Akaineko

Chương 18


Bạn đang đọc Akaineko: Chương 18


HINAKI KOJIMOTO
Có lẽ ngay từ đầu đây đã là câu chuyện của tôi rồi. Vậy mà nhiều khi không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình đang đi sai hướng. Giống như những chuyện xảy ra xung quanh tôi, tôi đã bắt đầu cảm thấy chúng đều đi sai hướng cả. Phải chăng cuộc đời thực sự phải chính là đi sai hướng? Điều mà tôi sẽ không thể học được giữa một cuộc đời như sắp đặt sẵn trong Hoàng cung tù túng luôn bị bao vây bởi những đường biên tưởng chừng dài vô tận kia?
Giống như việc tôi phát hiện ra rằng cuộc đời tôi bây giờ còn tệ hơn thế nữa?
Sai hướng không phải là chuyện quá hệ trọng, mọi thứ đều sẽ tìm được phương hướng mà mình đã định sẵn. Nhưng còn với tôi thì sao? Tôi hoàn toàn không có cả hai thứ đó: không có phương hướng định sẵn và cũng chẳng có chuyện đi sai hướng.
Tôi bị lạc trong cái mê cung mà chính mình tạo ra thế nhưng lại không có ai giúp tôi. Vậy nên tôi đâm ra sợ chính câu chuyện của mình.
Bởi vì chúng không hề giống như câu chuyện của mẹ tôi, một câu chuyện li kì từ đầu đến cuối. Một câu chuyện khiến người khác cảm động. Tôi không thể nào làm được như bà ấy, thế rồi tôi trốn tránh, nhưng rốt cuộc thì vẫn bị lôi vào nó.
Bằng chứng chính là việc cô công chúa của Onawaki đang ở đây.
– Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ? – Erika mỉm cười khi nhìn thấy tôi đang đứng giữa căn phòng trống huơ trống hoắc nằm ngay dưới phòng ngủ của mình. Tôi thấy cô ấy thoáng giật mình khi nhìn thấy bức tranh sau lưng tôi. Hình như ai cũng có cùng một cái cảm giác rờn rợn khi nhìn vào nó thì phải.
– Ừhm… có một chuyện tớ đang tự hỏi… – Tôi ngập ngừng. – Sao lại là cậu vậy?
– Ừhm… – Cô nàng đảo mắt. – Tớ không giải thích được không? Dù sao thì tớ cũng không rõ nữa!
– Được rồi! – Cái cậu “cựu cận vệ” chen ngang. – Chúng ta bắt đầu trước đi! Cả hai người có thể giải thích sau!
Vừa nói xong, cậu ta bước tới ngang tầm tôi rồi ngồi xuống lật tấm thảm trải sàn lên làm lộ ra cánh cửa xuống căn phòng siêu máy tính được ngụy trang hệt như một viên gạch lỗi. Cậu ta đưa tay vào khoảng hõm xuống bất thường của “viên gạch” ấy rồi mở nó ra. Cầu thang ngầm hiện ra như trong mấy bộ phim bom tấn về những phòng thí nghiệm của các tổ chức ngầm.
– Ngạc nhiên thật! – Erika nhe răng.
Tôi gật gù.
Chúng tôi cùng xuống bên dưới phòng siêu máy tính, len lỏi giữa những bó dây khỏng lồ và những kệ hồ sơ dày đặc. Chiếc siêu máy tính nằm im ỉm ở cuối hành lang ấy.
– Trông nó không giống như là một siêu máy tính có khả năng làm được những chuyện như vậy nhỉ? – Cô công chúa thắc mắc. – Nó trông giống một món đồ cũ cần được thanh lí hơn!
– Thật ra thì tớ không nghĩ vậy! Tớ thật sự ngạc nhiên về những gì mà tớ đã thấy đấy! – Tôi nói chêm vào khi Erika đặt một cái hộp nhung lên bàn siêu máy tính, tóm lại đó là nơi duy nhất có thể để đồ đạc lên.

– Cậu không biết được mức độ khủng của những thứ như thế này đâu! – Đến cả cô nàng cũng thể hiện sự bất ngờ khi lần đầu tiên gặp chúng. – Ở NAI tất cả giống như là một phiên bản nâng cấp trên phim ấy!
– Nhưng mà… đó là gì thế? – Tôi chỉ vào cái hộp nhung và khi nhìn sang tên kia thì tôi thấy cậu ta đang nhăn mặt nhíu mày. Tôi làm gì cậu ta chứ?
– À! – Cô bạn vừa khởi động chiếc siêu máy tính vừa trả lời. – Một thứ vô cùng quan trọng. Tớ cũng chưa hiểu rõ lắm về chuyện này nhưng mà tóm lại chúng ta có vấn đề với thứ này!
– Tớ… chẳng hiểu cậu nói gì cả?! – Tôi nghiêng đầu thắc mắc, màn hình siêu máy tính khởi động và hiện lên chính xác những gì mà tôi đã từng thấy. – NAI không nói gì cho cậu sao?
– Sao cậu không hỏi là mẹ cậu không chịu tiết lộ thêm gì cho tớ biết? Mà tớ đã từng hi vọng là cậu cũng biết ít nhiều về nó, nhưng mà chắc không phải vậy!
– Cậu thực sự không biết về nó sao? – Cậu chàng im hơi lặng tiếng nãy giờ bước tới và mở chiếc hộp nhung ra.
Bên trong là những viên đá đầy màu sắc được ghép lại với nhau, những mảnh giống như những cánh hoa, ánh sáng từ chúng hòa quyện với nhau khiến chúng trông hoài hòa và hoàn hảo hơn bất kì viên đá nào trên thế giới này. Thật cứ như là chúng không thuộc về vũ trụ này vậy.
Nhưng tôi có cảm giác đã từng nghe về thứ này ở đâu đó rồi thì phải.
– Nó không được nhắc trong số hồ sơ về mẹ cậu sao? – Cậu chàng Miêu tinh gợi ý.
– Không! – Tôi vẫn cố suy nghĩ để chắc rằng mình không nhớ nhầm. – Mà hình như có thứ gì đó, có điều chúng chỉ là thoáng qua thôi! Phần lớn trong số chúng nói về những người quan trọng trong NAI thời kì trước!
– Cục trưởng trước đây? – Erika đoán mò.
– Một phần! – Tôi trả lời. – Có lẽ là cả chuyện của cục trưởng hiện tại nữa!
– Ừhm… hai người có thể rời khỏi đây một lát được không? – Cô công chúa đề nghị. – Tớ nghĩ là mình phải kiểm tra một số thứ trước khi tiến hành khóa nó lại.
*
Tôi gần như đã ngủ quên trên sô pha. Bị đánh thức bởi tiếng lục đục, khi tôi mở mắt ra thì thấy chị Yui đang bước vào trong phòng khách còn cái cậu “cựu cận vệ” thì đã biến đi đâu mất, mà tôi cũng chẳng quan tâm chuyện đó.
– Chị đi đâu thế ạ? – Tôi hỏi bằng cái giọng ngáy ngủ, từ chiều tới giờ tôi chẳng thấy bóng dáng chị ấy đâu.
Đồng hồ trên tường chỉ hơn mười một giờ rồi.

– Chị đến sinh nhật của một nhân viên cùng làm việc trong cửa hàng ấy mà… – Chị ấy vừa nói vừa cởi giày rồi tới áo khoác. – Nhưng sao em lại ngủ ngoài này thế?
– À! Em về phòng ngay đây! Chị cũng đi ngủ đi! – Tôi nói rồi cuốn gói lên phòng.
– Chúc em ngủ ngon! – Chị ấy nói với theo khi tôi leo lên cầu thang, còn tôi thì chỉ kịp phẩy tay.
Đầu óc tôi vẫn còn chao đảo vì giấc ngủ chập chờn kia. Rõ ràng cái tên Miêu tinh chết bầm kia nói rằng sẽ đánh thức tôi dậy chừng nào Erika làm xong công việc nhưng bây giờ thì hắn lại biến mất tiêu. Tôi cũng chẳng biết là công việc đã xong chưa, có điều, với tình hình là chị Yui vừa về như thế này thì tôi không thể ghé qua phòng đó kiểm tra được. Đành đợi tới khi chị ấy đi ngủ hẳn rồi tính tiếp.
Có điều, tôi không nghĩ là công chúa Erika sẽ rời khỏi đây mà chưa nói chuyện thẳng thắng với tôi. Không hẳn là chúng tôi quá thân (dù sao thì chúng tôi cũng chưa gặp nhau từ hồi tôi mười tuổi tới giờ) nhưng chắc chắn là tôi biết về chuyện nhất định cô ấy sẽ không rời đi mà không nói chuyện với tôi. Hơn nữa, tôi muốn biết tại sao cô ấy lại có mặt ở đây hôm nay. Có thể trước đây tôi hờ hợt với chuyện này, nhưng bây giờ thì tôi muốn biết rồi. Nhất là từ khi tôi nhìn thấy thứ bên trong cái hộp nhung ấy. Tôi muốn biết nó thật ra là gì và tại sao nó liên quan tới chuyện này.
Tôi ghét cái cảm giác không biết tại sao mình lại thấy khó chịu như thế này nữa.
Co người lại, tôi gần như chết cóng khi bước đi trên hành lang đang ngập tuyết. Tuyết rơi không ngừng từ chiều tới giờ, có lúc chỉ bay bay nhưng có những lúc tưởng như cơn gió tuyết có thể thổi bay ngôi nhà từ thời cổ đại này. Miwahi còn sợ rằng nếu tuyết rơi nhiều quá thì cô sẽ không thể tới được buổi concert thứ hai của Kawahachi nhưng cuối cùng thì cũng thuận lợi vì tuyết đã chịu ngưng chừng hai chục phút. Nhưng bao nhiêu đó thì chẳng đủ gì cả. Dù sao thì bây giờ cũng chưa vào mùa giáng sinh thế nhưng không hiểu sao tuyết lại như vậy nữa. Mà nếu như tôi ở ngoài này thêm một giây nào nữa chắc tôi sẽ thành tượng đá mất.
Cánh cửa phòng của tôi mở ra cùng lúc tôi nghe thấy âm thanh vù vù phát ra từ bên trong. Là tiếng máy sưởi. Có điều, tôi nhớ là mình đã tắt nó trước khi Erika tới rồi cơ mà? Hơi nóng phả ra tới ngay sau đó làm tôi có cảm giác như mình được lên tiên…
Rồi tôi đột ngột bị bẻ ngoặt sang một bên ngay khi vừa bước chân vào phòng. Có ai đó, có ai đó đang bịt chặt miệng tôi! Kẻ đó lôi tôi từ cửa phòng tới tận giường trong khi tôi vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra. Trong bóng tối, tôi huơ tay khắp nơi như mong nắm được thứ gì đó nhưng kẻ bí ẩn giữ tôi chặt như một gọng kìm, một tay chặn ngang miệng, một tay vòng quay hông tôi. Tôi như sắp khóc tới nơi, tôi như thấy được cả những đốm tuyết trắng ẳn hiện ngoài cánh cửa mở ra ban công. Rốt cuộc thì tên đó là ai, tên đó muốn gì?!
Tôi bị vật xuống giường mà không có đến một chút sức để kháng cự lại. Đây không phải là lần đầu tôi thấy ghét cái cơ thể yếu ớt như cọng bún thiu của mình. Tôi không tài nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cả cơ thể tôi như đóng băng mặc dù trong phòng có máy sưởi, hai tay tôi bị nghiến chặt xuống giường và tôi không khác nào đang bị kẹt trong một cái quan tài chật chội và không có ánh sáng. Tôi không biết gì cả, cũng không tự hỏi tại sao lại có chuyện này, tôi cũng không biết cả chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đầu óc tôi trống rỗng trong ít nhất là hai mươi giây.
Cho tới khi kẻ đó kề miệng sát tai tôi, hơi thở của hắn ấm nóng như hơi phà ra từ máy sưởi:
– Im lặng! – Hắn thì thầm. – Cậu không muốn bị chị ta phát hiện ra tôi ở đây chứ?
Hai giây để tôi xác định giọng nói ấy. Cũng là khi mắt tôi dần dần quen với bóng tối và nhận diện được cả khuôn mặt của người đột nhập.
Dường như thấy tôi đã hiểu ra vấn đề, kẻ đó buông tôi ra rồi bước xuống giường. Tôi ngồi dậy nhìn hắn bật công tắc đèn trong phòng như thể đây là một nơi quen thuộc lắm với hắn.
– Cái quái gì vậy! – Tay Miêu tinh cắn răng chịu nhịn để không phát ra âm thanh đau đớn nào sau khi lãnh trọn cú đá vào cẳng chân. – Cậu bị gì thế?
– Không phải tôi mới là người phải hỏi câu đó sao? – Tôi thì thầm một cách bực bội. – Cậu đang làm cái gì trong phòng của tôi vậy?

– Trốn chứ làm gì! – Cậu ta cũng thì thầm lại. – Cậu muốn chị ta về và thấy cậu đang dắt trai về nhà sao?
– Dắt trai về nhà?
Tôi hơi bất ngờ nhưng mà ngẫm lại thì cũng thấy đúng.
Nhưng đương nhiên là có chuyện không thể tha thứ được.
– Mà cậu làm gì tôi thế hả? Không biết thế nào là chào hỏi đàng hoàng à? – Tôi nóng máu trong khi cậu ta thong thả tựa người vào bàn học của tôi.
– Nếu bật đèn lên thì cậu thấy tôi trong phòng rồi la lên thì sao? Ai cũng sẽ phản ứng như vậy nên tôi đương nhiên là phải ra tay trước rồi!
Tôi biết mình là người bị hại nhưng không hiểu sao câu nào của tên này nghe cũng có lí đến vậy chứ?!
– Bộ cậu không còn chỗ nào để trốn sao? – Tôi hằn hộc nhìn cậu ta.
– Tôi chỉ nghĩ được mỗi chỗ này, dù sao thì cũng còn hơn cái căn phòng treo đầy áp phích như trong công ty quảng cáo kia! – Cậu ta ám chỉ phòng của Miwa. – Với lại, một phòng cuối dãy không phải lúc nào trông cũng an toàn hơn sao?
– Tôi cứ tưởng là cậu và Erika đã xong việc rồi!
– Đương nhiên là công việc của NAI không đơn giản như cậu tưởng rồi! Với lại dù sao thì cậu cũng không được lại gần căn phòng đó cho tới khi xong việc.
– Ý cậu là sao thế?
– Chúng tôi nghi ngờ việc cậu có thể mở được mật mã ẩn của siêu máy tính ấy không phải là cố tình mà là vô ý!
– Đương nhiên là thế rồi!
– Không phải như vậy! Có thể chính “cậu” đã mở nó mà ngay cả cậu cũng không biết được! – Cậu ta cố gắng cắt nghĩa, có vẻ như người của NAI không phải ai cũng có khả năng giải thích tuyệt vời. – Tôi nghe nói chuyện cậu từng bị mất tích vài lần trong khi trốn nhà đi hả?
– Chuyện đó thì liên quan gì tới cậu? Mà nhất là liên quan gì tới chuyện này? – Tôi càng lúc càng không hiểu nổi cái lí luận của tên này.
– Nói cho dễ hiểu thì có khả năng là cậu đã mang về đây thứ gì đó trong những chuyến du ngoạn của mình và… – Cậu ta đang nói thì im bặt như phải suy nghĩ lại.
Vẻ mặt cậu ta trông không thích thú gì khi phải nghĩ tới nó, nhưng cho dù đó là gì đi chăng nữa thì tôi cũng hi vọng mình có thể hiểu được. Tôi muốn cậu ta làm ơn cắt nghĩa cho đàng hoàng.
– Và?
– Ừhm nó ảnh hưởng tới kết giới bảo vệ siêu máy tính. Bản thân mật khẩu ấy vốn dĩ đã là một cái cảm ứng chứ không phải là loại mật khẩu mà người ta có thể nhập vào ổ cứng vậy nên hi vọng là cậu không mang thứ gì về và khiến cái cảm ứng ấy nhận dạng. Đó có thể là nguyên nhân chính!

Mặc dù đã hơi thông một chút nhưng tôi vẫn nghĩ rằng chuyện cậu ta nói hơi bất thường:
– Chẳng lẽ tôi mang thứ gì đó về đây mà bản thân tôi cũng không biết à?
– Đương nhiên là có thể đấy! Đó là giả thuyết tốt nhất mà chúng tôi có.
– “Chúng tôi”?
Cậu ta nhìn tôi như thể tôi sắp moi tim gan hay lục phủ ngũ tạng của cậu ta ra không bằng. Đôi khi hành động của cậu ta hơi thất thường.
– Khả năng ấy rất khó có thể xảy ra! Chúng tôi buộc phải nghĩ tới nó bởi vì nó chính là điều cuối cùng để nghĩ tới! – Cậu “cựu cận vệ” nhăn mặt nhíu mày.
Tuy là tôi không biết chuyện gì đang xảy ra thật nhưng dựa vào biểu hiện của cả Erika và cậu ta, rõ ràng, bây giờ tôi không còn nghĩ rằng đây là một chuyện tầm thường nữa. Đã vậy, nó liên quan tới bản thân tôi, những điều mà bản thân tôi cũng không biết. Có cảm giác như “tôi” trong con mắt của NAI trở nên quá lạ lẫm với tôi vậy. Rốt cuộc “tôi” đã gây ra chuyện gì? Và tại sao ngay cả bản thân tôi cũng không biết điều gì đã xảy đến với bản thân mình?
*
Tôi cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần sau chuyện ngày hôm qua. Tới cuối cùng, nỗ lực phớt lờ những chuyện liên quan tới NAI để có được một cuộc sống bình thường của tôi đã thất bại. Kể từ bây giờ, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì với cuộc sống của mình nữa. Đầu tàu đã lệch ra khỏi đường ray nghĩa là cả con tàu sẽ không bao giờ quay lại con đường cũ an toàn ấy được nữa.
Tôi nhận ra mình chỉ kịp cảm nhận cuộc sống bình yên của một học sinh trung học được có một tháng. Quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn còn tốt hơn là không được biết đến nó dù chỉ một ngày. Được nhìn ngắm những bông tuyết giữa một không gian đầy tuyết thay vì trong một căn phòng ấm áp đúng là tuyệt vời hơn rất nhiều. Tôi không còn sợ mỗi khi ngày mai đến nữa bởi vì tôi có thể chắc chắn rằng mỗi ngày sẽ lại thật khác trước kia. Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ lựa chọn quay trở lại nơi đã chôn cất tuổi thơ của mình nữa.
Tôi đã quyết định như vậy khi tôi quyết định tìm hiểu một cách nghiêm túc những chuyện đang xảy ra xung quanh mình. Tôi hi vọng mình sẽ không sai lầm khi nhận lời đề nghị giúp đỡ của cái tay Miêu tinh kia, tôi không ưa gì cái tên dám cả gan cướp nụ hôn đầu đời của mình nhưng tôi cảm thấy ngay cả hắn dường như cũng có cái gì đó rất giống tôi. Tôi cũng muốn tìm hiểu những chuyện đã từng xảy ra với hắn. Nếu như tôi không vô tình đọc được tập hồ sơ liên quan tới dòng họ Miêu tinh thì có lẽ tôi đã không nương tay với hắn rồi. Đáng lẽ ra tôi nên được biết sớm hơn chuyện cậu ta và chị Yui cùng một dòng họ nhưng tôi cảm thấy thật khó mở lời với chị Yui chuyện ấy nên có lẽ tôi sẽ đợi cho tới khi thời cơ thuận lợi.
Kế hoạch cuộc đời của tôi coi như là đã được sắp đặt xong một nửa, đó sẽ là những điều tôi làm cho tới khi tìm thấy được con đường thực sự của mình. Nhưng điều đó chỉ đúng với thời điểm trước khi tôi bước vào căn phòng đầy áp phích của Miwahi sáng nay.
– Miwa! – Tôi gần như hét lên khi nhìn thấy cô nàng nằm vật dưới sàn cùng gương mặt lấm lem mascara đã khô như bốc trên mặt.
Mặc cho tôi không lạ lẫm gì với chuyện cô bạn của mình thường xuyên không thể ngủ yên trên giường được, cậu ấy gần như luôn hoạt động quá nhiều trong khi bộ não thì nghỉ ngơi, thế nhưng tôi vẫn bị giật mình khi nhìn thấy cơ thể oặt oèo của bạn mình cùng với gương mặt mệt mỏi kia.
Tôi sang để đánh thức cô ấy cùng đến trường chứ không phải sang để xem phim kinh dị.
– Hina? – Có vẻ như chuyện của mascara là do cậu ấy khóc quá nhiều, ngay cả mắt cũng sưng húp lên.
– Có chuyện gì vậy? Hôm qua cậu về lúc nào vậy? Chuyện gì xảy ra thế?
– Cái đó…
– Rốt cuộc có chuyện gì?
Nhưng cô ấy không trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.