Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 4646
Bệnh viện trung tâm – Việt Nam
Duy và Thiên an tâm rời khởi phòng bệnh khi hai cô gái đã chìm vào giấc ngủ. Từ trưa tới giờ chưa có cái gì trong bụng, cả hai quyết định đi tìm thức ăn. Tất nhiên mục tiêu đi đến là canteen bệnh viện chứ không còn nơi nào khác vì còn phải nhanh chóng quay lên trông hai cô nàng kia mà?
“Xoạch”
Thiên khép cửa lại, căn phòng im lặng đến rợn người, chỉ còn mỗi tiếng thở đều đều của hai kẻ trên giường mà thôi.
Ngoài hành lang, có bốn tên mặc đồ đen đang tiến lại trước phòng bệnh vip của bệnh viện. Dùng cử chỉ, tên dẫn đầu ra hiệu cho những thằng còn lại đeo cái khẩu trang màu đen vào rồi gật đầu hài lòng. Hai tên đứng ngoài canh cửa, hai tên nhẹ nhàng kéo cửa bước vào, cố không gây tiếng động.
“Xoạch”
Cánh cửa lại một lần nữa được kéo ra nhưng bước vào là hai tên mang khẩu trang đen. Nhẹ nhàng, cả hai khép cửa lại bước đến bên hai chiếc giường đặt trong phòng. Từ trong túi áo, cả hai rút ra hai con dao sáng loáng trong căn phòng không một ánh đèn.
“Phập”
Con dao dưới tác động của lực đã cắm sâu vào. Đôi mắt tên đứng bên giường Thanh mở to hết cỡ.
– Hừ…trò chơi vui…thiếu mặt ta sao được? – Thanh ngồi ở mép giường nhìn hắn cười, tay mân mê lọn tóc.
– Mày… – Tên đó giận dữ rít lên nhưng nhanh chóng im bặt.
Thanh dí gương mặt mình gần sát gương mặt của hắn, ngón tay trỏ để trước miệng hắn ta ra dấu im lặng. Đối mặt với một gương mặt đẹp hoàn mĩ đến như vậy trong khoảng cách gần khiến hắn bị…đơ.
– Trò chơi này…vui đấy! Nhưng ta đây không có hứng thú để tiếp tục. – Thanh nhếch môi, nụ cười làm hắn ta không còn biết đến thứ gì.
“Phập”
Rút con dao mà lúc nãy hắn ta đâm hụt vào gối ra, nhỏ nhanh tay cắm vào bụng hắn. Sức mạnh của sắc đẹp là đây! Chỉ cần vỏn vẹn một phút là đã có thể kết liễu cuộc đời của một tên ngu ngốc.
Dùng chân đạp hắn ta văng vào tường, Thanh vòng sang chỗ của Hải Anh. Cô nàng đã xử lí xong tên còn lại bằng một phát đạn từ khẩu súng giấu sẵn dưới gối.
“Xoạch”
Cánh cửa được kéo ra, hai tên còn lại chạy vào nhìn hai tên đồng bọn đã ngã gục dưới đất.
– Tụi mày… – Thằng đầu trọc chỉ vào mặt Thanh.
– Hừ…chưa hết sao? – Thanh cười khẩy ngồi xuống giường.
– Tụi mày là người của ai? – Thảo anh đứng dựa tường.
– Liên quan đến mày à? – Tên còn lại quát.
– Không có gì…chỉ có hai chữ muốn nói thôi. Tạm biệt! – Hải Anh lắc đầu rồi giơ tay chào, miệng cười mỉa.
– Mày…hự… – Tên đó tức điên nhưng ngay sau đó, cả hai tên ngã xuống đất, máu ọc ra từ miệng trong đến là kinh tởm.
Vy đứng dựa ngay cửa ra vào, vuốt vuốt lại mái tóc nói:
– Hai đứa hay nhỉ? Mới nghỉ có một ngày trong bệnh viện mà đã có khách tới thăm rồi sao?
– Chậc…em nổi tiếng mà? – Hải Anh nhùn vai bước tới phía Vy.
Thanh lướt mắt qua cửa sổ. Có cái gì đó chói vào mắt nhỏ. Là một ánh đèn nhỏ và nó màu đỏ! Là lazer! Súng bắn tỉa!
“Choang”
– Coi chừng! Á… – Thanh hét rồi chạy tới ôm Hải Anh ngã xuống nền đất cùng lúc khi cánh cửa sổ vỡ toang do viên đoạn.
– Thanh! Anh! – Vy hốt hoảng hét.
– Thanh! – Hải Anh bật dậy nhìn con bạn nằm kế bên.
Nhăn mặt, Thanh tuyệt đối không thốt lên bất cứ một tiếng kêu nào cho thấy mình đang đau. Nhỏ biết, làm như vậy sẽ khiến mọi người càng lo lắng hơn.
– Đừng lo cho em! Mau ra lệnh phong toả toà nhà đối diện. Nhất định phải bắt được tay sát thủ! – Thanh cắn răng ôm bả vai bị viên đạn găm vào, máu chảy ướt đẫm cả áo.
– Em…được! – Vy mở to mắt nhìn Thanh nhưng nhanh chóng sau đó là quay người chạy nhanh đi. Vừa chạy vừa rút điện thoại ra gọi.
– Mày…có sao không? – Hải Anh đỡ Thanh dậy, ánh mắt lo lắng đầy sợ hãi.
– Không sao…bắn trúng vai thôi! – Thanh lắc đầu, cắn răng để cố gắng không thốt lên tiếng rên vì đau.
– Mày…xô tao ra làm gì chứ? Nếu mày không làm thế thì có bị thế này đâu? – Hải Anh khóc, trách nhỏ.
– Khùng à? Không thì để tên sát thủ đó giết mày sao? – Thanh cười méo xẹo cốc đầu cô nàng.
– Nhưng…
– Thôi…không sao. Chỉ là một phát đạn thôi mà, nín đi! – Thanh lấy bàn tay dính máu của mình quệt đi hàng nước mắt của Hải Anh.
– Thanh! – Duy từ bên ngoài chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng cũng không che nổi nỗi lo sợ tột cùng trong đáy mắt.
– Anh… – Thanh gượng cười.
– Em…có ổn không? Có sao không? -Duy chạy tới bế nhỏ đặt lên giường.
– Được… – Thanh gật đầu.
– Hai đứa… – Ropez chạy vào, theo sau là Thiên và Nam.
– Anh hai…gọi bác sĩ giùm em. Em cần lấy đạn ra… – Giọng Thanh thều thào.
– Em…trúng đạn? – Duy nhìn chăm chăm nhỏ.
– Được rồi…chỉ là ở vai thôi. Đi nhanh đi hai… – Thanh lắc đầu, phẩy phẩy tay ý kêu Nam đi.
– Ừ… – Nam nhanh chóng chạy đi kêu bác sĩ.
– Sao lại xảy ra chuyện này? Đã có chuyện gì xảy ra? – Thiên đỡ Hải Anh ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng rồi quát.
– Ư…không có gì hết. Bọn sát thủ…nhận lệnh…ám sát thôi… – Thanh thở gấp nới, bờ môi hồng hảo lại trở lên tái nhợt. Có vẻ máu từ vết thương mới này ra khá nhiều.
– Em… – Duy nhìn Thanh, ánh mắt tỏ rõ vẻ không hài lòng.
– Ổn… – Thanh xua tay.
– Đưa anh xem vết thương! – Duy lạnh giọng.
– Không sao mà! – Thanh lắc đầu.
– Em đừng có cứng đầu! Đưa anh xem vết thương! – Duy quát lớn.
– Đã bảo là không sao. – Thanh vẫn cố mím môi chịu đau.
– Hừ… – Duy điên tiết, hai bàn tay nắm từ cổ áo nhỏ xé mạnh xuống.
– Anh! – Thanh trừng mắt.
– Máu chảy nhiều thế này mà bảo không sao à? Em có bị điên không vậy? – Duy nhìn vào vết thương, giận dữ.
– … – Thanh không trả lời, chỉ quay mặt sang hướng khác.
Trong lòng nhỏ đang thầm rủa cậu. Nghĩ sao trước mặt nhiều vậy mà xé áo nhỏ kia chứ? Duy không ngại thì thôi, cũng phải hiểu nhỏ sẽ cảm thấy sao chứ?
– Bọn nào gan đến vậy? Dám giở cả trò này? – Ropez nghiến răng.
– Em không rõ. Chị chuẩn bị máy bay giùm em được không? – Thanh ngả đầu dựa vào thành giường.
– Em tính đi đâu? – Ropez nhíu mày.
– Nhật! – Hải Anh trả lời thay bạn. Cô nàng hiểu bây giờ nhỏ đang nghĩ gì.
– Không! Hết tuần này hai đứa mới được đi! – Ropez gắt.
– Chị đi làm đi. Lệnh! – Thanh gằn giọng.
– Em… – Ropez sững sờ.
– Trần gia an toàn hơn ở đây. Ở đây sớm muộn cũng sẽ tiếp tục xảy ra chuyện thôi. Vả lại không một ai dám động đến tụi em khi có tổ chức ở gần đến thế. – Hải Anh giải thích.
– Nhưng Tiểu Lâm…
– Không sao. Trúc Lâm sẽ không phản đối nếu đó là vấn đề an toàn của cả nhóm.
– …Được. Trưa mai lên đường. Bác sĩ tới rồi đấy! – Ropez suy nghĩ một hồi rồi gật đầu bước ra ngoài.
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi cùng mình bước vào phòng thì không khỏi hoảng sợ trước bốn cái xác chết. Ông không hiểu tại sao lại có những kẻ này ở đấy.
Thanh thấy bác sĩ vào thì yên tâm nhắm mắt lại, đầu gục vào ngực Duy, bàn tay nhỏ nhắn dính đầy máu vẫn không thôi nắm chặt lấy áo cậu. Duy cúi xuống nhìn Thanh, cậu thoáng đỏ mặt và bắt đầu hiểu vì sao lúc nãy Thanh lại phản đối chuyện cho cậu xem vết thương như thế. Kéo áo che cho Thanh, thật sự Duy không muốn tay bác sĩ kia nhòm ngó thấy bất cứ thứ gì của cô người yêu bé nhỏ.