Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 41: Khách hàng sẽ không sáng sớm chưa đánh răng......


Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 41: Khách hàng sẽ không sáng sớm chưa đánh răng……

Edit + Beta: Vịt

Lư Ninh giúp Thích Thiên Bách lái xe về nhà mình, tiểu khu biệt thự của anh ta không biết phải vào cửa thế nào, Lư Ninh chỉ có thể trước tiên đi về. Mang người từ trên xe xuống sau đó sắp xếp tới trên giường, cơ hồ sắp sáng rồi, cậu không kịp rửa mặt, ngã xuống giường nằm ngủ.

Lư Ninh biết mình lại bị Thích Thiên Bách coi thành gối ôm thuận tay ôm vào trong ngực, nhưng nhiều lần như vậy cậu cũng quen rồi, kệ anh ta. Cậu ngủ thẳng tới trưa bị một hồi điện thoại đánh thức. Lư Ninh tỉnh lại theo bản năng đi ra ngoài nghe điện thoại, để tránh làm tỉnh vị Đại thiếu gia dB “Bút chì xoẹt trên giấy” cũng có thể tỉnh kia.

Điện thoại lại là Trang Việt gọi tới, Lư Ninh vừa nghe thấy âm thanh của hắn trong lòng liền nổi lên, cậu vội vàng đè micro điện thoại vào phòng rửa tay: “Anh Trang? Sao thế? Vụ án xảy ra vấn đề gì sao?”

Trang Việt hàm hồ nói câu gì đó, cậu cũng không nghe rõ, đối phương hình như mới tỉnh ngủ, một lát sau, đối diện mới lên tiếng: “Không có gì, tôi chỉ là nói với cậu, bên này đã dựa theo kế hoạch post chứng minh của cục cảnh sát lên, hiện tại cậu có thể mở weibo xem xem, mấy top hot trên đều là tin tức liên quan.”

Lư Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm — Về sự kiện kia còn có một vài công việc tiếp sau khá khó làm, kiến nghị của cậu là chờ lúc chuyện này gay cấn tới cao trào rồi giội một chậu nước này xuống, mới có thể đạt được mục đích sôi trào, duy chỉ có công việc tiếp sau phải từ cục cảnh sát lấy được chứng minh khá khó, Trang Việt lúc trước cho dù thật sự là vì phối hợp cảnh sát làm việc mới tới chỗ đó, người ta cũng không nhất định sẽ viết chứng minh chính thức cho hắn.

Không biết hắn đi quan hệ gì, thật sự lấy được chứng minh, như vậy không chỉ có thành công để cho mấy hắc tử kia ngậm miệng, cũng cho fan lòng tin cực đại, tin tưởng bọn họ thật sự không làm chuyện gì kỳ quái.

“A…… Vậy thì tốt quá, như vậy có thể mặc kệ, hoặc là anh Trang có thể nhân cơ hội tuyên truyền từng bộ phim.”

Trang Việt ở bên kia điện thoại cười cười: “Vậy cuối tuần tìm thời gian, thanh toán khoản còn lại. Đúng rồi, tới lúc đó tôi thuận tiện giới thiệu cho cậu mấy người quen biết.”

Lư Ninh hơi sửng sốt chút, vội vàng nói vâng — chẳng lẽ Trang Việt giới thiệu cho cậu làm ăn? Hẳn sẽ không nhanh như vậy đi……

Lư Ninh bên này vừa cúp điện thoại, lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, dọa cậu hết hồn. Cũng may cậu vừa vặn đối diện gương phòng rửa tay, từ trong gương nhìn thấy người phía sau.

“Gọi điện thoại với ai đấy?”

Lư Ninh còn chưa kịp nói chuyện, Thích Thiên Bách đã cướp điện thoại trong tay cậu, sau khi tùy ý nhìn một cái ném trên bồn rửa tay, Lư Ninh bị anh ôm eo thuận thế đè trên mặt tường gạch men sứ phòng rửa tay.


Anh ghé ở trước mặt Lư Ninh nhìn chằm chằm cậu: “Đàn ông cậu quen biết thật sự không ít, Trang Việt? Sẽ không phải Trang Việt tôi cho rằng kia chứ?”

Lư Ninh cười nghiêng mặt: “Anh đừng quên tôi làm cái gì, thỉnh thoảng cũng sẽ vận khí tốt, biết mấy nhân vật lớn giống như Thích thiếu gia.”

Thích Thiên Bách thấy cậu đối với nghề nghiệp của mình hoàn toàn không có ý tứ kiêng kỵ, càng thêm cảm thấy tức giận — người này, ban đầu rõ ràng còn sẽ bởi vì mình cười nhạo cậu ta tiểu bạch kiểm mà thẹn quá thành giận, hiện tại hoàn toàn một bộ vò đã mẻ lại sứt.

Anh nhéo mặt Lư Ninh để cho cậu đối diện mình, cứ như vậy đè Lư Ninh trên tường cưỡng hôn cậu, người sau cũng chỉ là hơi cau mày chút, sau đó liền nhắm mắt lại phối hợp mà hé miệng, mặc anh tùy ý đối đãi với mình.

— Mặc dù là tốt hơn rất nhiều so với ban đầu hôn một cái ôm một cái đều phản kháng kịch liệt giống như muốn giết anh, nhưng trong lòng Thích Thiên Bách lại càng ngày càng khó chịu.

Anh cũng không thể xác định loại chuyển biến này của là bởi vì tiếp nhận mình, hay là triệt để thông suốt, coi thân thể mình thành một món hàng hóa.

Thích Thiên Bách một bên xoắn xuýt, một bên không chịu khống chế dưới tình huống cố ý câu dẫn của Lư Ninh cùng cậu càng hôn càng sâu, âm thanh liếm mút môi lưỡi lẫn nhau trong phòng tắm chật hẹp thỉnh thoảng vang dội mà truyền vào trong lỗ tai, cuối cùng là trấn an cảm xúc táo bạo của anh. Thích Thiên Bách vốn là muốn mượn việc này biểu đạt một chút bất mãn với cậu sáng sớm đã lén lút chạy đến phòng tắm gọi điện thoại với đàn ông xa lạ, nhưng sau đó lại hoàn toàn bị kỹ thuật hôn chủ động mà phối hợp của Lư Ninh dời đi lực chú ý, thằng nhãi này biểu hiện căn bản không giống mình nói thẳng như ống thép mà……

Thích Thiên Bách buồn bực ôm eo Lư Ninh kéo vào trong ngực: “Cậu không phải buồn nôn hôn môi cùng đàn ông sao?”

Người sau mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm anh, nhẹ nói: “Tôi buồn nôn anh sẽ không hôn nữa sao?”

“Đương nhiên sẽ không?”

Lư Ninh hừ một tiếng, muốn kéo tay anh ra: “Vậy anh còn hỏi nhảm gì.”

Thích Thiên Bách không cho cậu kéo ra, trên tay dùng sức, vững vàng giam Lư Ninh trong ngực, anh rũ mắt khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm cậu, không giải thích được có chút nghiêm túc: “Có chuyện tôi rất nghi ngờ, vừa nãy tôi nghe thấy cậu gọi điện thoại với Trang Việt, ôn nhu như vậy…… Theo lý thuyết, tôi cũng coi như khách hàng của cậu đi, tại sao chỉ lạnh nhạt với tôi, hắn có tiền hơn tôi?”


“Khách khác sẽ không sáng sớm còn chưa đánh răng đã duỗi lưỡi vào trong miệng tôi.”

Lư Ninh cười nhìn về phía anh: “Bọn họ cũng sẽ không cả ngày nghĩ tới muốn ép người lương thiện làm kỹ nữ.”

Cậu giống như ám hiệu giơ chân lên — hoặc là nói, so với ám hiệu, động tác này gần với khiêu khích hơn: “Nhưng Thích đại thiếu gia ngài cả ngày ở trước mặt tôi giống như cầm thú, cầm thú mặt người dạ thú, ngay cả một bước áo mũ cũng giảm bớt, tôi dứt khoát không khách khí với anh thôi.”

Thích Thiên Bách sáng sớm đã bị Lư Ninh vừa khiêu khích vừa trêu chọc, làm cho nổi trận lôi đình. Anh vuốt eo Lư Ninh, sắc mặt âm tình bất định, tâm nói dứt khoát cầm thú tới cùng thôi, nếu như đổi thành Lâm Thụy Đông đã sớm ăn xong lau sạch mảnh vụn cũng không chừa miếng thị này, tới anh cư nhiên vẫn chỉ dừng lại ở trên loại mức độ này……

Thích Thiên Bách nghĩ tới đây, đột nhiên nhếch nhếch miệng, răng nanh bén nhọn lại lộ ra, âm thanh anh có chút khàn khàn: “Cậu có phải có hiểu lầm gì với hai chữ cầm thú này hay không?”

Lư Ninh bị một cỗ lực mạnh nắm thắt lưng đặt trên bồn rửa tay, Thích Thiên Bách tiếp theo từ phía trên cậu đè xuống, cắn cổ cậu. Lư Ninh đầu tiên là kinh ngạc phút chốc, sau khi cảm giác được nụ hôn rất nhỏ của đối phương, lại đột nhiên cười nghiêng đầu đi: “Tôi ngược lại không sao cả……”

Thích Thiên Bách dừng lại, chống cánh tay nằm bên trên Lư Ninh nhìn xuống cậu, chỉ thấy đôi mắt hoa đào kia cười tới giống như thành tinh: “Tôi lại không có người trong lòng, nhưng Thích thiếu gia không giống, anh hao hết tâm tư muốn tìm vị kia, nếu như biết anh từng có giao dịch thể xác với tôi, như vậy ổn chứ?”

“……”

Thích Thiên Bách hiện tại tỉnh rượu rồi, tức giận và “chí khí” đối với việc Dư Ôn kéo đen mà sinh ra đã sớm tan thành mây khói, nếu bảo anh bởi vì chút chuyện này mà triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Dư Ôn, anh không làm được.

Lư Ninh giống như đã sớm đoán chắc xương sườn mềm của anh, không giãy dụa ngược lại bắt đầu cởi nút áo ngủ của mình: “Tôi hiện tại nghĩ rõ ràng rồi, Thích thiếu gia nếu như khăng khăng làm như vậy, đối với tôi cũng không có hại gì, dù sao hai ta hôn đều hôn nhiều lần như vậy, cũng không thiếu một bước cuối cùng…… Chỉ bất quá, phí lên sân khấu của tôi phải tính khác, đúng hạn tính phí nha.”

Thích Thiên Bách một phát túm được tay cậu cởi nút áo, đầy mặt khiếp sợ, anh thoạt nhìn rất muốn mắng chửi người. Lư Ninh cười đến càng vui vẻ, nhân cơ hội từ trên bồn rửa tay nghển cổ, ghé sát mặt anh: “Chúng ta quen thuộc như vậy, vậy tùy tiện cho 1-2 vạn đi, chỉ cần anh không phải là quá mức thiên phú dị bẩm, cả đêm nhiều lắm là tiêu tốn 7-8 vạn, đối với Thích đại thiếu gia mà nói cũng không tính là gì, nhưng đối với tôi mà nói lại là một khoản lớn thu nhập thêm.”

Thích Thiên Bách đột nhiên dừng lại tất cả động tác, anh mặc dù không nói gì, nhưng anh nhìn chằm chằm mắt Lư Ninh, đáy mắt chứa đựng chán ghét nồng đậm — Cái này nằm trong dự liệu của Lư Ninh, thằng cha tự xưng là chính trực Thích Thiên Bách này, chịu không được nhất là thảo luận giao dịch thể xác gì đó đi, cậu có lẽ bị triệt để chán ghét.


Bất quá Lư Ninh vốn là không muốn lấy lòng vị đại thiếu gia này, người này chẳng lẽ cho rằng mình chỉ là đang nói giỡn với anh ta? Thích Thiên Bách không nói gì, anh hình như có chút thất vọng, động tác nhanh chóng từ trên người Lư Ninh xuống, người sau nhìn Thích Thiên Bách từ phòng tắm xông ra, ngay sau đó nghe thấy cửa nhà mình bị rầm một tiếng lực mạnh ném, rốt cuộc nhịn không được, bộc phát ra một trận cười to.

Cậu cười đủ rồi, chậm chạp từ trên bồn rửa tay ngồi dậy, dùng tay xoa xoa khóe mắt: “Aizz…… Thật là một tên ngốc đáng yêu.”

— Lư Ninh gặp qua rất nhiều dáng vẻ thâm tình, giống như cha mẹ cậu kiếp trước, hoặc là giống như Thích Thiên Bách…… Mặc dù mình không có tự trải qua, bất quá có lẽ sâu trong nội tâm cậu, có lẽ cũng khát vọng loại tình cảm mãnh liệt mà trung trinh này.

Người vô tình luôn bị ép đứng xem thâm tình, cũng luôn bị người khác thâm tình làm cảm động.

Nhưng mặc kệ phần tình cảm đó bao nhiêu đẹp, cũng không phải thuộc về cậu.

Lấy ví dụ của Thích Thiên Bách, anh ta ở trước mặt vị “Người trong lòng” kia có lẽ sẽ ôn nhu, thâm tình, vì đối phương mượn rượu tiêu sầu, nhưng ở bên cậu, vị đại thiếu gia này chính là bá đạo, ngu ngốc, chọc người chán ghét! À, cũng không phải nói anh ta trời sinh làm cho người ta ghét như vậy, chỉ là đối phương ở trước mặt cậu muốn ra vẻ đáng ghét mà thôi.

Cậu tối qua không nên đi ra ngoài uống rượu với Thích Thiên Bách, sau này đối với loại yêu cầu cố tình gây sự này, phải nghiêm khắc cự tuyệt.

Lư Ninh quay đầu nhìn về phía gương bên cạnh, bên trong lộ ra một khuôn mặt không biểu tình — giữ khoảng cách là cần thiết, giữa bọn họ, chỉ giữ vững quan hệ giao dịch một tờ hợp đồng như vậy đủ rồi.

Mấy hôm sau không biết Thích Thiên Bách có phải bị cố tình của Lư Ninh triệt để buồn nôn hay không, mấy hôm nay cũng không có lộ diện, cũng không liên lạc cậu, bất quá Lư Ninh bận rộn xử lý vụ kế tiếp của Trang Việt, không đếm xỉa tới anh, hơn nữa cậu gần đây cùng với fan nhỏ trên mạng kia tình cảm tăng lên rất nhanh, liền quên mất sóng động phương diện tình cảm thuộc về Thích Thiên Bách.

Lư Ninh có chút muốn yêu đương, fan nhỏ kia là một đối tượng rất không tệ.

Cũng không phải bởi vì đối phương có tiền……

Chuyện này nói tới có chút phức tạp, Lư Ninh sau khi điều tra lại khách khứa hôm tang lễ, thỉnh thoảng một lần, làm bộ lơ đãng hỏi Liên Hồng Nhất, tại sao người chết một năm mới hạ táng, sắc mặt Liên Hồng Nhất có chút lúng túng.

“Thi thể là mấy hôm trước tang lễ mới phát hiện, lúc trước vẫn luôn báo mất tích. Nhưng anh Lư của cậu không có người nhà thân thích, bọn chị sau khi báo cáo cảnh sát vẫn luôn không làm sao để ý, cho đến lúc có người thỉnh thoảng ở dưới vách đá phát hiện xe báo hỏng của cậu ấy, liền kéo cả cậu ấy lẫn xe lên…… Thôi, không nói nữa, nói tới chị đều cảm thấy đáng thương.” Lư Ninh mặt ngoài không có phản ứng quá lớn, nắm đấm dưới gầm bàn nắm tới vang lên răng rắc — Những người này chẳng những giết người diệt khẩu, còn hủy thi diệt tích, càng đáng giận là cư nhiên không có ai đối với cái chết của cậu có một chút phản ứng…… Mặc kệ thi thể của cậu cả một năm!

Cái này quá đáng buồn……

Chuyện này làm cho Lư Ninh rốt cục quyết định, tình huống của Ninh Kinh Hồng kỳ thực không khác lắm với cậu hồi còn sống, mẹ hắn…… Ngay cả con trai ruột thay đổi cũng nhìn không ra, chắc hẳn tinh thần cũng không tốt lắm, căn bản có thể không đẻ ý, cho nên cậu phải có “Quan hệ thân mật” mới được, như vậy ít nhất lần sau không đến mức cậu đã chết 1 năm cũng không ai phát hiện, cũng không ai tìm cậu.


Fan trên mạng, đồng nghiệp thực tế, sau khi nghe nói cậu mất tích chắc chỉ sẽ thổn thức một hồi, sau đó nên làm cái gì thì làm cái đó, chân chính không chịu được cậu biến mất chính là trên thực tế có người chân chính tình cảm ràng buộc.

Chính bởi vì cái này Lư Ninh mới sẽ thay đổi cái nhìn đối với “Muốn ngủ trước cố sự” nhiều như vậy, người ta ít nhất đối với cậu là để tâm. Cậu ban đầu lúc áy náy kéo đối phương từ trong sổ đen ra, fan nhỏ kia dè dặt nói, Đại Đại, trong một năm bạn mất tích mình vẫn luôn tìm bạn, lo lắng bạn xảy ra ngoài ý muốn mới dính lấy bạn, không phải sasaeng fan, bạn đừng kéo đen mình nữa.

Lư Ninh đối với lần này không biết nên nói gì, đối với lời “Tìm bạn một năm” có chút xúc động, sau đó hai bên ngầm hiểu lẫn nhau không nhắc lại chuyện một năm trước, fan nhỏ kia còn rất thông minh, biết mình nhắc lại không chừng sẽ lại bị kéo đen, thậm chí ngay cả chuyện âm thanh cậu thay đổi cũng không xoắn xuýt nữa.

Như thế nào mới có thể có “Quan hệ thân mật” đây?

Lư Ninh suy nghĩ mấy phương án, cuối cùng đều bị mình nhất nhất phủ quyết — Ninh Kinh Hồng 18 tuổi, còn chưa có năng lực XX, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói yêu đương…… Nhưng loại chuyện này lại không thể cưỡng cầu.

Lư Ninh có đôi khi cảm giác mình cũng rất tồi, cậu suy nghĩ yêu đương không phải là muốn yêu, mà là bản thân cảm thấy “cần” yêu…… Có lúc khuôn mặt Thích Thiên Bách ở trong đầu cậu xuất hiện qua, ngay sau đó lại bị cậu hung hăng xóa đi — đầu óc chập mạch.

Hơn nữa ghi âm lúc trước thường xuyên làm cho Lư Ninh có chút quấn quýt, không xác định cậu hồi còn sống rốt cuộc có từng thao fan hay không, dứt khoát nhân cơ hội này chịu trách nhiệm là được rồi……

— Mặc kệ cậu rốt cuộc có từng làm chuyện khác người hay không, đoạn ghi âm kia đúng là của cậu, chỉ là mình mất đi đoạn ký ức kia, không thể thật sự làm bộ không biết. Hơn nữa nói không chừng đoạn ký ức kia còn có liên quan tới cái chết của mình, tiếp xúc với fan nhỏ này nhiều chút, nói không chừng sẽ nghĩ ra mấy thứ quan trọng.

Tổng hợp mấy nguyên nhân kể trên, fan nhỏ này là sự lựa chọn thích hợp nhất để yêu đương trước mắt, cho nên lúc đối phương hỏi cậu sẽ để ý yêu đương qua mạng hay không, Lư Ninh nghiêm túc suy tư một chút, nói, có thể thử chút.

Cô ấy là người quan tâm cậu nhất trong số những người tiếp xúc với mình, phát triển tới trong thực tế cũng không hẳn không thể.

Tình cảm cá nhân sẽ không ảnh hưởng công việc của Lư Ninh, vụ của Trang Việt gần tới kết thúc, ngày phẫu thuật của mẹ Ninh cũng gần đến rồi, tới lúc đó còn phải xin nghỉ về huyện Duy lần nữa, cho nên cậu đình trước khi về xử lý xong chuyện trong tay.

“Kinh Hồng, sao cậu ở đây, tìm cậu lâu lắm rồi!”

Liên Hồng Nhất đẩy cửa phòng tài liệu ra, liền nhìn thấy Lư Ninh đang nằm nhoài trên bàn dài, cô vội vàng gọi cậu: “Cậu mau ra xem xem, bên ngoài có người tìm.”

Lư Ninh lúc này mới ngẩng đầu: “Cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.