Bạn đang đọc Ai Là Hoàng Tử Của Em: Chương 29
Sáng sớm, Thiên vừa mở mắt thì giật mình, đơ trong chốc lát. Gì thế này? Trạng thái của hai đứa nó trên giường được miêu tả như sau: Chân nó gác lên người hắn, tay hắn ôm lấy cánh tay nó, khoảng cách giữa hai khuôn mặt only xấp xỉ 10 cm.
Nhìn đôi môi trái tim của nó, hắn nhớ lại nụ hôn chúc ngủ ngon tối qua. Bây giờ có nên lén tặng nó một nụ hôn chào buổi sáng không nhỉ? Không hề do dự, mặt hắn tới gần mặt nó hơn rồi hôn nó một cái. Nụ hôn này sâu hơn, kéo dài lâu hơn.
Xong việc, hắn khẽ nhoẻn cười rồi mới dậy. Nó đang mở màng trong giấc ngủ nhưng chợt vẫn cảm nhận được có gì đó thật ấm áp trên đôi môi mình.
Một lúc sau nó mới dậy. Sau khi đánh răng, rửa mặt thay đồng phục xong, nó hí hửng bước xuống tầng.
– Chào buổi sáng mọi người.
Như mọi khi, nó đến bậc thang cuối liền nhảy xuống rồi vui vẻ chào buổi sáng. Quay ra phía bàn ăn nó mới nhận ra ở đây không chỉ có người làm và hắn mà còn có ba mẹ nó, bác Hoàng nữa.
Nó như đứa con nít lon ton chạy tới nhào vào lòng ba mẹ, không ngừng than vãn.
– Con nhớ hai người chết đi được sao bây giờ mới chịu tới thăm con gái cưng hả?
Mẹ nó vuốt tóc nó, khen nó mũm mĩm hơn. Còn ba ôm nó, nói đùa.
– Ây ya… Mới có một thời gian ngắn mà hai đứa tiến triển nhanh đấy nhỉ?
Nó kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, lấy một cái bánh bơ, ăn rồi cãi lại.
– Hứ! Ba đừng nói linh tinh.
Cả ba mẹ nó và bác Hoàng nghe xong liền quay ra nhìn nhau cười. Hử?? Nó nói sai gì sao?
– Nói linh tinh mà đã đến mức ngủ cùng giường rồi ôm nhau thắm thiết sao? Con giải thích sao đây, Thiên?
Bác Hoàng ho khan một tiếng, vừa nói vừa miêu tả bằng hành động, quay sang ôm ba nó thắm thiết. Hai người còn nhìn nhau trìu mến nữa chứ. Nếu là người lạ chắc chắn họ sẽ nghĩ hai chủ tịch này có quan hệ mờ ám đây.
Nó và hắn nghe xong, cả hai đứa tí nữa thì sặc sữa. Đã vậy, các bô lão còn tiếp tục trêu đùa thêm.
– Không phải như mọi người nghĩ đâu…
Nó xua tay, lí nhí giải thích. Mặt nó thì đỏ ửng lên, mặt hắn cũng chả kém. Hắn e hèm một tiếng rồi bảo nó ăn nhanh lên kẻo muộn học. Thực ra vẫn sớm, ý hắn là ăn nhanh để khỏi bị các bô lão trêu. Nó hiểu ra đành cố tống nốt miếng bánh, tu hết cốc sữa nhanh chóng rồi đứng dậy. Trước khi rời bàn ăn, nó còn nghe vang vảng ba nó đề nghị.
– Chúng nó tiến triển nhanh vậy hay cho chúng nó đính hôn luôn nhỉ.
Nó quay lại, nói to.
– Đính cái con khỉ ý ba. Sau khi tốt nghiệp rồi tính tiếp nhá.
*************
Sau mấy ngày mất tích không thấy bóng dáng, hôm nay cuối cùng Kỳ cũng đi học. Nó vui lắm. Kỳ vừa bước vào lớp nó đã nhảy ra đưa cho cậu bạn một cái kẹo mút, miệng cười thật tươi.
Kỳ nhận lấy kẹo của nó, không nói lời nào đi thẳng vào lớp. Nhưng không sao, Kỳ tạm thời nhận lấy kẹo của nó là được rồi. Mà giờ nó mới để ý, cậu ta nhuộm tóc sang màu nâu đỏ, cạo nhẹ hai bên giống kiểu idol Hàn Quốc. Kiểu tóc này khá hợp với cậu ấy nhưng nhìn khá ngổ ngáo, nhìn không dễ gần như trước. Cậu ấy định thay đổi sao? Theo chiều hướng như nào?
***********
Giờ thế dục, tại sân bóng rổ của trường.
Girl A2 và girl A3 quyết đấu. Boy A2 ngồi bên trái, boy A3 ngồi bên phải cổ vũ nhiệt tình.
Nó trước giờ vốn chẳng biết chơi bóng rổ. Nếu không phải bọn bạn bắt ép nó quá đáng thì nó không vào đội đâu.
Team nó vẫn đang tranh bóng rồi ném bóng quyết liệt. Nó thì cứ ngơ ngơ như con nai tơ chẳng biết nên làm gì để phối hợp với team. Nhiều lần team đáng ra ghi bàn nhưng tại nó mà mất không. Chẳng ai mắng nó đâu nhưng nó tự thấy ăn năn với team.
Đang ngó nghiêng nhìn xung quanh đội hình thì Bảo My ném thẳng quả bóng tới. Nó tất nhiên là không kịp để phản công, cứ trố mắt to nhìn quả bóng đang chuẩn bị đập vào mặt mình. Mọi người ai cũng kinh ngạc, hét lên bảo nó tránh ra. Không kịp nữa. Nó nhắm mắt nhắm mũi lại chờ quả bóng đập vào. Nhưng……..
Tíc tắc tíc tắc… Vài giây rồi mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nó hé mắt thì thấy một thân hình cao lớn đang đứng chắn trước mặt nó.
Là Trần Kỳ… Cậu bạn đã hứng trọn trái bóng cho nó.
Cả đám học sinh được phen hú hồn. Riêng Bảo My mặt tái xanh, đưa hai tay lên miệng cắn chặt. My thấy nó chơi ngu ngốc đang định nhân cơ hội này để trả thù vậy mà lại một lần nữa. Kỳ đứng ra bảo vệ, che chở cho con nhỏ đó. My vừa xót xa Kỳ, vừa giận nhỏ Vy hơn.
– Á.. Cậu đang chảy máu kìa Kỳ. Mọi người gọi cấp cứu đi. Nhanh lên!
Nó hét um lên khi thấy máu chảy dài trên…mũi của Kỳ. Cậu bạn chỉ là bị chảy máu cam thôi a… Nhưng mà nó cũng chả có tí bình tĩnh nào để quan sát. Thấy có máu, nó nghĩ ngay tới bệnh viện cấp cứu giống như trên phim thôi.