Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 30: Cạm bẫy


Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 30: Cạm bẫy

Cậu bạn nhỏ Tần Tống tuy tính tình kiêu ngạo nhưng con người cũng rất tốt, buổi sáng hôm sau, từ sớm đã đến đón Trương Lâm. Trương
Lâm có lẽ do bị sự việc của Trần Nguyên làm cho sợ hãi, Diệp Mộc nói dối là mời Tần Lục thiếu gia đặc biệt đến bảo vệ cô, cô cũng im lặng ra ý
tin tưởng, đi cùng anh.

Dung Nham đưa Diệp Mộc tới một làng cổ vùng ngoại ô thành phố C. Khi
hau người bọn họ chưa yêu nhau, có một lần Diệp Mộc vô tình nói với anh, hồi nhỏ bố cô thường đưa cô tới ngôi làng cổ ấy, đó là những kí ức đẹp
đẽ nhất của cô khi sống ở thành phố C ngày trước. Hôm qua, khi Diệp Mộc
hỏi anh sẽ đi đâu chơi, anh đã nghĩ sẽ đến nơi này. Anh hy vọng về sau,
trong những kí ức tươi đẹp nhất của cô cũng sẽ có anh.

Tối qua Diệp Mộc bị “hành hạ” khá nặng nề, trên đường đi, cô ngủ rất
say sưa. Dung Nham bật nhỏ nhạc, cho xe dừng sát vào vệ đường. Cô khẽ
động đậy, rồi lại ngủ ngon. Dung Nham ngắm nhìn cô một lúc lâu, không
kiềm chế nối, hôn lên má cô một cáu, rồi một cái nữa. Gần đây anh cảm
thấy cuộc sống càng ngày càng tuyệt đẹp và chân thực, có một người cần
và chỉ cần anh chăm sóc, cảm giác này thật tuyệt vời.

Sau hai giờ ngồi xe, họ đã đến ngôi làng cổ.

Trước khi đến, Dung Nham đã đặt sẵn phòng, tại lầu hai 1 khách sạn
gần sông, khi những chiếc thuyền chạy qua, trong phòng có thể nghe thấy
tiếng mái chèo khua nhè nhẹ. Khi Diệp Mộc đẩy cửa bước vào, chiếc cửa sổ trang trí hoa văn bốn cánh mở toang, xa xa thấp thoáng sông núi một màu trong màn sương dày đặc, mở ảo. Căn phòng rất rộng, rất sáng, mùi hương và màu sắc cổ kính như những gian phòng của những tiểu thư đài các ngày xưa. Đặc biệt là chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn kia, trông thật rộng rãi, tráng lệ, bảy, tám người ngủ trên đó cũng còn rộng.

Dung Nham cất gọn hành lý đâu đấy, nằm thoải mái trên chiếc giường
lớn, một lúc sau, anh hé mắt vẫy vẫy Diệp Mộc: “Em lại đây.” Diệp Mộc
đang tựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sông nước, không muốn đi ra, bị Dung
Nham uy hiếp một cách vô sỉ, miễn cưỡng nhấc chân bước lên giường.

“Tiếng động của cái giường này lớn thật.” Dung Nham xoay người đè cô
xuống, chiếc giường kiểu cổ phát ra những âm thanh ì ạch, anh phát biểu
cảm tưởng một cách tiếc nuối. Diệp Mộc cảm thấy không vui, đấm anh một
cái: “Sao lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện này thế!?” Dung Nham “Úi” một tiếng, hỏi chẳng có ý tốt đẹp gì: “Thế tối hôm qua là ai ở dưới người
anh vừa khóc vừa hét…” Diệp Mộc vội vã bịt miệng anh lại, xấu hổ đến
mức hai tai đỏ bừng.

Ngôi làng cổ đã chẳng còn là một nơi hoang sơ ít người như khi Diệp
Mộc còn nhỏ, bây giờ nó đã trở thành địa điểm du lịch, dùng sự cô độc
hàng nghìn năm của nó để mới gọi hàng nghìn, hàng vạn những con người
chẳng quan tâm, để ý đến người khác.

Dung Nham và Diệp Mộc ra ngoài đi một vòng, trở về trong tình trạng
mệt phờ. May là khách sạn Dung Nham đặt rất đắt, người không đông, do
vậy rất yên tĩnh. Buổi tối, sau mười giờ, những chiếc thuyền cũng không
ngừng làm việc, không gian bốn bề lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng xào xạc khe khẽ từ xa vọng lại.

Diệp Mộc thích mê chiếc ghế êm bên cửa sổ, sau khi tắm xong, tóc còn

chưa sấy đã trèo lên, nhắm mắt hờ nằm xuống, nghe âm thanh tí tách mỗi
khi có chú cá nào quẫy nước. Dung Nham ngồi bên cạnh cô, cầm khăn tắm
khẽ lau tóc cô, động tác rất dịu dàng, kiên nhẫn.

“Anh! Anh!” Diệp Mộc bỗng nhiên mỉm cười gọi anh, nhắm mắt lại, giơ
tay ra. “Ôm ôm..” Dung Nham cười dịu dàng, cúi người xuống ôm cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

“Dung Nham, nếu không sinh ra trong một gia đình như gia đình anh,
anh muốn sẽ là gì?” Diệp Mộc thì thầm vào tai anh khẽ hỏi. “Ngày bé anh
có ước mơ không? Như kiểu sẽ là phi hành gia hay nhà khoa học ấy.” Dung
Nham cau mày, không có, từ khi có ý thức anh đã biết mình là ai, sau này cần phải làm gì.

Anh không trả lời, Diệp Mộc cũng không để ý, vui vẻ nói tiếp: “Hồi bé em muốn làm nghệ sĩ dương cầm. Về sau em đi học dương cầm thật, tuy
chơi không giỏi để trở thành nghệ sĩ thực thụ, nhưng chỉ cần nhớ lại
chuyện này là em đã thấy vô cùng hài lòng.” Dung Nham duỗi thẳng người
nhìn cô, đưa tay lùa vào mái tóc rối của cô: “Em muốn nói gì?”

“Em muốn nói, em đến với anh chẳng phải vì gì khác, chỉ là lúc đó anh nói anh thích em, hỏi em có muốn đến bên anh không, cảm giác trong em
lúc đó giống hệt như ngày đầu tiên mẹ đưa em đến lớp học dương cầm vậy.”

Cô nàng ngốc nghếch… Dung Nham thở dài đánh thượt: “Anh hiểu, anh cũng như vậy.”

Trong màn đêm, tiếng nhạc và mùi hương êm dịu, Diệp Mộc nhẹ nhàng nói chuyện. Ánh mắt cô nghiêm túc mà ấm áp, chạm đến trái tim Dung Nham,
làm rung lên một sợi dây đàn mà anh nghĩ rằng chưa bao giờ có hoặc đã
mất từ lâu. Dung Nham cảm thấy có gì đó xót xa, giống như có một thứ cảm xúc chỉ chờ đợi để tuân trào.

Tiếng sóng lại một lần nữa dội lên, không phải trên dòng sông gần căn phòng của họ. Dung Nham khẽ xoa mái tóc dày và mềm của Diệp Mộc, mãi
cho tới khi nó khô, cho tới khi cô ngả người vào anh ngủ tít. Anh bế cô
đặt lên giường, Diệp Mộc tỉnh dậy, vòng tay ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lòng anh, mỉm cười. Hai người ôm nhau, chìm sâu vào giấc ngủ trong âm
thanh rì rào sóng vỗ của ngôi làng cổ.

Buổi sáng hôm sau, từ rất sớm đã có rất nhiều khách du lịch đi lại
nườm nượp quanh ngôi làng. Diệp Mộc và Dung Nham bị tiếng hát của những
cô gái chèo thuyền phía ngoài khung cửa sổ đánh thức. Tiếng địa phương ở đây nhỏ nhẹ, mềm mại, hòa theo tiếng sóng vỗ khi xa khi gần. Hai người
vừa mời tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp, trong giây lát vẫn chưa biết mình đang ở chốn nào.

“Diệp Mộc…” Dung Nham hé mắt làu bàu, cánh tay ôm cô suốt một đêm
từ từ co lại, Diệp Mộc ghé sát vào, vòng tay ôm chặt eo anh, mơ hồ “ừm”
một tiếng: “Anh dậy chưa?” Dung Nham không trả lời, xoay người ôm chặt
cô vào lòng, đôi mắt lại nhắm lại. Diệp Mộc không ngủ thêm được nữa, co
người nằm trong vòng tay anh một lúc, khẽ lay anh: “Dậy thôi nào, em đói rồi.”

Dung Nham nghe xong câu đó lập tức có phản xa, bàn tay đang ôm eo cô
từ từ di chuyển xuống dưới, hắng giọng hỏi: “Để anh cho em ăn?” Diệp Mộc véo vào eo anh rồi quay phắt đi, anh bị đau nhảy dựng lên trên giường.
Diệp Mộc làm mặt quỷ với anh, nhân cơ hội đó nhanh chóng xuống khỏi
giường, xỏ dép vào đi làm vệ sinh cá nhân.


Cylin bay trở về trong chuyến bay lúc bảy giờ tối. Đồng hồ chỉ ba
giờ, Diệp Mộc đã giục Dung Nham quay về, Dung Nham trong lòng không
thích, nhưng lại sợ cô giãy lên đành đạch, hậm hực trả phòng rồi nhanh
chóng quay về. Khi gần đến thành phố C, Diệp Mộc xuống xe, bắt taxi tới
sân bay, Dung Nham một mình vào thành phố.

Tiếng huýt sáo vui vẻ bất ngờ dừng lại khi bước vào nhà, ngôi nhà lúc nào cũng ấm áp, vui vẻ của Dung Nham lúc này ập đến một cảm giác lạnh
lẽo. Anh khẽ đặt chìa khóa xe xuống, thay giày bước vào nhà. Bước qua
phòng khách, chỉ thấy người nhà đang tập trung ở đó, anh vừa xuất hiện,
ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh.

“Mọi người đều ở đây à?” Dung Nham cười nhẹ nhàng rồi chợt phát hiện
ngồi phía bên trái chiếc sofa là Lê Khanh Thần. “Khanh Thần, em đến đấy
à?” Lê Khanh Thần dịu dàng cười lại, khuôn mặt lúc đầu nặng nề của mẹ
Dung Nham, lúc này dãn ra một chút: “Người ở công ty tìm lên tìm xuống
vẫn không tìm ra tổng giám đốc đâu, tìm đến tận nhà mình, mẹ gọi điện
cho con nhưng không ai nhấc máy, nên bảo cậu ta cứ về trước. Nếu con còn muốn làm việc nghiêm túc thì mau gọi điện cho người ta hỏi xem có việc
gì gấp không.”

Cậu con trai nhỏ của Dung Lỗi, anh họ Dung Nham, Cố Ý mới đang tập
đi, chập chững bước về phía anh, ôm lấy chân Dung Nham, miệng chảy nước
miếng, ngước lên khẽ gọi: “Chú bế!”

Dung Nham bế thằng bé lên, ngồi xuống sofa, đùa nghịch với nó. Bà mẹ
Dung Nham nhìn thấy cau mày lại: “Cố Ý ra đây! Bà nội bế! Không thèm
chơi với chú tồi tệ này!”

Tiểu Cố Ý đâu để ý đến lời nói đó, nằm ngửa trong vòng tay Dung Nham, bị anh cù cho cười khanh khách, thằng bé huơ tay không cho mẹ Dung Nham lại gần. Dung Nham cười trách móc: “Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Hiếm hoi
lắm con mới về nhà một lần, mẹ làm gì mà phải mặt nặng mày nhẹ thế kia?” Sắc mặt mẹ Dung Nham lại sầm xuống, ngồi thẳng lưng, chỉ vào mặt anh,
nói: “Nếu anh không suốt ngày làm mấy việc chẳng ra thể thống gì như
thế, anh nghĩ rằng mẹ lo bị tổn thọ hay sao mà suốt ngày tức giận với
anh! Mẹ nói cho anh biết, lần này mẹ không quan tâm anh nữa! Đợi bố anh
ngày kia đi công tác về rồi lột da anh!”

Cố Ý bị bà nội ngày thường tính tình ôn hòa bất ngờ nổi giận làm cho
sợ đến phát khóc, Dung Nham đưa trả thằng bé lại cho mẹ Dung Lỗi. Anh
xòe rộng tay, làm ra vẻ ngây thơ vô tội: “Mẹ, có gì thì từ từ nói. Bố mà lột da con chẳng phải cuối cùng vẫn là mẹ phải vất vả khâu lại sao?”
Anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, hai ngày một đêm ở cùng Diệp Mộc lúc nào anh cũng tắt điện thoại. Nhưng Dung Nham biết, chắc chắn có liên quan đến Lê Khanh Thần, sắc mặt lạnh lùng, anh liếc về phía cô ta.

Mẹ Dung Nham tính tình vốn ôn hòa, nhưng cả đời bà làm người quản lý
gia đình, vẻ mặt này bà chỉ nhìn đã hiểu ngay, vì thế càng bực bội: “Con trừng mắt với Khanh Thần làm cái gì?! Là mẹ bảo con bé đến hỏi về
chuyện cái đứa minh tinh quay video kia là thế nào! Con đừng làm mấy
chuyện mất mặt thế này, đã không xin lỗi con bé lại còn trừng mắt lên!

Người ta là một cô gái trong sạch ở bên con, phải chịu một nỗi xấu hổ
thế này mà vẫn bình tĩnh ngồi đây như vậy, không vả cho con vài cái vào
mặt, trong lòng mẹ còn phải khen ngợi cách giáo dục của bố mẹ con bé!”

“Mẹ!” Dung Nham thở dài bất lực. “Cô ấy đâu có theo con, không phải
người của con, mẹ đừng nhân cơ hội mà thay đổi khái niệm.” Mẹ Dung Nham
quả thật vung tay lên, Dung Nham kêu lên, ngửa ra phía sau, mấy luồng
gió từ ngón vụt qua mặt anh. Anh đứng thẳng người, vỗ vỗ ngực, điệu bộ
nghịch ngợm thoát nạn trong gang tấc.

Mẹ Dung Lỗi đưa Cố Ý cho bố Dung Lỗi bế, đi qua kéo mẹ Dung Nham:
“Được rồi, được rồi, cô cứ từ từ nói! Hai anh em nhà nó tính tình giống
nhau, từ nhỏ đã như thế, con trai mình, cô còn không biết sao?! Tức giận với nó, cô làm được không?!” Mẹ Dung Nham lừ mắt nói: “Em sớm muộn gì
cũng bị nó làm cho tức chết!”

Trong không khí ồn ào, dung Nham thần sắc không đổi lùi về phía sau,
vồ lấy Dung Dịch đúng lúc đó đi qua cửa phòng khách. Dung Dịch tháo tai
nghe, ngoan ngoãn chào: “Chú hai!” Dung Nham xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh
của nó: “Xảy ra chuyện gì cháu biết không? Bọn họ đang nói cái video nào của chú thế?”

Dung Dịch nghĩ đến câu “Không có gì” ấy, phì cười, rút chiếc PSP từ
trong túi áo ra đưa cho Dung Nham, để cho anh tự xem. Đoạn video đó
không dài, trong tròn bốn mươi giây chỉ có cảnh đặc tả vẻ đẹp của Dung
nhị thiếu gia, càng xem Dung Nham càng lạnh cả người, cố hít một hơi
thật sâu cũng không hít được, đợi đến khi màn hình rõ nét của chiếc PSP
hiện lên những ngón tay của mình móc từ trong mũi ra, giơ về phía ống
kính một “sản phẩm” đặc tả rất “đẹp đẽ”, sau đó nói một cách rất hoành
tráng “không có gì”… Dung Nham nhịn thở đến gần hết hơi, phổi cũng
đau.

Diệp Mộc đến sân bay chưa được bao lâu thì máy bay chở Cylin hạ cánh. Cylin và Lâm Kinh Vũ cùng đi ra một lúc, hai người cùng mặc chiếc áo
phông màu đen, quần bò màu trắng sữa, mái tóc dài suôn mượt, chiếc kính
râm đeo thấp, tay đầy hành lý. Hơn một tháng không gặp Diệp Mộc, Cylin
rất xúc động, ôm chặt lấy cô không chịu buông.

Diệp Mộc vỗ vỗ cô: “Siêu mẫu nổi tiếng, chào mừng trở về!” Cylin cười rồi buông cô ra, nhìn ngó kỹ càng: “Diệp mộc, nhìn chị mỡ màng ra đấy!” Cô ghé sát lại, giọng nhỏ xíu nói thêm một câu: “Xem ra Giám đốc Lê
cũng mát tay gớm!” Diệp Mộc nhẹ giọng nói: “Chị và Lê Cận Thần chia tay
rồi.” Nhìn vẻ mặt của Cylin, cô mỉm cười. “Về nhà rồi chị kể kỹ cho
nghe. Lần này Trương Lâm gặp phải phiền phức lớn rồi, Cylin, chị trông
chờ hết vào em.”

Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh nghe thấy câu này, chau mày một cái rất
khẽ, đưa chiếc điện thoại đang cầm trong tay ra trước mặt Diệp Mộc, mỉm
cười: “Phiền phức này quả thật không nhỏ. Diệp Mộc, tôi đúng là không
nhìn lầm, trời sinh cô ra là để làm nghề này.”

Trong phần tin tức của một trang báo là khuôn mặt điển trai ngời ngời của người vừa mới ngọt ngào với Diệp Mộc vài giờ trước đây, tiêu đề bên cạnh càng khiến cho mặt Diệp Mộc trắng bệch.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Dung Nham bực bội vứt điện thoại sang một bên.

“Cả công ty cũng đang tìm cô ấy, chắc là cô ấy biết nên không mở
máy.” Lê Khanh Thần đứng ở của phòng khách từ lức nào. Dung Nham quay
người, mặt không chút cảm xúc. “Bác gái gọi anh.” Lê Khanh Thần cười dịu dàng, quay người trở lại phòng khách.


Đoạn video ấy bị ai đó up lên mạng W sáng sớm hôn nay, tiêu đề rất
chấn động: “Cảnh thân mật riêng tư của ngọc nữ đang nổi tiếng và chàng
trai đệ nhất phong lưu.” Ngày mai chính là hạn cuối của cuộc đua một mất một còn cho chân lãnh đạo của mạng lá cải W. Một thời gian trước, cái
tên sáng giá nhất Vương Dịch bị Trần Hiểu Vân đuổi đánh, danh tiếng đã
gần như mất sạch, lần này dựa vào lượng người xem và chia sẻ của video
này bất ngờ vụt tăng, cái ghế lãnh đạo đang trong tầm với.

Trong thời gian ngắn như vậy, Dung Nham chỉ có thể tìm được một vài
thông tin đó, anh hối hả kể những câu chuyện tranh giành hỗn loạn trong
giới giải trí cho mẹ nghe. Mẹ Dung Nham bị làm cho đầu óc quay cuồng,
xua xua tay ngăn anh lại, rồi quay sang hỏi ý kiến tư vấn của người
chuyên nghiệp bên cạnh. Lê Khanh Thần nhìn Dung Nham, lựa chọn từ ngữ
trả lời bà mẹ chồng tương lai: “Trương Lâm là nghệ sĩ của công ty chúng
cháu, cháu hiểu phương hướng công việc và cuộc sống của cô ấy, cô ấy và
Dung Nham quả thật không có gì. Chuyện về chị của cô ấy trước đây chắc
bác cũng biết, thân phận của Dung Nham đặc biệt, bị người khác nói này
nói nọ cũng khó tránh.”

“Nghĩa tử là nghĩa tận, mẹ không phản đối con chăm sóc con bé đó.” Mẹ Dung Nham luôn yêu quý Lê Khanh Thần, rất tin tưởng cô ta. “Nhưng cũng
không thể gây ra mấy chuyện không ngẩng mặt lên được thế này chứ! Con
bảo nhà ta phải làm sao? Khó coi quá! Bố con mà về thì chắc chắn nối
trận lôi đình!”

“Cái giới này là như vậy, để cho nghệ sĩ trở nên nổi tiếng, nhiều khi những người bên cạnh phải bắt buộc hy sinh.” Lê Khanh Thần cười dịu
dàng, rồi quay sang Dung Nham đang bực bội gửi tin nhắn. “Anh đừng có để ý quá.” Vẻ mặt Dung Nham chuyển sang rất khó chịu: “Đó là do Trương Lâm quay, không liên quan gì đến Diệp Mộc.” Ánh mắt Lê Khanh Thần bất ngờ
sầm xuống: “Dung Nham… em không có ý đó.”

Cô không nói đoạn video này cố ý tung ra để thu hút sự chú ý của mọi
người về mối quan hệ tình cảm của Trương Lâm và Trần Nguyên. Cô cũng
không hề nói khoảng thời gian riêng tư hai ngày mà Dung Nham vô cùng
thích thú vừa qua là do Diệp Mộc không muốn để cho anh có thời gian ngăn chặn việc lưu truyền video mà cô cố tình thiết kế ra. Cô càng không nói lúc đầu khi quay video này là Diệp Mộc có ý đồ để sau này sử dụng. Mà
điều khiến cho lòng Dung Nham không thể yên được đó là, tất cả những
điều này đều không phải do Lê Khanh Thần nói ra, mà anh nghĩ như vậy…

Dung Nham nhận ra mình lỡ lời, bực bội quay đầu nhìn ra chỗ khác. Mẹ
Dung Nham nghe ra có điều ẩn khuất, truy vấn: “Diệp Mộc là ai?”

“Quản lý của Trương Lâm, người của công ty cháu ạ.” Lê Khanh Thần trả lời đến đây rồi dừng lại. Mẹ Dung Nham khựng lại, lập tức cười khẩy:
“Chính con bé đó đâm sau lưng con?” Dung Nham bỗng thấy lạnh người,
nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Mẹ nói gì thế ạ? Diệp Mộc là em họ thân
thiết của vợ Tiểu Ngũ, chuyên ngành của cô ấy là thế nên mới làm nghề
này. Việc này con sẽ tự giải quyết, trước khi bố con về nhất định sẽ
giải quyết ổn thỏa.” Dung Nham sốt ruột rút lui, quay người sang Lê
Khanh Thần: “Khanh Thần, em có phải về không, anh về Lương Thị bây giờ,
em có thể đi cùng.”

“Em ngồi lại nói chuyện với bác gái một lúc, anh chọc giận rồi đi
mất, em đâu có xấu xa như vậy.” Lê Khanh Thần cười rất thoải mái. Dung
Nham cười còn lớn hơn, “Được rồi, ngày mai chúng ta sắp xếp gặp nhau.
Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Được thôi.” Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt Lê Khanh Thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.