Ai Là Hoàng Tử Của Em

Chương 51


Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 51

Trại trẻ tình thương, thành phố A.
Tường Vy đứng ngắm nhìn nơi đây một lượt. Trại trẻ khá mới mẻ, hình như mới được tu sửa lại. Cánh cổng thép mạ đỏ, bên trên có tấm biển “Trại trẻ tình thương”, bên trong có hai căn nhà hai tầng sơn màu vàng, sân rộng rãi đủ để cho đám trẻ vui chơi, còn có cây bàng già to khù khụ kia nữa, chắc cũng được mấy chục tuổi rồi.
Mất vài giây nhìn tổng quan, Vy mới đẩy cổng đi vào. Đám trẻ con đang nô đùa, chơi vui vẻ. Đứa chơi nhảy dây, đứa chơi đuổi nhau… Nhìn chúng thật ngây thơ, hồn nhiên, tựa như những thiên thần vậy.
– Ơ chị Vy…
Một đứa bé gái chừng 5 tuổi chạy đến bên nó, ngước mắt hỏi. Nó ngạc nhiên cực luôn, sao đứa bé này lại biết tên nó nhỉ. Chẳng lẽ là có quen biết sao?
– Ngoan nào, đến giờ học bài rồi mấy con.
Trong khi nó vẫn đang chú ý tới bé gái kia và suy nghĩ thì một tiếng nói từ phía cửa vọng ra. Đám trẻ ngoan ngoãn chạy nhào vào trong nhà. Lúc này nó mới ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Là một bác gái tầm tuổi trung niên, khuôn mặt hiền hậu, chắc là hiệu trưởng ở nơi đây. Vậy có khi nào là bác Nguyệt không?
– Con chào bác.
Vy vội chạy tới đứng gần bác, lễ phép cúi đầu chào. Lúc này bác ấy mới nhìn tới nó, nét mặt thoáng ngạc nhiên. Rồi bác nheo mắt nghĩ nghĩ gì đó, khẽ giật mình, nhìn kĩ nó một lượt từ đầu tới chân. Nó cảm thấy biểu hiện của bác cứ kì kì sao ý, đành cứ miễn cưỡng đứng cười trừ.
– Có phải Tiểu Vy không con?

Bác Nguyệt nắm chặt lấy hai cánh tay nó, hỏi trong mơ hồ, nhưng thực ra cũng khá chắc chắn, bởi một lí do tí nữa sẽ biết.
– Dạ. Đúng vậy. Bác là bác Nguyệt ạ?
Vy cũng không hiểu lắm tại sao bác ấy chỉ cần nhìn một lượt là đã nhận ra nó là Tiểu Vy. Chỉ biết là khi nghe xong câu trả lời của nó, mắt bác rơm rớm nước mắt rồi ôm chầm lấy nó.
– Là bác đây con.
Vy cũng với tay ta ôm lấy bác, khẽ mỉm cười mãn nguyện. Đúng lúc này, có một cô gái từ trong đi ra, đảo mắt qua nhìn thấy nó thì tập sách vở trên tay cô gái ấy liền vội vàng rơi xuống sàn nhà. Nghe thấy tiếng động, nó và bác Nguyệt cùng hướng ánh mắt tới cô gái đó. Bác Nguyệt thì không nói, còn nó thì ngạc nhiên tột độ. Cô gái ấy có khuôn mặt giống y chang nó, nhìn như hai giọt nước vậy. Còn nữa, cô ấy có phải là Dương Vy không? Nhưng nếu là Dương Vy thì tại sao lại ở đây chứ? Một loạt câu hỏi cứ dần xuất hiện trong đầu nó.
– Tiểu Vy.
Cô gái đó cười tươi đi tới, kéo nó, rồi ôm chặt lấy nó đến mức mà nó muốn nghẹt thở luôn ý. Phải mất vài phút sau, nó mới dần nhận thức được mọi việc, miệng mấp máy hỏi.
– Chị là Dương Vy?
– Phải, ngốc ạ.
Vy ngạc nhiên vô cùng, mắt mở to rồi tự lấy tay vỗ vỗ hai bên má để chứng minh đây đúng là sự thật. Cả bác Nguyệt lẫn Dương Vy thấy hành động cực kì trẻ con của nó thì liền nhìn nhau bật cười.
**************
Dương Vy đưa cho Tường Vy một cốc sữa nóng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh rồi chỉ cười cười. Nó nhận lấy cốc sữa, nhấp vài ngụp rồi đặt xuống, cũng quay ra nhìn Dương Vy, cười.
– Chúng ta giống nhau nhỉ? – Nó vừa cười vừa hỏi. Thực ra thì nó cũng chẳng biết nên mở lời thế nào, chỉ biết nói mỗi câu này thôi.
– Tất nhiên. Chúng ta là chị em sinh đôi mà. – Dương Vy vuốt nhẹ mái tóc nó, cười hì hì.
Thật không ngờ, Dương Vy chính là chị ruột, sinh đôi với nó. Năm hai người tròn 7 tháng tuổi, nó – Tường Vy, ngày ấy tên Tiểu Vy, hôm đó bị sốt nặng, phải chuyển qua phòng khác truyền nước. Cũng ngày hôm ấy, ông bà Dương, tức ba mẹ nuôi của Dương Vy đến nhận nuôi Dương Vy, ngày ấy tên Đại Vy. Mấy ngày sau, nó khỏi bệnh, ông bà La, tức ba mẹ nuôi của nó đến nhận nuôi nó.
Vậy là hai thiên thần song sinh bị chia cắt nhau từ đó, mỗi người một phương, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng. Mãi mười mấy năm sau, họ mới gặp lại được nhau, có thể nhận nhau.
Nói đúng ra, ông trời không đối xử tàn nhẫn, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của bất kì ai. Chỉ là đang tạo cơ hội để mọi người đến với nhau.

Cái gì cũng thế, mất mát, đau thương rồi mới đến hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng những giây phút này, thật hạnh phúc!
************
– Đây là chị Tường Vy đáng yêu, là em gái sinh đôi của chị Dương Vy xinh đẹp. Các em mau chào chị ấy đi nào. – Dương Vy kéo Tường Vy ra đứng trước đám trẻ, dõng dạc tuyên bố.
– Chào các em, chị là Tường Vy. – Nó cười thân thiện chào đám trẻ. Chúng cũng rất hòa đồng, thi nhau nhao nhao lên, nào là:
– Chị Tường Vy xinh quá!
– Hai chị giống nhau thật đó.
– Chị ơi chị ra chơi với tụi em đi.
Abc xyz…..
Nó thích thú lắm, chạy tới giữa đám trẻ phát kẹo bánh cho chúng rồi chơi đùa với chúng. Cảm giác mình như đang một đứa con nít vậy. Chị Dương Vy cũng nhảy tới chơi cùng. Chiều hôm đó, trại trẻ tình thương tràn đầy tiếng cười, tình thương hơn hẳn mọi ngày.
Tối. Nghe lời Vy chị, Vy em miễn cưỡng gọi điện về cho tên Thiên nói rằng nó đang ở nhà bạn, không cần lo lắng. Nhưng tên Thiên kia nào có để yên, hỏi từng chi tiết một đại loại như:
“Em ở nhà bạn nào?”

– Một người bạn vô cùng thân thân luôn.
“Tên gì? Ở đâu? Sao lại ở tận mấy ngày chứ?”
– Khổ quá. Anh cứ biết thế là được.
“Không được. Em phải nói cho rõ ràng chứ.”
Vy chị ngồi cạnh nóng hết cả người, giật lấy cái điện thoại rồi phán câu xanh rờn.
– Ở nhà tôi. Nhà chị dâu tương lai của cậu. Hỏi lắm.
Nói rồi Vy chị tắt máy luôn, Vy em chỉ nhún vai rồi đi tắm. Cả hai đâu biết rằng ở đầu dây bên kia đang có người vẫn ngơ ngác.
“Chị dâu tương lai” ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.