Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 31: Xa cách


Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 31: Xa cách

Sắc trời đã ngả về tối. Chiếc xe lướt đi vun vút, ánh đèn
đường sáng rực lướt qua, chiếu lên khuôn mặt điển trai đang ngồi trong
xe, khiến cho sắc mặt trở nên bừng sáng một cách bất định. Dung Nham mím chặt môi, tối ngày hôm qua, cũng vào thời gian này, anh đang ôm cô
trong lòng, mặc cho cô ngủ ngon lành, một cảm giác ấm áp không thể nói
thành lời ngập tràn trong lồng ngực. Khi ấy anh thầm nghĩ, chỉ cần được
như thế này cho đến mãi mãi sau này thì thật tuyệt biết bao. Mãi mãi về
sau… Khóe môi Dung Nham hiện lên một nụ cười chua chat, từ khi nào anh đã trở thành một kẻ ấu trĩ đến đáng chết như vậy chứ?

Về đến nhà, Dung Nham không kiềm chế được bản thân, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa. Diệp Mộc cũng vừa về đến nơi, đang ngồi ở hành lang dẫn vào
phòng khách, vừa thay xong giày nhưng vẫn chưa đứng lên, ngồi ngẩn ra,
không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Tiếng mở cửa làm cô giật mình, tròn
mắt. Ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng Dung Nham ngay lập tức bị ánh
mắt long lanh dập tắt.

“Anh… về rồi à?” Diệp Mộc lắp bắp hỏi, nhặt chiếc điện thoại khi
nãy bị anh làm giật mình mà đánh rơi lên, màn hình bật sáng, hiện lên
một cuộc gọi vừa kết thúc. Dung Nham liếc mắt nhìn thời gian của cuộc
gọi, gằn giọng hỏi: “Em nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Sự lạnh lùng
của anh khiến cho Diệp Mộc cảm thấy xa lạ, trả lời chẳng nghĩ ngợi gì:
“Lê Cận Thần”. Dung Nham im lặng, Diệp Mộc cúi xuống.

Căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở dài của hai con người. Rất lâu sau, Dung Nham mỉm cười, nói: “Em cúi đầu làm gì, anh có nói gì
đâu”. Diệp Mộc nghe anh nói như vậy, càng cảm thấy buồn hơn, chớp chớp
mắt vẻ buồn bã: “Em xin lỗi, là lỗi của em.”

“Sai ở đâu?”

“Lẽ ra em phải nói cho Trương Lâm xóa cái clip đó đi”. Nụ cười của
Dung Nham giảm đi vài phần, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng. Diệp Mộc cắn cắn
môi, giọng nhỏ hơn: “Còn cả Lê Cận Thần nữa…”

Dung Nham không để cho cô nói tiếp, ngồi lên chiếc tủ giày bên cạnh,
cùng cô nhìn bức tường trắng trước mắt, giọng nói đều đều không nghe ra
được đó là cảm xúc gì: “Diệp Mộc, em có biết khi nãy, lúc anh về nhà, mẹ đã mắng mỏ anh trước mặt ai không? Là phó giám đốc Lê của công ty em,
mẹ anh gọi cô ấy đến để hỏi về chuyện cái clip. Khi anh và em chưa đến
với nhau anh đã từng nói với em, cô ấy có thể là đối tượng kết hôn của
anh. Khi ấy anh đã rất thích em, vì thế nói cho em nghe cũng là nói cho
bản thân mình nghe, anh cố tình nói nghiêm trọng một chút. Thật ra anh
và cô ấy không có gì thân mật lắm. Sau khi chúng mình yêu nhau, anh và
cô hoàn toàn không có gì. Nhưng mẹ anh từ trước đến nay rất thích cô ấy. Lúc đầu anh nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì, đợi chúng mình ổn định, anh
sẽ đưa em về nhà, mẹ anh là một người rất dễ gần, bà ấy sẽ thích em.”

Dung Nham nói không nhanh không chậm, ung dung, điềm tĩnh. Sắc mặt
Diệp Mộc cùng lúc càng trắng bệch, anh nói xong, cô muốn òa lên khóc.
Nhưng sự buồn bã ấy không giống như những lần bị mắng trước đây, một sự
tức giận kìm nén trong lục phủ ngũ tạng, một cảm giác đau không thể nói
rõ ràng bằng lời.

“Kết quả là anh chưa kịp giới thiệu em cho bà ấy thì em đã xuất hiện
một cách long trọng như vậy. Ừm, lần này em đã gây ấn tượng rất sâu sắc
cho bà mẹ chồng tương lai của em rồi đấy, chúc mừng”. Dung Nham đưa tay

xoa xoa mái tóc cô, chẳng buồn cởi giày, bước thẳng vào trong, “bang”
một tiếng, đóng sập cánh cửa phòng khách.

Tiếng sập cửa ấy như đâm thẳng vào mặt Diệp Mộc, cô quay mặt đi, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

Đêm nay, một mình Diệp Mộc ngủ trong căn phòng rộng lớn, xoay người
hết bên này đến bên khác vẫn chẳng chạm vào ai, vô cùng cô đơn. Cô ngủ
thiếp đi trong sự cô đơn, cô mơ được trở về khoảng thời gian mà Dung
Nham nói là “Đã rất thích” ấy. Trong giấc mơ, Diệp Mộc nghe thấy giọng
đều đều của Dung Nham nói Lê Khanh Thần thông minh, tháo vát, trái tim
vỡ vụn trên mặt đất như một quả cầu thủy tinh, Dung Nham cười với cô một cách ma quái, đôi chân dài đặt xuống, đôi giày da bóng loáng giẫm lên
quả cầu thủy tinh ấy, di di.

Diệp Mộc bị cơn đau ấy làm cho tỉnh giấc, nhìn lên trần nhà im lìm
một lúc lâu, trong lòng vẫn cảm thấy nhói đau. Càng nghĩ cô càng cảm
thấy buồn bã không sao ngủ được nữa, lật chăn ra bước xuống giường, đi
chân không ra ngoài. Dung Nham đang ngủ ngoài phòng khách, mặt quay vào
trong, lưng xoay ra ngoài. Diệp Mộc nhẹ nhàng nằm xuống sau lưng anh, tư thế co người lại như một con vật nhỏ đang vô cùng sợ hãi tương lai phía trước…

Sáng hôm sau, Dung Nham mơ mơ màng màng xoay người một cái, đè lên
một vật gì đó phát ra tiếng kêu “ui da” Anh ngồi bật dậy, nhìn cô bạn
gái bé nhỏ đang ngái ngủ một cách kỳ lạ. Tay trái của Diệp Mộc bị anh đè xuống, cô tròn mắt nhìn anh một cách rất ngây thơ. Dung Nham nhíu mày,
vuốt vuốt tóc, chẳng nói lời nào, buông cô ra, bước xuống.

Diệp Mộc rướn người ôm anh từ phía sau, dung Nham im lặng đẩy tay cô
ra, cô ôm chặt anh không chịu buông tay, Dung Nham không nỡ dùng lực, sợ sẽ làm cô đau, vỗ vỗ vài cái vào tay cô: “Buông tay ra, anh đang vội
tới công ty”.

“Sao tối hôm qua anh lại đối với em như vậy? Em buồn cả một buổi tối, đến nằm mơ cũng mơ thấy anh không cần em nữa… Em không buông!”

“Em có trẻ con quá không đấy”

“Lúc bình thường dỗ dành em thì nói thích em trẻ con, anh đúng là đồ
lừa đảo!” Diệp Mộc bật dậy cắn mạnh một cái vào vai anh. Dung Nham hét
lên một tiếng lớn, quay người lại chọc vào eo cô, bắt cô thả tay ra, anh lật chiếc áo ngủ ra nhìn, một vết răng hằn sâu vào da, lập tức phát
hỏa: “Em cho rằng em gây sự vô lý thì chuyện này sẽ coi như cho qua được sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?” Diệp Mộc cũng xù lông. “Anh không hỏi em,
cũng chẳng nghe em giải thích đã nói em như vậy, khoát tay rồi đi chỗ
khác, anh thấy có được không? Còn lớn hơn em nhiều như vậy nữa! Không
biết xấu hổ!”

Dung Nham hít một hơi thật sâu, bị mồm mép của Diệp Mộc chọc cho tức đến lỗi phát hỏa; “DIỆP MỘC!”

“Anh không cần phải dọa nạt em như thế! Một lúc nữa em sẽ thu dọn đồ
đạc rồi chuyển ra ngoài! Không nhìn thấy thì không phiền toái chứ gì!”
Nói xong, Diẹp Mộc vung tóc nhảy khỏi sofa, tức giận đùng đùng chạy ra
ngoài. Dung Nham tức đến run người, chạy đuổi theo.

Hai người giằng co qua lại ngoài hành lang bên cạnh phòng khách, Dung Nham một tay giữ lấy gáy Diệp Mộc, mặc cho cô vừa cấu véo vừa đạp túi

bụi về phía anh, thế nào cũng không buông. Tối hôm qua, vì lo đi tìm
Trương Lâm Diệp Mộc chưa ăn uống gì, bây giờ bụng đói lép kẹp cự nự với
anh, chẳng bao lâu sau mệt bở hơi tai. Thế tấn công của cô vừa yếu Dung
Nham lập tức xông lên, giơ tay ôm cô vào lòng. Diệp Mộc tức tối mà không thể làm gì, oằn người trên vai anh: “Buông tay ra!”

“Không buông!” Dung Nham ôm càng chặt hơn: “Làm cho anh không còn mặt mũi nhìn người khác, em lại còn có lý hả?” Nói thì nói vậy, nhưng ngữ
khí của anh đã mềm đi nhiều. “Em định chuyển đi đâu hả? Tuyệt giao với
ai cơ? Nói cái gì thế hả?”

“Em định sẽ giải thích cặn kẽ rồi xin lỗi anh, nhưng anh thì sao? Lúc lên nhà, mặt mũi hằm hằm, lúc thì Phó giám đôc Lê, rồi lại mẹ chồng
tương lai… còn cả chuyện mẹ anh mắng mỏ anh, em cũng xót ruột chứ! Em
cũng biết là do em không đúng! Nhưng có đến mức anh trở mặt với em như
thế không? Đâu phải em cố ý tung cái clip đó lên mạng!” Diệp Mộc khó
chịu, nói một thôi một hồi, cơn giận dần dần tan biến. Dung Nham im lặng hôi lâu, hỏi: “Thật không phải là em?”

Diệp Mộc trở về trạng thái nũng nịu bình thường, lúc này sắc mặt lập
tức thay đổi, vung tay đẩy anh một cái. Dung Nham không kịp giữ, buông
tay ra, anh thì không sao, nhưng cô loạng choạng mất mấy bước. Nhìn sắc
mặt của cô, anh liền biết không nên như vậy, nhưng trước khi hỏi câu
này, anh thực sự không biết chắc. Xuất thân và những gì đã trải qua
khiến anh có một thói quen tư duy, mỗi khi gặp một sự việc gì đó anh đều ngay lập tức phân tích xem, sau khi chuyện này kết thúc ai sẽ là người
được lợi nhiều nhất? Diệp Mộc tự giấu kín mình và Trương Lâm, đợi chờ
một cơ hội, mà một cái clip là một cơ hội quá tốt, tốt đến mức không thể nào tốt hơn. Dung Nham chẳng có lý do gì để không nghi ngờ cô.

Trong lồng ngực Diệp Mộc lúc này dường như có một ngọn Hỏa Diệm Sơn,
thứ cô cần lúc này là sức mạnh, rất muốn ăn tươi nuốt sống tên con trai
đáng ghét đang đứng trước mặt cô kia, đến tận xương cũng không để sót.
Đúng thế, cô rất bình thường, anh chỉ cần cử động ngón tay là có thể làm được những việc mà cô phải nỗ lực phấn đấu không mệt mỏi mới có được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ sống không trong sạch bằng anh.
Nhưng thứ đáng xấu hổ, cảm xúc mà anh nói ấy Diệp Mộc cô cũng có, dựa
vào cái gì mà chỉ vì năng lực của cô không bằng anh mà anh có quyền nghi ngờ nhân cách của cô? Điều này không nên là người yêu cô hơn tất thẩy
những người khác chứ? Tại sao đến sự tin tưởng bình thường như vậy mà
cũng không làm được?

“Anh thật đáng chết!” Diệp Mộc hít sâu rồi thở ra một hơi thật mạnh

“Dung Nham! Anh chết với em!”

Dung Nham cũng biết tình thế xấu đi rồi, Diệp Mộc lần này không quay
người chạy đi mà trừng mắt nhìn anh tóe lửa, một lúc lâu sau mới từ từ
lùi về phía sau. Sau khi chắc chắn anh không dám đuổi theo nữa, cô sải
từng bước dài vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo, không
lâu sau, chẳng nói chẳng rằng bước ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng sầm lại, lần này là sập thẳng vào mặt Dung Nham. Anh
đứng nguyên chỗ, ngây ra một lúc lâu, thở dài một tiếng, quay lại phòng
tìm điện thoại. Anh cầm chiếc điện thoại, ngồi trên sofa vẫn còn bừa bộn vì chưa kịp dọn dẹp, mùi hương sữa tắm mà Diệp Mộc vẫn dùng xộc thẳng
vào mũi, đến mùi vị cũng ấm áp, đáng yêu, đầu anh bỗng nhiên đau nhói.

Dung Nham mở máy, đầu cúi thấp, vừa dùng tay trái day day hai bên thái
dương, vừa lạnh lùng ra lệnh trong điện thoại: “Điều tra cho tôi ai làm, tất cả mọi việc, tất cả các chi tiết tôi đều muốn biết.”

Mặc dù tức đến nỗi phổi sắp nổ tung, trong lòng lạnh giá, nhưng vẫn
phải đi làm. Mặt Diệp Mộc trắnh bệch, ngồi trên taxi, trong đầu vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế để giết chết Dung Nham. Lúc sắp đến công ty thì
nhận được điện thoại của Lê Cận Thần, nói đã tìm đươc Trương Lâm, đang ở trong phòng bệnh của Trần Nguyên. Diệp Mộc nghe xong suýt chút nữa thì
nhảy dựng lên, vội vã bảo tài xế quay xe, đi tới bệnh viện.

Lê Cận Thần đứng đợi ở một góc đường cách bệnh viện khoảng năm trăm
mét, chiếc xe chở Diệp Mộc vừa đỗ, anh ta bước xuống xe, ngồi cùng taxi
với cô tới bệnh viện. Hai người im lặng, vội vã đi vào qua cánh cửa sau
của bệnh viện, bước qua hành lang ngoài cùng phía bên phải phòng chờ, đi vào thang máy. Diệp Mộc nhìn thấy phía cửa phòng chờ có rất nhiều nhà
báo.

“Mau nghĩ cách đưa cô ấy về, tiết mục hôm nay cho dù tâm trạng không
tốt cũng phải xuất hiện. Bây giờ, những thời khắc như thế này cô ấy bắt
buộc phải xuất hiện, nếu không, về sau sẽ không còn cách nào giải
thích”. Lê Cận Thần thở dài một tiếng. Diệp Mộc do dự: “Bên tổng công ty đã có dịp chỉ thị gì về việc của cô ấy chưa?”. Lê Cận Thần nhìn cô một
cái, mỉm cười: “Em nói xem?”

Thang máy đi lên phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất, lúc này chỉ
còn lại hai người bọn họ, Diệp Mộc nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nói: “Em cảm thấy những lời ngày trước anh bảo Cố Tiểu Điềm nói với em rất có
lý. Trần Phái Phái và Trần Nguyên, em và Trương Lâm, tổng công ty nhất
định chỉ bảo vệ người phía trước, nhưng cho dù là chuyện bức ảnh hay cái clip, Trương Lâm đều vô can. Anh cũng đã từng nói cô ấy rất có tương
lai, nếu xử lý em mà có thể đem lại hiệu quả tốt trong chuyện này, em
nhất định không ngại từ chức”

Khi nghe những lời này, ánh mắt Lê Cận Thần luôn nhìn vào bảng điện
tử hiển thị số tầng, vẻ mặt điềm nhiên. Diệp Mộc nói xong, anh chỉ “ừ”
một tiếng nhỏ, không nói thêm lời nào. Diệp Mộc không biết có phải anh
đang nghiêm túc suy nghĩ về việc từ chức của cô, nên cũng không nói thêm gì nữa. Hai người giữ bầu không khí im lặng, cho đến khi thang máy sắp
đến tầng nơi Trần Nguyên nằm. Lê Cận Thần quay lại nhìn Diệp Mộc một
cái, thang máy “ting” lên một tiếng, cửa mở, Diệp Mộc nghe thấy anh nói
một câu rất nhanh và nhờ: “Công ty chắc chắn sẽ lấy việc bảo vệ Trần
Nguyên làm đầu, nhưng anh sẽ bảo vệ em”. Nói xong, anh bình thản bước ra khỏi thang máy, Diệp Mộc giả bộ như không nghe thấy câu vừa nãy, mím
môi bước theo sau anh.

Dung Nham không tới công ty: Những lúc như thế này, Lý Vi Nhiên, Trần Ngộ Bạch chắc đều đã bỏ hết công việc, ngồi trong phòng làm việc của
anh, mở champagne xem cái clip kia, anh không muốn tự đưa mình vào rọ để bị trêu cười cho đến chết. Hơn nữa, anh có hẹn với Lê Khanh Thần.

“Hiếm hoi lắm anh mới đến sớm”. Lê Khanh Thần tươi cười ngồi xuống
trước mặt anh. “Để cho Dung nhị thiếu gia phải đợi, thực sự là ngại
quá”. Cô luôn luôn cởi mở, hài hước, giọng cười khiến anh chàng phục vụ
đẹp trai đang đưa menu lên phải hơi đỏ mặt, phút chốc lại liếc nhìn một
cái. Dung Nham lười nhác tựa vào sofa, không nói gì. Lê Khanh Thần ngó
đầu ra từ sau quyển menu: “Anh uống gì thế? Em muốn uống giống như anh”.

“Sôcôla nóng”. Dung Nham nhấc chiếc cốc lên uống một cách thoải mái.
Lê Khanh Thần nhíu nhíu mày, nói với người phục vụ” Cà phê đen”.

“Em nhớ là anh không thích uống những thứ có vị ngọt mà”. Lê Khanh
Thần cười nhỏ. Dung Nham gật đầu, rồi mỉm cười: “Diệp Mộc lúc nào cũng
thích ép anh uống những thứ giống cô ấy, uống mãi rồi cũng quen, bây giờ không uống được cà phê, thấy hơi đắng”.

Lê Khanh Thần đỡ lấy cốc cà phê được đưa lên, nhấp một ngụm: “Anh
đúng là thay đổi rồi. Em thì không làm được, những thứ như sôcôla này
ngọt quá, nhiệt lượng và năng lượng đều đáng sợ như nhau, từ trước đến
nay em chưa bao giờ thử. Dung Nham, anh phải cẩn thận đấy. Giữ gìn thân

hình và lý trí”.

Dung Nham xoay xoay chiếc thìa, tạo ra những âm thanh leng keng trên
thành cốc, từ từ ngẩng lên: “Khanh Thần, anh cứ nghĩ rằng với những cô
gái giống như em, sẽ không cần anh phải đến tìm em ngồi xuống để nói
thẳng ra như thế này…Là anh sợ em ngại”.

Lê Khanh Thần cười uyển chuyển: “Việc nhỏ như thế này mà cũng ngại,
sao em có thể xứng đáng để đứng bên cạnh anh chứ? Còn nữa, Dung Nham, em cứ nghĩ rằng những người đàn ông như anh, không cần em phải tỏ thái độ
gì cũng có thể biết em là người như thế nào”.

“Nói chuyện với em thật là dễ dàng”. Dung Nham thở dài một tiếng, đâu giống tiểu quái thú ở nhà anh, nói vài câu không hợp là lập tức xù
lông, nói gì cũng không rõ ràng. Anh ngồi thẳng dậy trên chiếc sofa, hai tay đặt trên bàn, gần Lê Khanh Thần hơn một chút: “Khanh Thần, lần
trước anh cho em lựa chọn, em đã chọn C&C, giờ đây em cũng đã đạt
được rồi. Hôn ước giữa chúng ta xóa bỏ, xin lỗi, anh không thể cưới em”.

“Là vì Diệp Mộc ư?” Lê Khanh Thần vuốt vuốt vài sợt tóc dài mượt, hất ra sau tai. “Dung Nham, anh biết rõ là không cần thiết”. Bọn họ ngầm
định mối quan hệ kết hôn, bao gồm cả việc không can thiệp vào việc của
nhau sau khi kết hôn.

“Có cần thiết”. Dung Nham rất cương quyết. “Anh muốn cưới cô ấy”. Lê
Khanh Thần khẽ lắc đầu, cười một tiếng pha chút không thể tin nổi.

“Dung Nham, nếu anh cưới em, sau khi kết hôn cho dù anh có nằm trên giường của ai đi nữa, anh hãy tin là em cũng không để ý”.

Dung Nham nhìn Lê Khanh Thần đang từ tốn nói. “Trước đây anh cũng
nghĩ như vậy”. Dung Nham khẽ nhếch môi. “Chúng ta là những người giống
nhau. Bây giờ anh nói những lời này với em, không phải vì muốn thể hiện
với em rằng, anh đã nhận được sự cứu rỗi, tìm được tình yêu đích thực.
Khanh Thần, anh chỉ muốn nói với em, đối với anh, Diệp Mộc là một người
con gái như thế này, cô ấy sẽ không cho phép anh nằm bên cạnh một người
con gái nào khác, anh cũng tuyệt đối không bao giờ cho phép cô ấy nằm
bên cạnh một người đàn ông nào khác ngoài anh. Anh không có ý nói cô ấy
đáng để trân trọng hơn em, nhưng trên thực tế, cô ấy có thể khiến anh
cam tâm tình nguyện làm điều đó một cách thần kỳ”.

Lê Khanh Thần từ từ uống từng ngụm cà phê đắng, đôi lông mày gọn gàng nhíu lại một cách thoải mái, cô nghe anh nói như một câu chuyện cười.
Thật ra Dung Nham cũng biết, những lời này trong thế giới của những
người như anh, thật buồn cười biết bao. Bản thân anh trước đây chính là
một người như vậy, và cũng vì thân phận của một người như vậy mà đánh
mất Kỷ Nam. Chính vì trải qua một sự mất mát khắc cốt ghi tâm, giờ đây
anh không thể để mất Diệp Mộc. Có một câu nói đùa rằng, một người đàn
ông tốt cả đời sẽ chỉ ngủ với một người phụ nữa, cứ xoay đi xoay lại mà
ngủ. Dung Nham trước đây không phải là một người đàn ông tốt, nhưng anh
chắc chắn sau này sẽ là một người đàn ông như vậy.

“Thôi nào, quyết tâm xong rồi, còn có chuyện gì nữa không?” Lê Khanh
thần mỉm cười lên tiếng, làm như những lời nói nghiêm túc khi nãy của
Dung Nham đố với cô chỉ như trò đùa của một đứa trẻ. “Em còn có cuộc
họp, thời gian này chẳng phải anh rất bận sao? Mau về công ty đi. Những
lúc như thế này anh làm như không có chuyện gì, người khác cảm thấy
chẳng có vị gì thì dần dần sẽ tan thôi”.

Dung Nham cười nhạt, nói: “Em cứ về trước đi “

“Thế em đi trước”. Lê Khanh Thần ung dung đứng dậy, cầm lấy chiếc túi nhỏ màu bạc, uyên chuyển bước ra khỏi quán cà phê. Dung Nham nhìn dáng
người cao thẳng tự tin của cô, bỗng cảm thấy hơi đau đầu, quay mặt đi
chỗ khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.