Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 4747
Cô gái có mái tóc đen duỗi thẳng đứng trước mặt nó nhìn chằm chằm. Cô gái có nước da trắng, khuôn mặt dễ thương đúng chất của người Nhật Bản, chỉ có mỗi đôi mắt ánh lên nét buồn khôn nguôi.
Cô gái kéo nhẹ chiếc ghế ở đối diện nó rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt túi xách lên bàn. Chị phục vụ ban nãy lại cầm cuốn menu bước tới, hỏi:
– Chị dùng gì ạ?
– Cocktail trái cây. – Cô gái khẽ mỉm cười, giọng nói trầm nhưng rất ấm và ngọt, trái với âm vực thanh và trong nhưng lại lạnh lẽo của nó.
– Vâng. Chị chờ một lát. – Cô phục vụ gật đầu rồi quay lưng bước đi.
– Sao lại gọi em ra đây? Chị không tính tới bar à? – Cô gái nhìn nó.
– Chị lớn tuổi hơn tôi đấy. – Nó nhếch môi.
– Hì…nhưng người đó gọi cô bằng tiếng chị, vả lại…tôi cũng là phận đàn em. Cũng dưới trướng thôi nên gọi vậy là đúng rồi. – Cô gái lắc đầu.
– Sao cũng được. – Nó nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Anh ấy sống thế nào? Vẫn ổn? – Cô gái cúi đầu, hỏi nhỏ.
– Anh ấy? Cô vẫn nhớ thằng nhóc đó sao? – Nó hơi cười.
– Mãi mãi chỉ là không đủ tư cách để gọi thẳng hỏi thăm thôi. – Giọng cô gái như nén lại tiếng thở dài.
– Tại sao lại không thử? – Nó chống cằm.
– Sao?
– Sao lại không thử xin một lần được tha thứ? Biết đâu được thì chẳng phải là làm khổ nhau thời gian qua sao? – Nó thở dài.
– Không phải cứ lúc nào muốn là cũng có thể tha thứ được. Dù anh ấy tha thứ nhưng chắc gì trong lòng em cảm thấy dễ chịu? – Cô gái gục mặt xuống bàn.
– Thằng nhóc ấy sống rất tốt. Hay cười và lại rất chăm chỉ. Có vẻ quá khứ không còn bám nhiều lấy nó nữa. – Yên lặng một hồi, nó lại nói.
– Vậy thì em yên tâm rồi. Em chỉ cần thế. – Cô gái cắn nhẹ môi, cố để nước mắt không trào ra ngoài.
– Chỉ có điều, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu? Tại sao cô không nói hết cho thằng nhóc biết? Nó biết về tổ chức, biết cả thân phận của tôi. Vậy thì cô sợ điều gì? – Nó nghiêng đầu.
– Sợ mất mát. Nếu nói, anh ấy tuyệt đối sẽ ngăn cản em nhưng em nợ người đàn ông đó một mạng nên giờ vẫn phải dùng một mạng để trả lại. – Cô gái hít sâu một hơi, nói.
– Vậy thì…từ bỏ đi để chạy theo tình yêu. Món nợ ấy cứ để tôi trả thay cô. Tôi cũng nợ ông ta một mạng mà? – Nó cười.
– Chị đùa à? Chính chị cũng biết, quay đầu là điều không thể… – Cô gái ôm mặt cười buồn.
– Của quý khách. – Chị phục vụ mang ly cocktail đặt xuống bàn.
– Cảm ơn. – Cô gái vội mỉm cười đáp lễ nhưng nụ cười đó có chút gượng gạo.
– … – Cô phục vụ gật đầu quay người bước về phía quầy.
Không khí trở nên im lặng hẳn, cả hai mãi miết đuổi theo những suy nghĩ riêng. Nhìn ly cocktail đặt trước mặt, nó hỏi bâng quơ:
– Vẫn nhớ thứ nước này sao?
– Quên sao được? Chính anh ấy là người giúp em thích loại cocktail này mà. Vị chua chua ngọt ngọt của trái cây cùng với chất cồn của rượu. Một cảm giác rất lạ! – Cô gái dùng tay miết nhẹ lên miệng chiếc ly.
– Linda… – Nó khẽ gọi.
– Sao? – Cô gái ngước mặt lên.
– Thằng nhóc ấy nó vẫn còn rất yêu cô. Chính vì thế đừng làm khổ nhau nữa.
– Chuyện đó…em sẽ tính khi chị bước sang tuổi 20. – Linda hơi sững người nhưng vội vàng lấy lại nụ cười điềm tĩnh.
– Chỉ tại tôi mà nhiều người bị liên luỵ như thế. – Nó cười khẩy, ngước mắt ra ngoài.
– Không phải. Nếu trách thì hãy trách rằng tại sao mình sống quá tốt để ai cũng muốn bảo vệ. – Linda lắc đầu.
– … – Nó không trả lời, chỉ nhìn Linda một lúc rồi lấy điện thoại ra. Chiếc điện thoại để trong túi nó đang rung lên từng đợt vội vã.
Nó nhíu mày, Ropez đang chăm hai con bạn nó ở bệnh viện sao giờ lại gọi cho nó. Không lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
“Alo…” – Nó nghe máy.
“Sang đó mọi chuyện ổn không? Sao sáng nay chị gọi không được?” – Ropez ân cần hỏi thăm nó.
“À…sáng nay em khoá máy tại không muốn có ai làm phiền. Mà có việc gì không chị?” – Nó gật gù.
“Có. Chị gọi để báo em tối mai Thanh, Hải Anh và Vy sẽ có mặt tại sân bay bên đó.”
“Sao cơ? Tối mai? Chẳng phải em dặn là để hết tuần sao?” – Nó chau mày, giọng tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Trúc Thanh ra lệnh cho chị. Vả lại bên đó an toàn hơn, vừa xảy ra chuyện ở bệnh viện đây.” – Ropez thở dài.
“Chuyện? Có chuyện gì xảy ra?” – Nó có linh cảm không tốt.
“Có người ám sát. Bốn tên tới tấn công trực diện đều bị hai đứa nó giết chết hết rồi. Chỉ có điều là không ngờ tới việc có tay súng bắn tỉa ở toà nhà đối diện thôi.”
“Ám sát? Tụi nó vẫn ổn chứ?” – Nó hơi giật mình.
“Vẫn ổn. Mọi chuyện chưa quá tầm kiểm soát. Chỉ có một vấn đề là do đẩy Hải Anh ra khỏi vị trí bị ngắm bắn nên Thanh bị trúng đạn vào bả vai.”
“Sao? Trúng đạn?” – Nó cắn môi rít lên qua từng lẽ răng.
“Phải.”
“Vậy có bắt được tay sát thủ không?” – Giọng nó lạnh dần.
“Haiz…sau khi bị bắn thì ngay lập tức Thanh hạ lệnh cho Vy gọi người bao vây tòa nhà đối diện để bắt tay sát thủ. Chỉ có điều, năm phút sau, người của ta tới thì tay sát thủ ấy có dư thời gian cao chạy xa bay rồi.” – Ropez thở dài.
Nếu chị có mặt trong phòng bệnh ngay từ trước đó thì có lẽ đã có thể phối hợp cùng Vy bắt sống tay sát thủ mà không cần nhọc công mà vẫn để thoát như thế.
“Được…ngay lập tức cho lệnh điều tra. Bằng mọi giá phải bắt sống tên sát thủ ấy về đây cho em. Bất cứ thông tin nào cũng phải báo cáo.” – Nó vừa nói giọng đều đều, tay vừa gõ gõ lên bàn.
“Ừm…thật ra thì cái bọn bị hai đứa kia hạ gục có hình xăm ngay cổ tay. Chị nghĩ em rõ cái hình xăm ấy là gì mà?” – Ropez ậm ừ.
“Em biết…biết rất rõ kẻ đứng sau. Vấn đề là em chắc chắn dù có tham vọng ngồi vào chiếc ghế hiện tại của em nhưng họ vẫn không dám làm liều đến thế. Họ biết em không phải là trẻ con, việc phát giác ra chỉ là một sớm một chiều. Thế nên chắc chắn phải có kẻ chống lưng.”
“Nhưng chưa điều tra được? Chính vì thế em vẫn đang im lặng mà không vạch mặt họ sao?”
“Hừ…vẫn đang tìm hiểu. Nhanh thôi nhưng…dù có kết quả sớm, chúng ta vẫn chưa thể làm gì.” – Nó nói, ánh mắt hơi liếc nhìn Linda.
“Tại sao?” – Ropez không hiểu.
“Họ vẫn chưa hết giá trị lợi dụng. Âm mưu muốn lật đổ em, gây nên cho chúng ta nhiều nguy hiểm nhưng họ vẫn còn khả năng để lợi dụng. Vậy thì tại sao chúng ta lại không sử dụng họ triệt để nhỉ? Cứ xem như đó là cách để họ đền bù thiệt hại. Có qua là phải có lại một quy luật không đổi.” – Nó cười mỉa.
“Tùy em…nhưng em không thấy như vậy là rất mạo hiểm sao?”
“Mạo hiểm nhưng sẽ an toàn hơn là khi vạch mặt họ sớm. Chắc gì sau khi biết kẻ chống lưng, ta có thể làm khác? Một điều có thể dám chắc rằng kẻ chống lưng ấy cũng không hề đơn giản. Em sẽ chọn con đường ít đổ máu nhất và an toàn nhất. Chị đừng lo.” – Nó vuốt cằm.
“Được…mọi chuyện em cứ tự giải quyết, chị sẽ không xen vào.”
“Tốt lát gửi sang cho em giờ cụ thể, em sẽ cho vệ sĩ ra đón họ. Còn giờ thì em có chút chuyện. Bye.” – Nó nói rồi thẳng tay gác máy không kịp để Ropez nói thêm bất cứ thứ gì.
Ném cái điện thoại thẳng lên bàn, nó ngả người ra sau ghế thở dài đầy mệt mỏi. Linda nhìn thấy bộ dạng của nó thì cũng hơi lo lắng:
– Sao thế chị?
– …Trong nước xảy ra chuyện, Bướm Đêm gọi điện thông báo. – Nó im lặng một hồi thì trả lời.
– Lại có việc à? Việc gì mà quan trong tới mức phải đích thân Bướm Đêm gọi điện thông báo vậy? – Linda nhìn biểu hiện của nó thì cũng đoán được phần nào về nội dung cuộc điện thoại.
– Chị biết hình xăm này mà đúng không? Em cần xác nhận lại. – Nó đẩy đến trước mặt Linda cái điện thoại mở sẵn hình cái hình xăm mà nó chụp được của tên bị nó giết chết tại nghĩa trang của D.E.A.T.H.
– Là nó sao? Chị nhận ra sớm hơn em nghĩ. – Linda hơi nhoẻn miệng cười, tay vén mái tóc mỉnh sang một bên, để cho nó xem một cái hình xăm nhỏ sau tai. Là hình ngôi sao mười cánh có vòng tròn bên ngoài.
– Hừ…quả thật là vậy. Tôi chỉ nghi ngờ chứ chưa dám khẳng định, một phần vì không nhớ rõ hình dạng của hình xăm ấy trên người họ. Mà cô có dính dáng đến vụ này không vậy? – Nó hất mặt nhìn Linda.
– Em nghĩ chị rõ nhất mà? – Linda không trả lời thằng câu hỏi của nó.
– Cũng phải…vậy sao không báo cáo?
– Hừ…chính bản thân chị cũng rõ họ không bình thường mà. Nếu chị sinh ra vốn đã là một thiên tài thì dù họ không được bằng chị nhưng họ cũng xứng đáng để được gọi bằng một chữ thần đồng chứ? Gọi điện thoại cho chị thì bất cứ lúc nào, họ cũng có thể lần ra và nghe lén được cuộc điện thoại ấy. Chị đang ở Việt Nam, bất kể em có trốn qua thì chỉ cần chưa đầy 1 tiếng đồng hồ sau họ cũng đã có thể lần ra được em. Như vậy quá nguy hiểm, không chỉ cho em mà còn cho chị. – Linda giải thích.
– Vậy sao không báo cáo vụ gần đây có nhiều tập đoàn âm mưu triệt những thành phần quan trọng của D.E.A.T.H? Cô cũng chẳng thông báo việc gần đây có nhiều kẻ đã dần đánh hơi được mặt trái của một tập đoàn D.E.A.T.H hùng mạnh là một tổ chức phi chính phủ? Những việc đó hoàn toàn có thể gọi điện thông báo được cơ mà bởi vì nó nhằm mục đích bảo vệ tổ chức. Sẽ chẳng ai nghi ngờ điều đó. – Nó nói nhỏ vào tai Linda. Vì đang ở nơi đông người như một quán café như thế này, nói ra thì lộ hết.
– Bởi kẻ làm những việc ấy là họ. – Linda hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.
– Họ? Bán thông tin? – Nó hơi nhíu mày.
– Phải. Bán thông tin để đổi lấy một kẻ chống lưng cho những kế hoạch sắp tới, một mũi tên trúng hai đích. Vừa có kẻ giúp cho bản thân có một chỗ dựa vững chắc, vừa có thể áp đảo đối phương. Mục đích chính của họ là làm suy yếu chiếc ghế hiện tại của chị để đến một lúc thuận lợi nào đó sẽ thẳng tay cướp lấy. Ngoài ra, việc tiết lộ thông để người ngoài triệt dần những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H cũng có lợi cho họ. Tứ ma nữ vốn là đầu não của tập đoàn này sau chiếc ghế chủ tịch. Vì thế nhắm vào Tứ ma nữ là mục đích lớn nhất của những tập đoàn khác. Dù chủ tịch Tịnh Cát có tài giỏi đến mức nào thì khi mất đi bốn thiên tài cũng không đủ sức để vực dậy D.E.A.T.H. – Linda từ từ phân tích.
– Họ…vậy cô biết kẻ chống lưng ấy là ai không? – Nó đang tính nói gì đó nhưng lái sang việc khác.
– Không! Đang tìm hiểu. Tính xong mới báo chị luôn một lần nhưng chị lại biết trước mất rồi. – Linda cười nhẹ.
– Được…khi nào xong báo tôi một tiếng. Giữ cái điện thoại này để liên lạc với tôi. Đường truyền của nó được bảo mật tối tân hoàn toàn rồi. Đừng lo sẽ bị phát hiện. – Nó lấy từ trong túi xách ra một cái điện thoại nữa.
– Cảm ơn. – Linda nhận lấy cái điện thoại. Đúng lúc đó thì điện thoại nó đổ chuông tin nhắn.
Đọc xong dòng tin nhắn, nó hơi cười. Dường như là có cái gì đó rất thú vị mà nó vừa được biết. Nó không ngờ là con người đó có bản lĩnh đến như thế. Đứng dậy rời khỏi chỗ, nó tính tối nay sẽ đi bar nhưng thôi để sau vậy. Nó nói:
– Tôi về trước. Nhớ nhé! Có gì thì gọi điện thoại báo cáo. Với lại 11g30 tối mai dẫn người ra sân bay đón ba người kia rồi đưa về Trần gia giúp tôi nhé, tôi không tiện ra đón họ được. Trang bị cho cẩn thận vào vì có hai kẻ đang bị thương. – Nó nói rồi cầm túi xách và hai giỏ đồ bước ra thẳng khỏi quán café. Nó đã thấy một cô gái vừa bước vào quán. Mặc dù cô ấy đó không thấy nó với Linda nhưng tốt nhất là nó nên đi khỏi đây để tránh rắc rối.