Bạn đang đọc Akaineko: Chương 19
Tôi có cảm giác buổi đầu tiên đi học trở lại của Miwahi thật sự rất gian nan. Mặc cho việc scandal kia phần nào đã lắng xuống thì khi cô nàng xuất hiện ở trường, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về chúng tôi. Những câu chuyện tán gẫu vô thưởng vô phạt của những người ngồi trong căn tin vào giờ ăn trưa dù vô tình hay cố ý đều không thể không tránh việc nó hướng về người vẫn cứ luôn ngồi im lặng trong góc phòng. Tôi nói rằng tôi muốn ngồi cạnh cô ấy nhưng Miwa không muốn và bảo tôi hãy quan tâm tới bạn trai mình hơn một chút.
Cô ấy hoàn toàn cự tuyệt.
Tôi đã biết rằng Miwahi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này nhưng tôi không nghĩ cậu ấy chuẩn bị tinh thần kĩ càng như thế để rồi bị đánh gục ngay trước cả khi chưa thức dậy. Tôi ngờ rằng có chuyện gì đã xảy ra…
– HA HA! – Những tiếng cười vang khắp phòng khiến tôi như muốn bước tới và khiến cho tất cả bọn họ ngậm miệng lại.
Trên mặt bàn của Miwa bị vẽ đầy những con chữ lăng nhục mà thật trớ trêu thay những người cười to nhất lại là những người từng chơi cùng với cậu ấy – hội của Tehara và mấy cô nàng săn ảnh. Cô bạn đứng đờ người trước cảnh tượng ấy.
Tôi cũng vậy!
Đây chính là điều mà không phải bất kì một học sinh nào cũng trải qua.
Mặc dù tôi không phải là người bị chơi khăm bởi những người bạn của mỉnh, thế nhưng tôi cảm thấy như mình đang bị hạ nhục.
Vậy mà tôi không làm gì được!
Miwahi không muốn tôi làm gì cả!
Cô ấy chỉ muốn thế giới xung quanh cô ấy im lặng, cô ấy muốn tôi ít nhất hãy giữ cho thế giới của chúng tôi im lặng.
– Cậu không thể nói cho tớ nghe có chuyện gì đã xảy ra sao? Có chuyện gì đã xảy ra trong concert tối hôm qua à?
Nhưng Miwa vẫn cứ im lặng.
Cô ấy đang khóc nhưng cố nén những giọt nước mắt.
– Cậu không muốn làm gì sao? – Một giọng nói vang lên cùng lúc với khi tôi có cảm giác ai đó đặt tay lên vai mình.
– Gì vậy? – Tôi giật bắn mình khi thấy tên Miêu tinh đứng sau lưng mình. – Cậu chui từ đâu ra thế?
– Cậu thôi hỏi mấy câu thừa thải đi được không?
– Cậu không thấy mình kì lạ khi cứ xuất hiện ở trường trong khi đã nghỉ học sao?
– Về cơ bản thì tớ đâu cần đến trường!
– Về cơ bản thì cậu cũng chẳng cần phải đi làm thêm làm quái gì!
– Được rồi! – Cậu ta đầu hàng. – Thôi nói nhảm đi! Có chuyện gì với cô nàng thế? – Vừa nói cậu ta vừa đá mắt về phía Miwa đang ngồi ở sát mép hàng rào chắn của sân thượng.
– Tôi cũng đâu có biết! Tôi cũng muốn biết có chuyện gì đã xảy ra đây này!
– Họ… – Đột nhiên cậu ta chỉ tay về phía lớp của chúng tôi.
Dù đang trong giờ nghỉ trưa nhưng bây giờ có rất nhiều người ở trong lớp của tôi, từ vị trí của sân thượng chúng tôi gần như có thể quan sát được hết những chuyện xảy ra trong đó. Có vẻ như họ cảm thấy rất hả hê sau khi khiến cho Miwahi trở nên như vậy. Không hẳn là tôi thấy ghê tởm họ, nhưng tôi không chịu nổi cảm giác như họ tỏ ra rằng mình chẳng có tội lỗi gì sau khi gây ra chuyện như vậy.
– Sao hả?
– Có phải có chuyện gì đang diễn ra không? – Cậu ta chỉ tay vào Tehara đang há hốc mồm nhìn vào màn hình máy tính bảng của mình.
– Gì chứ? Lại gì nữa? – Tôi cũng ngay lập tức lôi điện thoại của mình ra rồi tra từ khóa “Shinichi Kawahachi”.
Kết quả hiện ra trên màn hình là một loạt những bài báo mới chỉ đăng vài phút trước. Mặc dù tôi chưa đọc bất kì cái tít nào nhưng, nhất định đã có chuyện gì đó!
Hầu như trang báo mạng nào cũng đưa cùng một thông tin với dòng tít nóng hôi hổi kèm theo bức ảnh ghép giữa chàng thần tượng của Miwa cùng với cô ca sĩ thần tượng được xem là biểu tượng của nhan sắc tự nhiên (tuy vậy nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện cô ta phẫu thuật thẩm mĩ, riêng tôi thì tin rằng vẻ đẹp đó là thật vì cô ta là hồ ly tinh thì chẳng cần phẫu thuật làm gì cho tốn công): Cặp đôi Lọ lem ngọt ngào, như chưa bao giờ trải qua cơn bão.
Khi tôi lướt xuống phần tin tức chính thì cũng là lúc tôi nghe thấy tiếng thút thít của Miwahi. Cho dù tôi biết là cô ấy có thể đau lòng thật nhưng cảm xúc của cô nàng thì thật đúng là nhạy cảm quá!
Tôi thừa biết đã có chuyện gì xảy ra khi nhìn thấy cái tít ấy nhưng thực sự khá là ngạc nhiên khi lần này chính hai người đó là người gây ra tin đồn này chứ không phải do cánh paparazzi như lần trước. Riyu Hatsune đã đăng lên trang cá nhân của mình bức ảnh chụp tự sướng cùng với anh Kawahachi ngay giữa concert của chàng ca sĩ. Nghe không giống như anh chàng ca sĩ trầm lặng mà tôi biết chút nào nhưng lần này không thể nói là không tin được. Chẳng khác nào bảo rằng tình cảm giữa họ là thật!!!
Cái đó có thể tốt cho sự nghiệp của Miwa nhưng không tốt cho chuyện tim mạch của cô nàng chút nào…
– Tôi đã thấy nghi ngờ ngay từ ngày hôm trước mà! – Tôi thở dài.
– Cậu biết gì à? – Cậu “cựu cận vệ” cứ thích chen ngang.
– Ngày concert đầu tiên tôi đã thấy anh ấy hơi là lạ! Anh ấy bảo anh ấy lo lắng cho cậu ấy!
– Mấy chuyện này thật là… bởi vậy tớ mới không thích giới showbiz thị phi ấy!
– Cậu không thích thì mắc mớ gì tôi chứ? – Tôi nói rồi bỏ sang an ủi Miwa.
Vai của cô nàng cứ run lên bần bật, theo từng hồi nấc.
– Anh ấy… có nói gì với cậu không? – Tôi chạm vào cô ấy để giữ cho cô bạn, ít nhất là, đừng có run nữa. – Anh ấy lại lên báo rồi! Rõ ràng là anh ấy không thích chuyện này!
– … – Đáp lại tôi chỉ có tiếng nấc.
– Tớ thấy anh ấy có vẻ rất kì lạ ngay từ ngày hôm trước, chắc chắn là chuyện này là vì cậu!
– Cậu đang cố an ủi tớ sao? – Khi cô ấy quay người lại phía tôi, gương mặt cô ấy đã bị bao phủ bởi một màn nước mắt. – Cho dù như vậy thì cũng có giải quyết được gì chứ, cậu đừng nói như thể cậu biết tất cả về anh ấy! Làm sao tớ biết bên trong trái tim đó nghĩ gì chứ? Tớ là gì mà anh ấy có thể hi sinh bản thân như vậy? Cậu không thấy chuyện cậu nói quá vô lí hay sao?
Tôi như ngớ người trước cơn giận dữ của cô ấy. Khi rơi vào trạng thái như vậy con người không thể nào giữ cho lí trí vững vàng được. Nhất là khi chuyện của trái tim phụ thuộc tất cả vào cảm xúc, tôi thấy tội nghiệp cho cô ấy hơn là tức giận.
– Cậu bị gì vậy hả? – Bỗng nhiên tên Miêu tinh chen vào khiến tôi giật mình, cậu ta kéo Miwa đứng thẳng người dậy mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không. – Sao cậu không giỏi mà đi giận dữ với mấy ngưởi đối xử với cậu như vậy ấy! – Vừa nói cậu ấy vừa chỉ tay về phía lớp của chúng tôi. – Cậu không thấy Hina đang cố bảo vệ cậu sao? Cô ấy làm gì nên tội để bị cậu đối xử như vậy chứ?
– Này, tự dưng cậu chen vào chuyện này làm gì chứ? – Tôi đứng chắn giữa để tách cậu ta và Miwahi ra, thực sự luôn cần cảnh giác cái tên cao to này, dáng vẻ của cậu ta cộng với gương mặt “lạnh bẩm sinh” kia có thể dọa chết bất cứ ai. – Cậu không thấy cô ấy đang vô cùng kích động sao?
– Cậu là gì chứ? Cậu nghĩ mình là gì mà có thể chịu đựng chuyện đó? Đừng có mà ở đó nghĩ mình cao thượng nữa, hãy cho cô ta biết thế nào là thứ quyền lực mà cậu vẫn luôn thể hiện trước mặt tôi ấy!
– Cậu mắc gì phải giận cá chém thớt! Cậu ấy thì liên quan gì tới chúng ta?!
– Tớ đang bảo vệ cậu đấy! Đồ ngốc!
– Ai cần cậu bảo vệ? Cậu đâu còn là gì với tôi nữa!
– Khoan đã! – Miwa hét lên làm cả hai chúng tôi ngừng bặt. – Làm ơn hãy yên lặng đi!
Cậu ấy chạy xuống khỏi sân thượng trong nước mắt vẫn chảy. Nhiều lúc tôi thấy khâm phục cô bạn cùng nhà với mình vì cô ấy lấy đâu lắm nước mắt thế không biết! Mà đây đâu phải lúc để nói về chuyện đó!
Tôi định đuổi theo thì cái tên Miêu tinh giữ tay tôi lại.
– Gì thế?
– Để cô ấy yên đi! Nếu không còn chưa biết là cô ta còn làm tổn thương tới cậu như thế nào nữa đâu!
– Làm ơn đừng có nghĩ về cô ấy như thế! Mà cậu cũng đang trở nên kích động quá đấy, cậu chẳng có tư cách gì để nói về Miwahi như vậy cả! – Tôi trượt mắt xuống tay mình thì cậu ta mới chịu buông tay tôi ra. – Mà tôi thấy đúng là cậu rảnh rỗi thật đấy, bộ NAI hết chuyện cho cậu làm rồi hả?
– Tớ đến để thông báo một chuyện! Chiều nay công chúa Erika muốn gặp cậu!
*
Rốt cuộc do scandal kia nên tôi phải đưa Miwa tới tận cổng sau công ty (như thường lệ, cổng trước lại ngập phóng viên) rồi mới dám về. Trên đường đi cô ấy vẫn không mở miệng nói câu nào, tôi không biết liệu cô ấy có đang nghĩ gì về chuyện mà tên Miêu tinh kia nói hay không. Tuy nhiên, dù là đang nghĩ gì cô ấy cũng không hề khóc nữa, tôi phát hiện cô nàng giữ cảm xúc của mình rất tốt trước người khác nhưng bản thân thì lại không chịu đựng được chính cảm xúc của mình.
Nói gì thì nói, tôi vẫn không nghĩ rằng anh Kawahachi lại yêu cô thần tượng kia thật. Anh ấy đã từng công khai với Miwa rằng chuyện yêu đương ấy là giả thì chẳng việc gì bây giờ lại bảo là thật cả. Quan trọng hơn, tôi nghĩ anh ấy đang cố gắng bảo vệ sự nghiệp của Miwa còn cô nàng thì nhất nhất không chịu tin lời tôi. Bởi vì thật sự cô ấy cảm thấy bản thân mình không thể nào quan trọng với anh ấy như vậy được. Ngoại trừ việc trông anh ấy rất khác thường vào cái lần cuối cùng tôi gặp anh ấy. Nó cứ không thể nào rời khỏi suy nghĩ của tôi được. Liệu tôi có thể tin rằng Miwa thật sự đã trở nên quan trọng với anh ấy tới mức anh ấy có thể làm vậy hay không?? Nếu như thế thật thì không phải là chuyện rất tốt rồi sao?
Do cứ mải suy nghĩ mà cú vấp vào gờ cửa lùa trong cửa hàng suýt làm tôi chụp ếch lần nữa trong khi vết thương hôm qua vẫn chưa lành. Đúng mất mặt luôn!
– YO! – Erika vẫn tay chào tôi khi cô ấy ngối tít trên tầng hai của cửa hàng.
Tôi vẫy tay chào lại rồi ra hiệu cô ấy chờ tôi gọi nước dưới quầy. Trong khi cô nhân viên đang nhập hóa đơn hàng, tôi liếc nhìn lên chỗ cô công chúa xinh đẹp kia. Cô ấy đúng là rất nổi bật với mái tóc hạt dẻ được trau chuốt kĩ càng và gương mặt hoàn hảo cho dù không ăn vận quá nổi bật. Cái khí chất của Hoàng tộc phải nói là toát ra khỏi người cô ấy ào ào như thác nước. Trong khi nhìn lại mình, tôi dường như chưa bao giờ bị “nhận nhầm” là công chúa cả! Cho dù cái tôi thay đổi duy nhất chỉ có cái tên chứ không thêm gì nữa…
– Tớ đã nghĩ chúng ta phải gặp nhau chỗ nào kín đáo hơn chứ? – Tôi ngồi xuống và mỉm cười.
– Đáng lẽ ra chúng ta phải ở khách sạn của tớ nhưng vì một vài sự cố nên tớ phải rời khỏi khách sạn sớm hơn dự kiến! – Vừa nói cô ấy vừa liếc mắt ám chỉ cái va li đang để cạnh chân ghế, cái vali nhỏ gọn hơn tôi tưởng.
– Có chuyện gì với phòng khách sạn sao?
– Không! Cái cô nàng làm pháp sư gì đó vừa mới chuyển tới khách sạn rồi làm ầm lên chuyện “cần một căn phòng thuần khiết” khiến tớ phát mệt! Với lại tớ không muốn ở gần những người như cô ta!
– Hả? Sao vậy?
– Vốn dĩ NAI cố gắng tránh né những người như vậy hết sức có thể để không bị phát hiện. Phiền phức lắm! Mà có thể cậu cũng biết cô ta đấy!
Cô công chúa chỉ tay lên màn hình đang đưa tin tức thời sự trong cửa hàng. Chương trình đang đưa một bản tin về một cô gái học sinh trung học có khả năng cảm nhận được những thứ siêu nhiên và có sức mạnh trừ tà. Cô ấy nó khi phỏng vấn rằng cô ấy ở đây để đuổi theo mục tiêu của mình và cho dù là người nổi tiếng nhưng cô ấy bảo không muốn công việc của mình ảnh hưởng tới người khác, nhất là giới truyền thông. Có điều, thứ duy nhất tôi nghĩ ra được là nếu cô ta không muốn làm phiền người khác thì làm ơn đừng có xuất hiện trên tivi làm gì!
Cùng lúc đó, phục vụ mang nước của tôi lên.
– Tớ cảm thấy thật tốt khi cậu có thể nói về NAI một cách bình thường như vậy! – Tôi đợi người phục vụ rời khỏi đó và cho qua chuyện cái cô nàng thích tự PR bản thân kia để quay sang cô công chúa mà tôi, có vẻ như, không gặp rất lâu rồi.
– Như vậy là sao?
– Tức là trước đây cậu từng tung hô về nơi ấy như là người dân tung hô Hoàng tộc ấy! Cậu thực hiện được giấc mơ của mình thật là tốt!
– Tớ cũng thấy vậy!
– Nhưng mà Hoàng tử và Công chúa không nói gì sao? Dù gì thì chuyện này cũng nghe không giống như những gì mà Hoàng tộc như cậu thường làm!
– Cậu nói gì vậy? Không phải cậu cũng là Hoàng tộc sao?
– Này, này! – Tôi giật mình khi Erika lỡ miệng nói ra chuyện tôi là Hoàng tộc rồi cuống quít ra hiệu cho cô ấy. – Tớ ở đây thì làm sao lại là Hoàng tộc được!
– Mà… – Cô công chúa nhăn mặt. – Chuyện cậu ở đây là sao vậy?
– Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ nữa mà cậu bắt tớ trả lời câu hỏi của cậu!
Erika thở dài rồi như chợt nhớ ra điều gì đó:
– Nhưng chúng ta ở đây đâu phải để nói chuyện phiếm đúng không?
– Đúng nhỉ? – Tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng trong cách mà cô nàng đổi giọng. – Vậy… rốt cuộc là vì lí do gì cậu gọi tớ ra đây?
– Hina này! Chắc là Takahashi đã nói với cậu chuyện mật khẩu bị bẻ quá dễ dàng đúng không?
– Phải! Nhưng tớ không biết gì cả? Tớ không chắc là mình có mang thứ gì về từ mấy chuyến du lịch của mình hay không.
– Ừ! Tớ cũng nghĩ là cậu không biết! Bây giờ siêu máy tính ấy đã được khóa lại rồi, vấn đề còn lại chính là cậu đấy! Cậu không thể cứ sống mà không biết có gì đó trong cơ thể mình được, vả lại những thứ thường không có dấu hiệu gì đặc biệt lại là những thứ vô cùng nguy hiểm!
Nói thật là khi nghe Erika nói thế tôi mới thấy lo cho bản thân mình, tới tận giờ tôi mới biết tại sao tất cả mọi người lại cuống cả lên chỉ vì một siêu máy tính bị khóa trong suốt hai mươi năm ấy. Tôi không hề nghĩ tới chuyện bên trong mình có một thứ gì khác tồn tại. Tôi không hề nhận ra điều đó!
– Thật sự như vậy sao?
– Ừhm, nhưng bây giờ mọi thứ chỉ là giả thuyết thôi! Ban đầu chúng tớ nghĩ đó là do có gì đó thay đổi nguồn năng lượng xung quanh đây, nhưng cậu ta đã kiểm tra. Và không có gì cả!
– Chẳng lẽ không còn có gì khác có thể mở mật khẩu đó nữa sao, dù sao thì…
– Không có đâu! Bởi vì viên đá ấy!
– Cậu đang ám chỉ viên đá nằm trong cái hộp nhung?
– Phải!
– Tớ cũng đang muốn hỏi cậu đây! Rốt cuộc thì đó là thứ gì mà lại có thể khiến tất cả mọi người nghĩ rằng không có bất kì thứ gì xâm phạm được vào nó chứ?
Nàng công chúa ngồi trước mặt tôi im lặng như đang tìm cách giải thích cho tôi.
– Cậu không đọc được thông tin về nó trong những hồ sơ về mẹ mình sao?
– Tớ không nhớ rõ lắm! Chỉ là, tớ biết chuyện bà ấy từng là người của NAI và trong thời gian đó dường như đã xảy ra tranh chấp gì đó giữa bà ấy và cựu cục trưởng NAI.
– Theo như tớ kiểm tra thì đúng là có vẻ như NAI đã cố gắng càng ghi chép về nó càng tốt, thành ra cuối cùng những chi tiết về nguyên nhân gây ra vụ đó đã bị tránh né không nói tới. Nhưng tớ không nghĩ rằng không có bất kì nơi nào lưu giữ thông tin về nó, ngay từ khi đọc tập hồ sơ về chuyện này tớ đã thấy nó có gì đó không rõ ràng rồi!
– Ý cậu là ngay cả cậu cũng không biết về nó sao?
– Họ dường như chỉ đề cập về việc khóa cái siêu máy tính ở nhà cậu lại, nhưng tớ thì không chịu nổi cái cảm giác như mình không được phép biết gì ngay cả khi đã là người của NAI thế này! Hơn nữa, người giao viên đá đó cho tớ không phải là NAI mà chính là mẹ của cậu!
– Vậy chẳng lẽ bà ấy thực sự từng là người sở hữu nó sao?
– Tớ không dám chắc nhưng… – Cô công chúa ngập ngừng. – Khi tớ nhận nhiệm vụ này, chính cục trưởng của NAI là người đã trực tiếp nói chuyện với tớ và bảo rằng chỉ có người trong Hoàng tộc mới được phép biết chuyện này. Hoàng hậu Kojimoto cũng nói với tớ rằng tớ không cần phải nghi ngờ về khả năng của viên đá, bởi vì NÓ KHÔNG ĐƯỢC TẠO RA BỞI CON NGƯỜI!
– Hả?
– Tớ đã nghĩ rằng cậu là con gái của bà ấy thì cậu có thể biết thêm được điều gì khác! Quan trọng hơn, rõ ràng thứ bên trong cậu có thể bẻ gãy được kết giới ấy mà không gây ra bất kì dấu hiệu nào khiến cho tớ càng lo lắng cho cậu hơn. Chỉ còn CẬU là nguyên nhân duy nhất chúng tớ có thể nghĩ tới mà thôi!
Tôi sửng sốt tới nỗi không thể nào cử động nổi. Nó giống như khi bác sĩ nói với bạn rằng bạn chỉ còn sống được có vài tháng nữa vì một căn bệnh ung thư nào đó vậy. Trong trường hợp của tôi thì nó giống như một bản án treo mà tôi không biết khi nào mình bị hành quyết, mà cũng chẳng biết lí do tại sao tôi lại bị như vậy. Giống như tôi chưa từng biết gì về bản thân mình cả mà phải ngồi đợi người khác tới giải thích ình.
Câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc này chính là: Tôi đang chứa chấp cái gì trong mình chứ? Nếu như câu trả lời có thể là một loại virút nào đó mà con người chưa thể tìm ra được hay một căn bệnh lạ thì tôi còn có thể hi vọng vào sự tiến bộ của y học. Thế nhưng đó là một thứ gì đó mà ngay cả những thứ không phải con người cũng không thể với tới được…
*
– Mẹ à! – Tôi nằm như một xác chết trong phòng, không còn chút sức sống nào, cứ như vừa bị Erika hút hết máu vậy! – Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với con vậy hả mẹ?
– “Cưng à! Con ổn chứ?” – Giọng của Hoàng hậu cứ ong ong trong đầu tôi.
– Mẹ à! Rốt cuộc thì thứ mẹ đưa cho con là gì vậy? – Tôi để mở loa ngoài điện thoại và khóa cửa phòng lại để không ai có thể vô tình bước vào và nghe được câu chuyện. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi để cầm nó lên.
– “Ý con là Bông hoa Thất quang?”
– Bông hoa Thất quang!? – Những ngôn từ mà bà ấy sử dụng nghe thật xa lạ. – Là tên của viên đá đó sao?
– “Ta nghĩ rằng con có rất nhiều điều muốn biết! Những điều mà ta không thể nói được với Erika!”
– Con nghĩ con còn muốn biết cả những chuyện mà mẹ cũng không thể giải thích được nữa cơ! Rốt cuộc con đã không được biết những chuyện gì và rốt cuộc con bị cái gì cơ chứ?
– “Ta biết con cũng rất hoang mang nhưng ban đầu ta yên tâm vì con không phản ứng nhưng xem ra bây giờ mọi chuyện trở nên quá tệ rồi! Mẹ xin lỗi!”
– Con… không trách ai được cả! Tất cả những chuyện này là do con gây ra cả!
– “Có một số chuyện ta cần phải nói với con, chúng ta không thể nói qua điện thoại được!”
– “Nhưng mẹ đâu thể tới gặp con đúng không?!” – Tôi cảm thấy thật vô vọng vì bây giờ tôi đang ở cách Hoàng cung hơn mười giờ ngồi xe.
Chưa bao giờ tôi thấy mình cần một ai đó ở bên cạnh như thế này. Một ai đó có thể giải thích cho tôi chứ không phải những thứ chỉ được viết trên giấy như một câu chuyện cổ tích về một người mẹ vĩ đại!
– “Con yêu! Đương nhiên là được chứ!?”
– Sao cơ?
– “Thật cảm ơn con vì đã gọi điện cho ta, nếu không ta không biết con sẽ như thế nào nữa, không biết ta sẽ cảm thấy tồi tệ thế nào vì đã để con một mình trong khi con đang mất phương hướng nữa!”
Nhưng khi tôi chưa kịp trả lời thì bà ấy đã tắt máy.
Chị Yui bảo tôi ăn cơm hai tiếng trước nhưng tôi không thể nào ăn nổi. Cũng chẳng thể nào ngồi dậy. Tôi rõ ràng không phải kiểu người bi quan nhưng không hiểu sao cơ thể tôi không hể nghe lời tôi nữa. Tôi có linh cảm rằng chuyện này không chỉ đơn giản ngay cả với mẹ tôi nên bà ấy mới nói giọng lo lắng như vậy. Từ rất lâu rồi tôi chưa bao giờ nghe giọng nói đầy lo lắng ấy, tôi cảm thấy như mình đã ấm lại một chút đâu đó trong tâm hồn mình. Chẳng phải tôi trốn nhà đi cũng chỉ để nhận được sự lo lắng quan tâm như vậy khi trở về đấy sao?! Đó là điểu mà tôi nhận ra rằng tôi mong muốn hơn bất kì thứ gì chứ không phải chuyện tôi muốn được sống một cuộc sống của nữ sinh bình thường.
Bây giờ tôi nhận ra, cuộc sống của một nữ sinh không phải chỉ có mỗi quãng thời gian gắn liền với trường lớp, bạn bè, người yêu hay với những vấn để của tuổi mới lớn. Tôi có thể có được tất cả những thứ đó trong suốt một tháng qua nhưng tôi quên mất rằng một nữ sinh bình thường còn có cả một gia đình luôn chờ đợi mình chứ không phải là một ngôi nhà trống vắng, bữa ăn nhanh ngoài quán hay là có người luôn quan sát bảo vệ từ xa. Đó không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn, tôi thấy mệt mỏi khi nghĩ rằng mình rồi sẽ nhanh chóng đối mặt với những thứ tồi tệ mà tôi thậm chí còn chưa có được những thứ quan trọng với mình, ở bên cạnh những người quan trọng với mình.
Bạn trai cũng không, gia đình cũng không, Miwa thì vẫn giận tôi chuyện hồi sang. Tôi chỉ có một mình khi nhận được tin tức như thể mình sẽ không còn sống bao lâu trên đời này nữa. Nhỡ như mọi người không thể tìm ra được nó là thứ gì thì sao?
Tôi co người người lại trên giườngvà cảm nhận cái lạnh của hơi tuyết bên ngoài. Hôm nay tuyết vẫn rơi!!! Vì cảm thấy cấn cái gì đó ngay tay mình nên tôi nghĩ mình nên trở mình sang hướng khác nhưng tôi đột ngột khựng lại khi rõ ràng cảm giác ấy không bình thường chút nào. Cứ như có thứ gì đó bên dưới lớp nệm trồi lên vậy?
Tò mò, tôi ngồi dậy và lật tấm nệm lên.
Không có gì cả!
Tôi tháo tấm ra trải giường ra.
Có gì đó như một góc sách lồi ra khỏi lớp bông nệm, như thể nó được giấu vào trong ấy rồi chẳng may bị xê xích nên lồi lên. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra!
Cuốn sách ấy nặng phải tới cả tấn chứ không ít!
– Hina! Cậu có trong đó không? – Miwahi đứng ngoài cửa gọi vọng vào. – Ngủ rồi sao?
– Không! – Tôi vội vàng nhét cuốn sách ấy vào trong hộc tủ của bản học rồi quay sang nhét nệm vào trong tấm ra trải. – Chờ tớ một chút!
– Tớ… nói chuyện với cậu một chút được chứ?
– Được mà! Chờ tớ…
– Cậu ổn không vậy? Chị Yui nói với tớ là cậu không ăn tối rồi còn khóa cửa phòng!!
– Tớ không sao mà! – Tôi nói và chạm mặt với cậu ấy ngay khi cánh cửa phòng bật mở – Cậu không cần phải lo lắng!!
– Nhưng… – Gương mặt Miwa hiện lên đầy vẻ hối lỗi, có lẽ cô ấy thấy khó chịu với việc đối xử với tôi như vậy hồi trưa trên sân thượng.
– Cậu không thấy lạnh sao? – Tôi nép người cho cô bạn bước vào phòng vì bên ngoài vẫn có tuyết rơi lất phất.
Miwa vẫn không nói tiếng nào cho tới khi tôi ngồi xuống giường cùng cô ấy:
– Thiết kế của ngôi nhà này thật là, tại sao lại để hành lang hớ hên như vậy không biết nữa, mấy ngày như thế này đúng là không dám xuống lầu luôn! – Tôi nói một câu vô thưởng vô phạt hi vọng có thể khiến không khí bớt căng thẳng.
– Cậu… không sao thật chứ?
– Cậu vẫn cứ lo lắng chuyện đó à? Tớ đã nói tớ không sao rồi mà!
– Thật là xin lỗi cậu! Khi ấy tớ hoàn toàn không biết là mình đang làm gì nữa!
– Không sao đâu! – Tôi cảm thấy vui vì ít nhất cô ấy sẽ không giữ cảm giác khó chịu ấy trong lòng mãi. – Nhưng cậu đã biết ngọn ngành chuyện này ra sao chưa?
– Ừhm! – Cô ấy nhìn tôi cân nhắc, riêng tôi thì cảm thấy chẳng cần cân nhắc gì nữa – Ban nãy, ở công ty, tớ đã gặp anh ấy rồi!
– Anh ấy nói gì?
– Anh ấy nói rằng mọi chuyện đúng như những gì tớ nhìn thấy! Anh ấy không muốn làm khó tớ nên…
– Ý anh ấy là gì vậy?
– Cậu nói đúng đấy! Anh ấy làm vậy là vì tớ!
Đúng như tôi nghĩ mà! Chắc chắn cô nàng kia không bỏ qua cơ hội kéo dài mối quan hệ mà Kawahachi đã cố gắng cắn răng chịu đựng suốt cả năm qua. Ít ra nó cũng cứu rỗi công ty cô ta trong một thời gian nữa trước khi mọi chuyện dần qua.
Đó chắc chắn là lí do khiến anh ấy trông “khó ở” như vậy hôm tổ chức concert.
– Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ làm vậy! Anh ấy nói rằng mọi chuyện với tớ chỉ mới bắt đầu nên hình ảnh là vô cùng quan trọng còn với anh ấy, dù thế nào đi nữa anh ấy cũng đã nhúng chân quá sâu vào nó rồi nên có thêm một chút nữa cũng không sao!
– Anh ấy nói vậy thật à?
– Nhưng tớ nhất định không muốn anh ấy làm thế! Tớ… – Cô nàng ngập ngừng. – …tớ chẳng là gì cả. Đó là chuyện anh ấy không thích nhất: những cô nàng thần tượng đỏng đảnh và scandal. Vì một đứa chẳng ra gì như tớ mà anh ấy phải…
– Nhất định… khi làm vậy, anh ấy nhất định không nghĩ rằng cậu là một đứa không ra gì! Bởi vì anh ấy đã nói là anh ấy lo lắng cho cậu khi tớ gặp anh ấy ở concert. Tớ không có quyền phán xét chuyện của cậu nhưng dường như tớ đã cảm thấy sự thay đổi trong mối quan hệ giữa anh ấy và cậu.
– Ý cậu là tớ có thể hi vọng sao?
– Đương nhiên là tớ không biết rồi!
– Gì thế? – Cô nàng ỏng ẹo, rốt cuộc thì nụ cười cũng thật sự xuất hiện trở lại trên môi cô ấy.
Cho dù mọi chuyện có thế nào, đến cuối cùng cô nàng ca sĩ của tôi cũng đã mỉm cười trở lại. Nhưng tôi không chắc là mình cũng có thể làm được như vậy.