Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 43: Lúc tiến tới yêu đương
Edit + Beta: Vịt
Ba ngày sau, Lư Ninh một mình về huyện Duy bồi mẹ Ninh làm giải phẫu, trạng thái tinh thần của bà thoạt nhìn cũng không tệ lắm, bác sĩ cũng nói hiện tại tiến hành giải phẫu không thành vấn đề, lúc mẹ Ninh sắp được đẩy vào phòng giải phẫu, lại đột nhiên kéo Lư Ninh.
“Kinh Hồng…… Thẻ bảo hiểm y tế của mẹ quên mang rồi.”
Lư Ninh ngơ một lát, tâm nói thời khắc mấu chốt này cần thẻ bảo hiểm y tế làm gì: “Mẹ, mẹ trước làm giải phẫu, sau khi làm xong giải phẫu hẵng nói.”
Nhưng mẹ Ninh chính là nắm tay cậu không buông, nhất định muốn cậu đi tìm: “Con về nhà tìm xem, con đi cầm giúp mẹ…… Thẻ bảo hiểm y tế còn có chứng minh thư của mẹ, phải chứng minh thư mới có thể trả tiền chữa trị.”
Lư Ninh bất đắc dĩ cười nói: “Cũng không cần gấp như vậy đâu, chờ lúc thanh toán lại lấy không phải được rồi sao?”
Mẹ Ninh cố chấp mà lắc lắc đầu: “Không thể, nhất định phải hiện tại cầm, lúc đăng ký cũng cần nộp phí, nếu không người ta không cho đâu.”
“……” Giờ sắp vào phòng giải phẫu rồi còn đăng ký cái gì hả?!
Mẹ Ninh nắm tay cậu, nghiêm túc dặn dò: “Ở trong hộp trang điểm của mẹ, con về nhà lấy sẽ biết.”
Lư Ninh mặc dù bất đắc dĩ, nhưng mẹ Ninh rất cố chấp, hơn nữa cố chấp tới có chút quái. Cậu mơ hồ nhận thấy chút khác thường, đành phải thuận miệng đáp ứng, Lư Ninh theo bản năng cảm thấy bà làm như vậy cũng không phải là tùy hứng đơn thuần, bà nhất định là có chuyện gì muốn nói với mình.
Ngược lại kỳ quái, sau khi Lư Ninh đáp ứng về, mẹ Ninh liền tùy ý bác sĩ đẩy mình vào phòng giải phẫu, Lư Ninh nhìn mẹ Ninh cách mình càng ngày càng xa, đột nhiên nhớ tới, cậu còn căn bản không biết cái hộp kia để đâu……
Đầu óc gần đây hình như xoay không đủ lắm, chẳng lẽ là mệt mỏi?
Bất quá nếu là đồ của mẹ Ninh, hẳn là ở trong phòng bà mới đúng, vốn cảm thấy diện tích trong nhà Ninh Kinh Hồng không lớn, lúc tới tìm đồ ngược lại cảm thấy không gian to tới mức có chút bất tiện.
Cậu rất nghiêm túc lật các nơi trong phòng mẹ Ninh một lần, rốt cục ở một tấm đệm đã vứt đi không dùng, chất đống một ít quần áo cũ tìm được một cái hộp khắc hoa màu đen, thoạt nhìn có chút cổ xưa, giống như là tổ truyền.
Đến giờ còn cất đồ “Dưới đệm”…… Xem ra mẹ Ninh mặc kệ nhìn qua bao nhiêu tuổi, tư tưởng vẫn là giữ lại quán tính suy nghĩ của người “Thế hệ trước”.
Lư Ninh đoán cái hộp cậu nên tìm chính là cái này, thứ nhất nó nhìn qua rất đáng tiền, thứ hai, nói bị một cái khóa đồng thau khóa lại, nếu như không phải là đặt đồ quan trọng, hẳn sẽ không cần loại khóa khoa trương này.
Lư Ninh không tìm được chìa khóa, cũng không dám phá khóa của mẹ Ninh, tìm hồi lâu, rốt cục từ dưới giường rút ra một thanh sắt, cậu thử chọc thanh sắt vào ổ khóa, mân mê một hồi mới chọc khóa mở ra.
Trong hộp quả thật để một đống giấy chứng nhận, Lư Ninh ở bên trong tìm được thẻ bảo hiểm y tế và chứng minh thư, nhưng còn gì nữa? Mẹ Ninh kiên trì như vậy để cậu về lấy đồ, mục đích sẽ không đơn giản như vậy đi?
Lư Ninh ở trong đống giấy chứng nhận này lật lật tìm tìm, nhưng quả thực không tìm được đồ đặc biệt, bên trong ngoại trừ giấy chứng nhận không có gì cả, cậu đành phải thả đồ vào chỗ cũ. Đúng lúc ấy, lại đột nhiên có một tờ giấy rất mỏng từ trong đống vở dày rớt ra, Lư Ninh cúi đầu vừa nhìn, phát hiện nó rớt bên chân mình.
Là một tấm hình.
Lư Ninh nhặt nó lên, ngồi một bên cẩn thận quan sát tấm hình này — Cái này chẳng lẽ là thứ mẹ Ninh hy vọng mình nhìn thấy?
Tấm hình này hẳn là có chút lâu năm rồi, kỹ thuật không hề giống hiện tại chụp ra, hơn nữa đường viền có chút ố vàng, trong hình hai nam hai nữ, tổng cộng có bốn người, nhưng bởi vì đều là dáng vẻ hồi còn trẻ vài thập niên trước, Lư Ninh cẩn thận phân biệt hồi lâu, mới nhận ra hai trong đó — một nam là Thích Tuần, một nữ thì là mẹ Ninh.
Chỉ bất quá hai bọn họ cũng không phải dáng vẻ đặc biệt thân mật, từ chỗ đứng của mấy người rất dễ dàng cũng có thể thấy được thân phận và quan hệ của bọn họ, Thích Tuần và một cô gái khác chiếm cứ chính giữa hình ảnh, một người đàn ông khác đứng ở bên cạnh Thích Tuần, mẹ Ninh thì đứng ở sau người đành ông đó, cách ống kính xa chút.
Xem ra theo lời mẹ Ninh, chuyện Thích Tuần là cha Ninh Kinh Hồng cũng không phải là hoàn toàn không có dấu vết có thể tìm ra, nhưng…… Từ tấm hình này mà nhìn, hoàn toàn không nhìn ra Thích Tuần và mẹ Ninh có bất kỳ quan hệ gì, ngược lại cô gái đứng bên cạnh Thích Tuần…… Chẳng lẽ là Lâm Tố Chi?
Bất quá bốn người trong tấm hình này quả thực phải xưng là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa mẹ Ninh, mặc dù đứng bên cạnh, nhưng sẽ làm cho người ta ở cái nhìn đầu tiên đã chú ý tới vẻ đẹp của bà. Mẹ Ninh hồi còn trẻ là loại quốc sắc thiên hương, khí chất ôn nhu, khuôn mặt cũng không phải mặt nhọn lưu hành hiện tại, làm cho người ta một loại cảm giác đoan trang. Chỉ từ giá trị nhan sắc mà nhìn, Thích Tuần nếu như không phải là người mù, vậy ông ta tuyệt đối hẳn là lựa chọn mẹ Ninh, bởi vì cô gái bên cạnh ông ta mặc dù nụ cười rạng rỡ, nhưng so với mẹ Ninh, lại lộ ra vẻ có chút bình thường.
— Bất quá nhân tố ảnh hưởng của hôn nhân luôn luôn phức tạp, cũng không phải là đơn thuần do dung mạo quyết định, huống chi Thích gia người ta trâu bò như vậy, đối tượng kết hôn đương nhiên phải chọn môn đăng hộ đối.
Lư Ninh nhìn một lát, sờ cằm nhọn nhọn của mình như có điều suy nghĩ — Nhưng Ninh Kinh Hồng chính là kiểu “Yêu diễn đê tiện”, cư nhiên là lớn lên mặt trái xoan.
“Mặt trái xoan…… Mặt trái xoan……”
Một bên lẩm bẩm như vậy, Lư Ninh một bên theo bản năng đưa ngón tay ở trên mặt mấy người trong hình di động qua lại, lướt qua Thích Tuần cuối cùng dừng ở trên mặt người đàn ông cạnh ông ta.
“……”
Người này vậy mà thật sự mặt trái xoan.
“Đây chẳng lẽ là người cha trong truyền thuyết của Ninh Kinh Hồng? Không biết có phải có thể có di sản thừa kế hay không.”
Nhưng là Ninh Kinh Hồng đối với thân phận đối phương không có chút manh mối nào, tấm ảnh lại không có ghi chú gì, cậu lại bắt đầu từng tờ từng tờ mà lật mấy giấy chứng nhận kia, hi vọng có thể tìm được chút dấu vết.
Sau đó rốt cuộc bị cậu tìm ra chứng cớ, đó là mấy bức thư tình viết, mở đầu là “Thân ái”, cuối cùng là “Yêu em”, nội dung là lời ân ái tầm thường, thậm chí so với rất nhiều thư tình hiện tại còn hàm súc hơn, mấy bức thư này được kẹp trong sách, giữ cẩn thận trong hộp, chắc là đồ quý trọng của mẹ Ninh, chỉ có một điểm làm cho người ta khó tin, phía sau “Yêu em” không phải là Thích Tuần, mà là ba chữ “Ninh Tuyết Phong”.
Lư Ninh dùng sức mở to hai mắt, nhìn chữ ký mấy lần liền, nhìn thế nào cũng là tên người này.
Lư Ninh lại nghiêm túc kiểm tra tướng mạo của người đàn ông trong bức ảnh khác, một chút dáng vẻ của Ninh Tuyết Phong cũng không nhìn thấy, trong ấn tượng hắn hiện tại người đến trung niên, đã có bụng bia giống như bụng chửa 8 tháng, nhưng người trong hình trẻ tuổi đẹp trai, một đôi mắt hoa đào rất câu nhân, nếu mỉm cười nhìn cô gái nào đó, có lẽ rất dễ dàng tóm gọn đối phương đi.
Ninh Tuyết Phong…… và Ninh Kinh Hồng cùng 1 họ.
……
“Không thể nào.”
Lư Ninh không khỏi nhếch nhếch miệng, lần này cẩn thận xem nội dung bức thư, nội dung bức thứ hai có khác với bức thứ nhất, có liên quan tới xin lỗi sự kiện nào đó, Lư Ninh khái quát chút nội dung của nói, nhưng vô sỉ tới mất trí — Anh đã không cẩn thận ngủ với em, em lại mang thai con anh, mắt thấy Thích thiếu sẽ không cần em, em không bằng theo anh.
Mang thai con, đương nhiên là mẹ Ninh.
Trong đầu Lư Ninh đã não bổ ra một vở kịch luân lý — Mẹ Ninh dưới cơ duyên trùng hợp, gặp Thái tử gia của Thích gia năm đó, cũng bởi vậy mà thầm mến Thích Tuần, nhưng đối phương bởi vì nguyên nhân gia thế, hoàn toàn không thèm ngó bà, kiểu yêu thầm của thiếu nữ nhưng hoàn toàn tránh không khỏi “Gia thần” bên cạnh Thích Tuần — Ánh mắt của Ninh Tuyết Phong, hắn có lẽ nhìn mẹ Ninh có mấy phần sắc đẹp, liền sinh ra mấy phần ý động, cảm giác phụ nữ mà ông chủ mình không cần, mình vui đùa một chút cũng không sao. Thế là một buổi tối trăng thanh gió mát, hắn quá chén mẹ Ninh, cũng dưới tình huống đối phương nhận lầm mình là Thích Tuần, phát sinh quan hệ……
Nhưng bản thân mẹ Ninh khẳng định biết cha của con mình rốt cuộc là ai, dù sao bà để cho Ninh Kinh Hồng họ “Ninh” mà không phải “Thích”, về phần tại sao đợi sau khi bà lớn tuổi ngược lại cảm thấy cậu là con cháu Thích gia, điểm này chỉ có thể do tinh thần bà xuất hiện vấn đề mà lưu lại chấp niệm để giải thích.
Nói như vậy, bức thư vừa rồi hẳn cũng không phải đồ bà quý trọng cất giữ, mà là bằng chứng văn bản dùng để làm chứng cớ.
Coi thường mẹ Ninh rồi, bà thật sự không giống phụ nữ nội trợ bình thường.
Sau khi Lư Ninh não bổ cả “Câu chuyện”, lại chuyển tầm mắt qua trên người người phụ nữ thứ 2 trong hình — Sự kiện này có thể có liên quan tới người phụ nữ này hay không? Mẹ Ninh đều có thể nhớ được giữ lại chứng cớ, năm đó sẽ có ngu như vậy, sẽ mơ mơ hồ hồ bị người không phải mình thích ngủ?
Nghĩ kỹ mà sợ, nghĩ kỹ mà sợ, vẫn may cậu không phải mẹ Ninh, nếu không nhất định phải tức đến hộc máu mà chết.
À…… Không đúng, cậu mặc dù không phải mẹ Ninh, nhưng hiện tại đã chiếm giữ thân thể Ninh Kinh Hồng, không thể hoàn toàn không quan tâm, tỷ như chuyện Ninh Tuyết Phong là cha hắn……
Nhưng mẹ Ninh tại sao muốn để cậu biết những thứ này? Sự tình thật sự đơn giản giống như bên ngoài biểu hiện sao? Nếu như mẹ Ninh là ở dưới điều kiện không tình nguyện bị ép sinh ra Ninh Kinh Hồng, bà tại sao còn muốn cho hắn họ “Ninh”? Cái này cực kỳ không hợp tình lý. Hoặc là, còn có một khả năng, Ninh Kinh Hồng thật sự là con trai của Thích Tuần, chỉ bất quá mẹ Ninh sợ người nào đó thủ đoạn cao minh, muốn bảo vệ Ninh Kinh Hồng, nhưng bản thân bà không có bản lĩnh gì, chỉ có thể bấm bụng mà “thừa nhận” đứa nhỏ này là của Ninh Tuyết Phong.
Dù sao Thích Tuần cũng là cằm nhọn, rốt cuộc ai là cha, khó nói.
Đây cũng không phải người cậu nghĩ nhiều, tiếp xúc nhiều, cũng biết cái gì gọi là thực tế đặc sắc hơn tiểu thuyết, rất nhiều tiểu thư khuê các chẳng những có dung mạo có tiền, còn có đầu óc, loại phụ nữ hèn yếu như mẹ Ninh đâu thể đấu thắng, Lư Ninh có thể não bổ vô số khả năng, chân tướng cũng chỉ có một, vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là, một người phụ nữ khác trong ảnh, tới cùng có phải Lâm Tố Chi hay không.
Làm tiểu bạch kiểm Lâm Tố Chi bao dưỡng trong truyền thuyết, cậu thậm chí ngay cả mặt vị kim chủ này cũng không thấy qua.
Xoắn xuýt hồi lâu, Lư Ninh vẫn là bỏ qua, những thứ này cũng không gấp, hiện tại trong lòng cậu nắm chắc, chân tướng thân thế của Ninh Kinh Hồng làm cho cậu phải giữ một khoảng cách với Ninh Tuyết Phong và Thích gia, chỉ cần đừng tự mình cứng rắn đến gần, đừng bất tri bất giác mà chọc phải phiền toái là tốt rồi……
Hết thảy chuyện có liên quan tới Thích gia đều sẽ làm cho Lư Ninh nhịn không được nghĩ lên người Thích Thiên Bách, từ lần trước tách ra, cậu cũng không gặp người này nữa, không biết anh ta có phải đúng như mình nói, đã rời khỏi Hạng thành hay không.
Bản thân Lư Ninh không muốn tiếp tục có dính dáng gì với anh, dù sao mệnh do trời không do người, tương lai hai người bọn họ vạn nhất gặp mặt, lại vạn nhất Ninh Kinh Hồng lại là anh em trên huyết thống của anh…… Cảnh tượng thật là lúng túng.
Vì an toàn, cậu vẫn là lăn bao xa thì lăn bấy xa, Ninh Kinh Hồng thật sự là con trai của Thích Tuần, cậu cũng sẽ không đi nhận người thân.
Lúc trước cậu dùng quan hệ của mình và Thích Thiên Bách uy hiếp anh, yếu tố giận cá chém thớt chiếm đa số, hẳn Thích Thiên Bách cũng biết, bọn họ không tới trình độ trở mặt thành thù, nhưng, hiện tại thân phận của cậu uy hiếp tới cái gọi là thừa kế gia nghiệp của người ta, lại làm nữa, bị anh lén lút diệt khẩu cũng không quá đáng.
Đúng rồi đúng rồi, còn có Ninh Tuyết Phong, càng là nhân vật tàn nhẫn không thể chọc, theo cậu biết, gã hiện tại ở chỗ vợ chính là ở rể, có thể nghĩ gã nếu như biết mình có một đứa con riêng, vì giữ địa vị hiên tại sẽ làm gì đó.
Lư Ninh có chút sợ mà sờ sờ cổ mình, thu lại mấy tấm hình cũ kể cả mấy bức thư kia, sau đó mang theo giấy chứng nhận về bệnh viện.
Mẹ Ninh hiện tại tinh thần không rõ ràng, Lư Ninh không thể cùng phạm phải mơ hồ, đây nhưng là chuyện liên quan tới an toàn tính mạng thân thể cậu, cậu cũng không muốn lại bị giết chết lần nữa.
Lư Ninh lúc từ huyện Duy trở lại bệnh viện, giải phẫu đã chuẩn bị kết thúc, mẹ Ninh sau khi từ trong thuốc mê tỉnh lại, đầu tiên đã nhìn thấy Lư Ninh, bà dường như không nghĩ tới mình còn sẽ tỉnh lại, lúc ấy bảo Lư Ninh đi lấy hộp của bà, hẳn cũng là lo lắng mình chết trên bàn mổ, mang theo bí mật kia cùng vào quan tài.
Mẹ Ninh có chút suy yếu: “Kinh Hồng, con xem trong hộp của mẹ chưa?”
Lư Ninh gật gật đầu: “Xem rồi ạ, mẹ, mẹ muốn nói với con cái gì? Ninh Tuyết Phong……”
“Người đó không phải cha con!”
Bà nói xong có lẽ ý thức được thái độ của mình có chút cường ngạnh, liền mỉm cười vỗ vỗ tay Lư Ninh: “Tấm hình kia…… Con xem rồi đi? Phía trên có 2 người đàn ông, một người khác mới là cha con, con là con của Thích gia.”
Lư Ninh nhếch nhếch miệng — Nếu như có thể, cậu hi vọng một người khác cũng không phải.
Bất quá đối với mẹ Ninh, Lư Ninh cảm thấy tin một nửa là được rồi, lúc trước bà còn cứng rắn nói Thích Thiên Bách là cha cậu đấy, chẳng lẽ hiện tại lại tỉnh lại, cũng may mấy người cha kia đều là cha của Ninh Kinh Hồng, không liên quan tới cậu, Lư Ninh tạm thời còn có thể thản nhiên tiếp nhận, chính là sau này tiếp xúc cẩn thận một chút mà thôi……
Cậu ở trong bệnh viện bồi mẹ Ninh, sau khi đợi bà ngủ, Lư Ninh mới rón rén lui ra khỏi phòng bệnh, trong túi áo đựng mấy “chứng cớ” giống như củ khoa lang phỏng tay, đặt ở trên người làm cho Lư Ninh cực kỳ không an lòng. Cậu chuẩn bị sau khi về Hạng thành liền mở tủ bảo hiểm, giữ ở trong ngân hàng.
Sau khi thu xếp mẹ Ninh bên này xong, Lư Ninh liền chạy về Hạng thành, vừa mở điện thoại quả nhiên phát hiện một đống tin nhắn, cậu theo bản năng giật nhẹ khóe miệng — fan nhỏ này làm sao dính người như vậy chứ.
Lư Ninh tới phòng bếp tùy tiện nấu một túi sủi cảo, sau đó cắm tai nghe vào. Sau khi quan hệ của cậu và đối tượng yêu qua mạng này ấm lên cực nhanh, liền đổi phẩm mềm liên lạc, mở livestream khá phiền toái, phần mềm này có thể trực tiếp dùng giọng nói tán gẫu.
“Bạn tìm mình làm gì, mình không phải nói hôm nay phải tới một nơi không có tín hiệu sao.”
“Ding dong.”
Lư Ninh nghe thấy âm báo, cúi đầu nhìn nhìn màn hình điện thoại, đối phương chỉ gửi một icon tức giận, Lư Ninh nhịn không được khẽ cười một tiếng: “Sao thế, còn chưa tới buổi tối đầu, đã tới tìm mình.”
Đối diện lại gửi tới một tin: “Lưu manh [icon]”
Lư Ninh kỳ thực tự mình nói còn cảm thấy cũng có chút lưu manh, bất quá nghĩ chút lại cảm thấy mình không nói sai, bọn họ đúng là chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt.
“Mình nói là livestream buổi tối, tự bạn hiểu sai, còn nói mình lưu manh a.”
Đối phương lần này như cũ không nói chuyện, gửi tới một đóng icon lung tung, Lư Ninh nhìn không hiểu gì, chắc là dành riêng cho con gái đi.
Bất quá đây vừa là đường chéo vừa là số ký tự, rốt cuộc là xấu hổ hay là tức giận?
Lư Ninh sau khi nấu xong sủi cảo, múc ra bưng tới trên bàn trà, có lẽ thấy cậu thật lâu không nói chuyện, đối phương lại gửi tới một tin: “Đại Đại đang làm gì vậy?”
“Chuẩn bị ăn cơm…… Hửm?”
Lư Ninh vừa nói xong, đột nhiên phát hiện bên cạnh TV lòi ra một trang giấy nhỏ, cậu thò tay giật xuống, xé ra một mảnh giấy cỡ bàn tay, ngăn nắp, bên trên vẽ mấy gạch chéo màu đen.
Giống như trò đùa dai của trẻ con.
Fan đối diện với giọng nói của cậu hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng nghi ngờ này “Hửm?” của Lư Ninh, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Lư Ninh nhíu mày, tiện tay ném trang giấy vào thùng rác, cười nói: “Mình luôn có một nghi ngờ, bạn làm gì phải nhất định gõ chứ cho mình xem chứ, rất phiền phức.”
Đối diện thật lâu không nói chuyện, chờ Lư Ninh bắt đầu ăn sủi cảo, fan nhỏ mới gửi tới một tin nhắn: “Âm thanh mình không dễ nghe, chờ lúc chúng ta gặp mặt, bạn sẽ biết ~ [icon]”
Lư Ninh cười lắc lắc đầu, đành phải nói được — Con gái có lẽ đều muốn giữ cảm giác thần bí đi.
Fan có lẽ sợ mình nói như vậy chọc Lư Ninh tức giận, lại thử gửi tới một tin: “Vậy…… Bạn muốn lúc nào có thể gặp mặt?”
Lư Ninh cảm thấy thậm chí trừ trong câu này, nhìn thấy biểu tình thăm dò cẩn thận của cô gái này, không khỏi sinh lòng thương tiếc. Cậu gần đối đối với đối phương nói “Gặp mặt” không hề có tâm tình mâu thuẫn mạnh như vậy nữa, mặc dù cảm thấy hiện tại còn chưa tới lúc, nhưng trong lòng biết bọn họ sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ là phải trong thực tế gặp nhau, dứt khoát từng chút nếm thử, học từ từ tiếp nhận.
Lư Ninh nghĩ nửa ngày, đột nhiên ý xấu mà câu lên khóe môi: “Hiện tại gặp mặt có chút sớm nhe, bất quá luôn cự tuyệt cũng không quá tốt…… Như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi. Cuối tuần này mình sẽ tới ngân hàng, bạn có thể thử tới vô tình gặp được. Nếu như gặp được, chúng ta liền gặp mặt, không gặp được, nói rõ thời gian chưa tới, chuyện gặp mặt nói sau.”
Đối diện nhanh chóng rep lại một tin: “A!!! Làm sao có thể vô tình gặp mặt, Đại Đại ít nhất phải nói với mình ngân hàng chỗ nào chứ?!”
“Hạng thành.”