Ác Quỷ Của Em

Chương 69


Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 69

Hành lang bệnh viện bao phủ một màu trắng u ám đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt khiến Thiên Kỳ lo lắng không yên anh không thích bệnh viện vì anh đã đứng ở cái nơi u ám này hai lần rồi lần nào cũng là anh ở ngoài còn Ánh Minh lại đang vật lộn với sự sống và cái chết bên trong , Thiên Kỳ ôm đầu hai tay vò tóc tự giận chính mình anh không thể bảo vệ được cô từ sau khi chuyện của Hồng Anh sảy ra anh đã thề sẽ bảo vệ được Ánh Minh nhưng hôm nay một lần nữa chính tay anh lại đẩy cô vào nguy hiểm .
Bên ngoài cổng Ánh Linh hớt hải chạy nhanh vào bệnh viện cô thật muốn xé xác tên khốn nạn Joe kia còn Thiên Kỳ anh ta thật quá đáng tại sao có thể xem chị cô là loại con gái như vậy hai tên đàn ông đó sẽ không xong với cô đâu , Ánh Linh vào tới bệnh viện vừa thấy Thiên Kỳ cơn tức giận lại dâng lên cô đi tới chỗ anh không chút do dự vung tay tát thẳng vào khuôn mặt lo âu đau đớn của anh , Thiên kỳ không trách cô vì anh đáng nhận cái tát này không chỉ là cái tát này cho dù anh có chết cũng không thể rửa sạch hết tội với Ánh Minh . Ánh Linh thấy anh ta chẳng them phản kháng cũng cảm thấy chán nản cô biết anh lúc này cũng không vui vẻ gì có thể cô lo lắng là vì đó là chị gái cô nhưng Thiên Kỳ thì khác anh yêu chị ấy như vậy sẵn sàng đánh đổi tính mạng của bản than vì chị ấy Ánh Linh cũng chẳng muốn trách anh nữa vì đó là điều cô không bao giờ có thể làm cho chị Minh cho dù cô là em gái ruột .
Hai người ngồi đó mỗi người một suy nghĩ thì đèn đỏ tắt cánh cửa phòng cấp cứu bật mở Thiên Kỳ hốt hoảng đứng dậy chạy tới hỏi bác sĩ
-Cô ấy sao rồi bác sĩ ?
Bác sĩ nhìn Thiên Kỳ chằm chằm nhíu mày hỏi
-Bệnh nhân bị trấn thương nhẹ ở phần đầu nhưng không có vấn đề gì chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao cả
Thiên Kỳ và Ánh Linh chưa kịp thở dài nhẹ nhõm thì vị bác sĩ lại nói tiếp
-Nhưng cô ấy bị động thai nhẹ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mong gia đình cẩn thận vì thai nhi đang ở những tháng đầu rất dễ gặp nguy hiểm
Ánh Linh sửng sốt hét ầm lên
-Cái gì ? Có thai ?
Thiên Kỳ cũng rất bất ngờ nhưng vì bản than anh cũng biết mình đã làm gì nên không thốt ra như Ánh Linh anh cảm ơn bác sĩ rồi nói với Ánh Linh

-Anh sẽ giải thích với em sau bây giờ em đi chăm sóc Ánh Minh đi anh đi giải quyết chuyện của Joe
Ánh Linh đờ đẫn gật đầu đi vào phòng bệnh nhìn Ánh Minh đang mê man bất tỉnh Thiên Kỳ tới gần cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới yên tâm rời đi .
Ánh Linh nhìn chị gái một hồi lâu ngờ nghệch nói
-Hai người này tiến triển cũng thật nhanh a …
………………………………………………
Tại cục cảnh sát sau khi giải quyết xong vấn đề của Joe anh đã quyết định kiện anh ta tội bắt cóc và cố ý gây thương tích , nhưng nhân viên ở đó nói trong lời khai còn có chuyện ăn cắp thong tin mật của T.K nên anh cũng có thể kiện Joe thêm một tội danh khác nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Như Ngọc sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự về việc này nên Thiên Kỳ từ chối anh không mong muốn chú mình sẽ lo lắng về cô ta mà sinh bệnh , tuy rằng anh có hận Như Ngọc muốn cô ta trả giá cho tất cả mọi chuyện nhưng anh cũng không muốn chuyện xấu trong nhà chuyền ra ngoài thôi thì cứ để gia đình anh quyết định hình phạt cho cô ta vậy .
……………………………………………….
Lúc Ánh Minh tỉnh lại cũng đã là bảy giờ tối ngày hôm sau cô ngủ mê man suốt một ngày liền vừa mở mắt đầu đã đau như bị búa tạ đập vào vậy Ánh Minh ôm đầu rên lên một tiếng người bên cạnh lập tức hốt hoảng chạy tới bên cạnh cô hỏi han ân cần
-Em không sao chứ có chỗ nào không khỏe sao ?
Ánh Minh nhắm mắt lại lắc đầu
-Không em đau đầu chút thôi
Nói đoạn cô mỉm cười ngẩng lên nhìn Thiên Kỳ anh không còn giận cô nữa sao ? Ánh Minh trong lòng thấp thỏm nhẹ nhàng hỏi Thiên Kỳ
-Anh có còn giận em không ?
Thiên Kỳ đau lòng khi thấy vẻ mặt của Ánh Minh dung vẻ mặt như vậy là do anh gây ra cho cô cảm giác tội lỗi sao ? không cô không có tội kẻ có tội duy nhất chính là anh , Thiên Kỳ lặng lẽ ôm cô vào lòng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng nói với cô
-Ánh Minh anh xin lỗi lẽ ra anh nên nghe em giải thích anh không trách em ngược lại anh trách chính bản thân mình tại sao có thể tàn nhẫn với em như vậy là anh sai anh xin lỗi em có tha thứ cho anh không ?
Ánh Minh nước mắt rưng rưng giọng nói nghẹn ngào
-Thiên Kỳ em không giận anh vì nếu em ở trong hoàn cảnh đó em cũng sẽ hành xử như vậy thôi
Thiên Kỳ ôm Ánh Minh càng chặt nhưng chợt nghĩ ra gì đó anh buông cô ra ngắm cô thật kỹ rồi hỏi
-Em có biết bản than mình đàn màn thai không ? mà lại làm cái chuyện ngu ngốc như vậy nếu hắn ta không đẩy em ra mà cứa con dao đó vào cổ em thì anh phải làm sao đây ?

Ánh Minh đứng hình toàn tập không nói năng gì , Thiên Kỳ nói mãi cũng chẳng thấy cô lên tiếng lo sợ sảy ra chuyện bèn nắm lấy tay Ánh Minh lo lắng rằng mình đã quá nặng lời anh rối rít xin lỗi
-Ánh Minh em sao vậy anh xin lỗi không nên nặng lời như vậy
Ánh Minh cuối cùng cũng hoàn hồn ngơ ngẩn nhìn Thiên Kỳ
-Anh nói em … em có thai sao ?
Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm sau đó cười tươi cầm tay cô
-Đúng vậy đại khái là được hai tháng rồi Ánh Minh bây giờ em không còn một mình nữa đừng liều như vậy anh sẽ lo lắng chết mất
Ánh Minh đưa tay sờ lên bụng mình ánh mắt vui vẻ thấy rõ cô không ngờ mình lại mang thai đứa con của anh , Thiên Kỳ biết cô vui vẻ anh lặng lẽ ôm lấy cô hôn lên tóc cô thì thầm
-Ánh Minh anh yêu em , anh không cần biết em có đồng ý hay không nhưng anh nhất định sẽ cưới em
Ánh Minh phụng phịu bĩu môi đẩy Thiên Kỳ ra cô rất không vui đây mà là cầu hôn ư ? là ép hôn thì có cô không thèm , Thiên Kỳ thấy cô giống như trẻ con hờn dỗi lại cười rộ lên ôm lấy cô
-Anh biết em muốn được cầu hôm chứ gì nhưng em không thấy cầu hôn quá xưa rồi ư ép hôn có vẻ mới lạ hơn hợp với tính cách quái lạ của em
Ánh Minh bùng nổ mặt đỏ bừng quát lên
-Anh nói bậy em nào có quái lạ chính là anh lười biếng không muốn chuẩn bị để cầu hôn em
Thiên Kỳ chịu thua cười lớn hôn lên môi Ánh Minh một cái rồi đưa bàn tay xuống xoa nhẹ bụng của cô thì thầm
-Nếu em còn không mau đồng ý kết hôn với anh mọi người sẽ phát hiện em đang mang thai đấy

Ánh Minh bĩu môi hừ một tiếng khinh thường nói
-Em mới không sợ cùng lắm em tự sinh tự nuôi
Thiên Kỳ lại rối rít lên
-Em làm sao có thể như vậy chứ đây là con anh mà em không thể mang nó đi được em nhất định phải lấy anh
Cô đẩy anh ra nằm xuống giường xoay lưng về phía anh đanh đá nói
-Có giỏi anh tự sinh con đi đây là con em nếu anh còn cố chấp muốn ép hôn thì đừng có mong thấy được con
Nói rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ , từ nay Kim Ánh Minh cô sẽ hạnh phúc phải không ? cô có anh , có con còn có ba cô em gái dễ thương luôn lo lắng cho cô nữa như vậy cô đã rất mãn nguyện rồi .
Thiên Kỳ ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn cô gái đang ngủ say xưa thi thoảng còn phát ra tiếng thở nhẹ nhàng dở khóc dở cười anh nghĩ nhất định cô gái này đang hành hạ anh đây nhưng không sao chỉ cần cô đồng ý anh sẽ để cho cô hành hạ anh suốt đời …
Cuối tháng hai thời tiết tuy còn lạnh nhưng những tia nắng của mùa xuân đã bắt đầu lan tỏa trong phòng bệnh ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt có chút xanh xao của một cô gái vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ , chàng trai anh tuấn dịu dàng ngồi bên giường bệnh nắm chặt lấy cánh tay cô gái , Trong giấc mơ cô lặng lẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc .
END CHAP 61


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.