Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 55
Về cặp đôi Dương Vy – Trần Kỳ.
Iowa State University – Một trong những trường đại học nổi tiếng nhất trên đất nước Mỹ xinh đẹp.
Dương Vy mặc bộ áo cử nhân, đội nón tốt nghiệp, gương mặt rạng ngời với tấm bằng tốt nghiệp loại A trên tay. Thường thì các học viên phải mất tầm 3 hay 4 năm mới đủ trình độ tốt nghiệp, nhưng với người học tốt Dương Vy chỉ mất khoảng hơn 2 năm.
Cơ mà để ngày hôm nay cầm tấm bằng tốt nghiệp loại A trên tay, Dương Vy cũng phải cố gắng rất nhiều. Dường như học ngày học đêm. Hồi trước cô luôn ước ao được đến ngôi trường này học, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy khổ cực quá. Đổi lại, sau khi về nước cô chỉ cần nộp hồ sơ xét tuyển, hàng nhìn tập đoàn, công ty hàng đầu tranh nhau giành lấy nhân tài như cô.
Cơn gió nhẹ thoáng qua, Dương Vy khẽ thở dài.
Cô nhớ ba mẹ, nhớ Tường Vy chết đi được. Mấy dịp Tết, Noel năm ngoái đều vướng lịch học kín mít nên cô không thể về thăm họ được. Cùng lắm thi thoảng nói chuyện với nhau qua video call thôi. Cũng may là còn có tên hề như Trần Kỳ ở bên cạnh cô, cô cũng không cảm thấy buồn tẻ nữa.
Trần Kỳ cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp. Cậu ta vừa nhắn tin cho cô rằng đi bar với lớp rồi, cô không cần phải đợi. Mà nếu không nhầm thì lát nữa lớp cô cũng đi bar quẩy a.
Bang Bar, nơi tiếng nhạc remix đập thình thình bên tai, nơi những con người lắc lư điên cuồng. Náo nhiệt, ồn ào!
Dương Vy cùng cả lớp đến đây ăn liên hoan mừng lễ tốt nghiệp. Nếu không phải đa số mọi người đều đồng ý đến đây, chắc cô sẽ đưa ra ý kiến đến một quán karaoke hát cho lành.
Vy ngồi phịch xuống ghế, tiện tay lấy một ly rượu. Chà, hình như đây là loại rượu hạng nhất trong quán bar này, tuy có chút cay xè lưỡi nhưng cũng có chút hương vị riêng.
– Dương Vy à, đó chẳng phải là Trần Kỳ sao? – Lin ngồi bên cạnh cô, ghé sát vào tai cô mà nói.
Rồi theo hướng tay mà Lin chỉ, Dương Vy đích thị nhìn thấy ngay Trần Kỳ. Không sai, chính là cậu ta.
Trần Kỳ mặc chiếc áo sơ mi trắng, không có đóng khuy hai cúc áo trên cùng, đang nhảy cùng giai điệu nhạc với một cô gái khác. Theo trí nhớ của cô thì cô gái ấy là Baby, cô nàng sexy nhất lớp Trần Kỳ. Còn nữa, hình như Baby lúc trước có tình cảm với cậu ta nữa.
Nhìn họ nhảy cùng nhau kìa, ái chà, ôm eo nhau cơ đấy. Lại còn lắc lư người, áp sát mặt với nhau nữa. Dương Vy nhìn thấy cảnh này mà nóng hết cả người. Thế mà còn nói không có tình ý gì với cô ta, xem kìa, lại còn cười hớn hở với Baby nữa. Máu ghen trong người Dương Vy bắt đầu nổi lên, cô rít lên từng chữ: “Anh biết tay tôi”. Tức quá, cô uống một hơi hết cạn một ly rượu nữa.
– Dương Vy, ra nhảy với mình không? – Ron giơ tay ra, nháy mắt với Dương Vy một cái.
Nếu là bình thường cô nhất định sẽ khéo léo từ chối ngay nhưng bây giờ, nhìn thấy đôi trai gái kia cô không thể nào mà chịu được, phải cho tên chết băm chết bằm kia hiểu cảm giác lúc này của cô. Nghĩ rồi cô đồng ý nhảy với Ron, cả lớp vỗ tay hưởng ứng cuồng nhiệt.
Dương Vy cố ý kéo Ron đến gần chỗ tầm nhìn của Trần Kỳ, rồi cô cùng Ron hào hứng nhảy. Ron nhảy rất là chuyên nghiệp nha. Mấy lần cô vừa nhảy vừa liếc mắt nhìn tên Kỳ kia chẳng may dẫm phải lên chân Ron a.
“Đáng ghét. Sao không nhìn về phía này chứ?” – Dương Vy thầm nghĩ trong lòng, hai bàn tay cứ giơ nắm đấm liên tục.
Chẳng may Dương Vy không để ý trượt chân, không tự chủ suýt nữa thì ngã nhào ra phía sau, cũng may là Ron nhanh nhẹn kịp thời đỡ lấy cô.
Tình trạng hai người bây giờ có thể diễn tả như sau: Dương Vy hơi ngả người ra phía sau, hai tay choàng qua cổ Ron. Còn Ron ôm lấy vòng eo của cô, mặt hai con người chỉ cách nhau ước chừng vài cm, bốn mắt giao nhau không hề chớp.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đúng cái lúc này Trần Kỳ lại quay ra hướng đó, nhìn thấy cái cảnh này. Người con gái của cậu đang trong vòng tay của một thằng con trai khác. Lại còn gì thế kia, ôm eo này, mặt sát mặt nữa, đang định hôn nhau chắc.
Vừa ghen. Vừa hiểu lầm.
Trần Kỳ hai tay nắm chặt, mặt hằm hằm tiến về phía bọn họ. Rồi cậu kéo Ron ra và… Bốpppp.. Ron không kịp trở tay nên hứng trọn cú đấm nảy lửa của Kỳ.
Dương Vy đột nhiên bị đẩy ra, thoáng giật mình rồi nhanh chóng hoàn hồn lại thấy Trần Kỳ đang túm cổ Ron rồi tặng thêm vài cú đấm nữa.
– Đủ rồi Trần Kỳ. Dừng lại đi. – Dương Vy gỡ tay Kỳ ra, đứng chắn cho Ron. Cô còn nhìn Kỳ với ánh mắt hờn dỗi nữa.
– Em đang bảo vệ thằng khốn này đẩy hả? – Trần Kỳ tức giận, nói mà như hét thẳng vào mặt Vy.
Gì chứ người con gái mà mình yêu đứng ra bảo vệ ột thằng khác, ai mà không giận chứ?
– Ron là bạn em mà. – Dương Vy nói mà như sắp khóc. Tên này, sao cậu ta lại có thể to tiếng với cô thế chứ.
– Bạn ư? Bạn mà đứng ôm eo, ôm hôn nhau thắm thiết hả?
– Còn anh thì sao chứ? Anh với cô Baby kia là bạn không phải anh cũng ôm eo, nhảy nhót điên cuồng với cô ta đấy thôi. – Dương Vy uất ức nhìn Kỳ.
Rõ ràng là cô trượt chân ngã, Ron đỡ lấy rồi chẳng may mặt gần mặt chứ có phải là ôm hôn nhau gì đâu? Cậu ta nói thế mà cũng nghe được à.
Trần Kỳ nghe xong Dương Vy nói thì mặt liền tối sầm lại. Thì ra là cô cố tình đứng ôm hôn thằng ranh này trước mặt cậu để trả thù anh nhảy với Baby. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn có cái suy nghĩ vậy sao? Tưởng là trẻ con chắc?
– Em trẻ con vừa thôi. Anh với Baby….
– Em trẻ con, còn anh thì người lớn hả? – Chưa để Trần Kỳ nói hết câu, Vy đã chen ngang.
Nói cô trẻ con ư? Buồn cười nhể? Còn Trần Kỳ, tuy đã nhượng bộ hạ giọng để làm hòa, giải thích. Nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã nhảy tọt vào. Lúc nào cũng ương bướng như thế, đến chịu thua.
– Trần Kỳ, chúng ta qua với lớp thôi. – Baby õng ẹo ôm lấy cánh tay Kỳ, còn cố tình áp sát người vào gần cậu làm cho Vy tức điên lên được.
Con nhỏ này, là cái gì chứ? Hai chữ “Chúng ta” nghe mà muốn buồn nôn.
Kỳ không trả lời, gật nhẹ đầu một cái, cũng không thèm nhìn Dương Vy thêm một lần, thản nhiên kéo Baby đi ngang qua cô.
Hành động của Kỳ như làm Vy tan vỡ thành từng mảnh. Yêu cậu bấy lâu, nhiều lúc hai người giận hờn nhau là chuyện bình thường. Nhưng đây là lần đầu tiên, cậu ấy, kéo tay một người con gái đi, không phải là cô.
Đau. Rất đau. Nhưng nếu là đau bên ngoài còn có thể bôi thuốc, còn đây là đau trong tim.
(From Tửng: Thêm mấy chap nữa thì truyện mới End nhé!)