Ác Mộng Của Đêm

Chương 168: Ương Ương


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 168: Ương Ương


Đêm khuya.
Khánh Trần trở lại phòng của mình, lấy ra máy truyền tin: “Có ở đó không?”
Lần này, dù đang là 3 giờ sáng, Lưu Đức Trụ cũng nhắn tin lại ngay lập tức: “Ông chủ, tôi có ở đây.

Lúc ngủ, tôi cũng để máy truyền tin ở ngay cạnh gối, chỉ cần máy rung lên sẽ tỉnh ngay tức khắc, còn nghe ngài sai bảo.

Ông chủ, ngài thấy tôi thế nào?”
Khánh Trần ngồi trên chiếc giường tại phòng ngủ, vẻ mặt cứng đờ.

Tại sao tính tình Lưu Đức Trụ lại thay đổi nhanh đến vậy?
Đột nhiên trung thành, làm hắn chưa thích ứng kịp.
Chẳng lẽ những hình phạt kia, khiến Lưu Đức Trụ thay đổi, trở thành con người mới?
Khánh Trần gửi tới một tin: “Gọi điện thoại cho đám người Côn Luân.

Có một chuyện vô cùng quan trọng, tôi cần cậu truyền đạt lại cho bọn họ.”
Mấy phút sau, Lưu Đức Trụ nhắn tin lại cho Khánh Trần: “Ông chủ, điện thoại Lộ Viễn thuộc Côn Luân đã tắt…”
Khánh Trần bó tay, lần trước Giang Tuyết gọi cho Lộ Viễn, anh ta cũng tắt máy.

Không ngờ lần này cũng gặp phải như vậy.
Lúc cần chẳng bao giờ gọi được cho anh ta, vậy anh ta cho số của mình làm gì, để lấy số điện thoại này ra cầu nguyện sao?
Lúc này, Lưu Đức Trụ nhắn tin lại: “Ông chủ, đây là thời điểm tôi biểu hiện cho ngài xem.

Ngài tin tưởng tôi, nhất định có biện pháp liên lạc với người Côn Luân.”
Hơn 10 phút sau.
Trong toà nhà Hưng Long, có hai thành viên Côn Luân đang ngồi ở một ngồi nhà đối diện nhà Lưu Đức Trụ.

Tiểu Ưng đưa ống nhòm lên nhìn, vui vẻ quan sát bốn phía, còn Băng Đường đang cầm một cốc cà phê, vẻ mặt khó chịu.
Không hiểu sao, những thành viên tổ chức khác dùng biệt danh nghe rất sướng tai, ví dụ như Hắc Lang, Chu Tước, nghe thôi đã thấy khí thế.
Ai như Côn Luân, nào là Tiểu Ưng, Sơn Tra, Ban Thủ, Băng Đường, Hồ Lô, nghe chẳng ra làm cao cả.
Mà Tiểu Ưng vẫn luôn thể hiện dáng vẻ hừng hực khí thế, không biết mệt mỏi là gì, cũng không biết sợ là gi.
“Cậu nói xem, chúng ta bảo vệ tên đó làm gì?” Đường Băng thở dài nói: “Tao cảm thấy nó chẳng có tý giá trị nào khiến bọn mình phải bảo vệ cả.”
Tiểu Ưng vừa quan sát bốn phía, vừa trả lời: “Cậu nói vậy là sai rồi, chúng ta không phải bảo vệ tên đó.

Đội trưởng sai chúng ta ở đây, dùng tên đó làm con mồi câu những phần tử phạm tội.

Giá trị con người Lưu Đức Trụ rất cao, có nhiều người để ý đến.

Có quá nhiều lữ khách thời gian trong bóng tối, chúng ta không cách nào biết được.

Lưu Đức Trụ xuất hiện, giống như đèn lồng treo cao, thiêu thân tự động lao vào.”
“Nói vậy cũng đúng.” Băng Đường nghĩ chút rồi trả lời.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Ưng bỗng nhiên nói: “Ồ, Lưu Đức Trụ tự nhiên ra khỏi cửa…!cậu ta định làm gì vậy?”
Băng Đường nhoài ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Lưu Đức Trụ đang đi lòng vòng bốn phía, vừa đi vừa vẫy tay, nhìn hệt như tên thiểu năng.
Điều này làm người ta nhớ lại câu chuyện Aba, Aba lần trước.
“Không phải cậu ta muốn bọn mình chú ý, để bọn mình xuống đó gặp đấy chứ?” Bưng Đường nói: “Nhưng cậu ta có số điện thoại của đội trưởng mà.”
Tiểu Ưng thấy có lý, nhưng vẫn có cảm giác không đúng điều gì đó.
Mãi một lúc sau, Lưu Đức Trụ không thấy ai chủ động ra gặp mình, chỉ còn cách chạy ra phía bên ngoài.
Cậu ta đi ra cổng chung cư, nơi đang đỗ hai chiếc taxi.
Cậu ta suy nghĩ chút rồi ngồi vào một chiếc taxi có tài xế nhìn khá trẻ tuổi, phù hợp với phong cách Côn Luân hơn.
Sau khi Lưu Đức Trụ lên xe.

Cậu ta nhìn chằm chằm lái xe.
Hơn nửa đêm rồi, lái xe thấy như vậy bỗng có cảm giác sợ sợ.

Gã đang định hỏi Lưu Đức Trụ đi đâu thì Lưu Đức Trụ đã lên tiếng trước: “Tôi là Lưu Đức Trụ.”
Lái xe: “…!Hả.”
Chớp măt, lái xe cảm giác có gì đó sai sai.

Hai người cứ ngồi vậy, nhìn chằm chằm vào nhau.

Không khí dần trở nên căng thẳng…
Qua ống nhòm, Tiểu Ưng nhìn thấy Lưu Đức Trụ lên một chiếc xe taxi, nhưng mãi mà không thấy chiếc xe taxi khởi động…
Tiểu Ưng hít sâu một hơi, rồi quay người chạy xuống dưới tầng.
Băng Đường ngồi phía sau hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Tiểu Ưng vội vàng nói: “Thằng này đang tìm chúng ta, nó tưởng rằng người lái xe là người của chúng ta.

Nhưng xe taxi của tôi đã sửa xong đâu, người phía dưới đâu phải người của mình.”
Lúc này, ở trong xe, Lưu Đức Trụ nhìn lái xe nói: “Quần áo trông rất chuyên nghiệp, còn tính cả tiền đi về hai chiều, nhưng các người vẫn còn sơ hở.”
Tài xế vẫn chưa hiểu gì: “Sơ hở gì?”
“Nửa đêm, đa số tài xế đều bật Radio nghe đọc chuyện, nhưng anh lại không.” Lưu Đức Trụ nói.
Lái xe như ở trong mơ: “Radio của tôi bị hỏng…”
Lưu Đức Trụ ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Không cần giải thích, tôi biết bí mật của các người.”
Tài xế càng nghe càng chẳng hiểu gì, như người đi trên mây.

Anh ta run rẩy hỏi: “Người anh em, cậu là bạn trai của tiểu Hoa sao? Sao cậu tìm được tôi vậy? Tôi với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi…”
Lưu Đức Trụ nói tiếp: “Đừng giả bộ, tôi biết anh muốn làm gì.

Tôi có chuyện quan trọng, cần tìm ông chủ của các người gấp.”
Lái xe taxi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: “Người anh em, đừng có làm vậy, tôi bắt đầu sợ rồi đấy.”
Đột nhiên, cửa xe taxi có người mở ra.
Tiểu Ưng kéo Lưu Đức Trụ từ ghế lái phụ ra, sau đó còn giải thích với lái xe: “Thật xin lỗi, người bạn này của tôi, đầu óc có chút vấn đề.”
Lưu Đức Trụ nhìn Tiểu Ưng hô lên: “Ồ.

Anh là người đêm hôm đó lái xe trở tôi đến đường Hành Thự.

Tôi biết anh.”
Cậu ta cầm tay Tiểu Ưng nói: “Tôi muốn gặp ông chủ của các người, có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói cho ngài ấy biết.

Nhanh lên, chậm một phút cũng không được.

Hiện tại, tôi muốn cùng gặp ngài ấy nói chuyện.”
Tiểu Ưng ngạc nhiên: “Ông chủ của chúng tôi không có ở Lạc Thành.

Cậu nói với chúng tôi cũng được.”
….
Giờ phút ấy, một chiếc máy bay vừa hạ xuống sân bay Đại Hưng thuộc Kinh Thành.
Trong đêm tối, cả sân bay như được bao bọc bởi ánh đèn màu cam, nhìn qua đã thấy ấm áp.
Các hành khách lục tục đi chuẩn bị khi máy bay vừa hạ cánh.

Tất cả mọi người đều chú ý đến chiếc việt dã màu đen, trang bị đầy đủ.
Bên cạnh chiếc xe ấy, còn có hai người mặc vest đen giống như bảo vệ chiếc xe.
Nhìn qua có cảm giác giống như tình huống của những nhân vật lớn trong phim, trang nghiêm, thần bí.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào chiếc xe việt dã.

Ai cũng tò mò chờ xem chủ chiếc xe ấy là ai.
Nhưng, mãi cho tới khi xe bus đưa mọi người rời đi, cũng không ai biết được chủ chiếc xe ấy là người nào.
Mấy phút sau, Trịnh Viễn Đông vẫn mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn từ từ đi xuống máy bay.
Lão bình tĩnh nhìn vào chiếc xe việt dã màu đen.

Lúc này, Hà Kim Thu bước xuống, tủm tỉm cười: “Đội trưởng, ngài đến đây sao vẫn còn ngồi máy bay dân dụng.

Có điều khiến tôi ngạc nhiên khi sai người tìm hiểu, đội trưởng còn ngồi tại khoang phổ thông.

Côn Luân đã rơi vào tình trạng khó khăn như vậy rồi sao?”
Trịnh Viễn Đông bình tĩnh nhìn Hà Kim Thu: “Thép tốt phải trở thành lưỡi dao.

Côn Luân không có truyền thống phô trương, lãng phí.

Có tiền thà mua một phần bảo hiểm doanh nghiệp cho các thành viên, để đời sau không phải lo lắng gì.”
“Đội trưởng vẫn giống như trước, luôn quan tâm đến cấp dưới.” Hà Kim Thu mặc bộ đồ tây xúc động nói: “Có điều tôi vẫn tò mò, có chuyện gì khiến ngài phải đến tận Kinh Thành vậy?”
“Có chuyện quan trọng.” Trịnh Viễn Đông nói: “Người của chúng tôi phát hiện tập đoàn có hành động mới.

Không ít lữ khách thời gian chúng tôi phát hiện trước có biểu hiện khác thường.

Tại Thế Giới Bên Trong chúng tôi không tìm được bọn họ.

Hiện tại, có thể đoán được những người này đã bị tập đoàn giam lại.”
“Hai thành viên Cửu Châu cũng bị bại lộ.

Nhưng không biết Khánh thị giam họ ở đâu.” Sắc mặt Hà Kim Thu dần trở nên nghiêm túc, cẩn thận nói: “Đội trưởng lần này tới Kinh Thành, chắc là có tin tức quan trọng mà tôi không biết được đúng không?”
Trịnh Viễn Đông bình tĩnh nói: “Trước đó không lâu, người của tôi bị Lý thị bắt lại cách ly.

Cậu ta đoán được bị nhốt ở đây có thể lên tới cả trăm người.

Tôi nghi ngờ Lý thị chuẩn bị làm cái gì đó.

Không những Lý thị, Khánh thị, Trần thị đã thống nhất một kế hoạch nào đó.”
Có thể nói, kế hoạch của tập đoàn được bảo mật vô cùng tốt.

Bọn họ không nhốt đám lữ khách thời gian vào cùng nhau, để phòng trường hợp sau khi trở về bày mưu nghĩ kế tại Thế Giới Bên Ngoài.
Sự thật chứng minh, tổ chức lớn có ưu điểm của tổ chức lớn, không phải loại độc hành như Khánh Trần có thể làm được.
Có điều, tập đoàn còn chưa công bố kế hoạch loại bỏ cho đám lữ khách thời gian bị giam giữ kia.
Chỉ có loại người tương đối đặc biệt như Lý Đồng Vân, Lý Y Nặc mới có thể biết được.
Cho nên, Trịnh Viễn Đông và Hà Kim Thu còn chưa biết tập đoàn định làm gì, chỉ có thể suy đoán.
Lúc này, Trịnh Viễn Đông bỗng nhiên nói: “Người của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể lộ thân phận tổ chức tại Thế Giới Bên Ngoài.

Cậu hẳn cũng biết, tập đoàn không muốn hành động của họ bị chúng ta biết, dẫn đến bị những tổ chức bên ngoài tiến hành phản kích.

Cho nên, trước khi bọn họ khởi động kế hoạch, sẽ ra tay quét sạch đội ngũ này.

Người của tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để hi sinh rồi.”
Hà Kim Thu suy nghĩ rồi nói: “Đội trưởng cũ, nếu ngài muốn tôi cùng đi cứu bọn họ, thì tôi xin được phép từ chối.

Cái giá phải trả quá lớn, Côn Luân và Cửu Châu còn chưa có tư cách chống lại thế lực tại Thế Giới Bên Trong.

Chúng ta nhất định phải ẩn nấp chờ phải triển, đợi thời cơ hợp lý.”
“Tôi không có ý nghĩ cứu bọn họ.” Trinh Viễn Đông nghiêm túc nói.

Mặc dù ông ta đau lòng, cũng đoán được tương lai cấp dưới mình phải đối mặt với cái gì.

Nhưng lão cũng không dám có hành động nào tại Thế Giới Bên Trong.
“Đội trưởng cũ muốn làm cái gì?” Hà Kim Thu bình tĩnh lấy từ trong ngực ra đồng tiền Tiền Vàng Chân Thực, vật cấm kỵ ACE-099.
Đồng tiền vàng này di chuyển qua các khe hở giữa các đốt ngón tay, làm cho Hà Kim Thu có loại phong độ đặc biệt.
Trịnh Viễn Đông nhìn đồng tiền vàng nói: “Kim Thu, cậu chưa bao giờ tin bất kỳ người nào.

Cho nên mới phải dùng tiền vàng để phán đoán sự thật trong từng lời nói phải không?”
Hà Kim Thu cười cười: “Ông chủ Trịnh, thế giới này có người đáng tin tưởng sao?”
Trịnh Viễn Đông nói: “Không có sự tin tưởng lẫn nhau, giữa những chiến hữu, sao cả hai có thể đi xa được?”
Hà Kim Thu không muốn tranh cãi vẫn đề này: “Đầu tiên, nên nói chuyện ông chủ Trịnh muốn làm đi, nhớ phải thật lòng đấy.”
Trịnh Viễn Đông vẫn bình tĩnh nói: “Thời điểm Thế Giới Bên Trong muốn phản công, điều quan trọng nhất không phải là tính mạng của chúng ta, mà là tất cả tính mạng lữ khách thời gian.

Tôi không có ý định cứu cấp dưới của mình, thậm chí cả bản thân tôi cũng đã chuẩn bị cho cái chết.

Nhưng có một loại mà tuyệt đối không bao giờ để tập đoàn đoạt được, đó chính là thông tin hộ tịch.

Đây là thứ đồ vật nguy hiểm nhất, mất cái này đi toàn bộ thân phận lữ khách thời gian sẽ lộ ra ngoài ánh sáng.”
Có một điều quan trọng là, kho dữ liệu nằm ở tất cả mọi nơi trong cả nước.

Chỉ cần đến một đơn vị công an nào đó, mở máy tính ra và có tài khoản nội bộ là có thể tra cứu kho dữ liệu này.

Chuyện này rất dễ bị người ta lấy được.
Bọn họ cũng không có đủ người để giám sát hàng ngàn hàng vạn công an được.
Hà Kim Thu suy nghĩ rồi nói: “Nếu như ông muốn tôi phong bế toàn bộ tin tức kho dữ liệu, tiến hành cách lý vật lý, tôi làm không được.

Ông chủ Trịnh, quyền hạn của hai ta không lớn như vậy, mà chuyện này liên quan quá nhiều, xin, báo cáo, đợi phê duyệt, không có thời gian mấy tháng, làm không được.”
Trịnh Viễn Đông nói: “Tôi biết cậu đã thành lập được 12 cứ điểm dữ liệu, mấy ngày nữa là có thể thông báo quyết định thành lập group.

Gom tất cả lữ khách thời gian vào một mối, tiện cho việc quản lý.

Nhưng tôi hi vọng cậu hoãn chuyện này lại một thời gian, trước tiên dùng cứ điểm dữ liệu bảo vệ dữ liệu kho hộ tịch.

Đến lúc đó, tập đoàn muốn có được vật này phải mang theo loại thiết bị to hơn mới lấy được.”
Hà Kim Thu nhíu mày: “Ông chủ Trịnh, tôi có kế hoạch của chính mình.

Không phải ông muốn kéo dài kế hoạch của tôi, mới đi chuyến này đấy chứ?”
“Chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ, thật ra cậu vẫn hiểu được.

Tôi hi vọng cậu dựa theo tình hình chung mà làm.” Trịnh Viễn Đông nói xong bèn quay người lại bước vào sảnh chờ sân bay.
Lúc này, đồng tiền vàng trên mu bàn tay Hà Kim Thu dừng lại.
Gã nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ Trịnh đang nói lời thật lòng đấy chứ?”
Đồng tiền vàng giống như dòng suối chảy xuôi dòng, một khi nó dừng lại, lộ ra một mặt có hình bông lúa.
Đó là đối phương nói lời thật lòng.
Anh ta lấy ra một thỏi vàng để đồng tiền vàng hoà tan, sau đó nhỏ giọng nói: “Hết nợ.”
Hà Kim Thu cất Tiền Vàng Chân Thực vào, sau đó nhìn theo bóng dáng cô độc của Trịnh Viễn Đông.
Người đang dần khuất xa kia không có ai đồng hành, mà hình như chẳng cần có ai đồng hành, giống như trong lòng ông ấy luôn có một loại tín ngưỡng, chẳng quan tâm mình có cô độc hay không.
Anh ta lớn tiếng nói: “Tôi đồng ý với ông, trước tiên dùng cứ điểm dữ liệu để lưu trữ kho dữ liệu hộ tịch.”
Trinh Viễn Đông vẫy vẫy tay, ý nói mình biết rồi.

Hà Kim Thu lớn tiếng nói tiếp: “Đội trưởng cũ, đừng đợi máy bay nữa.

Máy bay tư nhân của Cửu Châu đang ở đây, tôi sai người đưa ngài trở về.

Thời gian của ngài là tài nguyên quý giá nhất.”
Lúc này, điện thoại Trịnh Viễn Đông bỗng nhiên vang lên.
Ông ta nhận điện thoại, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc giống như tin tức nhận được vô cùng quan trọng.
Sau khi cúp điện thoại, lão quay lại nói với Hà Kim Thu: “Có người nhận được tin tức rõ ràng hơn của chúng ta.

Tập đoàn đã lập ra kế hoạch loại bỏ, muốn phản công với Thế Giới Bên Ngoài.

Lần này để chống lại sự phản công của bọn họ, tôi và cậu cần phải liên thủ với nhau.

Mỗi tập đoàn đều đang bắt giữ mấy trăm lữ khách thời gian, bọn họ dự định tăng thực lực đám lữ khách thời gian này lên một cấp độ nào đó, huấn luyện bọ họ trở nên chuyên nghiệp.”
Hà Kim Thu ngạc nhiên, anh ta không ngờ có người nắm giữ tin tức, còn chi tiết hơn cả Côn Luân và Cửu Châu.
Anh ta hỏi dò: “Ông chủ Trịnh không sợ tôi lợi dụng chuyện này nhúng tay vào công việc trong nước sao?”
Trịnh Viễn Đông nhìn anh ta: “Lấy tình hình trước mặt làm trọng, đây là sứ mạng của tôi và cậu.

Còn chuyện khác, tính sau cũng không muộn.”
Hà Kim Thu mỉm cười đồng ý: “Được, tôi tưởng tượng ra cảnh cùng đội trưởng cũ kề vai sát cánh, nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy.”
Cuối cùng Hà Kim Thu chỉ có một nghi ngờ: Người cung cấp tình báo kia là ai, mà có thể đưa tin tức tỉ mỉ như vậy.

Ít ra người Cửu Châu và Côn Luân không cách nào làm được.
Bọn họ chỉ có thể suy đoán, còn người kia giống như tham gia vào kế hoạch đó.
Hà Kim Thu biết, hiện tại có một lữ khách thời gian, đang ẩn nấp trong bóng tối.

Trong trò chơi thi chạy này, đã chạy trước mọi người một bước.
Anh ta nhất định phải tìm được lữ khách thời gian này.
Hà Kim Thu như không có việc gì nhìn Trịnh Viễn Đông, có lẽ ông ấy cũng có suy nghĩ giống mình.
Mặc kệ tổ chức nào có được người siêu phàm này, sẽ chiếm được thời cơ.
Có điều, bọn họ cần khẩn trương đưa ra kế hoạch đối phó với kế hoạch loại bỏ kia.

Đếm ngược, 7 giờ sáng.
Khánh Trần còn chưa ngủ được nhiều đã phải thức dậy đến trường.

Hắn kiểm tra khu vực tìm kiếm, thấy tin tức mà Sấm Vương đưa lên, hiện giờ đã nhảy lên top 1.
Một phần ba số người bình luận đều liên quan đến việc tranh đoạt cái bóng.

Tất cả mọi người bị hấp dẫn bởi 9 con rồng chạy đua này, chuyện này giống như đấu đá tại cung đình trên các bộ phim.
Còn có người tập hợp lại những phát ngôn của lữ khách thời gian trước đó, làm ra tư hiệu của người tham gia tranh đoạt.
Khánh Trần nhìn vào những tài liệu đó, vậy mà nhiều hơn sự hiểu biết của hắn…
Ví dụ thông tin về Khánh Hoài.

Người này là con trai trưởng đời thứ ba của phòng 4, là người có khả năng trở thành cái bóng nhất trong lần này.
Khánh Văn thích xem đấu thú, ở sân đấu thú nổi tiếng nhất thành phố số 12.

Phòng tốt nhất ở đây luôn để trống cho anh ta.

Anh ta còn nuôi một con Hổ Trắng, được bắt ở trong vùng đất cấm kỵ về, hung mãnh vô cùng.
Khánh Thi là cô gái duy nhất trong cuộc tranh đoạt cái bóng lần này, rất ít xuất hiện.
Khánh Nhất là người tham gia nhỏ tuổi nhất, nghe nói còn đang học cấp 2.
Tất nhiên, đã phần là tin tức thông dụng, không quan trọng lắm.
Đây cũng chỉ là tin tức thật lâu trước đây.

Một khi tham gia cuộc tranh đoạt cái bóng, ai cũng lo lắng cho tính mạng của mình, nên lựa chọn che dấu tin tức.
Có điều, khi mọi người tìm hiểu lại tài bộ tư liệu mới phát hiện được.
Mình chỉ tổng kết ra được 8 người tham gia tranh đoạt.

Còn một người lẻ loi trong bảng thống kê không có bất kỳ tin tức nào.

Mọi người hoàn toàn không biết một chút thông tin nào cả.
Bên trong bảng thống kê, ô bên cạnh tên là những tin tức liên quan.
Chỉ có vị trí thứ 9, tên còn chưa biết, nên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Còn một phần ba số bình luận khác lại thảo luận về thân phận Sấm Vương.

Mọi người tò mò gã này là ai, mà biết được nhiều chuyện như vậy?
Một phần ba số bình luận còn lại, có phải buổi biểu diễn của thầy Uông chuẩn bị diễn ra, nên Sấm Vương tặng cho thầy ấy một tin tức có độ nặng lớn như vậy…
Nhưng vào lúc này, máy truyền tin của hắn lại rung lên.
Khánh Trần cầm lấy kiểm tra, là tin tức Lưu Đức Trụ vừa mới gửi: “Ông chủ, tôi nhận được một bức thư kỳ lạ.

Sáng sớm lúc tôi ngủ dậy, đã thấy nó ở bên cạnh gối.

Ông chủ, tôi sợ lắm.”
Chủ sở hữu tem ác quỷ bỗng nhiên xuất hiện.
“Không cần phải sợ, mục tiêu của người đó không phải là cậu.” Khánh Trần trả lời: “Nội dung bức thư là gì?”
Lưu Đức Trụ nhắn lại y nguyên nội dung vào máy truyền tin: “Tin tức cậu nắm giữ còn nhiều hơn cả tôi, tôi ngày càng hứng thú với cậu hơn rồi đó, hì hì.”
Khánh Trần nhìn tin tức này không khỏi nhíu mày.

Tin tức mà đối phương nhắc tới, rõ ràng liên quan đến kế hoạch loại bỏ.
Bởi vì tin tức gửi tới vô cùng kịp thời.
Hôm qua, hắn vừa mới báo tin này lại cho Lưu Đức Trụ, nói cậu ta phải tuyệt đối giữ bí mật, không những thế tin tức kia còn phải trực tiếp nói với người đừng đầu Côn Luân kia.
Bởi vì không một ai biết, bên trong tổ chức Côn Luân và Cửu Châu còn có nội gián của Thế Giới Bên Trong hay không? Lỡ may, thông tin Lưu Đức Trụ nhắn cho một người nào đó, lại chính là nội gián thì sao? Lúc đó tình huống sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Giống như loại bỏ người để lộ tin tức ra Thế Giới Bên Ngoài.
Cũng có thể kế hoạch loại bỏ ngày càng tỉ mỉ và khó đối phó hơn.
Hiện tại, cuộc chiến giữa hai thế giới còn đang ngấm ngầm thực hiện, cuộc chiến giữa những gián điệp, người bên cạnh mỗi bên đều có thể là nội gián.
Người nào bị lộ trước, bên ấy sẽ t
Khánh Trần không cách nào xác nhận người nắm giữ tem ác quỷ kia là ai? Nhưng qua chuyện này để lộ ra một việc rất nguy hiểm.
Côn Luân hoặc Cửu Châu không làm tốt việc giữ bí mật.
Hoặc có thể, người này đang có một con bài tẩy kinh khủng hơn những gì mình tưởng tượng.
Nói chung, trường hợp nào cũng rất nguy hiểm.
Nhưng vào lúc này, Lưu Đức Trụ lại gửi tới một tin nhắn: “Ông chủ, lại có hai phong thư xuất hiện trên đầu giường của tôi.

Một bức có nội dung: Không cần phải lo lắng bí mật bị tiết lộ.

Côn Luân và Cửu Châu có biện pháp giữ bí mật vô cùng tốt.

Nôi dung bức thư thứ hai là: Tập đoàn ở Thế Giới Bên Trong giam giữ lữ khách thời gian chẳng liên quan gì đến tôi, hay chúng ta tạo nên trò chơi, xem ai tìm được nhiều gián điệp hơn đi, hì hì.”
Khánh Trần nhìn thấy hết tin này đến tin khác đều có từ hì hì, mà đau hết cả đầu.
Sau đó hắn nghĩ tới, có lẽ đối phương là một người đàn ông, mà suốt ngày hì hì đầu lại càng đau hơn.

Có điều, qua đây nhận được tin tức tốt: Đối phương sẽ không mật báo chuyện này với Thế Giới Bên Trong.

Mà người tại Thế Giới Bên Ngoài cũng khó lòng mà biết được.
Hiện tại, Khánh Trần không biết nên vui hay buồn.
Tại sao, đối phương phải gửi đến hai bức thư cùng lúc?
Có lẽ, do tem ác quỷ chỉ gửi được số lượng từ có hạn, nên đối phương không thể gửi một bức được.
Lúc này, Lưu Đức Trụ lại nhắn tin đến: “Ông chủ, lại một bức thư khác: Có thể bảo người hầu của cậu nhỏ một giọt máu lên tem thư, rồi tiêu huỷ nó đi.

Tôi sẽ nghe được câu trả lời từ cậu.”
Khánh Trần ngạc nhiên, Lâm Tiểu Tiếu chưa từng nói Tem Ác Quỷ ACE-017 còn có thể nhận lại câu trả lời.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, vật cấm kỵ quá thần kỳ.

Ngay cả chủ sở hữu của bọn chúng cũng chưa chắc nắm giữ hết mọi công dụng, những người khác sao mà biết được.
Khánh Cần suy nghĩ rồi trả lời lại: “Hỏi xem, muốn tìm tôi làm gì?”
Lưu Đức Trụ lấy con dao gọt trái cây, rạch một đường nhỏ trên ngón tay, sau đó nhỏ vào tem thư.
Khi giọt máu chạm vào tem thư, dòng máu đó từ từ di chuyển, tạo thành một quỹ tích hình tròn quỷ dị giống như dấu bưu điện.

Bên trong dấu bưu điện hiện lên những ký tự khó hiểu.
Lưu Đức Trụ viết vào bức thứ: “Tìm tôi làm gì?”
Sau đó xuống bếp cầm vào một cái đĩa bằng inox, đặt bức thư ở trong đó đốt cháy.
Đối phương trả lời: “Đương nhiên tìm cậu, vì muốn cậu trở thành nô lệ cho tôi, hì hì.”
Khánh Trần để Lưu Đức Trụ viết vào trong thứ: “Mày không sợ kết quả trở thành nô lệ của tao sao?”
Lưu Đức Trụ bất đắc dĩ nhỏ xuống một giọt máu nữa rồi làm theo.
Đối phương trả lời: “Kết quả như vậy cũng chấp nhận được, hì hì.”
Khánh Trần ngây người ra, không hiểu người này thuộc loại người gì? Vậy mà nói làm nô lệ cho mình cũng được?
Hắn bình tĩnh lại rồi nhắn tin: “Mỗi lần sử dụng Tem Ác Quỷ chỉ có thể viết một câu.

Lần giao dịch tiếp theo với Hồ Tiểu Ngưu, cậu giữ lại một cây vàng mua chút thuốc bổ, đây là bồi thường cho cậu.”
Sau khi Lưu Đức Trụ đọc hết tin nhắn của Khánh Trần, bỗng nhiên đưa ra một lời cầu xin: “Ông chủ, chúng ta không thể nói hết ý trong một câu được, nếu cuộc trò chuyện hơi dài một chút, có lẽ tôi chịu không nổi…”
Trên đời này, chẳng có ai phục vụ không công.

Khánh Trần cũng không để Lưu Đức Trụ bỏ công sức ra mà chẳng nhận được gì.
Với lại, nếu như mình nói chuyện đền bù mà liên quan đến thuốc biến đổi gien.

Chẳng may khiến cậu ta tuyệt hậu, lương tâm của mình sẽ bứt dứt khó chịu.
Nói gì thì nói, Lưu Đức Trụ chỉ là một học sinh cấp ba, sao để cậu ta vô sinh được…
Cũng không biết có cách nào giải quyết chuyện này hay không?
Có điều, Lưu Đức Trụ còn chưa biết tin tức này, chỉ biết mình sắp có vàng nên vui mừng hớn hở: “Cám ơn ông chủ, ông chủ đức độ, ông chủ phát tài.

Vì sự nghiệp của ông chủ, Đức Trụ mất chút máu thì tính là gì?”
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: “Cậu hỏi người đó xem, chuyện ở núi Lão Quân có phải tên đó là chủ mưu hay không?”
Đối phương trả lời: Nếu như cậu nhất định phải tìm kẻ chủ mưu.

Thì đó là tôi, hì hì.”
Khánh Trần nghi ngờ, đây là câu trả lời gì vậy?
Dựa theo tính tình người này, cũng không sợ việc nhận mình đã làm chuyện xấu.

Dù sao người này cũng không biết xấu hổ và tiêu chuẩn đạo đức là gì.
Nhưng câu trả lời của người này, không phải trực tiếp chịu trách nhiệm chuyện này.
Khánh Trần nhắn lại một tin: “Cậu hỏi hắn, làm chuyện xấu như vậy không sợ mất ngủ, không sợ phải xuống địa ngục sao?”
Đối phương trả lời: “Chẳng phải chúng ta đang ở trong địa ngục sao?”
Khánh Trần còn chưa hỏi, đối phương đã gửi đến một phong thư: “Anh mày có việc cần làm, lần sau trò chuyện tiếp, hì hì.”
Khánh Trần nhẹ nhõm thở dài, cuối cùng cũng kết thúc.
Cùng loại người này ở chung, ngay cả trò chuyện bình thường cũng khiến người ta mệt mỏi.
Tự nhiên xuất hiện một lữ khách thời gian thế này, hắn cảm thấy không còn an toàn.

Đối phương giống như một ác quỷ nấp ở trong bóng tối nhìn mình chằm chằm.

Con ác quỷ này chờ một thời cơ, hút hết máu tuỷ của mình.
Cướp đi linh hồn của hắn.
Có điều, mâu thuẫn giữa hai bên, Khánh Trần chiếm chút ưu thế: Ít ra mình không phải dùng máu để trả lời.
Ở nhà Lưu Đức Trụ, cha mẹ cậu ta ngửi thấy mùi đốt giấy nên vội vàng đến xem.
Từ lúc Lưu Đức Trụ trở thành lữ khách thời gian.

Cha mẹ cậu ấy cũng bắt đầu theo dõi tin tức và biết được con trai mình khá có tiếng trong nhóm lữ khách thời gian.
Mặc dù, hai người vẫn chẳng hiểu gì về Thế Giới Bên Trong, nhưng biết con trai mình là một người tài giỏi, nên cũng thử tìm hiểu và quan tâm.
Bọn họ cũng bắt đầu trải nghiệm cuộc sống trong một cộng đồng mới.
Lúc này, cha Lưu Đức Trụ cẩn thận bước vào trong phòng.

Ông ấy thấy khắp nơi đều là khói, còn nhìn thấy Lưu Đức Trụ dùng dao cắt ngón tay của mình, và một đống tro tàn bên trong đĩa inox.
Cha Lưu Đức Trụ nhịn mãi không được vẫn phải lên tiếng hỏi: “A…!Con muốn làm phép phải không?”
Lưu Đức Trụ: “???”
Cha cậu ta vội vàng nói thêm: “Làm phép xong nhớ xuống ăn chút điểm tâm…”

Giang Tuyết đã làm xong bữa sáng, cô đeo một chiếc tạp dề màu nâu, ống tay áo được xắn lên gọn gàng.
Cô bưng mấy đĩa ăn lên bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm hát một ca khúc.
Giang Tuyết đã từng trải qua quãng thời gian khổ cực, hiện tại áp lực đã không còn, không còn gì đè nén, nên tinh thần hoàn toàn thả lỏng.
Phong cách cả người đều có sự thay đổi, giống như một viên ngọc, đã được lau sáng loáng.
Giang Tuyết nhìn thấy Khánh Trần bước ra khỏi phòng ngủ bèn nói: “Tiểu Trần, lần này cháu ở Thế Giới Bên Trong có gặp phải nguy hiểm gì không?”
“Không có.” Khánh Trần cười cười: “Cô Giang Tuyết, hôm nay nhìn thấy cô rất vui vẻ?”
“Ừ.” Giang Tuyết cười tủm tỉm nói: “Cô vừa mới mua được hai bình thuốc bôi, trị vết thương bên ngoài rất tốt.

Sau này, nếu trong huấn luyện, cháu bị thương thì cầm lấy mà dùng.

Mỗi lần xuyên qua Thế Giới Bên Trong trở về cô đều sẽ mang về cho cháu.”
Cô bé Lý Đồng Vân đứng cạnh lên tiếng: “Tối hôm qua khi mẹ em trở về, hai má phình lên giống hệt như con Hamster.”
Giang Tuyết cười cười vỗ đầu Lý Đồng Vân: “Đến ăn cơm của con đi.”
Lúc này, Giang Tuyết tiếp tục nói chuyện với Khánh Trần: “Buổi sáng lúc cô đi chợ, hình như phòng đối diện đã có người chuyển đến.

Phía trước chung cư có dựng một chiếc xe máy, chắc là của nhà này.

Cô còn tưởng nhà này một khoảng thời gian nữa mới chuyển tới chứ? Ít ra phải sửa chữa lại cái đã.”
Khánh Trần suy nghĩ: “Nếu như vội vã như vậy, không phải liên quan đến lữ khách thời gian đấy chứ? Cô Giang Tuyết, cô nhìn thấy mặt mũi chủ phòng chưa?”
Căn phòng hắn từng ở trước khi bán đã cũ nát đến không thể cũ hơn.

Sơn tường tróc gần hết, đã thế còn mốc meo, đèn phòng chẳng còn cái nào lành lặn.

Khánh Trần chán chẳng thèm sửa chữa.
Thế mà người này cũng không sửa lại gì, đã vào ở luôn.
Bọn họ cũng chả thấy bên đó phát ra âm thanh gì, chẳng lẽ tên đó ngủ luôn trên giường Khánh Trần sao?
Lúc ra khỏi cửa, Khánh Trần nhẹ nhàng đi đến chỗ đậu xe máy quan sát, nhưng cũng không thấy gì kỳ lạ.
Lúc hắn tới trường học, bỗng nhiên phát hiện trước cổng trường đậu rất nhiều xe hơi sang trọng, chiếc nào cũng có giá hơn 1 triệu, và còn đậu hết cả phần đậu xe của giáo viên.
Khánh Trần có chút khó chịu, bởi vì chẳng biết trong trường xảy ra chuyện gì.
Bên cạnh hắn đang có khá đông bạn học đứng đó chỉ trỏ: “Trường mình dạo này lắm học sinh chuyển trường thật đó.

Chúng ta từng đoán chắc chắn sẽ có học sinh chuyển trường, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.”
“Tao cũng nghe nói, phòng Suite( Phòng cao cấp ở khách sạn 4 5 sao) của Yading Peninsula Hotel đều đã được thuê hết, không những thế còn thuê hẳn một năm.”
“À mà đúng rồi, tao nghe chú nói là bọn họ đều chuyển đến lớp bên cạnh lớp 4 khối 11…”
Lạc Thành chỉ là một thành phố nhỏ loại ba.

Công ty nhà nào có khối tài sản tầm 10 triệu tệ đã nằm trong top giàu nhất rồi.
Thời điểm con cái những nhà giàu này đi học nhìn không khác gì người bình thường, ngoài việc quần áo mặc sang trọng hơn chút, giày cao cấp hơn, thuốc hút xịn hơn, thì không có gì đặc biệt.
Làm gì có chuyện xe sang xếp thành dãy thế này bao giờ?
Có bạn học bực tức nói: “Vì sao những người chuyển đến trường mình đều loại giàu có, quá phô trương.”
Khánh Trần cảm giác chuyện này cũng bình thường, chỉ có loại người chuyên môn đi nói xấu người khác mới không bình thường.

Ví dụ như công ty của người ta chẳng có sai lầm gì, mình cũng muốn đánh giá họ sai lầm.

Nhưng cuối cùng đánh giá ấy lại chẳng ai biết được, bởi vì những người ấy chết rồi.
Cho nên, bên dưới những bình luận của sản phẩm, chỉ có những lời khen ngợi.
Nếu dùng ví dụ này trong trường hợp hiện tại cũng như nhau.

Chỉ có người giàu có mới thoải mái chuyển trường.

Những gia đình bình thường, dù con cháu có trở thành lữ khách thời gian, cũng không cách nào chuyển con cháu đến bên cạnh người nổi tiếng được.
Cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy người giàu có chuyển trường.
Các học sinh lại tiếp tục cười nói rộn ràng, ầm ĩ bước vào trong trường học.
Trong đám người, giống như chỉ có mình Khánh Trần bình tĩnh bước đi.

Tựa như, chuyện trước mắt chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Thời điểm hắn bước qua hành lang chỗ cửa lớp 4, dù Khánh Trần là lữ khách thời gian trải qua rất nhiều chuyện lạ cũng phải ngây người ra.
Hắn thấy bên trong phòng, tụ tập rất nhiều học sinh, hỗn loạn vô cùng.

Mà trong đám học sinh ấy, có người mặc những loại quần áo thời thượng trông có vẻ kỳ quái, còn có người làm tóc kiểu dreadlocks.
Quan trọng nhất là, một lớp học lên tới 100 học sinh.
Những học sinh chuyển trường đi theo từng nhóm một vây quanh lại Lưu Đức Trụ.

Ai cũng tranh nhau nói ra nhu cầu của mình: “À…!đại ca, tại Thế Giới Bên Trong tôi có hai kẻ thù, anh có thể nói Lý Đông Trạch giết dùm tôi có được hay không? Tôi cho anh địa chỉ.”
“Đại ca, em muốn tìm hai lọ thuốc biến đổi gien, người kia có hàng không?”
“Đại ca, em có nhu cầu là…”
Từ trong đám người, tiếng Lưu Đức Trụ có vẻ bất lực: “Mọi người đừng có gấp, từng người một nói thôi.

Với lại, tôi cũng không phải vạn năng như tưởng tượng của các người đâu…”
Khánh Trần suy nghĩ, không hiểu lớp này có còn duy trì nổi vẻ nghiêm túc trong học tập không?
Đây không phải là lớp 4 khối 11 sao? Rõ ràng đây là một giao dịch trợ đen trong truyền thuyết mà, mà Lưu Đức Trụ chính là NPC thương nhân chợ đen rồi còn gì.
Có điều, khi hắn nghe được nhu cầu, có người muốn Lý Đông Trạch hỗ trợ giết người.

Bỗng nhiên hắn hiểu ra, tại sao có nhiều bạn học muốn chuyển trường tới đây như vậy.
Bởi vì cái chết của Vương Vân.
Chuyện Lý Đông Trạch ra tay giết Vương Vân đã lộ ra bên ngoài.

Trong con mắt người đời, điều này thể hiện ra khả năng và địa vị của Lưu Đức Trụ.
Một người con nhà giàu có cũng có thể chết tại Thế Giới Bên Trong một cách dễ dàng.
Những người bình thường nghe thôi đã sợ, nhưng những người trước mặt lại cảm thấy kích thích.
Câu chuyện ấy giống như chất kích thích adrenalin của thế giới này.
Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy Nam Canh Thần.
Thằng nhóc này lại gần hắn, thì thầm nói bằng giọng hả hê: “Anh Trần, bọn chúng đều hướng về Lưu Đức Trụ.

Nhưng sao bọn họ biết được người thật việc thật không phải lớp 4 mà đang ở lớp bên cạnh cơ chứ.”
Nam Canh Thần tỏ ra hưng phấn, kiểu như toàn bộ đều là người say chỉ có mình mình tỉnh, cảm giác khó nói nên lời.
Khánh Trần nhìn cậu ta nói: “Đừng tỏ thái độ quá đáng như vậy, rất nguy hiểm đấy.”
“Anh Trần yên tâm, tao sẽ không để lộ bí mật đâu.” Nam Canh Thần nhìn vào phòng học lớp 4, trong đầu còn suy nghĩ mình mới chính là người có được chỗ dựa kia.
Khi hai người trở về lớp học của mình.
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đang ngồi ở đó nhìn Khánh Trần cười nói: “Chào bạn học, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau hơn.”
Khánh Trần có cảm giác bất ngờ: “Hai người chẳng phải nên học ở lớp bên sao?”
Hồ Tiểu Ngưu cười cười: “Cậu cũng thấy lớp bên rơi vào tình trạng thế nào rồi đúng không? Hoàn cảnh đó quá mức nông nổi, cho nên đêm qua hai chúng tôi đã xin chuyển lớp.

Cậu cũng đoán được chúng tôi là lữ khách thời gian, bởi vì Lưu Đức Trụ mà tới.

Nhưng hiện tại, bên cạnh cậu ta có quá nhiều người, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng thà từ bỏ ý định dựa vào người khác, cố gắng tìm một lối thoát khác ở Thế Giới Bên Trong có vẻ chính xác hơn.”
Hồ Tiểu Ngưu thản nhiên nói, vô cùng thẳng thắn.
Bọn họ đã quen với Lưu Đức Trụ, cũng thành lập mối quan hệ giao dịch.

Cũng để lại ấn tượng cho người phía sau kia, điều này chứng tỏ họ có được lợi thế.
Lúc này, không phải thời điểm họ cần phải tiếp xúc với Lưu Đức Trụ nữa, mà phải tăng giá trị bản thân.

Khi ấy bản thân mới có tư cách tiếp tục giao dịch.
Hồ Tiểu Ngưu phán đoán, ông chủ phía sau kia hành động có tính toán, cẩn thận vô cùng, vừa thông minh vừa máu lạnh.
Loại người này chắc chắn không thèm để ý đám con cháu ăn chơi.
Nếu mình cùng đám nhà giàu kia ở cũng một chỗ, chỉ sợ người phía sau kia không thèm để ý đến mình.
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân sẵn sàng từ bỏ, tập bỏ thói quen xuất thân của mình.

Cùng mọi người trở thành bạn bè, hoà mình với tập thể, nhưng vẫn giữ được chính mình.
Trương Thiên Chân bỗng nhiên bổ sung thêm: “Hiện tại, lớp bên cạnh cũng quá chật…”
Nam Canh Thần ngẩn người ra.

Trong lòng cậu ta không ngừng khen hai người kia, thế mà tới gần người thật…!Giỏi.
Hai người kia tiếp tục dọn dẹp bàn mình, chính là chỗ trống khi Vương Vân và Bạch Uyển Nhi rời đi, nên chẳng cần lấy thêm bàn ghế tới.
Hàng cuối cùng gồm có 4 bàn, theo thứ tự là Nam Canh Thần, Khánh Trần, Trương Thiên Chân, Hồ Tiểu Ngưu xếp thành một hàng.
Nam Canh Thần bỗng nhiên có cảm giác: Điều này chẳng phải, mình và Khánh Trần cố định một chỗ, còn các bạn học như nước chảy vây quanh sao?
Một phút sau, chủ nhiệm Điền Hải Long bước vào lớp, đi phía sau thầy ấy còn có một cô gái dáng người cao gầy.

Hai tay cô ấy đút vào túi áo hoodie, sắc mặt bình tĩnh vô cùng.
Cô gái vẫn luôn đội chiếc mũ của áo.

Sau khi cô ấy bước vào lớp mới cởi chiếc mũ ra, để lộ mái tóc dài ngang lưng.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, nhưng sâu bên trong chứa đựng lòng hăng hái bí ẩn.
Điền Hải Long đứng tên bục giảng nói: “Các bạn, đây là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta.

Bạn học này…”
Trên bục giảng, thầy giáo bắt đầu giới thiệu, phía dưới lớp Khách Trần giữ nguyên vẻ mặt, không ngừng quan sát cô gái này.

Hắn không để ý đến những lời thầy giáo nói, bởi vì hắn từng gặp qua cô gái này.
Đây là cô gái giải quyết tên bắt cóc ở trên núi Lão Quân kia.
Trong đầu Khánh Trần bỗng nhiên hiện về ký ức trên bãi đỗ xe, tất cả mọi việc giống như cuốn băng tua chậm.
Thậm chí, trong đầu của hắn hiện giờ xuất hiện hình ảnh cô gái ấy nâng bàn tay lên, tạo thành trọng lực ép tên bắt cóc quỳ xuống.

Khi mũ đội đầu hạ xuống, vẫn vẻ mặt bình tĩnh như hiện giờ.
Nhưng mà, Khánh Trần nhìn cô gái, cô gái cũng nhìn Khánh Trần.
Ánh mắt cô gái lướt qua người Khánh Trần rồi nhìn Trương Thiên Chân.

Sau đó rất nhanh, ánh mắt ấy lại trở về trên người Khánh Trần.
Ánh mắt của cô tỏ vẻ nghi ngờ.
Cô nàng chăm chú quan sát.
Không thể nói là quan sát được.
Mà phải nói trong lòng không yên, tỉ mỉ tìm kiếm.
Mãi đến khi Điển Hải Long trên bục giảng nói: “Mời bạn học tự giới thiệu về bản thân.”
Cô bé kia vẫn nhìn Khánh Trần trả lời: “Mình tên là Ương Ương, cảm ơn.”
Khánh Trần thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, bèn quay qua hỏi: “Các người quen nhau sao?”
Trương Thiên Chân giải thích: “Gia đình chúng tôi quen biết từ lâu.

Cô ấy cũng là một nhân vật có tiếng tại Hải Thành.

Các cậu có xem qua một video…! vể một cô bé ngoại quốc tầm 10 tuổi, bắn súng di động trong rừng cây không? Thao tác gọn gàng, chuẩn chỉ, đối súng, tháo lắp đạn, mỗi phát đều trúng hồng tâm…!Thời điểm khi còn bé, chúng tôi theo cha mẹ đi săn, nhìn thấy cô ấy còn hơn hẳn cô bé trong video kia…”
Khánh Trần ngẩn người ra.

Bởi vì hắn đã xem qua video kia, không ngờ tới trong nước cũng có cô gái mạnh mẽ như vậy.
Hồ Tiểu Ngưu bổ sung thêm: “Năm 16 tuổi, Ương Ương từng điều khiển du thuyền đi ngang qua Ấn Độ Dương.

Trên biển còn gặp phải cướp biển là ngư dân các vùng biển nhỏ trộm cướp.

Cha mình có nói, khi đó cô ấy dùng một khẩu súng bắn chết ba hải tặc ở cự ly hơn 100 mét, ép đám hải tặc phải chạy trốn.”
Khánh Trần và Nam Canh Thần nhìn nhau.

Với bọn họ, hai học sinh cấp ba ở thành phố nhỏ mà nói, câu chuyện trên giống như truyện huyền huyễn.
Lúc này, Ương Ương từ trên bục giảng bước xuống.

Cô đứng trước bàn Trương Thiên Chân, im lặng nhìn cậu ta.
Một giây, hai giây, ba giây…
Trương Thiên Chân sợ hãi cầm theo sách vở đứng dậy.

Nhường vị trí của mình cho cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.