quả gì sao?

Cậu ta nhìn tôi im lặng.
– Tôi chẳng thấy lợi ích gì ình từ việc giúp cậu cả. Tới khi tôi muốn tìm cậu để mong cậu trả chút ơn cậu cũng trốn ở cái chỗ quái nào đó! Tôi chẳng cần gì ở cậu cả vậy nên cậu có quyền gì để nói tôi như vậy?! – Tôi biết mình tới đây không phải để gây nhau với cậu ta nhưng cậu ta làm tôi nổi xung thiên lên rồi. – Dù sao thì tuần này cũng là tuần cuối cùng trong giao ước của chúng ta rồi! Mặc dù vẫn còn mấy ngày nữa nhưng có vẻ như có thêm mấy ngày thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy thì kết thúc ở đây luôn đi để tôi không phải nghe một người luôn làm phiền tôi bảo rằng tôi ích kỉ nữa!
Tôi chưa bao giờ nóng giận như vậy, cũng như chưa bao giờ mất tự chủ như vậy. Tôi được nuôi dạy trong một môi trường mà tình cảm của con người là một thứ nhất định không được phép tồn tại thế nhưng cậu ta đã phá vỡ tất cả những giới hạn của tôi. Những giới hạn mà tôi đã giữ để không phát điên lên với một người chưa bao giờ xem tôi ra gì ngoài một công cụ để lợi dụng. Phải! Tôi ích kỉ như vậy đấy!
– Đó không phải ý của tớ! – Không biết từ lúc nào cậu ta đã nắm lấy cổ tay tôi như không muốn tôi rời khỏi đây.
– Không phải ư?
– Xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu, nhưng, cậu cũng đã khiến tớ cảm thấy hệt như vậy đấy!
Tôi kì thực chẳng hiểu cậu ta đang nói cái quái gì. Mà bây giờ tôi cũng không muốn hiểu nữa.
– Thời hạn… – Cậu ta vẫn ngoan cố không buông tôi ra. – … tớ biết chứ! Nhưng có lẽ nên đợi thêm vài ngày nữa, tới khi mà tớ có câu trả lời xác đáng hơn…
– Đó là chuyện của vài ngày nữa, còn bây giờ thì buông tay cô ấy ra!
Giọng nói bất chợt vang lên trong căn phòng vốn chỉ có hai người khiến cả tôi và cậu chàng “Hoàng tử” đều giật mình.
Mà từ lúc nào cổ tay bên kia của tôi cũng đã bị giữ lấy.
– Takahashi? – Tôi nhìn tay Miêu tinh đang đứng đó với ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đang nắm lấy tay còn lại của tôi.
– Cậu chẳng liên quan gì tới chuyện này cả! – Kei cũng chẳng vừa gì.
– Có thể như vậy nhưng cách đây ba mươi giây thì mọi chuyện đã khác rồi! – Tên cận vệ nói nghe như cậu ta biết tất cả (và tôi chắc chắn cậu ta đã nghe tất cả. Cậu ta theo dõi tôi!) – Cậu không nghe cô ấy nói là mối quan hệ của hai người đã kết thúc rồi sao?
– Hina? Cậu nói với cậu ta chuyện của chúng ta? – Kei chuyển ánh mắt sang tôi, nhưng tôi thật ghét cái cuộc nói chuyện nghiêm túc này rồi!
– Cậu chẳng qua chỉ là một kẻ tự cao tự đại thôi! – Chỉ trong một động tác, tên Miêu tinh đã giật tôi ra khỏi tay của cậu “Hoàng tử”. Nhanh như chớp. – Và cô ấy nói không muốn liên hệ gì với cậu nữa!
– Chính cậu mới là kẻ không có liên quan gì tới cô ấy đấy!
Hồn vía tôi gần như lên mây khi Kei bước tới nắm lấy cổ áo của tay “cựu cận vệ” thế nhưng cậu ta vẫn không chịu buông tay tôi ra. Khi ánh mắt họ gặp nhau, tôi biết là chuyện này rồi sẽ chẳng có kết cuộc tốt đẹp gì.
– Hai cậu ngừng lại cho tôi! – Tôi gần như hét lên mới khiến hai cái đầu đang đầy máu nóng kia chú ý tới mình.
Rốt cuộc hai cậu ta cũng quay sang nhìn tôi, ánh mắt thù địch của họ vẫn chưa hề biến mất. Tôi mất một lúc để thở trở lại bình thường và phân tích tình hình. Kết quả phân tích có vẻ không khá hơn là mấy vì đầu tôi bây giờ còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa là…
– Tôi chẳng biết là hai người có thù oán gì với nhau nhưng làm ơn đừng biến tôi thành người đứng giữa cả hai! Chuyện này kết thúc ở đây! – Tôi nói rồi bước ra khỏi phòng không chút do dự.

– Này, khoan… – Trong khi chàng “Hoàng tử” đã an phận thì cái tên còn lại vẫn dai như đỉa đuổi theo tôi. – Cậu nói như vậy mà nghe được à?
– Cậu mới là người nói nghe không được đấy! Chuyện này vốn chẳng có dính dáng gì tới cậu cả!
– Nhưng tên đó đối xử như vậy với cậu, hắn không xứng đáng được tha thứ dễ dàng như vậy!
– Kẻ không được tha thứ là cậu đấy! Chẳng những nghe lén tôi mà còn gây ra những chuyện không cần thiết! – Tôi vẫn không hề dừng lại mà đi thẳng hướng xuống cầu thang. – Nếu như cậu ta mà phát hiện ra chuyện gì thì cậu lấy mạng mình chịu trách nhiệm nhé!!
– Nếu tớ không vào thì ai biết tên đó có thể làm gì cậu chứ?
– Cậu ta sẽ chẳng làm gì cả!
Tôi đứng lại mặt đối mặt với tên Miêu tinh. Hắn đứng trên tôi gần chục bậc thang và cũng dừng lại bất chợt, có vẻ việc tôi không chạy nữa khiến cậu ta bất ngờ. Tôi nhận ra là mình đang giận cá chém thớt nhưng bây giờ có lẽ đã quá muộn để sửa chữa.
– Tôi không muốn mọi kết thúc cuộc sống mà mình khao khát chỉ vì hành động nông nổi của cậu! Đây là cuộc sống của tôi!
– Đây là cuộc sống của cậu nhưng cậu lại vốn không hiểu gì về nó cả!
*
– Cái cuộc sống này đấy… nó khắc nghiệt và khủng khiếp hơn những gì cậu nghĩ nhiều!
– Này! Dừng lại!
– Một người như cậu không thể sống một cách bình thường như bao người khác đâu! Bởi vì cái gì cũng có hai mặt cả mà cậu toàn muốn nhìn thấy mặt tốt nên làm ngơ với mặt xấu!
– Dừng lại!
– Cậu không biết sao? Một khi con người đã trượt xuống cái hố sâu do chính mình đào ra rồi thì dường như họ không thể dừng lại cũng không thể leo lên được đâu. Cậu cũng nên cẩn thận với cái hố dưới chân mình!
– Tôi bảo cậu dừng lại cơ mà! – Tôi hét lên trong giận dữ.
Những ánh mắt xung quanh bắt đầu chú mục vào tôi – một con bé bất bình thường trông như đang nổi giận với thằng bạn trai lắm mồm của nó, mà thậm chí còn không phải là bạn trai của nó. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại ở đây – trong cái siêu thị gần nhà mình – nhưng tôi cảm thấy mình còn muốn lên tăng xông hơn cả khi cách đây nửa tiếng.
– Vậy… “cái người như tôi” làm oshin cho cậu chắc? – Tôi đá cái xe đẩy của siêu thị về phía cậu ta. Và cái tên đó thì làm như đau đớn lắm khi nhận một cái xe đẩy đang đi về phía hắn với tốc độ mấy chục cây số trên giờ, hắn ta chỉ cần một ngón tay. Rõ là làm trò!
– Xin… xin lỗi! – Rồi cậu ta đột ngột đứng thẳng dậy và lôi cái xe đẩy theo mình tỉnh như không. – Nhưng mà này, tớ chưa bao giờ nghe cậu gọi tên tớ một cách đàng hoàng khi mà cậu không dùng nó để mỉa mai tớ đấy! – Cách nói của cậu ta cũng rõ ràng là mỉa mai nhau rồi còn gì. – Tớ cũng có tên mà! Một cái tên mà tớ nghĩ là cậu cũng rất thích nữa cơ!
– Thích cái đầu cậu! Chính cậu là kẻ làm ô uế những bông tuyết trắng đấy!
– Cậu chỉ thích cãi cố! Một…
Chưa nói hết câu thì cậu ta suýt tí đã nằm dưới đất do tôi đá vào cái xe đẩy từ phía đằng sau. Là NAI thì tôi chắc mẩm cậu ta thừa biết tôi sắp làm gì, vậy nên toàn là pha trò!
– Một kẻ như cậu chắc là chỉ thuộc hàng tép riu thôi! Một kẻ suốt ngày mở miệng ra là móc mỉa người khác thì chắc chắn chẳng làm được gì! – Tôi nói khi cậu ta đang lồm cồm đứng dậy và mò tới giá để sữa.
– Cái đó thì còn phải để xem lại! – Cậu ta nhìn về phía tôi với nụ cười ranh mãnh – Nhưng sao cậu không thể gọi tên tớ được nhỉ? Yu… ki….
– Phát ói!

– Ha ha!
– Nếu gọi thì tôi sẽ gọi họ cậu đấy!
– Đã bảo đừng có móc mỉa nhau mà!
– Tôi chẳng việc gì phải nghe lời cậu!
– Bệnh công chúa của cậu nặng quá đấy!
– Nếu cậu còn nói nữa thì không sống được cho tới khi ba mươi tuổi đâu!
– Bây giờ tớ cũng ba mươi rồi còn gì! Nếu làm thì cậu làm nhanh lên kẻo thất hứa đấy!!
– Cậu ba mươi tuổi á?
– Không! Đùa thôi!
– Cậu đi chết đi!
– Tớ sẽ không chết tới khi nào cậu chịu gọi tên tớ như người bình thường! Cậu đang phân biệt đối xử đấy!
– Nếu cậu có thể là một người để tôi đối xử cho bình thường…
*
– Cậu muốn thử không? – Vừa nói tên đó vừa hướng vá súp về phía tôi.
Tôi giống như đang bị cậu ta điều khiển vậy. Từ khi rời khỏi trường tới giờ tôi không thấy mình tự chủ được chỗ nào. Từ đến siêu thị rồi nấu nướng…
– AI MƯỢN CẬU LÀM ĐẦU BẾP HẢ?
– Thì rò ràng không có ai ở nhà cậu còn gì! Tớ chắc mẩm là cậu không biết nấu ăn nên…
– Hơn nữa… – Tôi vừa nói vừa bước tới nhìn vào nồi súp ngô đang sôi ùng ùng. – Nấu thứ này thì cậu mua sữa làm gì hả?
– À! – Cậu ta bỗng dưng bỏ vá súp xuống và mặt đối mặt với tôi. – Tớ chỉ muốn cậu cao thêm một chút…
Cái tên chết bầm này…
– Cậu đứng lại đó! – Vừa nói tay tôi vừa vơ đại cái gì đó trên bàn bếp (một lúc sau tôi mới biết đó là một con dao). Cậu ta là cái thá gì chứ?
– Này! Này! Cậu phải bình tĩnh lại một chút chứ? – Cậu ta đề phòng chạy sang đầu kia của căn bếp và ra hiệu cho tôi dừng lại. – Vả lại, với thân phận của cậu thì chuyện này…
– Xin lỗi nhé! Nhưng tôi không còn là công chúa từ một tháng trước rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.