Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 30
Ân đứng bên cạnh thấy nó đang lo lắng cho Kỳ bèn nảy ra một ý tưởng cho tụi nó làm hòa. Ân giục nó:
– Mau đưa Kỳ xuống phòng y tế đi.
Vy thấy lời đề nghị của Ân hợp lí liền vội vội vàng vàng kéo Kỳ xuống phòng y tế. Ân còn quay ra nháy mắt với Kỳ, hàm ý: “Các cậu tự giải quyết nốt đi.”
Tại phòng y tế, cô giáo đang dùng bông ẩm lau đi vết máu. Nó đứng bên cạnh thút thít, không ngừng lải nhải:
– Cô ơi bạn ấy có bị nặng lắm không?
– Cô ơi bạn ấy sẽ không sao chứ?
– Cô ơi abc xyz….
Cô giáo nghe xong mà chóng cả mặt. Nó làm như kiểu cậu ta vừa bị tai nạn kinh hoàng lắm ý.
– Chỉ là chảy máu mũi thôi em đừng lo quá.
Hả??? Chảy máu mũi?? Nó có nghe nhầm không nhỉ?? Ngó nhìn Kỳ một cái, đúng là thế thật. Vậy ra nó đã làm hơi lố thật rồi.
Cô giáo ra ngoài, đóng của phòng. Giờ chỉ còn nó và Kỳ.
Kỳ ngồi tựa đầu vào gối, mặt vẫn không biểu cảm gì. Nó đứng bên cạnh, ho khan một tiếng rồi ngồi xuống giường, mở lời trước.
– Kỳ này, tớ xin lỗi.
Im lặng.
– Chúng mình vẫn làm bạn tốt của nhau chứ?
Im lặng.
Gương mặt cậu bạn vẫn không thay đổi. Nó cũng biết ý, đành đứng dậy đi ra ngoài. Vừa quay đầu đi, tay nó chợt bị giữ lại.
– Xin lỗi.
Hai từ đó được phát ra từ miệng Kỳ, rất chân thành. Nó vui lắm. Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với nó rồi.
– Không. Là tớ sai. Tớ mới là người nói xin lỗi.
Tay nó vẫn bị Kỳ giữ, nó ngồi xuống cạnh Kỳ.
– Vy này, tớ thực sự rất yêu cậu. Lúc tớ biết cậu và anh Thiên yêu nhau, tớ đã rất tức giận. Lúc ấy tớ chỉ muốn đốt cả thế giới này. Nhưng tớ nghĩ lại rồi. Có đốt cả thế giới thì cậu cũng không yêu tớ. Vậy nên chẳng phải chúng ta cứ làm tốt của nhau là Ok rồi sao. Cậu nói đúng. Chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà lại vứt bỏ tình bạn của chúng ta?
Nghe Kỳ nói xong, nó rơm rớm nước mắt nhìn cậu bạn. Cậu ấy thật tốt.
– Đúng. Chúng ta vẫn làm bạn chứ?
Nó chìa tay ra trước mặt Kỳ. Cậu bạn phì cười, vui vẻ bắt lấy tay nó. Lâu lắm rồi, nó mới được nhìn thấy nụ cười trên đôi môi cậu. Một nụ cười tự nhiên, không miễn cưỡng.
Kỳ kéo nó lại, ôm nó vào lòng, thủ thỉ.
– Tớ nguyện làm cái bóng dõi theo và bảo vệ cậu. Hạnh phúc bên Thiên nhé. Chúng ta mãi là bạn tốt.
Nó gật nhẹ đầu. Nó đã làm tổn thương Kỳ rất nhiều nhưng cậu ấy cứ như một thiên thần vậy. Gì mà “Nguyện làm cái bóng dõi theo và bảo vệ cậu” chứ? Xúc động quá, hết sức xúc động.
Nó không cựa quậy trong vòng tay của Kỳ. Đơn giản đây chỉ là một cái ôm tình bạn thôi mà.
Nhưng……
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Thiên bước vào thấy cảnh tượng hai đứa nó ôm nhau.
Hiểu lầm!
Kỳ bỏ nó ra, nhìn thẳng vào người con trai đối diện.
Nó cũng quay ra nhìn theo. Không tin được. Không ngờ được. Thiên đang đứng trước mặt nó, tay khít chặt vào nhau, mặt tối sầm lại. Rõ ràng là đang giận, đang ghen và cũng đang hiểu lầm.
– Thiên, em với Kỳ….
Nó còn chưa nói hết câu hắn đã tức tối bỏ đi. Nó liền chạy nhanh theo sau.
– Thiên, đợi em. Nghe em giải thích.
Nó vừa chạy vừa la hét. Nhưng hắn vẫn cứ đi, tốc độ đi tăng dần.
Dùng chiêu cũ. Nó giả vờ trượt chân ngã. Rồi chắc do diễn nhập tâm quá, nó trượt chân giả thành thật luôn.
– Á….
Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống. Hiệu quả tức thì, hắn dừng lại luôn tuy vẫn không quay đầu.
– Em bị trật khớp rồi. Đau quá…
-…
– Em không thể tới chỗ anh được. Anh… Anh tới chỗ em đi.
Nó nói như mếu, cộng thêm vờ sụt sịt nước mắt nước mũi, hắn không nỡ đành phải quay lại xem nó ra sao.