Ác Quỷ Của Em

Chương 71: Thiên Kỳ


Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 71: Thiên Kỳ

Mọi người luôn thắc mắc với tôi rằng tại sao bao nhiêu năm có biết bao cô gái xinh đẹp vây quanh nhưng cuối cùng tôi lại chọn Ánh Minh ? Mỗi khi nghe câu hỏi như vậy tôi chỉ mỉm cười cho qua vì có lẽ tôi không muốn chia sẻ điều này cho ai hết cho tới tận bây giờ khi chúng tôi đã thành vợ chồng sắp chào đón đứa con đầu lòng Ánh Minh vẫn thường ngồi ngắm nhìn tôi rồi bâng quơ hỏi
-Thiên Kỳ anh yêu em từ lúc nào , còn nữa sao anh lại yêu em ?
Lúc đó tôi chỉ mỉm cười xoa đầu cô ấy vì ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình yêu cô ấy từ khi nào nữa có lẽ là từ lần đầu tiên khi thấy cô ấy tôi đã bắt đầu chú ý tới cô bé mập mạp xinh xắn nhưng hay ngại ngùng ấy rồi , phải bắt đầu kể từ đâu nhỉ à chính là buổi sáng ngày hôm ấy buổi sáng cách đây rất nhiều năm về trước …
Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi chuyển vào lớp mới đi cùng tôi còn có một cậu bạn thân tên là Quốc Tiến khi cô giáo bảo tôi chọn chỗ ngồi tôi chỉ định chọn đại một chỗ nhưng khi nhìn quanh lớp học tôi chợt bị thu hút bởi một cô bé có mái tóc ngắn ngủn như con trai vậy tuy học sinh nữ đều mặc váy đồng phục nhưng chỉ có cô bé ấy là mặc quần áo đồng phục bình thường bỗng nhiên như có cái gì đó thôi thúc tôi chọn chỗ ngồi bên cạnh cô ấy khi đó tôi mới biết cô ấy có một cái tên rất đặc biệt “ Kim Ánh Minh “ .

Lúc đầu khi mới ngồi cạnh nhau cô bé đó thật sự không hề nói với tôi câu nào có khi tôi chủ động bắt chuyện cô ấy cũng chỉ nói vài câu cho có rồi thôi , khi đó tôi cũng chỉ là một cậu học sinh lớp hai hiếu động nên dần dần tôi bắt đầu bỏ cuộc chạy đi chơi cùng các bạn khác . Nhưng tới khi học kì hai bắt đầu tôi lại không thể không để ý tới Ánh Minh vì cố bé ấy , tôi và Quốc Tiến được xếp vào cùng một nhóm để ôn tập . Những ngày đầu cô ấy vẫn ít nói nhưng sau đó tôi phát hiện cô ấy ít nói rụt rè cũng có lí do , hôm đó là lần đầu tiên tôi đến nhà Ánh Minh trong nhà không có một ai ngoài dì giúp việc tôi tò mò hỏi Ánh Minh
-Bố mẹ cậu đâu ?
Cô ấy lắc dầu nhìn tôi nói
-Mình không sống cùng bố mẹ
Lúc đó tôi thấy mắt cô ấy ẩn chứa một sự cô đơn trống vắng khiến tôi một thằng bé luôn ngông cuồng cũng phải rung động . Nguyên một nửa học kì còn lại ấy chúng tôi lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng vì nhà tôi và nhà Ánh Minh tương đối gần nhau nên tôi thường đạp xe tới đưa đón cô ấy đi học rồi ba người chúng tôi cùng ăn sáng vì cả ba đều có bố mẹ bận nhiều công việc nên đều ăn trưa ở trường học nên hầu như sáng chiều đều ở cùng nhau . Có thể vì chơi cùng với hai thằng con trai nghịch ngợm hiếu động như tôi và Tiến nên Ánh Minh cũng mạnh rạn hơn rất nhiều cô ấy không còn ít nói nữa mà trở nên vui vẻ hòa đồng với mọi người hơn .

Khi lên tôi lên lớp ba tôi phát hiện ra cô bé Ánh Minh còn có thể gọi một cái tên khác là MiMi này mỗi khi nhìn thấy Quốc Tiến sẽ đỏ mặt ngại ngùng , lúc đó tuy vẫn còn nhỏ nhưng tôi cũng có thể nhận ra thứ tình cảm ái mộ mà Ánh Minh dành cho Quốc Tiến tuy tôi và cô ấy chỉ là bạn nhưng khi thấy hai người đó nói nói cười cười tôi lại cảm thấy rất không thoải mái , dần dần Ánh Minh cũng kết bạn với những người bạn gái trong lớp nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra những cô gái ấy chơi cùng Ánh Minh chỉ để tiếp cận tôi hoặc Quốc Tiến nhưng tôi không nói ra vì nếu tôi nói ra điều đó Ánh Minh nhất định sẽ đau lòng tôi không muốn như vậy chút nào cả …
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua khi chúng tôi học lớp bốn Quốc Tiến chuyển đi cùng gia đình vậy là chỉ còn tôi và Ánh Minh ở lại khi Quốc Tiến mới đi Ánh Minh đã rất buồn khi đó tôi chắc chắn một điều tình cảm của Ánh Minh dành cho Quốc Tiến nhất định là không chỉ dừng ở mức tình bạn khi phát hiện ra điều đó thật lòng tôi cũng có chút khó chịu vì sao cô bé ấy lại không thích tôi ? câu hỏi đó chưa bao giờ có câu trả lời .
Nhưng thời gian đúng là có thể thay đổi tất cả Kim Ánh Minh đã thích tôi … Tuy rằng cô ấy dấu diếm không nói ra nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm một cách lạ lùng mà cô ấy dành cho tôi chính là thích , nhưng khi đó tôi đang thích một cô gái khác cô ấy là Hồng Anh người bạn cùng lớn lên với tôi từ nhỏ tuy Hồng Anh đã chuyển đi nhưng tôi vẫn luôn âm thầm chờ đợi cô ấy . Chính vào khi đó tôi đã gây ra biết bao song gió bi kịch cho tình bạn của mình và Ánh Minh cô ấy bắt đầu học đòi hư hỏng chơi với bạn xấu nhưng tôi không còn tư cách để ngăn cản nữa vì tôi đã nói
-Kim Ánh Minh chúng ta mãi là bạn không thể hơn được nữa

Đối với một cô bé mà nói câu nói đó thật tàn nhẫn tôi cũng không hiểu bản thân tại sao lại nói ra những lời như vậy rồi từ đó giữa chúng tôi sảy ra bao nhiêu chuyện Hồng Anh trở về rồi lại bỏ đi không một lời từ biệt , tôi nhận ra mình có tình cảm với Ánh Minh nên tỏ tình với cô ấy nhưng số phận lại không đơn giản như vậy lại chia cắt tình cảm của chúng tôi khi đó tuy tôi chia tay với Ánh Minh và nói dối rằng mình đi Úc cùng gia đình nhưng thực ra tôi đi cùng Hồng anh đứng ở sân bay cùng với người con gái tôi nghĩ rằng mình yêu nhất nhưng trong lòng tôi chỉ có mỗi hình ảnh của Ánh Minh , tôi cứ miên man suy nghĩ về cô ấy , khi tôi đi rồi Ánh Minh sẽ ra sao cô ấy có buồn , có nhớ tôi không hay sẽ trốn vào một góc mà khóc . Nhớ tới lúc khi tôi nói chia tay Ánh Minh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nói “ em biết rồi “ sau đó xoay người rời đi lúc đó trời bắt đầu đổ mưa từng hạt mưa rơi trên bóng dáng cô đơn lặng lẽ của cô ấy khiến tim tôi nhói đau nhưng tôi không thể dừng bước vì đây là con đường tôi chọn cho dù không phải Hồng Anh muốn tôi cùng cô ấy về Úc thì một ngày nào đó tôi vẫn sẽ phải đi . Máy bay cất cánh tâm trạng tôi rối bời với biết bao suy nghĩ về những chuyện đã sảy ra mấy năm qua khi ở Việt Nam tôi biết rằng mình sẽ còn về nơi này nhưng khi nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình tôi lại cảm thấy cô đơn vì khi đó Kim Ánh Minh sẽ không còn ở bên tôi nữa …
Khi mới bắt đầu cuộc sống mới ở Úc cảm giác duy nhất của tôi chính là nhàm chán , khi ở bên Ánh Minh tôi vui vẻ bao nhiêu thì ở bên Hồng Anh tôi lại thấy buồn chán bấy nhiêu dần dần tôi mệt mỏi với mối quan hệ giữa mình và Hồng Anh nên tôi cố tình chú ý vào việc học để làm tê liệt chính mình và không suy nghĩ về Ánh Minh nữa , qua Úc được hai năm tôi chia tay với Hồng Anh thứ nhất là tôi muốn chăm chỉ học hành thứ hai tôi không còn tình cảm với cô ấy nữa và thứ ba chính là tôi vẫn còn thích Kim Ánh Minh cô bé à không cô gái ngốc nghếch ấy . Khi tôi muốn nối lại quan hện với Ánh Minh cố ý thong qua em trai mình để hỏi thăm cô ấy thì cô ấy đã không còn ở đó nữa nghe em trai tôi kể lại rằng sau ngày tôi đi cô ấy cũng rời khỏi qua Mỹ sống cùng bố mẹ và ba cô em gái , nhưng tôi sẽ không từ bỏ rồi cuối cùng sau sáu năm học tập ở Úc tôi cũng đã trở về đứng ở cửa sân bay tôi rất muốn được nhìn thấy cô ấy nhưng tôi biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ . Nhưng người tính không bằng trời tính Kim Ánh Minh đã trở lại cô ấy hoàn toàn thay đổi không còn vui vẻ như trước nữa mà trở nên lạnh lùng khó gần và tên cô ấy bây giờ không còn là MIMI nữa mà là Amy Kim , có lẽ vết thương tôi để lại cho cô ấy quá lớn , lớn tới nỗi khiến cô ấy biến thành như vậy nhưng nhìn Ánh Minh lạnh lùng như bây giờ tôi lại tự thề với bản thân mình phải biến cô ấy trở lại thành cô gái vui vẻ phải bắt cô ấy trở về bên cạnh tôi nhưng lần này phải là mãi mãi …
END Ngoại truyện 1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.