Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 54
Dương Vy bị Kỳ nhéo má một phát rõ đau, mặt đỏ phừng bừng, nguy cơ bùng cháy là rất cao. Vy hất thẳng tay tên Kỳ thối thây kia ra, vừa véo tai cậu ta như véo tai một đứa em trai vừa không ngừng chửi rủa nào là “Tên đáng ghét”, “Tên thối chết băm chết bằm”, “Đồ điên”…. Còn chưa đủ hả giận, Vy tặng cho Kỳ một cú đạp miễn phí vào chân làm cậu ta phải nhảy dựng lên. Rồi Vy khoanh tay, làm ngơ bỏ đi. Kỳ lúc này vẫn ngơ ngác, đơ đơ trước từng hành động, lời nói của ai kia… Rất giống, rất quen thuộc… Chẳng lẽ là…. Nghĩ vậy, Kỳ liền vội vàng đuổi theo.
– Này, tớ biết là cậu khi nóng giận sẽ rất hừng hổ nhưng mà….
– Nhưng mà làm sao?
Kỳ còn chưa nói hết câu đã bị Vy chen ngang, cô nhìn cậu với ánh mắt hờn dỗi một cách đáng yêu. Kỳ vẫn ngây người ra, hai tay cậu giữ chặt lấy người con gái trước mặt, miệng nặn ra từng chữ.
– Cậu là Dương Vy?? Là Dương Vy “thật” đó.
Ai đó mỉm cười gật đầu làm ai đó vui sướng không tả nổi. Cô gái đó chính là Dương Vy, người mà cậu nhớ thương, người mà suốt ngày đánh đá rồi chửi mắng cậu, cũng chính là người con gái cậu yêu thực sự.
Kỳ kéo Vy lại, rồi ôm thật chặt, như không hề muốn để mất.
– Nhớ cậu lắm biết không? – Kỳ nói đều, hôn nhẹ lên tóc của Vy.
– Bỏ ra cái tên thối kia. Cậu ôm chặt quá, tớ sắp chết ngạt rồi đây. – Vy trong vòng tay của Kỳ, miệng không ngừng cười hạnh phúc, nhưng vẫn cố trêu cậu ta.
Khi mà Kỳ nới lỏng tay ra, Vy nhân cơ hội đánh cậu ta vài phát vào ngực, miệng mắng yêu.
– Đồ đáng ghét!!! Ưm….
Mới mắng được một câu, đã bị ai đó nhanh chóng chiếm lấy bờ môi ngọt ngào. Giây phút này, mọi thứ như lắng đọng, chỉ có tình yêu và hạnh phúc tồn tại.
– Dương Vy, a nhờ anh y ê yêu e mờ em…. – Kỳ làm trò giả vờ đánh vần như một đứa trẻ.
– Humm… Chưa gì đã dám nhận làm “anh” cơ. Để xem tối nay em xử anh thế nào. Có chơi bời không, học hành ổn không, có lăng nhăng gái gú không?
– Yes madam… – Kỳ nhe răng cười nhe nhởn như mọi khi, rồi cậu nắm chặt lấy tay Vy, hai đứa tung tăng chạy đi, vừa chạy vừa nhìn nhau cười.
Là tình yêu anh không thể nào quên. Là tình yêu ngập tràn hạnh phúc. Tình yêu… Tình yêu… Tình yêu là xúc cảm như thế.
Đúng vậy, người đó là em. Đúng vậy, em chính là người anh yêu
Tình yêu là cung bậc cảm xúc như vậy đấy…
*************
Thời gian cứ trôi theo năm tháng, ngoải đi ngoảnh lại đã hai năm sau…
Dương Vy và Trần Kỳ đã đính hôn. Bên gia đình nó và Trần gia cũng đã đồng ý cho đôi bạn trẻ đi du học. Thiên bây giờ đã là chủ tịch tập đoàn Teenny, là người thừa kế đắt giá, là chủ tịch trẻ tương lai sẽ đưa tập đoàn lên một tầm ới. Vì vậy, hầu như mọi bản hợp đồng, kí kết hay bla blo gì đấy hắn đều phải đi. Đi mỗi giờ, mỗi ngày, thậm chí vài ngày, vài tuần. Tường Vy vẫn theo học ở học viện Angel, nhưng với một thân phận mới, Dương Tường Vy. Lữ Ân sau cùng cũng tình được một nửa hoàn hảo. Đó là Vũ Hải, lớp trưởng lớp C3. Chẳng là có lần trường tổ chức một buổi tình nguyện tham gia giúp các em học sinh nghèo, Ân và Hải quen nhau rồi trúng luôn cái gọi là tiếng sét ái tình.
Ngày hôm nay, trong buổi lễ tốt nghiệp, Vy mặc bộ áo cử nhân màu đen, tay cầm tấm bằng tốt nghiệp loại A, miệng cười sung sướng. Hai năm, nó đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng mà, tên Thiên thối kia làm gì mà còn chưa đến chứ??? Hôm qua chính miệng hắn nói là hôm nay sẽ nhờ trợ lí đi kí mấy bản hợp đồng thay hắn để hắn đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp với nó. Vậy mà giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu. Hừ!!!
– Vy à, qua đó chụp ảnh đi. – Cô bạn lớp trường đằng kia vẫy vẫy tay gọi nó.
– Ừ qua ngay đây. – Nó hí hửng đi theo.
Tách tách…. Máy ảnh bấm liên tục không ngừng, ánh đèn flast cũng thế. Vy nãy giờ đứng, ngồi hết chụp ảnh với cả lớp rồi chụp riêng với từng người, cười đến méo cả miệng luôn rồi.
– Dương Tường Vy.
Nó cầm cái máy ảnh, đang định chụp cho Ân và lớp trưởng thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình từ phía sau. Cái tiếng nói quen thuộc này… Nó theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Không sai, chính là Thiên. Giờ này mới tới, xì.
Thiên trong bộ áo vest đen lịch lãm, mái tóc đen lai ít bạch kim được vuốt lên để lộ vầng trán cao, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười rạng rỡ với bó hoa hồng đỏ rực trên tay đi về phía nó.
– Tặng em.
Thiên cười tươi đưa cho nó bó hoa. Nó vui vẻ nhận lấy rồi cảm ơn hắn. Vừa nhấc bó hoa trên tay thì chợt nhiên thấy hắn quỳ một chân xuống, tay lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
– Anh là Hoàng Minh Thiên, chủ tịch tập đoàn Teenny.
– Em biết.
– Anh đẹp trai, phong độ, có biệt thự, xe hơi đầy đủ… Nói chung là thứ gì anh cũng có, và hơn cả là anh có thể đem lại hạnh phúc cho em.
– Vâng, em cũng biết.
– Làm vợ anh nhé.
Thiên nói to, rồi chiếc hộp nhỏ từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng. Nó mất vài giây để đơ đơ, rồi mới có thể nhận thức được rằng: Anh ấy đang cầu hôn mình. Trời ạ, ngốc nghếch hết chỗ nói. Mọi người xung quanh vốn đã đứng xúm lại xem màn cầu hôn lãng mạn này, ai nấy cùng hò hét vang rộ câu “Đồng ý đi, đồng ý đi”. Hai bên má nó đỏ ửng lên, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh trả lời.
– Em đồng ý.
Mọi người hò hét càng nhiệt tình hơn, vỗ tay rộ như pháo hoa. Thiên cười tươi, nhanh chóng đeo nhẫn cho nó rồi nhấc bổng nó lên, quay quay vài vòng làm nó chóng mặt muốn chết.
– A… Thả em xuống….
– Còn lâu đi vợ.
Giây phút này, mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ có tình yêu của hai con người là vẫn tồn tại. Chợt nhớ ra điều gì đó, nó thử thảo chiếc nhẫn ra, rồi ngắm nhìn tỉ mỉ một lượt. Dòng chữ bé nhỏ “TYV” được khắc một cách tinh xảo kia rồi…