Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 4545


Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 4545

Nó đi vào phòng nó mặc những thứ mà nó đã chuẩn bị sẵn cho tối nay.
Tay cầm cái mũ bảo hiểm, tay còn lại vuốt ngược lại mái tóc dài xoăn lọn của mình, nhìn nó cực kì ngầu, đúng chất một playgirl. Nói cũng phải, nếu muốn nói về quậy thì Nhật Bản chính là địa bàn hoạt động chính của nó. Tối nay nó cũng muốn thả phanh một chút để xả stress những ngày gần đây.
Quần jeans đen với đôi bốt da cao gót màu đen, áo lệch vai lửng bằng da màu bạc có dòng chử KILLING màu vàng kim giúp nó tôn lên những đường nét của cơ thể. Đặc biệt là hai cái hình xăm yêu thích của nó. Một cái là hình hoa hồng đen với đầy gai nhọn ở dưới cái cổ trắng ngần và cái thứ hai là hình con bướm được cách điệu một cách huyền hoặc ở cạnh rốn. Hình xăm con bướm đó, trên thế giới này không tìm được đến cái thứ 3 vì đây là thứ duy nhất mà chỉ có nó và Ropez có chung mà thôi.
Đội mũ bảo hiểm vào, nó lên ga vọt đi khỏi căn biệt thự.
Mới chín giờ, nó cho xe vào bãi đỗ của trung tâm thương mại STYLE. Haiz…sớm như thế này mà đến bar thì cũng chẳng có chuyện gì vui thế nên thay vào đó, nó quyết định sẽ đi dạo một vòng khu trung tâm thương mại này vậy. Giết thời gian.
Nó đi dọc theo những dãy bán đồ nam, hai tai thì đeo dây phone nghe nhạc, gương mặt không một nét biểu cảm khiến người khác lạnh run.
Bỗng nhiên, nó hơi khựng người, đôi chân cũng dừng bước. Nó đang nhìn vào một shop thời trang chuyên bán áo khoác nam. Đôi lông mày chợt dán chặt vào nhau, tận sâu trong đáy mắt nó có một cái gì đó chuyển biến…nhẹ…
Nó nhớ…năm nó 12 tuổi, hắn 15…hắn đã từng nắm tay nó bước vào shop thời trang ấy. Hắn nói: “Anh thường mua áo khoác ở đây. Anh thích những kiểu dáng của thương hiệu này và…mấy cô bán hàng đó rất dễ thương.” Sau nó, hắn nhìn nó cười rất đểu. Đương nhiên là sau đó nó giận dỗi ra mặt, không thèm nói chuyện với hắn cả tuần lễ mãi cho đến khi hắn năn nỉ và nói rằng: “Mấy cô bán hàng đó dễ thương thì dễ thương thật nhưng đối với anh Tiểu An là nhất. Không ai có thể qua được Tiểu An của anh!”

Nó chợt cười phải không ai qua được Tiểu An của anh vì chính hắn đã biến nó thành cô gái hoàn hảo nhất. Xinh đẹp, thông minh, giàu có, đầy quyền lực nếu nói nó đứng thứ hai thì không biết ai có thể là thứ nhất. Vì hắn mà nó đã tự biển đổi mình để rồi bây giờ những thứ thay đổi ấy lại chính là bản chất thật của nó. Muốn bỏ cũng khó. Giống như nó không thể từ bỏ máu vậy…
Chẳng hiểu thế nào mà nó lại bước chân vào shop thời trang ấy. Nhãn hiệu Prada. Không khó để một đứa như nó nhận ra hắn rất chuộng nhãn hiệu ấy khi lúc nào ra đường, hắn cũng đều mặc. Tự tát vào mặt một cái rõ đau, nó thật không hiểu con người mình. Bị người ta làm cho tổn thương là thế, bị người ta bỏ mặc là thế. Thế nhưng bất cứ thứ gì thuộc về người đó lại không thể lọt khỏi tầm mắt nó. Đó dường như đã trở thành một thói quen khó bỏ, nó không ngờ mình lại không thể nào bỏ người đó ra khỏi suy nghĩ, ánh nhìn.
Nó đi lòng vòng trong shop, cũng chẳng biết là mình vào đây làm gì và mua gì. Chỉ là nơi đây khiến nó phải suy nghĩ và nhớ nhiều mà thôi.
Bàn tay đang lướt qua từng chiếc áo bỗng dừng lại. Lấy chiếc áo đó ra khỏi giá treo, nó đưa lên ngắm nghía. Là một cái khoác da màu đen, dài tay không có nhiều chi tiết cầu kì nhưng lại khiến nó phải nghĩ nhiều.
Hắn hợp với màu đen, phải, rất hợp. Nó không thể phủ nhận rằng màu đen giúp vẻ lạnh lùng của hắn tăng lên, đồng thời cũng tăng độ quyến rũ. Cái phong thái, tướng tá của hắn không phải ai cũng có được. Đó là kiểu ngang tàn, hống hách nhưng cũng lạnh lùng, khó đoán. Những cử chỉ dứt khoát, ngang ngược ấy đã cướp mất bao trái tim non nớt, chưa kể thêm những nét đẹp nam tính vốn có trên gương mặt ấy. Hắn thật sự hoàn hảo!
Và nó đã yêu con người hoàn hảo ấy đến ngạt thở. Yêu đến mức dù có tổn thương cũng chấp nhận bỏ qua. Mù quáng và ngu ngốc. Nhưng nó làm sao bây giờ? Có cách nào làm khác khi mãi mãi con tim luôn mạnh hơn lí trí? Lí trí vẫn là lí trí nhưng lí trí chẳng còn khi có hắn. Hắn khiến nó cứ đứng giữa bốn bức tường yêu đương không lối thoát, dù có cố gắng trốn chạy đến mức nào cũng không không thể bước ra.
Chính vì hắn hoàn hảo…hoàn hảo đến khó tin nên nó mới sợ. Làm sao để giữ chặt hắn mà hắn lại không thể rời xa? Nó không dám giữ chặt vì như thế, chẳng khác nào là trói buộc mà không có tình cảm. Nhưng nó cũng không dám nới lỏng bàn tay vì nó sợ, chỉ cần một chút thôi, yêu thương cũng có thể thả trôi theo gió. Giữ không được mà thả không chẳng xong, nó phải làm sao?

Cố gắng biến bản thân trở nên hoàn hảo, nó mong mình có thể xứng với hắn nhưng…chắc gì hoàn hảo là tình yêu của hắn sẽ hướng về nó? Chính bản thân mình còn ghét sự hoàn hảo ấy thì thử hỏi người khác thì sao?
Nó miết nhẹ tay theo cổ cái áo khoác. Nó nghĩ nếu hắn mặc chắc hợp lắm vì vốn hắn hoàn hảo thế thì mặc gì chẳng đẹp.
Suy đi nghĩ lại, chẳng biết vì sao nó lại đem tính tiền chiếc áo đấy. Nó thanh toán mà đôi mắt nó nét lạnh đáng sợ.
Cầm cái túi có cái áo khoác bên trong và cái túi chứa một quyển sách, nó ghé vào tiệm kem. Chắc ít ai mà biết nhỉ? Nó thích kem. Nói một cách chính xác là thích cái lạnh mà kem mang lại. Chính cái lạnh ấy giúp nó cảm nhận được rõ ràng tột cùng của sợ cô đơn và buốt giá. Điều này chỉ có duy nhất Trúc Thanh là hiểu và cái sở thích ấy chỉ mới hình thành ba năm gần đây. Tức là sau vụ tai nạn!
Chị phục vụ dễ thương mang menu đến đặt xuống bàn cho nó, niềm nở hỏi:
– Em dùng gì?
– Lấy li kem chocolate. Cỡ lớn. – Nó ngước đôi mắt buồn của mình lên nhìn chị phục vụ.

– Vâng…sẽ có ngay cho quý khách. – Chị phục vụ có hơi sững người trước đôi mắt ấy.
Đẹp nhưng sự lạnh lẽo và cô đơn ngút ngàn không che nổi nét buồn vô tận khiến người khác thẫn thờ.
Nó lại đeo tai phone nghe nhạc. Mắt lại nhìn về cái túi chứa áo. Nó sẽ làm gì với cái áo ấy? Đương nhiên là không thể mặc vì nó có dáng người nhỏ và là kiểu dáng của nam. Cho thì sao? Nhưng cho ai? Thiên không thích những thứ như thế này nhưng còn hắn thì không lẽ lại tặng hắn? Hắn sẽ hỏi nó vì dịp gì, không lẽ nó phải nói rằng chẳng vì dịp gì cả mà là tại ghé vào shop thời trang có chứa kỉ niệm của chúng ta nên nó mua một cái? Có mà điên.
Haiz…lại thở dài. Nó chản nản lôi từ trong cái túi còn lại ra một quyển sách mà lúc nãy đi ngang vô tình nhìn thấy. Chính xác hơn là một cuốn tiểu thuyết. Lứa tuổi này của nó còn rất nhiều mơ mộng, đặc biệt là tình yêu thì tất nhiên nó cũng thế. Không thể phủ nhận là nó rất thích đọc những cuốn tiểu thuyết tình yêu dài ngoằn lâm li bi đát nhưng cuối cùng vẫn có hậu. Nó thích cái cảm giác thả hồn vào đó rồi cảm nhận nỗi đau và sự mất mát của nữ chính, nhưng dù thế nó cũng có chút xót, tự hỏi không biết kết thúc của mình có đẹp đến thế không? ( hình như giống mìn thì fải?? )
Cái bìa sách màu hồng làm nó có hơi chói mắt, lúc đầu tính không mua nhưng chính cái tựa đề đã khiến nó suy nghĩ lại. “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” của Minh Hiểu Khê. “Sẽ có thiên thần thay anh” sao? Nó tự hỏi là liệu nếu không có hắn thì sẽ có thiên thần nào thay hắn đến bên nó không nhỉ? Tất nhiên là nó đã biết câu trả lời. Là không! Bởi sẽ không có một thiên thần nào chấp nhận ở bên cạnh con ác quỷ tàn nhẫn nhất như nó.
Ác quỷ như nó thì chẳng ai có thể chấp nhận nổi. Đối với nó, cụm từ “thiên thần” thật là thuần khiết, trong sáng không vướn chút đau khổ, chua xót nào vì có ai lại nỡ đem nhưng thứ ấy lại cho thiên thần chứ? Nhưng đối với một ác quỷ như nó lại khác, những thứ xấu xa, đau đớn nhất ác quỷ đều phải chịu. Ai ai cũng ghét ác quỷ và yêu thiên thần vì vẻ bè ngoài mà có ai chịu hiểu rằng những thứ ác quỷ chịu là không tưởng.
Nếu so sánh giữa cả hai, ác quỷ tàn ác còn thiên thần thì hiền lành, ác quỷ quyến rũ còn thiên thần thì đáng yêu, ác quỷ lạnh lùng còn thiên thần thì hiền lành. Nhưng tâm hồn của ác quỷ nhiều cảm xúc hơn thiên thần, đau khổ mà ác quỷ phải chịu nhiều hơn thiên thần, trái tim của ác quỷ mạnh mẽ và kiên cường hơn thiên thần, nước mắt của ác quỷ trong và đẹp hơn thiên thần!
– Kem của em đây! – Chị phục vụ đặt lên mặt bàn một ly kem to với 7 viên kem chocolate bên trong.
– Cảm ơn. – Nó hơi giật mình, tay bỏ cuốn sách vào lại trong túi.

Chị phục vụ gật đầu chào rồi quay lưng bước về phía quầy.
Nó cầm cái muỗng inox nhỏ, xúc một thìa kem cho vào miệng. Lạnh. Đắng. Nhưng cuối cùng là chút vị ngọt.
Buông cái muỗng xuống, nó rút điện thoại ra gọi cho một ai đó:
“Alo…” – Đầu dây là tiếng một cô gái.
“Quán kem Diary tầng 3 trung tâm thương mại STYLE. Đến gặp tôi một chút được không?” – Nó nhìn xuyên qua tấm cửa kính của quán xuống con đường đông đúc, tâm hồn như treo ngược cành cây.
__________________°~°________________
Mọi người ủng hộ truyện Nhìn Thấy Tương Lai của con matcha này nha! Truyện mới của mình đó.
P/s: Tks mấy bợn mà ủng hộ truyện mới của mình trước nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.