Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 42: Cậu ở trên giang hồ Danh hiệu là đỉa máu...


Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 42: Cậu ở trên giang hồ Danh hiệu là đỉa máu…

Edit + Beta: Vịt

***** Chậc không hiểu sao có nhiều bạn nói anh công tệ này tệ nọ, nhưng mình thấy ảnh đâu có làm gì sai đâu? Mình team sủng thụ nhưng thấy hơi bất công cho anh. Quan hệ giữa hai người là giao dịch mà. Chính ẻm cũng đã chấp nhận mình là vật thay thế, theo anh để kiếm tiền. Quan niệm của ẻm còn là thằng nào đưa tiền thì đi làm việc cho thằng ấy mà. Mình thấy anh cư xử như vậy rất bình thường.

Lư Ninh lúc nghe thấy có người tìm cậu, thế nhưng giật mình sửng sốt trong nháy mắt, bất quá quá trình này rất ngắn, cho nên bản thân cậu cũng không xác định có phải thật sự sửng sốt hay không. Cậu rất nhanh mỉm cười hỏi: “Là ai?”

“Đại kim chủ của cậu á.”

Liên Hồng Nhất nháy mắt ra hiệu với Lư Ninh cười nói: “Trang Việt đấy, hắn nói lúc trước đã hẹn với cậu.”

Lư Ninh cười lắc lắc đầu: “Chị Liên, ngàn vạn không nên nói như vậy, anh Trang là nhân vật công chúng, để người khác hiểu lầm sẽ không tốt.”

Cậu trước kia từng tiếp xúc với mấy người giới giải trí, biết một vài “Quy tắc ngầm ” trong đó, hiện tại xã hội này mặc dù đối với “Người đồng tính luyến” khoan dung rất nhiều, cũng có rất nhiều người thích ý dâm người mình thích cùng một người đàn ông khác có quan hệ mập mờ, nhưng khi một nam diễn viên thật sự bị xác định là gay, nghiệp diễn của hắn cũng gần như kết thúc.

Bất kể hậu trường của người kia có bao nhiêu cứng, chỉ cần khán giả không ủng hộ, diễn viên này liền sẽ rất nhanh hết thời.

Cho nên vì tốt cho Trang Việt, kiểu đùa giỡn này của Liên Hồng Nhất nhưng là lời không thể nói.

Liên Hồng Nhất cẩn thận suy nghĩ một chút mới kịp phản ứng mình vừa nãy nói cái gì, ngay sau đó cười khoát tay: “Cậu làm gì nhạy cảm như vậy, hơn nữa nơi này lại không có người ngoài, nói chuyện phiếm giữa chúng ta, không cần để ý như vậy.”

Lư Ninh cười cười không nói chuyện, liền ra ngoài gặp Trang Việt. Trang Việt đang ngồi ở trên một chỗ ngồi góc quán bar, đeo kính râm, nửa dưới mặt cũng dùng khăn quàng cổ che lại, hơn nữa nơi này ánh đèn mờ mờ, không hất ngụy trang của hắn ra căn bản không nhìn ra là Trang Việt.

Cũng may là buổi tối, đại minh tinh như hắn ngồi ở nơi này mới không bị phát hiện, Lư Ninh đi tới, đề nghị tới phòng bao nói.

Trang Việt đương nhiên đồng ý, chỉ là hai người còn chưa kịp đúng dậy, Lư Ninh đã nương theo phản quang tường thủy tinh, liếc thấy trong dư quang có một nam nhân quen mắt đứng ở cửa quán bar, hắn hiển nhiên nhìn thấy Lư Ninh, tựa hồ đang do dự có nên đi vào hay không. Lư Ninh quyết đoán mà bước lên trước một bước, dựa vào Trang Việt gần hơn một chút, cậu duỗi tay đỡ trên cánh tay đối phương một cái: “Cẩn thận, xin mời bên này.”

— Nhưng từ bên kia Trang Việt bị ngăn trở nhìn, giống như Lư Ninh kéo cánh tay Trang Việt.

Trang Việt hoàn toàn không nhận thấy được khác thường, ngẩng cằm đi vào phòng bao, Lư Ninh theo sát phía sau, mà chờ lúc cậu cuối cùng tiếp tục nhìn phản quang trên tường thủy tinh, người kia đã không có ở đó.

Lư Ninh thở phào nhẹ nhõm — Như vậy rất tốt, chờ cậu trả tiền, giữa bọn họ có thể triệt để cắt đứt liên hệ.

Trong ghế lô của quán bar Ánh trăng dùng sắc thái màu vàng và màu hồng trang trí, khắp nơi lộ ra mùi vị xa hoa lãng phí, Trang Việt lấy kính râm trên mặt xuống, nhìn qua đối với hoàn cảnh này còn rất vừa ý.


“Người vừa nãy sao thế?”

Lư Ninh bị hỏi đến sửng sốt, cầm lấy bình trà rót trà cho đối phương: “Anh Trang nói…… Là ai?”

“Đừng giả ngu, tôi vừa nãy đều nhìn thấy. Cậu nhìn ra cửa hai lần.”

Trang Việt nói xong ung dung cười, cầm lấy chén trà đặt trong tay nghịch, cũng không vội mà uống: “Bất quá cậu không để ý tới hắn, thấy rõ giữa cậu và hắn có chút chuyện……”

Lư Ninh cười cười, muốn phủ nhận, Trang Việt đột nhiên lại nói: “Bất quá cậu có thể có chuyện với thái tử của Thích gia, còn rất lợi hại.”

Lư Ninh nghe vậy rốt cục nhịn không được nhấc lên chút hứng thú, nhìn về phía Trang Việt: “Thái tử gia?” Xưng hô này có phải có chút khoa trương hay không?

Trang Việt cười một cái: “Cậu không biết sao? Thích gia không chỉ có ở giới kinh doanh, cho dù ở giới giải trí cũng là địa vị nổi bật, tôi vốn còn muốn tiến cử một vị lão tổng rất lợi hại cho cậu quen…… Không nghĩ tới cậu cư nhiên biết Thái tử gia, như vậy vị tôi muốn tiến cử thoạt nhìn cũng không đủ cấp bậc.”

Lư Ninh vội vàng nói: “Tôi với vị Thái tử gia kia đâu thể tính là quan hệ gì, nói thực…… Hắn là chủ nợ của tôi, tôi sợ hắn đòi nợ mới trốn, chuyện tiến cử vẫn là phải dựa vào anh Trang.”

Trang Việt lại cười vòng vo mấy câu, mới nói ra mục đích tới hôm nay của hắn: “Không biết cậu nghe nói qua người này chưa, tên là Ninh Tuyết Phong. Mấy năm gần đây cũng đầu tư quay mấy bộ điện ảnh sức ảnh hưởng không tệ, tôi cảm thấy hắn ở phương diện kiếm tiền rất có năng lực. À, đúng rồi, Ninh Tuyết Phong hẳn là có chút quan hệ với cậu, hắn ban đầu coi như là gia thần của Thích Tuần, làm thư ký của gã, sau đó tự mình ra ngoài làm riêng, làm cũng rất tốt.”

Thích Tuần…… Cha của Thích Thiên Bách? Hai nhà bọn họ cư nhiên còn có quan hệ. Bất quá dựa theo lý giải ý ngoài lời của cậu, cái gọi là “Ra ngoài làm riêng” khẳng định không thể thiếu phản bội và thủ đoạn, Trang Việt nói uyển chuyển giữ mặt mũi cho người ta.

Trong bụng Lư Ninh xoay mấy vòng, gật gật đầu: “Ninh tổng mà, từng nghe nói.”

Ninh Tuyết Phong cũng là một trong những khách hàng của cậu, có tiền thì có tiền…… Nhưng người không dễ ở chung. Trong số khách của cậu phần lớn là giống như Hoàng Trung Minh, có tiền không có đức nhưng là thổ hào ra tay hào phóng, thỉnh thoảng có kiểu tiểu vương tử giới giải trí giống như Trang Việt, nhìn bạn thuận mắt thì giúp đỡ, không vừa mắt thì triệt để quên bạn, nhưng khách hàng không có đức còn không hào phóng giống như Ninh Tuyết Phong, rất hiếm.

Cũng coi như là cực phẩm ý nghĩa nào đó đi.

Lư Ninh không quá thích giao thiệp với người như vậy, bởi vì sẽ rất nhức đầu, nhưng bởi vì Ninh Tuyết Phong cũng coi như một trong những khách hàng cao V hồi cậu còn sống, cho nên vẫn là rất cần kéo quan hệ với hắn.

(V ởđây là VIP)

Trang Việt cười cười: “Lần sau tôi dẫn hắn tới quán bar chơi, tiến cử cho cậu chút.”

Lư Ninh vội vàng gật đầu nói được, hơn nữa chân thành mà biểu đạt lòng cảm kích của mình đối với hắn — Trang Việt chí ít có chuyện sẽ nhớ tới mình, hắn một mực giới thiệu người có tiền cho mình, về phần nhân phẩm của người có tiền như thế nào, cậu có lẽ không cần suy nghĩ tỉ mỉ đi.


Hai người bọn họ ở trong ghế lô ngồi một lúc, Trang Việt liền nói muốn tới đại sảnh lầu dưới chơi chút, nói không chùng sẽ gặp được chuyện gì thú vị. Bởi vì ngành kinh doanh của quán bar Ánh trăng quả thật đa dạng, có quan hệ xã hội cũng có nơi chỉ cung cấp cho đại gia uống rượu đến gần, kỳ thực cũng coi như là chỗ giải trí tốt.

Trang Việt trẻ tuổi như vậy, đương nhiên cũng sẽ thích kiểu nhạc điệu ồn ào này.

Lư Ninh bản thân là không thích ồn ào, nhưng Trang Việt là khách của cậu, cậu nên tiếp khách, liền tính toán đi theo, kết quả Trang Việt lại không quá vui: “Tôi tự ra ngoài chơi, cậu đi theo làm gì? Cậu không theo tôi nói không chừng còn có thể quen mấy cô gái đáng yêu, tướng mạo này của cậu…… Chẳng phải là muốn đoạt hết danh tiếng của tôi đi?”

Lư Ninh có chút xấu hổ cười cười: “Anh Trang…… Anh đừng nói giỡn em.”

Trang Việt lại trực tiếp “Phì” một tiếng cười ra, vỗ vai cậu ha ha cười một tiếng: “Được rồi, đi làm chuyện của cậu đi, không cần theo tôi. Đúng rồi, trở lại nếu như muốn hỗn ở giới giải trí, nhớ tìm tôi nhé, tôi còn biết không ít đạo diễn đâu.”

Lư Ninh vẫn là đứng đó, nhìn bóng lưng Trang Việt ngẩn người.

— Đây căn bản chỉ là động tác sủng ái đối với một vài hậu bối, Trang Việt làm lại khiến Lư Ninh trong nháy mắt hoảng hốt.

Trong ấn tượng của cậu, trọng sinh tới nay, hình như chỉ có tên Thích Thiên Bách kia thích cấu mình như vậy.

Sau khi Trang Việt đi Lư Ninh sờ mặt mình ngồi vào chỗ ngồi, trong lúc nhất thời có chút xuất thần, cậu nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng với Thích Thiên Bách, là ở nhà bọn họ…… Khi đó bị anh ta đè trên vách tường phòng tắm hôn, Thích Thiên Bách cho rằng cậu giống như trước kia miễn cưỡng mình, nhưng không biết, Lư Ninh kỳ thực cũng có chút say mê trong đó, hôn tới thời gian dài cậu thậm chí sẽ có phản ứng. Hiện tại, hai người bất quá mấy ngày không gặp mà thôi, cậu thế nhưng cảm thấy tướng mạo Thích Thiên Bách đều ở trong đầu mờ nhạt rồi.

Nói thật, Lư Ninh có chút sợ tình huống như vậy, cậu thuộc về loại ở chung thời gian dài sẽ không ngừng thêm phần cho đối phương, kiểu “Lâu ngày sinh tình” trong truyền thuyết đi…… Từ bản năng của mình bảo vệ, Lư Ninh lựa chọn đẩy Thích Thiên Bách cách xa thế giới của mình.

Lư Ninh cho tới bây giờ không nghiêm túc suy nghĩ qua tính hướng của mình, hoặc là cậu căn bản sẽ không suy nghĩ tính hướng, chỉ cần là người mình thích, bất kể đối phương là nam là nữ, đối với cậu mà nói đều không tính là vấn đề.

Lư Ninh ngồi ở chỗ đó hồi lâu, chôn mặt mình ở lòng bàn tay — bất quá Thích Thiên Bách hiển nhiên không phải là người này, anh ta thích tất cả của “Mình” đều không liên quan tới “Lư Ninh”, cho dù coi cậu là một thế thân, vị đại thiếu gia này thích cũng không phải bề ngoài của “Ninh Kinh Hồng” sao.

“Ding dong.”

Lúc cậu đang xoắn xuýt, điện thoại di động đột nhiên truyền đến âm báo, Lư Ninh lấy điện thoại ra, hóa ra là “Đối tượng có thể yêu qua mạng” của cậu gửi tin nhắn tới.

“Đại Đại, tối nay còn thu AS-MR hơm?”

Lư Ninh thở dài, trả lời: “Không thu, đọc truyện cổ tích cho bạn được không?”


“Được nhe [icon] ~~~ Mấy giờ bắt đầu a?”

“9h, sau khi tan việc bắt đầu nhé.”

Đối phương trầm mặc vài giây, lại giống như thử dò xét gửi tới một tin nhắn: “Đại Đại, bọn mình sau này gặp mặt ba lần nguyên (*) nha?”

((*) gặp mặt ba lần nguyên: nghĩa là gặp mặt thực tế)

Lư Ninh cau mày nhìn chằm chằm câu nói kia hồi lâu, muốn nói hiện tại còn sớm, nhưng lúc rep lại biến thành: “Nếu như có cơ hội…… Ha ha! Bạn đừng vỡ mộng là tốt rồi.”

Lư Ninh vừa rep lại xong, liền tới một cú điện thoại, gọi tới hiển thị là tên của Thích Thiên Bách. Cậu do dự một chút, nhận điện thoại. Có lẽ là quen châm chọc Thích Thiên Bách, cậu vừa mở miệng chính là giọng điện: “Êu, khách hiếm khách hiếm, Thích đại thiếu gia, ngài sao lại rảnh rỗi nhớ tới tôi.”

Thích Thiên Bách đối diện nghẹn một bụng lời, nhưng trong nháy mắt nghe thấy âm thanh Lư Ninh, một câu cũng không nói ra được. Anh vốn muốn tự mình tới quán bar Ánh trăng gặp cậu một lần — Tóm lại cậu ta tới hiện tại cũng chưa cho mình mặt mũi của “First Party” (*), cho dù đã ký hợp đồng, tình huống thật có thể tùy gọi tùy đến thì đã ít lại càng ít, còn không bằng trực tiếp tới, ít chịu chọc tức.

((*) first party: Để chỉ bên đề xuất các mục trong hợp đồng, thường là bên bỏ vốn hoặc là bên đầu tư. Bên còn lại trong hợp đồng gọi là second party)

Lời Lư Ninh lần trước nói thật sự khiến Thích Thiên Bách chán ghét, cậu dường như đặc biệt thích như vậy, nói quan hệ của bọn họ tới buồn nôn, mỗi câu đều giống như dao găm, đem mặt tồi tệ nhất của nó mổ ra ném trước mặt anh, để cho anh nhìn rõ ràng, giữa bọn họ tồn tại tới cùng là gì, bản thân anh rốt cuộc làm chuyện vô liêm sỉ gì.

Thích Thiên Bách không có cách nào dễ dàng tha thứ mình thật sự biến thành loại người kia.

— Nhưng không nghĩ tới anh vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng “Ninh Kinh Hồng” kéo tay một người đàn ông. Chuyện cho tới bây giờ, Thích Thiên Bách rốt cục không thể không thừa nhận, trong mắt “Ninh Kinh Hồng”, mẹ anh, bản thân anh, còn có người đàn ông này, đều giống nhau, chỉ cần đưa tiền cậu sẽ không quan tâm rốt cuộc là ai.

Thích Thiên Bách không có tư cách tức giận điểm này, người ta đã nói, anh có thể xài tiền mua, người khác cũng có thể mua.

Đối diện hồi lâu không nói chuyện, Lư Ninh nhịn không được cau lông mày: “Alo? Thích thiếu gia? Anh vẫn đó chứ? Không có chuyện gì tôi cúp, bên này còn đang bận lắm.”

Thích Thiên Bách hít sâu một hơi: “Tôi gọi điện thoại tới là vì……”

— Nhưng gần đây cũng không phải hoàn toàn không có chuyện tốt, không nghĩ tới Dư Ôn sau khi kéo đen anh, thế nhưng sẽ chủ động đến tìm anh và giải thích, gần đây quan hệ của hai người nhanh chóng mật thiết, phát triển như vậy nói cuối tháng là có thể kết hôn cũng không khoa trương.

Dư Ôn nói, cũng không ngại yêu qua mạng, đây rốt cuộc là có ý gì, hai bên đều lòng dạ biết rõ. Vậy cũng nên kết thúc với “Ninh Kinh Hồng” đi, tóm lại thằng nhãi này vốn chính là vật thay thế.

Thật vất vả được nam thần lật bài, theo lý thuyết anh nên hớn hở đốt pháo ăn mừng, lúc nghĩ tới phải vứt bỏ vật thay thế “Ninh Kinh Hồng” kia, lại khó giải thích được…… Cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng.

“Chúng ta hủy hợp đồng đi.”

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, Lư Ninh vẫn là có cảm giác trong nháy mắt nảy sinh “Hô hấp không thông”. Sau đó, cậu nghe thấy mình vui vẻ nói: “Oa, sao anh đột nhiên phát giác lương tâm vậy? Chẳng lẽ tìm được người anh muốn tìm rồi?”


“Đúng.”

— Thằng nhãi Ninh Kinh Hồng này, quả nhiên là người không tim không phổi.

Thích Thiên Bách cười cười: “Hơn nữa tôi đã nói, tôi phải rời khỏi Hạng thành, qua mấy hôm nữa là đi……”

Lư Ninh phối hợp nói: “Thật tốt quá, vui vẻ tiễn Thích thiếu gia!”

Thích Thiên Bách bị mỉa mai vô tình ba phen mấy bận của Lư Ninh hận tới nội thương, đáy mắt anh tuôn ra oán giận: “À, đúng rồi, tiền cậu cũng không cần trả, coi như là phí ngậm miệng, sau này phiền cậu không nên tùy tiện nói lung tung quen biết giữa chúng ta, hoặc là từng có quan hệ gì.”

“Xấu hổ quá, hai mươi vạn kia chỉ có thể coi là tiền anh ngủ với tôi lâu như vậy, đây là giá ưu đãi rồi, phí ngậm miệng phải tính cái khác.”

Lư Ninh cười lạnh cắt đứt lời anh — Tên hoàn khố này trước khi đi còn muốn vũ nhục cậu, xem ra là không mở mang qua danh tiếng “Đỉa máu” vang dội hơn “Quan hệ xã hội kim bài” là cái dạng gì.

Cậu vốn định mọi người hảo tụ hảo tán, đồ khốn Thích Thiên Bách này, bắt nạt người nghiện…… Vậy thì đừng trách cậu trở mặt.

“Nhìn ở trên phần mọi người đều là người quen, tôi nhận ít chút, ý tứ chút đi, dù sao quy củ không thể phá.”

Thích Thiên Bách vốn còn có chút sầu não, một câu của Lư Ninh liền đánh vỡ vụn chút cảm xúc vừa mới ló đầu. Anh thật sự quá ngây thơ, giữa bọn họ căn bản không có cái gì gọi là tình cảm! Chỉ là giao dịch thuần túy! Giao dịch!

Không đợi Thích Thiên Bách kịp phản ứng, đối diện đã truyền đến âm thanh lạnh như băng của Lư Ninh: “1558997169732456799, đây là số thẻ của tôi, nhận 50 vạn. Thích thiếu gia muốn tiêu tiền mua thanh tĩnh, chút tiền trinh này không tính vào đâu đi, đương nhiên, anh cũng có thể không cho, chính là đến lúc đó bị người hỏi tới, tôi có thể sẽ khống chế không được tự mình nói chút gì đó không nên nói.”

Thích Thiên Bách lại bị tức chết, liên tiếp nói ba chữ “Được”: “Ninh Kinh Hồng, con mẹ nó cậu có khí phách!”

Lư Ninh câu lên khóe môi: “Tôi đương nhiên khí phách, khí phách hơn đồng tính luyến chết tiệt anh.”

Lư Ninh hung hăng ấn khóa máy, đặt mông ngồi trên ghế, trên mặt treo nụ cười, ngực lại phập phồng kịch liệt. Khốn kiếp…… Cậu lúc trước làm sao sẽ sinh ra hảo cảm với loại người này, tên khốn nạ này cho tới giờ cũng không coi cậu là người nhìn, mặc kệ hắn nhìn là Ninh Kinh Hồng hay là Lư Ninh, bọn họ đều là thuốc giảm đau! Đỗ lãnh đinh (*)! Placebo (**)! Vật thay thế! Tóm lại không phải là người!

((*) Đỗ lãnh đinh: tui ngu hóa không biết nó là chất gì hết, tra nát bai du với gg trans cũng không ra tên tiếng anh của nó, trên baidu giải thích chất này là chất giống như morphine có tác dụng giảm đau, có thể gây nghiện.

(**) Placebo: là chỉ loại thuốc chẳng có tác dụng gì hết, chỉ làđể an ủi tâm hồn người bệnh thôi, thường làđối với bệnh nhân bệnh nặng)

Thích Thiên Bách càng tức giận, tại chỗ liền quật điện thoại: “Thật là kỳ tích! Sống đến bây giờ cư nhiên còn chưa bị ai diệt khẩu!”

— Quả nhiên, vật thay thế chính là vật thay thế, cho dù âm thanh giống, khí chất giống, cảm giác giống…… Cuối cùng cũng chỉ là giống mà thôi.

Dư Ôn nhà anh trước sau như một, nội tâm cũng giống như âm thanh của hắn, ôn nhuận như ngọc, loại quan hệ xã hội bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, có tiền là có thể mua như Ninh Kinh Hồng căn bản không thể đánh đồng với hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.