Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 52
Trên giường nằm, có hai cô gái tên Vy đang nằm nhìn chằm chằm nhau rồi cười hì hì.
– Chúng ta giống nhau thật đấy. – Vy em nói đều, cười cười.
– Em nói câu này mấy chục lần rồi hả. Sinh đôi dĩ nhiên là giống nhau rồi. – Vy chị mắng yêu đứa em, tiện thể véo tay ra nhéo má nó một cái.
Rồi hai đứa nói chuyện với nhau suốt đêm. Về chuyện ba mẹ, chuyện nó và Thiên phát triển tình cảm đến đâu rồi, chuyện ở trên lớp của nó, chuyện khi Dương Vy ở trại trẻ tình thương trong mấy tháng qua….
Thì ra đúng như nó từng nghĩ, người mà nó nhìn thấy qua gương ở quán ăn với người mà nó nhìn thấy trên xe taxi chính là chị Dương Vy. Lần đó chị ấy về chơi với Ân. Mà giờ nó mới biết, thì ra Ân đã sớm biết nó là Dương Vy “giả” rồi. Chỉ là lúc ấy nó bị mất trí nhớ, Vy chị bảo Ân quan tâm, giúp đỡ nó trên lớp.
Nó cũng không ngần ngại kể những chuyện xấu mà nhỏ Bảo My đã làm với nó. Rồi ngay cả việc nó muốn bỏ đi để chị quay về nữa.
– Đồ ngốc. Chị tìm hiểu mới biết ba mẹ nuôi em đã mất hết rồi, bây giờ khó khăn lắm chị em mình mới nhận được nhau, em nhất định phải về sống với chị.
– Không được đâu. Em không biết sẽ phải giải thích với mọi người ra sao nữa.
– Hummm. Thế em kêu chị phải nói với tên Thiên kia thế nào đây? Người hắn yêu là em, vì vậy em không phải Dương Vy, không phải công chúa, hắn vẫn yêu em. Cuộc sống này là của cả hai chúng ta, không phải của riêng chị. Hiểu không cưng?
Nghe chị giáo huấn một hồi, nó mới nghệt mặt ra, miễn cưỡng đồng ý xe quay về với chị.
Cả đêm hôm đó, có hai cô gái không ngủ mà nằm trò chuyện vui vẻ, cười đùa, tâm sự với nhau đến tận sáng.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, gần một tuần ở trại trẻ, ở bên lũ trẻ ngây thơ, hồn nhiên, ở bên bác Nguyệt, giờ đây cả Dương Vy lẫn Tường Vy đều quyết định về thành phố. Khỏi nói, lũ trẻ ai nấy đều khóc nức nở, cố níu không cho hai đứa đi.
– Ngoan. Bọn chị chỉ đi một thời gian thôi. Thỉnh thoảng sẽ về thăm các em.
– Đúng đó. Lúc đấy chị sẽ mang thật nhiều bánh kẹo, quần áo, sách vở đến.
Hai cô gái kiềm chế lắm mới không bật khóc.
– Bác….
Cả hai ôm chặt lấy bác, như đang ôm mẹ vậy…
– Hai con đi đường mạnh khỏe. Khi rảnh về thăm tụi nhỏ.
***************
Biệt thự nhà họ Dương, 5h chiều.
Dương lão gia và Dương phu nhân đang ngồi trong phòng khách uống trà, tiện thể tính toán tới việc sau khi Dương Vy tốt nghiệp sẽ cho làm đám cưới với Thiên luôn. Chợt nhiên quản gia Lâm hớt hả chạy vào, báo tin:
– Ông chủ, bà chủ… Có hai tiểu thư….
Ông quản gia như không tin vào mắt mình, cứ chỉ chỉ tay ra ngoài, câu nói dồn dập, hơi thở hổn hển. Nghe ông ấy nói, ông bà Dương cũng không khỏi ngạc nhiên, đứng dậy định ra xem thì “hai tiểu thư” cùng nắm tay nhau bước vào.
– Ơ….
Ông bà Dương đúng là đứng cũng không vững. Gì thế này? Tự nhiên sao lại có hai Dương Vy giống y chang nhau xuất hiện cùng lúc… Có phải là đang mơ hay nhìn nhầm không???
– Ba mẹ à, con nhớ hai người chết được.
Dương Vy chạy nhanh tới, dang hai tay ra ôm chặt lấy ba mẹ, chu chu miệng làm nũng.
– Con là Dương Vy? – Ông Dương nhìn con với ánh mắt dò hỏi.
– Tất nhiên. Không phải con thì ai chứ. – Dương Vy làm mặt phụng phịu, bĩu môi.
– Vậy còn….
Ánh mắt bà Dương chuyển qua phía Tường Vy. Nó cũng không biết mở lời thế nào đành chỉ đứng cười trừ. Cũng may là có chị Dương Vy tùy cơ ứng biến, nhanh nhảu nói thay cho nó.
– Ba mẹ… Đây là Tường Vy, em gái sinh đôi của con. Năm xưa ba mẹ đến nhận nuôi con, em ấy bị sốt nên chuyển qua phòng khác nên hai người không biết. Lần trước ba mẹ ép con đính hôn, con bỏ về trại trẻ tình thương. Cũng lúc đó ba nuôi của Tường Vy bị tai nạn rồi không qua khỏi, nó định tự tử. Thế rồi nó bị mất trí nhớ, mọi người nhận nhầm nó là con trong mấy tháng qua. Gần đây nó dần nhớ lại, rồi nó quay về trại trẻ tình thương và gặp con ở đó. Và con bắt nó về cùng con…
Dương Vy nhún vai, thản nhiên kể lại toàn bộ sự việc cho ba mẹ nghe. Ông bà Dương nghe xong cơ mặt cũng giãn ra, hiểu được vài phần.
– Vậy là Tường Vy là đứa đã đính hôn với Thiên? – Ông Dương đảo mắt qua nó, dò hỏi.
– Dĩ nhiên. Vậy nên ba mẹ phải giữ Tường Vy ở lại với con đó.
– Con xin lỗi. Con không cố ý lừa dối mọi người đâu ạ.
Nó hơi cúi đầu, thành thật nói. Đáng ra câu này, nó phải nói sớm hơn với hai người này rồi. Chỉ là giờ mới có đủ can đảm.
– Không sao đâu… Tường Vy à, con sẽ ở với chúng ta chứ?
Bà Dương lau lau nước mắt, ôm lấy hai cánh tay nó. Không thể phủ nhận rằng trong thời gian qua, bà thương nó, cưng nựng nó rất nhiều, dù nó có là Dương Vy thật hay giả cũng không quan trọng.
– Mẹ à… – Nó không kiềm chế nổi, òa khóc như một đứa trẻ, ôm lấy mẹ.
– Không sao rồi. Hầy.. Vậy là từ giờ ta có hẳn hai cô công chúa cơ. – Ông Dương thở phào, vỗ vỗ vai Dương Vy, cười mãn nguyện.
Nghe rằng tối hôm đó, song Vy đích thân xuống bếp làm mấy món ăn ngon cho ba mẹ. Cả gia đình vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Ấm áp vô cùng! Hạnh phúc vô cùng!