Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 53
Sáng sớm, không khí trong lành, mát mẻ vô cùng. Chim chóc hót líu lo, ríu rít. Người đi bộ, người chạy bộ, kẻ đạp xe…
Bên đường có một cô gái dáng người nhỏ nhắn, nét mặt rạng rỡ, hồn nhiên và ngây ngô một cách đáng yêu. Khóe miệng cô gái cứ cười không ngừng, từng bước đi thật dài, thật nhanh… Chính là nó, Tường Vy.
Cuộc sống có nhiều điều bất ngờ và thú vị thật đấy. Tưởng chừng như bây giờ nó đang ở một nơi khác, có một cuộc sống khác, nhưng cuối cùng, nơi thuộc về nó vẫn là nơi đây.
Tường Vy chạy nhanh vào nhà, rồi nhanh chân chạy lên cầu thang, chạy thẳng vào căn phòng của ai kia. Nhưng bàn tay đang định mở cửa thì cứ run run thế nào đó. Rõ ràng là rất muốn gặp người ta, muốn được trong vòng tay yêu thương của người ta nhưng lại sợ một điều gì đó. Sở dĩ nó quay về là muốn thành thật giải thích tất cả mọi chuyện với Thiên, để Thiên biết nó là Tường Vy, không phải Dương Vy. Vậy mà sao ngay cái lúc này, nó lại rụt rè đến vậy, đáng ra phải mạnh mẽ đối diện chứ. Nó thực sự rất rất sợ đối mặt với Thiên, rồi khi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu cuốn hút kia, nó sẽ không bao giờ thoát ra được. Cũng giống như trái tim nó, bị gắn chặt với trái tim hắn bởi tình yêu, muốn thoát ra e rằng rất khó.
Không sao! Không sao đâu! Dù sao thì trước sau gì cũng phải nói mà. Vy hít một hơi thật sâu, tự động viên bản thân rồi mở cửa đi vào.
Ai kia vẫn đang nằm ngủ, vẫn là gương mặt điển trai, tuấn tú đó nhưng dạo này có vẻ hơi gầy đi. Vy rón rén bước lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn Thiên, rồi chợt nhớ rằng hắn sẽ không ngủ được khi có người cứ nhìn chằm chằm hắn (“Anh sẽ không ngủ được khi có người cứ nhìn chằm chằm vậy đâu”), nó tủm tỉm cười một mình. Biết là vậy, nó liền hơi cúi cúi người xuống, hai cánh tay để chéo lên nhau, áp má xuống rồi bắt đầu “chương trình độc thoại”.
– Thiên, Hoàng Minh Thiên, em yêu anh. Nhưng em phải cho anh biết một điều là, người yêu anh tên là Tường Vy chứ không phải Dương Vy.
“….”
– Em biết, em không phải là công chúa, em có thể không xứng với anh. Em còn lừa dối anh nữa.
“…”
– Ngay cả lúc mảnh kí ức của em hồi phục lại, em cũng không dám đối diện hay nói rõ ràng sự thật với anh bởi em lo sợ một điều. Là điều gì anh có biết không? Chính là mất anh đó. Em sợ rằng khi anh biết em không phải là Dương Vy, anh sẽ có cảm giác bị lừa dối, rồi anh sẽ vứt bỏ em cũng nên….
“…”
– Yêu anh, dường như là một sai lầm, nhưng em muốn thử sai lầm một lần.
Tường Vy nói đến đây, khóe mắt đã rơm rớm nước mắt, nhưng nó đã cố giữ lại rồi khẽ thở dài. Chợt nhiên nó cảm nhận được bàn tay nó ấm áp một cách kì lạ, đi theo là một giọng nói vô cùng quen thuộc, rất quen thuộc.
– Ngốc!
Nó giật mình, ngước mắt nhìn Thiên, lúc này mới biết hắn đã tỉnh.
– Kỳ đã vô tình kể lại mọi chuyện cho anh rồi. Anh biết em rất khó xử, rất cảm thấy có lỗi với anh và em muốn trốn tránh anh. Nhưng em phải biết là, anh yêu em, dù em có là Tường Vy hay Dương Vy cũng không quan trọng.
“…”
– Anh yêu cái tính trẻ con nhí nhảnh của em, yêu cái tính hồn nhiên, ngây ngô của em, yêu khuôn mặt thiên thần của em, yêu con người em, yêu trái tim em….
“…”
– Nếu yêu anh đối với em là một sai lầm, vậy thì em cứ sai lầm mãi mãi cũng được. Tường Vy, anh yêu em.
Có ai đó nhìn người con gái đối diện với ánh mắt chân thành, tình yêu nồng nhiệt.
Có ai đó nhìn người con trai đối diện, không biết những giọt lệ đã chảy dài hai bên má từ khi nào.
Thiên nhổm người dậy, dang hay cánh tay mạnh mẽ ra, ôm lấy nó thật chặt như không hề muốn buông.
– Ngoan, đừng khóc, anh thương.
Thiên lau đi nhưng giọt nước mắt kia, cười tươi rói khiến trái tim người đối diện như đang tan chảy. Bất giác, hai bờ môi chạm nhau, hòa quyện vào nhau, cùng với hạnh phúc ngập tràn.
Người đã mang lại cho anh hơi thở của sự sống. Người anh đã mang bóng hình vào trong tim. Người mà anh luôn dõi mắt theo. Trái tim anh chỉ cất giấu mình hình ảnh người ấy mà thôi. Đúng vậy, người đó là em. Đúng vậy, em chính là người anh yêu
*****************
Trong khi đó, ở công viên, dưới tán hoa bằng lăng nở rộ ngập màu tím, có người đang đứng ngồi không yên. Có ai tin được không, chính là Dương Vy vốn mạnh mẽ, cá tính đó. Vậy mà giây phút này, khi chuẩn bị gặp một người, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy nôn nóng, hồi hộp.
Tính ra cũng phải mấy tháng rồi Dương Vy không có gặp Trần Kỳ. Nói thẳng ra là cô rất nhớ nét mặt ngờ nghệch của cậu ta khi bị cô trêu chọc, nhớ cái cách tặng kẹo cho cô với nét mặt như đứa em trai vậy, nhớ những hành động hài hước khiến cô phải bật cười…
– Hù… Vy baby không giật mình hả?
Trần Kỳ rón rén dọa Vy từ đằng sau, tưởng chừng như cô sẽ giật mình rồi hét lên. Ai ngờ… Nếu mà biểu hiện như vậy chỉ có thể là Tường Vy ngây thơ thôi, còn cô là ai chứ, là Dương Vy kiêu hãnh cơ mà.
– Gì thế???
Trần Kỳ ngồi phịch xuống cạnh Vy, rồi còn đem cái bản mặt ngờ nghệch ra khi thấy Vy chìa tay ra trước mặt. Cái tên này thật là, không phải vì đại sự, cô đã đá cho cậu ta một cái rồi.
– Kẹo đâu??
Vy hét thẳng vào mặt hắn, làm kiểu mặt giận dữ.
– Đây đây… Làm gì mà nóng thế. Lại cãi nhau với tên Thiên thối chứ gì??
Có ai đó nghe xong câu nói, mặt nóng bừng bừng, đành đút thẳng cái kẹo mút vào miệng cho hả giận. Biết là khi gặp Kỳ kiểu gì cậu ta vẫn nghĩ cô là Tường Vy mà.
– Có gì thì nói ra xem. Biết đâu Kỳ đẹp trai này lại giúp được cậu đấy.
Kỳ hất mặt, miệng cười nhe nhởn, rồi còn với tay nhéo nhéo má cô gái bên cạnh như mọi khi. Nhưng cậu ta đâu biết rằng, người này chính là Dương Vy mà cậu ngày nhớ đêm mong, không phải Tường Vy hiền lành.