Ác Quỷ Của Em

Chương 70 - End


Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 70 – End

Đầu tháng ba hoa đào nở rộ khắp nơi tràn đầy niềm vui vì một năm mới lại bắt đầu trên con đường tràn ngập nắng ấm Ánh Dương thong thả bước đi gần đây tâm trạng cô luôn rất tốt lí do thứ nhất chính là chị gái cô Kim Ánh Minh sắp kết hôn rồi chị ấy đã chải qua biết bao khó khăn , đau khổ mới có được hạnh phúc tuy ông anh rể này Ánh Dương không ưa lắm vì đã khiến chị cô đau khổ rất nhiều nhưng cũng may anh ấy biết hối lỗi chăm sóc chị gái cô rất cẩn thận nên tạm thời Ánh Dương sẽ chấp nhận , còn lí do thứ hai chính là chuyện tình cảm cá nhân của bản thân , Ánh Dương rất vui vì gần đây cô và Thiên Bảo đã trở về như trước có vẻ sau chuyện sảy ra cô và anh có vẻ càng yêu anh nhiều hơn họ lại càng hạnh phúc hơn . Ánh Dương mỉm cười hạnh phúc dừng chân lại ngồi xuống ghế đá ven đường ngắm nhìn dòng người qua lại tìm kiếm bóng dáng ai đó , đang mải mê ngắm nhìn bỗng nhiên có tiếng gọi lớn thu hút sự chú ý của Ánh Dương cô quay lại thì thấy Đức Khánh đang mỉm cười đi từ phía xa tới chỗ cô , Ánh Dương thở dài suy nghĩ “ có lẽ đã tới lúc nói cho cậu ấy biết rồi “ . Đức Khánh đi tới cạnh Ánh Dương trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm trên môi nở một nụ cười dịu dàng
-Ánh Dương đến bây giờ cậu vẫn chưa có bạn trai phải không ? đồng ý làm bạn gái mình nhé
Ánh Dương đang muốn từ chối thì một giọng nói trầm khàn lạnh lùng quen thuộc từ phía sau vang lên khiến tâm trạng cô chốc lát vui vẻ
-Xin lỗi nhưng tôi sẽ không để cậu có cơ hội trở thành bạn trai cô ấy vì tôi mới chính là bạn trai à không …
Thiên Bảo dừng một chút nhìn Ánh Dương bằng ánh mắt dịu dàng nói tiếp
-Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy .
Ánh Dương nghe xong hóa đá tại chỗ , Thiên Bảo cười nhẹ ôm lấy cô vào lòng .
Đức Khánh nhìn thấy vậy cười chua sót nói với Ánh Dương
-Vậy sao ? thì ra là như vậy , Ánh Dương mình chúc cậu hạnh phúc
Áng Dương áy náy trong lòng đẩy Thiên Bảo ra nói với Đức Khánh
-Mình xin lỗi
Đức Khánh mỉm cười xua tay
-Không sao đâu
Rồi Đức Khánh quay qua chỗ Thiên Bảo cảnh cáo
-Nếu tôi phát hiện anh khiến Dương rơi một giọt nước mắt tôi nhất định sẽ khiến anh chảy máu
Thiên Bảo cười nhẹ ôm lại Ánh Dương lần nữa nhìn Đức Khánh nghiêm túc nói
-Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó
Đức Khánh cười
-Tôi sẽ theo dõi cậu Thiên Bảo
Ánh Dương và Thiên Bảo cùng lúc sửng sốt tại sao Đức Khánh biết tên Thiên Bảo chứ ????
Thiên Bảo nhìn Ánh Dương hỏi cô
-Em kể về anh cho cậu ta ?

Ánh Dương lắc đầu lia lịa
-Không hề nha anh đừng có nói bậy
Thiên Bảo lại sững người vậy tại sao Đức Khánh lại biết tên anh ?
Ánh nắng bắt đầu lan tỏa từng cơn gió ấm áp của mùa xuân nhẹ nhàng thổi qua mọi ngóc ngách của thành phố phồn hoa Ánh Dương dõi theo bóng dáng Đức Khánh khuất dần quyết định mặc kệ cho dù vì lí do gì anh ấy biêt Thiên Bảo thì cũng không quan trong nữa , quan trọng là cô và Thiên Bảo đang nắm tay nhau cùng bước đi cùng mỉm cười là đủ rồi . Đang chìm đắm trong vui vẻ đột nhiên Ánh Dương nhớ ra gì đó véo tay Thiên Bảo một cái hét lên
-Anh thàng chồng sắp cưới của em khi nào hả hả ?
Thiên Bảo phì cười xoa cánh tay bị véo tới ửng đỏ
-Từ từ anh sẽ kể em nghe
Nói xong anh nhanh chóng hôn chụt một cái lên mặt cô rồi bỏ chạy , Áng Dương đuổi theo vừa đuổi vừ hét
-Thiên Bảo anh đứng lại nếu còn không đứng lại em sẽ không tha cho anh
Thiên Bảo đứng lại ngả ngớn nói
-Làm gì ? anh không tin em giám mưu sát chồng em
Ánh Dương vừa tức vừa buồng cười mặt đỏ lên như quả gấc chin vậy
-Anh đáng ghét ai là chồng của ai chứ đứng lại cho em
Trên đường người người qua lại bận rộn công việc cá nhân nhưng cũng dừng lại nhìn đôi tình nhân đang chơi trò đuổi bắt vui vẻ cùng nhau cũng mỉm cười theo …
…………………………………………………
Trong căn nhà bên hồ ngập tràn những tiếng cười vui vẻ , hôm nay là ngày Ánh Minh ra viện vì muốn cô được yên tĩnh Thiên Kỳ đã thu sếp công việc xin nghỉ rồi đưa cô tới căn nhà bên hồ nghỉ ngơi hưởng thụ không khí trong lành . Vì muốn chúc mừng Ánh Minh suất viện cùng khụ khụ có em bé mọi người cùng tới mở tiệc , nhìn về phía vườn ven hồ ba cô em gái của mình đang cười nói vui vẻ một chỗ còn mấy người đàn ông khí phách hiên ngang bị áp bức mặc tạp dề thái rau nướng thịt Ánh Minh lại phì cười , Thiên Kỳ đi bên cạnh nhéo má cô một cái trêu đùa
-Có vậy cũng cười
Ánh Minh xoa bên má vừa bị anh véo nũng nịu
-Thì tâm trạng em tốt mà
Thiên Kỳ dìu cô tới cạnh chiếc xích đu hai người ngồi xuống anh nghiêm túc nhìn cô hỏi
-Ánh Minh anh muốn hỏi em một chuyện
Áng Minh có chút lo sợ thái độ anh nghiêm túc như vậy rất dọa người nha

-Sao vậy anh ?
Thiên Kỳ cầm lấy bàn tay cô hành động nhẹ nhàng nhưng gương mặt anh vẫn nghiêm túc như vậy
-Em có muốn kiện Như Ngọc không ? anh thì không muốn vì dù sao đó cũng vẫn là người con duy nhất của chú Quang nhuwnganh vẫn muốn nghe ý kiến của em
Ánh Minh bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra cô còn tưởng có án mạng nữa chứ , cô biết anh đang lo sợ cô sẽ hiểu nhầm lí do anh không kiện Như Ngọc nên mới phải giải thích nhiều như vậy cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh
-Em không trách cô ấy , em hiểu tâm trạng khi yêu một người mà không được người khác đáp lại Thiên Kỳ em không hề trách cô ấy
Thiên Kỳ đau lòng ôm lấy cô
-Ánh Minh trước đây anh đã từng tổn thương em rất nhiều , em có từng hận anh không ?
Ánh Minh gật đầu , cô không hề phủ nhận những năm tuổi thơ đó thực sự chính là địa ngục đối với cô sự lạnh lùng của anh làm cô đau muốn chết đi sống lại . Nhẹ nhàng dựa sát vào Thiên Kỳ nói cho anh nghe những uất ức mà cô đã phải chịu
-Anh biết không những năm đầu khi mới qua Mỹ em giống như oan hồn vậy em không màng ăn uống chỉ trốn trong phòng khóc hết nước mắt bô mẹ em đã từng có ý định đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý
Thiên Kỳ thương tâm ôm Ánh Minh càng chặt , Ánh Minh cười nhẹ vỗ tay anh chấn an
-Nhưng sau đó em lại nghĩ tại sao em phải đau khổ ? điều em nên làm bây giờ không phải là trốn một góc để khóc lóc mà em phải thay đổi bản thân mình để khi gặp lại an hem sẽ khiến anh hối hận vì đã bỏ rơi em
Thiên Kỳ bật cười
-Em nghĩ đây là phim truyền hình sao ?
Ánh Minh bĩu môi không vui nói
-Em nói thật mà không phải anh cũng rất khổ sở mới theo đuổi được em lần nữa sao ?
Thiên Kỳ dịu dàng dỗ dành Ánh Minh
-Đúng đúng em nói gì cũng đúng cả
Ánh Minh dịu đầu vào ngực Thiên Kỳ , anh ôm lấy cô hỏi lại
-Vậy em quyết định không truy cứu việc của Như Ngọc em sẽ tha thứ cho chị ấy ư
Ánh Minh từ trong lòng Thiên Kỳ ngẩng lên
-Ừm em tha thứ cho chị ấy

Thiên Kỳ mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi Ánh Minh cùng lúc đó đằng sau cũng phát ra những tiếng kêu réo ầm ĩ
-Eo ơi thật là bổ mắt nha
Thiên Kỳ vẫn thản nhiên ôm lấy Ánh Minh còn cô thì xấu hổ muốn chết được không dám ngẩng lên chỉ dúi đầu vào ngực anh mà trốn .
Hai người đi tới bàn ăn ngồi xuống không khí xung quanh lập tức sôi nổi hẳn lên Áng Dương vui vẻ hỏi
-Bao giờ hai người định tổ chức đám cưới ? hôm qua lão gia và lão phu nhân gọi về nói là tuần sau sẽ về nước đểchăm sóc cháu ngoại của họ đấy
Ánh Minh giật mình miếng thịt nướng vừa gắp lên lại rơi xuống vị chí của nó
-Em nói gì ? em nói hết cho bố mẹ rồi ư ?
Ánh Dương gật đầu gắp một miếng thịt cho vào miệng vừa nhai vừa nói
-Ừm em nói hết rồi nhưng em cũng bực lắm nhá bố mẹ rất đáng ghét sao có thể đối sử với chị như vậy chứ ?
Ánh Minh càng nghe càng lo sợ nắm lấy tay Ánh Dương hỏi dồn dập
-Bố mẹ nói gì ?
Ánh Dương đặt đũa xuống gương mặt hiện lên vẻ bất mãn nói một chàng giang đại hải
-Em kể cho bố mẹ nghe mọi chuyện mong rằng bố mẹ sẽ giáo huấn cho anh Thiên Kỳ một trận nên thân không ngờ bố mẹ lại nói “ thằng bé này thế mà giỏi “ rồi blab la một hồi nói đồng ý cho hai người kết hôn
Thiên Kỳ cười nhẹ tâm trạng căng như dây đàn nãy giờ cũng dần thả lỏng anh còn nghĩ cuỗ hôn nhân này sẽ còn khó khăn vì bố mẹ Ánh Minh chắc chắn sẽ phản đối không ngờ lại thuận lợi tới như vậy .
Ánh Minh bây giờ mới thở ra thật nhẹ nhàng trong lòng rất vui cuối cùng bố cũng đã chấp nhận anh cuối cùng anh và cô đã có thể nắm tay nhau đi hết cuỗ đời này …
Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười đùa vui vẻ Ánh Minh được đặc quyền của phụ nữ mang thai nên không phải dọn dẹp gì cả ngồi yên một chỗ . Thiên Hoàng mang nước tới chỗ Ánh Minh đặt tay lên vai cô nói
-Em có chuyện muốn nói với chị
Ánh Minh ngẩng lên nhìn Thiên Hoàng gật đầu
-Ừm có gì em nói đi
Thiên Hoàng ngồi xuống cạnh Ánh Minh nói
-Em muốn đi du học , nên em không thể ở lại dự đám cươi của hai người được
Ánh Minh cũng hiểu lí do Thiên Hoàng đi một phần là do cô nên cũng không ngăn cản cô cầm tay Thiên Hoàng nói
-Chúc em thuận lợi bình an chị không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn và xin lỗi em đã làm cho chị quá nhiều nhưng chị lại không thể làm cho em cái gì cả chỉ biết hy vọng em sẽ tìm được một cô gái tốt hơn
Thiên Hoàng cười khổ
-Em không trách chị , ngay từ đầu khi biết mình yêu chị em đã chấp nhận cuộc tình này sẽ không có kết quả nhưng em không hề tức giận hay ghen tỵ vơi anh Kỳ vì anh ấy là an hem chị là người rất quan trọng với em nên chỉ cần chị hạnh phúc mọi chuyện đều trở nên hoàn hảo ít nhất là với em

Ánh Minh mắt dưng dưng nhẹ nhàng gật đầu nhìn về phía Thiên Kỳ đang loay hoay rửa bát cùng ba cậu em rể tương lai mãn nguyện nói
-Chị rất hạnh phúc vì vậy em hãy quên tất cả đi và tìm hạnh phúc của mình nhé
Ánh nắng mùa xuân đem chút hơi lạnh còn xót lại thổi vào không khí Ánh Minh nằm vùi mình trong lòng Thiên Kỳ ngủ trưa trong giấc mơ cô mơ thấy rất nhiều thứ cô mơ thấy lần đầu tiên cô nhìn thấy anh , lần đầu tiên hôn anh lần đầu tiên nghe anh nói thích cô và còn rất nhiều lần đầu tiên khác cuối cùng trong cơn mơ Ánh Minh chợt nở một nụ cười hạnh phúc …
…………………………………………
Một tháng sau …
Trong phòng cô dâu mọi người rối rít chạy qua chạy lại nhanh chóng chuẩn bị đẻ đón nhà trai tới Ánh Minh nhìn chính mình tronh gương mở to mắt kinh ngạc đây thực sự là cô sao ?
Mắt to sang ngời mi dài cong vút hai má ửng hồng rất cân xừn với làn da trắng nõn cô thật bái phục chuyên gia trang điểm có thể biến cô từ một cô gái rất rất bình thường trở thành mỹ nữ như vậy .
Tại một nơi khác Thiên Kỳ lần thứ … haizz lần thứ bao nhiêu anh cũng không nhớ nữa đứng trước gương ngắm nhìn chính bản thân mình , mặc trên người bộ ple màu đen trông anh rất cao lớn oai phong nhưng chỉ có mình anh biết mình đang run như chưa bao giờ được run . Hôm nay là ngày trọng đại nhất cuộc đời anh vì sau một tháng cầu hôn cuối cung Ánh Minh cũng gật đầu đồng ý theo anh về nhà làm vợ của anh , phải nói rằng một tháng qua cô khiến anh khổ sở muốn chết cô năm lần bảy lượt từ chối lời cầu hôn của anh với đủ loại lí do rất chi là hợp tìn hợp lí ví dụ như có một lần họ đang dung bữa cùng bố mẹ cô anh ngỏ lời muốn tổ chức đám cưới vì dù sao Ánh Minh cũng đã mang thai rồi không thể kéo dài thêm được tuy bố mẹ cô tán thành nhưng Ánh Minh lại nói “ Anh vì đứa con mới lấy em phải không ? em không cần “ Thiên Kỳ dở khóc dở cười nhưng cũng chẳng biết làm sao cứ như vậy mãi cho tới khi Ánh Linh cùng Gia Kiệt đính hôn anh ở trước mặt bố mẹ hai bên quỳ xuống cầu hôn Ánh Minh cô mới gật đầu đồng ý , vậy mới nói không thể đắc tội với phụ nữ …
Cuối cùng giờ lành cũng tới nhà trai tới đón dâu Ánh Minh ngó xuống từ ban công nhìn thấy Thiên Kỳ tuấn tú trong bộ ple màu đen cô nở nụ cười hạnh phúc , Thiên Kỳ dường như cũng cảm nhận được cô đang nhìn mình anh ngẩng đầu lên hai ánh mắt chạm nhau chứa chan tình ý ánh nắng bao phủ mọi nơi tiếng nhạc rộn rã vang lên tiền chúc mừng cùng tiếng cười nói vang vọng con ngõ vốn yên bình tĩnh lặng cô dâu chú rể đi cạnh nhau cô dâu e thẹn cúi đầu chú rể trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc .
Thiên Kỳ cúi xuống nói nhỏ vào tai Ánh Minh
-Hôm nay em đẹp như một thiên thần vậy
Ánh Minh nhăn mặt
-Còn anh thì đẹp như ác quỷ vậy
Thiên Kỳ nhíu mày không vui
-Tại sao anh lại là ác quỷ ?
Ánh Minh cười tủm tỉm nói
-Anh không biết sao đối với em anh luôn luôn là ác quỷ
Thiên Kỳ cười cúi xuống hôn lên má cô
-Nhưng thiên thần em lại làm trái quy luật đi yêu ác quỷ không phải sao ?
Ánh Minh ngại ngùng gật đầu không nói gì tới khi lên xe cô mới nói nhỏ vào tai anh
-Cho dù anh có là đại ác quỷ nhưng em vẫn mãi yêu anh ác quỷ của em …
Ô tô bắt đầu chầm chậm di chuyển chú rể ngạc nhiên cùng vui vẻ ôm lấy cô dâu của mình vào lòng trước mặt lái xe cùng bố vợ hôn cô thắm thiết . Hôm nay thời tiết thật là đẹp ánh nắng chan hòa bao phủ khắp mọi nơi từng đám mây lững lờ trôi chứng nhân ột kết thúc vui vẻ của những cuộc tìn đã trải qua biết bao khó khăn gian khổ tuy không biết rằng cuộc sống sẽ có bao nhiêu khó khăn nhưng chỉ cần được nắm tay người mình yêu thương trân trọng đó chính là hạnh phúc …
lưu bút 19 : 59 phút ngày 20 tháng 9 năm 2013 Kún Rảnh …
THE END
( Chưa end đâu còn ngoại truyện đấy hihi )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.