Đọc truyện Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở – Chương 32: Làm lành
Trần Nguyên hiếm hoi lắm mới có hẳn mấy ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt tốt hơn cả lúc chưa bị thương, đầu tóc chưa chải gọn gàng, hơi xù lên nhưng lại có một vẻ đẹp rất hoang dã. Do có thân hình
cân đối, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người anh cũng trở lên vô cùng
đẹp đẽ. Khi Diệp Mộc và Lê Cận Thần bước vào, anh đang ngồi trên ghế
cạnh giường, còn người quấn chăn trên giường lại là Trương Lâm, đang
ngoan ngoãn cầm thìa ăn món táo xay. Cô ăn hết nửa thìa, số còn lại từng chút, từng chút đút vào cái miệng chỉ có thể mở ra rất khẽ của Trần
Nguyên. Hai người mặt đối mặt, cách nhau rất gần, sau khi ăn xong một
miếng, Trần Nguyên rướn người về phía trước, Trương Lâm cười rồi dùng
trán đẩy mũi anh ra, một nụ hôn đặt trên mắt cô, phần mặt không bị quấn
băng của Trần Nguyên cong cong dịu dàng một cách khó tin. Lê Cận Thần
khẽ quay mặt đi, Diệp Mộc gõ cửa khẽ ho.
Đoạn clip kia rõ ràng bị lộ ra từ chiếc điện thoại của Trương Lâm,
nhưng chiếc điện thoại ấy đã không cánh mà bay vài ngày trước, sau khi
Trương Lâm hoàn thành công việc tại một địa điểm ghi hình, Khi ấy Trương Lâm còn trách móc nhân viên bên cạnh vì không để ý chiếc túi của cô,
Diệp Mộc cũng có mặt ở đó. Nhưng lúc ấy cả hai đều không hề nghĩ đến
chuyện cái clip. Ngày hôm qua, khi xảy ra sự việc, Diệp Mộc lập tức tìm
gặp Lê Cận Thần, hỏi ra thì quả nhiên trong số những nhân viên có mặt
tại trường quay hôm đó có một người bất ngờ từ chức mấy ngày trước. Lê
Cận Thần lập tức cho người đi tìm, được biết người này hiện đã không còn ở trong thành phố. Những thủ đoạn như thế này, người mà Diệp Mộc nghi
ngờ đầu tiên chính là Trần Phái Phái, nhưng chưa đợi đến lúc cô có thời
gian suy xét kỹ lưỡng, Trần Tổng đã gọi điện đến nói Trương Lâm không
thấy đâu nữa.
“Em đúng là đồ vô dụng, xảy ra chuyện là biến mất luôn.”
Diệp Mộc lo lắng cho cô suốt một đêm, nói giọng bực bội.
Trương Lâm cúi đầu, giọng nói có chút khó chịu. “Không phải em sợ chị, em sợ Dung Nham.”
“Anh ấy không còn là người bảo hộ của em, em vẫn sợ anh ấy sẽ gửi em
sang trường nữ sinh ở Anh sao?” Diệp Mộc bực bội gõ vào đầu cô, Trần
Nguyên nhìn thấy cau mày lại, đưa tay che chắn.
“Được rồi, giải quyết vấn đề trước mắt đã.” Giọng nói Lê Cận Thần rất bình tĩnh. “Trương Lâm theo Diệp Mộc quay về trước đã, anh phải về công ty, có một cuộc họp đang chờ. Hai người hãy nhớ, có chuyện gì xảy ra
hãy bảo vệ bản thân mình trước đã, đừng để cái này rồi cái kia rối thành một mớ bòng bong. Anh có muốn cứu thì cũng phải cứu từng người một, tất cả mọi người đều trên một sợi dây thừng, anh kéo cả thì mệt lắm”.
Trương Lâm nhìn Lê Cận Thần một cái, nhỏ giọng hỏi Diệp Mộc: “Chị lại làm lành với anh ta rồi à… Ui da” Diệp Mộc véo một cái vào lưng cô:
“Còn nói linh tinh nữa chị véo chết em đấy!” Diệp Mộc thấp giọng dọa
nạt. “Xuống giường, đi giầy vào rồi đánh răng rửa mặt, chị mang quần áo
đến cho em rồi đây, mau mặc vào, không còn nhiều thời gian đâu.”
Lúc bước ra khỏi cửa, đôi tình nhân quyến luyến không muốn rời. Do
vết thương phải băng bó nên Trần Nguyên không nói chuyện được, đặt tay
nên má Trương Lâm xoa xoa, ánh mắt dịu dàng đến mức nước mắt có thể rơi
xuống. Trước mặt Diệp Mộc và Lê Cận Thần, Trương Lâm có chút ngại ngùng, khẽ đánh nhẹ vào người Trần Nguyên, rồi bất ngờ quay lại, vùi mặt vào
bàn tay anh, hôn một cái. Diệp Mộc nhìn thấy cảnh thân mật này,nghĩ đến
cuộc cãi vã sáng nay của mình và Dung Nham, bất giác khẽ thở dài. Lê Cận Thần nghe thấy liền quay sang nhìn, ánh mắt rất khó đoán.
Lúc rời bệnh viện, không biết là do Trương Lâm quá thu hút hay do đám phóng viên quá nhanh nhậy, hành tung của hai người bị phát hiện, họ vội vàng lao lên xe từ cửa sau, ánh đèn flash phía ngoài cửa xe vẫn lóe lên không ngừng. Trương Lâm ngồi ghế sau xe, đội chiếc mũ lưỡi trai của
Trần Nguyên nên che gần hết khuôn mặt, Diệp Mộc ngồi ghế phụ phía trước
nhìn Lê Cận Thần đang lái xe bên cạnh, khẽ cắn môi khuôn mặt tỏ vẻ lo
lắng.
Buổi tối Dung Nham trở về nhà, mua một bóa hoa vàng rực rỡ, tươi tắn, chiếc xe của anh về đến cổng khu nhà đã nhìn thấy một đám phóng viên
đang trực sẵn ở đó. Chiếc xe vừa giảm tốc độ, ngay lập tức đã có người
quay đầu nhìn ra, biết được người đang lái xe chính là Dung Nham nhị
thiếu gia, ánh đèn flash ngay lập tức lóe lên thành một mảng sáng loáng. Dung Nham bình tĩnh bước xuống, chào hỏi với vẻ phong độ ngời ngời:
“Tôi thế này rồi, các vị không đi tìm trò tiêu khiển giải trí, chạy đến
nơi hoang vắng này làm gì?”
Có một người phóng viên khá thân thiết với bộ phận PR của Lương Thị,
cười rồi hỏi: “Dung nhị thiếu gia, Trương Lâm cũng sống trong khu này
sao! Vừa vào bên trong. Anh và cô ấy có phải là hàng xóm không?”
Các phóng viên khắc bắt đầu nhao nhao lên tiếng: “E rằng là cùng phòng ấy chứ!”
“Phó giám đốc của C&C có mối quan hệ rất tốt với anh phải không? Trương Lâm và anh có scandal, cô ấy có tức giận không?”
“Dung nhị thiếu gia hãy nói đi”
“Các vị, các vị!” Dung Nham giơ tay lên ra hiệu dừng lại, nụ cười vẫn vô cùng tươi tắn. “Mọi chuyện đều là những phóng viên chuyên nghiệp,
tôi và Trươg Lâm có chuyện gì hay không trong lòng các vị đều biết rõ,
khi cô ấy mới bước vào nghề tôi đã nói rồi, cô ấy là em gái một người
bạn cũ của tôi, bạn tôi nhờ tôi chăm sóc. Những tin tức trên trang nhất
mà các vị viết ngày hôm qua đã khiến tôi rất khó xử rồi, bay giờ còn vây lấy tôi như thế này, có lẽ không hợp lý lắm! Ai đang sống trong khu nhà này các vị có thể đi vào kiểm tra xem, tôi làm quản lý doanh nghiệp,
chứ đâu phải làm ở ủy ban quản lý, sao tôi có thể biết được hàng xóm của mình là ai?!”
“Đây chẳng phải là khu nhà chỉ dành cho những người nổi tiếng không
thể điều tra sao?” Đám phóng viên trách móc. “Dung nhị thiếu gia, anh
đừng đánh trống lảng nữa, nói cho chúng tôi biết có phải Phó giám đốc Lê rất tức giận không?” Dung Nham cười dịu dàng: “Bạn gái tôi quả thực rất tức giận, vì thế hôm nay các vị đừng viết lung tung nữa. Cô ấy mà bắt
tôi quỳ trên tấm thảm gai, tôi sẽ tìm các vị tính sổ.”
Những lời này vừa nói ra, ai còn đi viết về chuyện về Trương Lâm nữa! Tất thảy đều ồ lên hỏi: “Thời gian kết hôn của anh đã định rõ là khi
nào chưa?”
“Anh đã cầu hôn chưa?”
“Sau khi kết hôn anh sẽ tiếp tục ở lại Lương Thị hay trở về công ty của gia tộc?”
“Cho hỏi có phải gạo đã nấu thành cơm …”
Dung Nham nhìn tay đám ngươi này đang viết lia lịa, nghĩ bụng sau này chuyện về Diệp Mộc và Trương Lâm có thể dễ thở hơn một chút, anh khẽ
xua xua tay, cười tươi như hoa: “Tôi còn phải đi dỗ dành vợ tôi, các vị
đừng có viết lung tung đấy nhé, ảnh hưởng đến chuyện đại sự cả đời tôi
là tôi sẽ trở mặt đấy”.
Mọi người đều bật cười, mội nữ phóng viên với khuôn mặt hồng hào còn
lớn tiếng chúc phúc. Động tác bước lên xe của Dung Nham rất tự nhiên,
bình thản, khẽ xoay vô lăng điều khiển chiếc xe tiến vào bên trong khu
nhà. Có phóng viên vẫn còn chụp ảnh chiếc xe, khi chụp đến phần cuối
đuôi xe bỗng lóe lên một bó hoa hồng mầu vàng tươi, trong bóa hoa còn
gài một chiếc hộp, logo là của nhãn hiệu trang sức đặc biệt cao cấp, rất nổi tiếng của Pháp.
Vừa bước vào phòng, quả nhiên Trương Lâm và Diệp Mộc đều đang ở đó,
một người đang duỗi chân ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn, giơ tay nhón vụng
thức ăn, Diệp Mộc từ bếp bước ra, đang bưng một bát canh bốc khói nghi
ngút. Dung nham ngay lập tức chạy đến đỡ lấy bát canh. Diệp Mộc không
thèm nhìn anh một cái, quay người đi lấy bát đũa. Trương Lâm hiển nhiên
là rất sợ bị Dung Nhan trách mắng, suốt buổi tối không nói câu nào. Ăn
cơm xong, cô liền chủ động đi rửa bát, bước vào phòng bếp, đóng cửa lại
một cách rất biết điều.
Diệp Mộc thu dọn bàn ghế rồi quay về phòng, Dung Nham nhân cơ hội này đi ra gara lấy bó hoa, phóng vụt vào phòng ngủ. Trong phòng không có
người, ánh đèn nhà tắm bật sáng, có tiếng nước chảy róc rách. Dung Nham
gõ cửa, Diệp Mộc quả nhiên đang tắm: “Làm gì”
Dung Nham không trả lời, bước thẳng vào bên trong. Diệp Mộc vội vã
lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người, nhỏ giọng: “Anh làm gì thế? Mau đi
ra!” Dung Nham giơ bó hoa từ sau lưng ra, khẽ đưa về phía trước. Diệp
Mộc ngẩn ra một lúc, sắc mặt quả nhiên dãn ra. “Anh đi ra ngoài! Em mặc
đồ rồi ra ngoài nói chuyện sau”. Dung Nham sao có thể đi ra, điều quan
trọng trong đàm phán chính là khí thế, còn khí thế nào mạnh hơn việc dồn một người gần như không mặc gì trong nhà tắm đây? Anh đâu có ngốc,
đương nhiên là phải nắm lấy cơ hội này!
“Diệp Mộc chuyện buổi sáng là lỗi của anh”, anh nghiêm túc nói.
“Nhưng trước khi em phán anh tội tử hình có thể cho anh kháng án được
không?” Diệp Mộc tay túm khăn tắm, trừng mắt nhìn anh bối rối. Dung Nham mặt dày làm như không thấy thứ gì: “Ngày hôm qua anh về nhà, mẹ đã đánh phủ đầu anh một trận. Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, huống hồ lại còn
người ngoài nữa, em bảo anh có thể không ngậm một cục tức được không?
Quay về nhà lại thấy em vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai cũ, bộ
dạng thì thất thần, anh hỏi em vừa đi đâu về, em nói vừa đi cùng anh ta
về. Trong tình huống như vậy, nếu anh không ghen tuông, tức giận, có lẽ
em nên nghiêm túc xem lại anh có yêu em không đấy”.
Bó hoa ấy thật rất đẹp, dịu dàng thể hiện lời xin lỗi và tấm lòng yêu thương. Diệp Mộc còn bị thần sắc nghiêm túc hiếm hoi của Dung Nham là
cho có chút sợ hãi, cộng thêm trong lời nói của anh chứa đựng thành ý và sự đáng thương, trái tim cô như mềm đi. Ý nghĩ muốn xé nát anh ra làm
trăm mảnh sáng nay đã bay biến đi đâu hết cả. Dung Nham chăm chú nhìn,
giọng trầm xuống nghe rất yếu ớt: “Diệp Mộc tay anh tê qúa!”
Diệp Mộc do dự một giây, trong lòng mắng mỏ bản thân không cứng rắn,
tay anh vẫn đưa về phía trước đỡ lấy bó hoa hồng từ bàn tay đang “kính
dâng” đưa lên. Cô vừa đưa tay ra đỡ đóa hoa. Dung Nham lập tức tím lấy
cánh tay cô, vừa kéo, vừa giật, vừa ôm chặt cô vào trong lòng. Diệp Mộc
chống trả: “Anh làm gì thế? Thả tay ra!”
“Không thả!” Anh càng ôm chặt hơn. “Anh thấy em lôi cả hành lý ra rồi, anh buông ra để em đi mất à? Không bỏ!”
Sức anh khỏe, Diệp Mộc làm gì cũng không thoát được, dần dần chẳng
còn sức lực, mắt đỏ ửng. Dung Nham đợi đến khi không còn chống cự nữa,
cánh tay mới từ từ thả lỏng ra. Do hai người ép sát vào nhau, đóa hoa
hồng rơi ra khá nhiều cánh, càng tỏa mùi hương nồng nàn. Diệp Mộc mềm
oặt dựa vào bờ vai anh, hít căng mùi hương nồng nàn của đóa hoa, trong
lòng là muôn vàn cảm xúc, chẳng biết nên làm gì với anh. Sao lai có loại người thế này cơ chứ? Rõ ràng đã hận anh ta chết đi được, sao anh ta
vừa mới lên tiếng, ôm cô vào lòng, trái tim cô muốn cứng rắn cũng không
thể nào làm được chứ?
“Đồ khốn!” Diệp Mộc nhỏ giọng mắng, Dung Nham lập tức tiếp lời:
“Đúng” Diệp Mộc nhấc chân giẫm lên hai chân anh, càng nép sát hơn vào
lòng anh. Lòng Dung Nham bình tĩnh trở lại, thở ra một tiếng thật dài:
“Lần sau có cãi nhau với anh cũng đừng có mang đồ chuyển đi. Em có thể
đuổi anh đi”
“Biết anh nhiều chỗ để đi rồi!” Diệp Mộc lạnh lùng trả lời. Dung Nham cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc cổ thơm tho, sạch sẽ của cô, ghé sát vào tai
cô, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nơi có em thì chỉ có một thôi. Anh chỉ muốn
được ở bên em”. Diệp Mộc mím chặt môi đẻ cố che đi nụ cười, khẽ đấm vào
lưng anh một cái: “Đừng có mà nói mấy lời có cánh! Đáng ghét”
Dung Nham nhỏ giọng bật cười, khẽ thả cô ra, lấy một thứ gì đó trong
túi áo. Tiếp sau đó, cổ Diệp Mộc lạnh toát, cô cúi xuống nhìn, là một sợ dây chuyền lấp lánh, mặt là hình một chiếc lá vô cùng tinh xảo, đẹp như trong mơ. Dung Nham đeo xong sợi dây chuyền, nhìn thấy sự thích thú của cô, trong lòng anh rất vui vẻ, khẽ nói: “Anh đặt làm ở Pháp, là một cặp với đôi hoa tai lần trước anh tặng em. Cả thế giới chỉ có một cặp mà
thôi.” Diệp Mộc nhớ lại buổi tối ngày hai người chính thức trở thành
người yêu, anh vừa đi công tác về, vội vàng đến hội trường gặp cô, tặng
cô một đôi hoa tai. Đôi hoa tai ấy sau này cô cũng lấy ra xem, chỉ biết
rằng thứ đồ trang sức mà anh tặng chắc chắn là rất đắt, nhưng không nghĩ nó lại đắt đến mức này. Bây giờ nhớ lại, đôi hoa tai ấy quả thật có
hình một chiếc lá rất nhỏ.
“Nhỏ mọn, một món quà mà còn chia ra tặng 2 lần.” Diệp Mộc chẳng còn
tức giần nữa, kiêu ngạo nói. Ngón tay Dung Nham ấn lên mặt sợi dây
chuyền, áp vào phần da thịt phía trên trái tim cô, khẽ xoa nhẹ: “Đôi hoa tai lúc đầu chính là muốn tặng em, cho dù em có muốn làm bạn gái anh
hay không. Còn chiếc vòng cổ là để tặng vợ anh, bây giờ đeo lên thế
này…” Dung Nham khẽ kéo chiếc vòng tinh xảo trên cổ cô. “Có lẽ là phải đeo cả đời rồi.” Mặt Diệp Mộc nóng bừng, không dám ngẩng lên, cúi đầu
nhìn những chiếc cúc áo sơ mi của anh, khẽ chế giễu: “Ai muốn ở bên anh
cả đời chứ…”
Hơi nước mù mịt bốc lên trong nhà tắm, trong không gian ấy, ánh đèn
màu trắng trở lên vô cùng dịu dàng. Trong một góc nhỏ nhoi của trời đất
chỉ có hai con người, lúc này đây không cần quan tâm ngoài kia có chấn
động thế nào, thời gian của người này chỉ dành cho người kia mà thôi.
Diệp Mộc bước ra khỏi bồn nước một lúc lâu, người hơi lạnh. Dung Nham
đưa tay ra ôm chặt lấy cô, hôn một cái thật khẽ lên má cô rồi hôn tiếp,
rồi lại ôm chặt vào lòng, bế ngang người cô. Đêm hôm ấy hiển nhiên là vô cùng tuyệt diệu. Trong cơn sóng biển trào dâng, Diệp Mộc bật khóc. Dung Nham túm hai cổ chân nõn nà, trắng bóc của cô, bò lên người cô, hơi thở dồn dập, động tác mạnh mẽ, nghe thấy cô khóc anh cúi xuống an ủi, hút
sạch những giọt nước mắt lăn trên má cô.
Ban đêm không khí càng lạnh, Diệp Mộc mơ màng buồn ngủ. Dung Nham
bỗng không dịu dàng một cách bất bình thường, giữ nguyên như vậy không
chịu xuống. Một lúc lâu sau cô không còn cằn nhằn bảo anh nặng nữa, anh
lại bắt đầu trêu chọc, từng tiêng, từng tiếng gọi cô: “Tiểu Mộc”, “Mộc
Mộc” …Diệp Mộc đã rất buồn ngủ, nhỏ giọng càu nhàu: “Làm gì thế?” Dung Nham vùi đầu vào cổ cô, nép sát như một đứa trẻ, nhân lúc hỗn loạn nói
một câu rất khẽ. Trong cơn buồn ngủ Diệp Mộc mở to mắt, đầu óc chậm chạp vọng đi vọng lại âm thanh ấy, lời anh hình như là ….Chưa đợi cho cô
kịp nghĩ thông suốt, thần buồn ngủ đã ùa đến, cô lại mơ màng rồi ngủ
thiếp đi. Trong màn đêm, ánh mắt Dung Nham sáng lên, nụ cười dịu dàng.
Diệp Mộc dậy muộn, xe Dung Nham vừa dừng lại, cô vội vàng mở cửa rồi
chạy ra ngoài thì bị Dung Nham kéo lại: “Vội cái gì thế? Ra đây anh yêu
hôn một cái rồi hãy đi” Diệp Mộc đẩy anh một cái, vừa tức vừa vội, tất
cả là do lỗi của tên đáng ghét này, buổi sáng giữ cô hết lần này đến lần khác, bây giờ chân cô vẫn còn tê rần, đến lưng cũng không thẳng được.
“Buổi tối anh đến đón em, đừng có chạy linh tinh”. Dung Nham túm lấy
bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô, đặt lên môi hôn nhẹ một cái. Diệp
Mộc đẩy anh: “Biét rồi, Biết rồi! Em sắp muộn thật rồi đây! Bye… Anh
lái xe cẩn thận đấy!” Cô vội vã bước xuống xe rồi hấp tấp chạy vào tòa
nhà của tập đoàn C&C, bộ váy liền thân có sát eo mầu xanh nhạt toát
lên vẻ tươi tắn, trẻ trung. Mãi đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa
thang máy, Dung Nham mới rời mắt, miệng hơi méo di, cho xe nổ máy.
Khi bước ra khỏi thang máy, Diệp Mộc bắt gặp Lê Khanh Thần, cô lén
hít một hơi, nở một nụ cười tự tin: “Chào buổi sáng, phó giám đốc!”
“Chào buổi sáng” Lê Khanh Thần thoải mái. “Nửa tiếng nữa sẽ có một cuộc họp, cô biết chưa?”
Diệp Mộc gật đầu: “Tôi đi lấy tài liệu rồi sẽ lên luôn.”
Ánh mắt Lê Khanh Thần tập trung vào sợi dây chuyền trước ngực Diệp
Mộc, ánh mắt cô ta như lóe lên một thứ gì đó rồi vụt tắt: “Sơi dây
chuyền đẹp thật!” Cô khẽ nói một câu bằng tiếng Pháp. “Năm ngoái tôi còn đích thân bay qua nên đó giao vàng cho họ để đặt trước nhưng mãi đên
bây giờ vẫn chưa được chạm vao. Cái tên Dung Nham thật đáng ghét, dám
chen chỗ”.
Ngữ khí của cô thân thiết, tự nhiên, Diệp Mộc nghe xong trong lòng có một cảm giác không nói thành lời. Giống như một bí mật mà cô nghĩ chỉ
mình cô biết, bất ngờ bị người khác nói cho biết rằng đó là một chuyện
chẳng đáng nhắc đến. “Tôi có việc đi trước đây.”
Diệp Mộc khẽ cười với cô ta rồi bước đi. Một lúc sau, Lê Khanh Thần
vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, nhưng những ngón tay khi nãy xoa xoa mặt sợi dây chuyền của Diệp Mộc lúc này từ từ nắm chặt lại, chặt đến nỗi đầu
ngón tay trở lên trắng bệch.