Ác Mộng Của Đêm

Chương 167: Kế Hoạch Loại Bỏ


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 167: Kế Hoạch Loại Bỏ


Sau khi tấm màn đen đếm ngược kết thúc, Khánh Trần vẫn còn đứng tại dãy cây xanh ven đường.
7 ngày trước, hắn đã báo cảnh sát Khánh Quốc Trung đánh bài ở đây, sau đó đứng đấy tận mắt nhìn cha mình bị cảnh sát giải đi.
Quy luật xuyên qua khiến người ta có cảm giác kỳ diệu vô cùng.
Giờ này, cảnh sát trên xe còn chưa lái đi.
Trong bóng đêm, Khánh Trần nhìn cảnh sát từ từ khởi động xe, sau đó dần đi xa.

Hắn thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng Khánh Quốc Trung đang ngồi trên xe, đầu cúi thấp xuống, vô cùng uể oải.
Quá kỳ diệu, cùng một sự kiện, thời gian đã đi qua vài ngày vẫn khiến con người ta có cảm giác thoải mái…
Có điều, sau lần báo án này, Khánh Trần sợ rằng lần báo án tiếp theo sẽ khá khó khăn.
Bởi vì Khánh Quốc Trung sẽ không còn dễ dàng bị tạm giam nữa, mà chuyển qua truy tố hình sự.
Lần báo án này thật ra là một việc vô cùng quan trọng: Khánh Trần đã đồng ý với cha là bán nhà không chút do dự, cho nên Khánh Quốc Trung thuận lợi sang tên đổi chủ trong vòng một ngày, rồi lấy về mấy trăm nghìn từ người mua.
Điều này có nghĩa, Khánh Quốc Trung có đầy đủ tiền trong người, để cấu thành điều luật 303, tổ chức đánh bạc.

Theo luật lệ này tiền phạt lên tới hơn 50 nghìn tệ, chuyển từ tạm giam sang quản chế tại chỗ lên tới ba năm,…
Cho nên, trong đêm sau khi đánh cho đám người kia một trận cũng không có ý định lấy hết tiền của bọn họ.

Hơn nữa, thời điểm hắn báo án có nhấn mạnh vấn đề này cho cảnh sát trực ban nghe.
Hiện tại, Khánh Trần là một lữ khách thời gian, truyền thừa tổ chức Kỵ Sĩ, sẽ không để mắt đến số tiền mấy chục vạn ấy.
Số tiền ấy để trên người Khánh Quốc Trung có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
Có điều, khi xe cảnh sát đã khuất tầm nhìn, Khánh Trần có cảm giác mình không thoái mái giống như trong tưởng tượng cho lắm.
Không phải hắn hối hận việc cảnh sát đưa Khánh Quốc Trung đi.

Mà đột nhiên, Khánh Trần có cảm giác, cuộc sống của mình không cần phải quan tâm đến loại chuyện này.
Khánh Trần đã có cuộc sống mới.
Lúc này, máy truyền tin từ trong túi hắn liên tục rung lên.

Lưu Đức Trụ liên tục nhắn tin tới: “Ông chủ, lúc nào ngài trở về?”
“Ông chủ, ngài nhanh trở về đi, về trông coi cái tên Lâm Tiểu Tiếu kia đi.

Nếu không, tôi sẽ phải chết.”
Khánh Trần nghi ngờ: “Sao Lâm Tiểu Tiếu muốn giết cậu? Lý do gì dẫn đến anh ấy muốn giết cậu?”
Lưu Đức Trụ lo lắng nhắn lại: “Mọi người đã nói phối hợp cùng với nhau diễn kịch.
Mà đêm nào anh ta cũng cho tôi vào ác mộng, nhằm báo thù riêng.”
Khánh Trần từng trải qua ác mộng, hắn biết Lưu Đức Trụ phải trải qua những gì.
Nhưng hắn không thèm để ý, mà hỏi qua chuyện khác: “Trong nhà tù có chuyện gì đặc biệt hay không? Có lữ khách thời gian mới nào không?”
Lưu Đức Trụ thành thật trả lời: “Có, mà chuyện không lớn lắm.

Sau khi ngài rời khỏi nhà tù số 18.

Trong vòng 7 ngày, có khoảng hơn 300 người từ các nhà tù khác lần lượt chuyển đến, người nào người nấy nhìn qua vô cùng hung ác.”
Khánh Trần nhíu mày: “Lâm Tiểu Tiếu có nói bọn chúng tới làm gì không?”
Lưu Đức Trụ nói: “Có nói, Lâm Tiểu Tiểu bảo, bọn chúng tới tìm cái chết.”
Khánh Trần: “…”
Có điều, Lâm Tiểu Tiếu nói như vậy, Khánh Trần đã hiểu ra một chút.
Nhất định, có nhiều thế lực nhận được tình báo Lý Thúc Đồng đã rời khỏi nhà tù 18.

Nên quyết định đưa người của mình vào đây dự định gây sự.
Mà khả năng nhằm vào vật cấm kỵ ACE-005 lên tới 90%.
“Tôi biết rồi.” Khánh Trần nói xong bèn cất máy truyền tin vào trong túi.
Hắn đã bước lên con đường của một Kỵ Sĩ, bước tiếp theo là cùng Lý Thúc Đồng trở về nhà tù số 18.
Xem ra, lần xuyên qua tiếp theo lại có chuyện lớn xảy ra.
Khánh Trần nghĩ đến hắn còn có chuyện cần làm, nên kéo mũ phía sau áo lên, sau đó lao vào trong bóng tối.

Trường học quốc tế Lạc Thành.
Nửa đêm, trong sân trường vô cùng yên tĩnh, không có xe nhỏ bán hàng rong, không có học sinh rộn ràng đi lại.
Bảo vệ là lão Tần ngồi trong phòng canh gác gật gà gật gù.
Một bóng đen nhẹ nhàng nhảy qua tường, tay chân nhanh nhạy giống như loài mèo.
Khánh Trần đi qua con đường nhỏ quen thuộc, sau đó trèo lên tầng ba khu nhà dạy học.

Thật sự, hắn dùng cả tay và chân leo từ tầng dưới cùng lên tầng cao nhất.
Tường khu nhà dạy học leo dễ hơn vách núi Thanh Sơn rất nhiều.
Hắn ngồi ở mép trên sân thượng.

Rất nhanh, cánh cửa sắt trên sân thượng vang lên tiếng kẽo kẹt, là bị người ta đẩy ra.
Nam Canh Thần gầy gò nhỏ bé đi tới.
Cánh cửa kia vốn dĩ bị khoá lại, ngăn đám yêu nhau trong trường lên đây hẹn hò.

Nhưng có người lén phá hư khoá nơi này, có điều rất ít người biết khoá nơi đây đã hư rồi.
Thật ra, hai đứa con trai còn chưa biết yêu là gì cũng lần đầu tiên bước lên nơi này…
Nam Canh Thần đi đến, vẻ mặt hơi nhăn nhó.
Khánh Trần nói: “Tắt điện thoại di động đi.”
“Hả…” Nam Canh Thần vẫn làm theo.
Khánh Trần nói tiếp: “Sau này, chuyện tại Thế Giới Bên Trong, chúng ta sẽ tìm một chỗ giống thế này, không có ai bên cạnh để trao đổi.

Cho đến khi tao có cách lấy được số liệu cứ điểm an toàn thì thôi.”
Nam Canh Thần nhìn thấy Khánh Trần ngồi ở kia cũng muốn leo lên ngồi.

Nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy độ cao thì lập tức bỏ đi ý định này.
“Khụ khụ, anh Trần.” Nam Canh Thân do dự một lúc mói nói: “Trước tiên, tao nói về sự việc của tao đi.

Đầu tiên, Lý Y Nặc đã biết thân phận lữ khách thời gian của tao…”
Khánh Trần hững hờ nói: “Trước đó mày nói cô ta không biết mà?”
Nam Canh Thần nhớ lại, trước đó Lý Y Nặc đã hỏi mình có phải là lữ khách thời gian hay không, mình toàn trả lời là không phải.
Sau đó, cô ta toàn dùng ánh mắt cưng chiều, nhìn mình như tên thiểu năng nói: “Ừ, tốt, cậu không phải.”
Lúc đó mình còn chưa nghĩ tới, bây giờ nhớ lại có chút xấu hổ…
Khánh Trần suy nghĩ rồi hỏi: “Cô ta có bảo mày hỏi tao điều gì hay không? Hoặc là có hỏi mày tên tao là gì không?”
“Không có.” Nam Canh Thần ngạc nhiên trả lời.
“Xem ra, cô ấy còn chưa biết mối quan hệ của chúng ta, cũng chưa biết tao là lữ khách thời gian.” Khánh Trần suy đoán.
Hắn vừa hỏi câu này, là lo lắng Nam Canh Thần vô tình tiết lộ cho đối phương, chẳng may lộ ra tin tức gì.
Nếu như Lý Y Nặc đoán được mối quan hệ của hắn với Nam Canh Thần, mà hắn lại là đệ tử của Lý Thúc Đồng, người kế thừa Kỵ Sĩ sau này.

Nhất định, cô ta sẽ hỏi dò Nam Canh Thần, dựa vào cậu ta biết được chút manh mối nào đó.

Ít ra cũng phải thử hỏi Nam Canh Thần.
Hiện tại, có hỏi Nam Canh Thần điều gì cũng không nên hỏi quá rõ ràng.

Mình sao mà biết được thằng nhóc này trong cơn mê sảng nào đó sẽ khai báo cho người ta điều gì.
Khánh Trần quyết định hỏi Nam Canh Thần một vài điều, sau đó tự mình suy đoán.
Khánh Trần hỏi: “Sau khi cô ta biết mày là lữ khách thời gian có phản ứng gì không?”
Nam Canh Thần nói: “Cô ấy nói tao tuyệt đối phải giữ bí mật này, không được phép để lộ ra.

Bởi vì tập đoàn đang có kế hoạch loại bỏ những kẻ ngoại lai này.”
“Kế hoạch loại bỏ?” Khánh Trần ngơ ngác nói: “Họ muốn làm gì?”
“Bởi vì lữ khách thời gian phá hư kế hoạch của những người tại Thế Giới Bên Trong.” Nam Canh Thần giải thích: “Nhất là những người đứng đầu tại Thế Giới Bên Trong.


Bọn họ đã xác định một điều, những người bị lữ khách thời gian thay thế là mối nguy hiểm của nhân loại.

Điều này chứng tỏ là lữ khách thời gian đồng nghĩa với cái chết.

Bỗng nhiên ý thức biến mất ở một nơi nào đó, nghĩ đến loại chuyện này ai cũng sợ hãi.

Anh Trần, tao có thể hiểu được bọn họ, nếu như chúng ta đặt vị trí của mình vào những người ở Thế Giới Bên Trong, đột nhiên bị người khác thay thế, nghĩ thôi…!đã cảm thấy nó chẳng tốt đẹp gì?”
Khánh Trần: “…”
“Nếu dựa theo ví dụ này.” Nam Canh Thần suy nghĩ chút rồi nói: “Tao cũng chỉ có mày là bạn duy nhất, nếu có một ngày mày đột nhiên bị người khác thay thế.

Khi đó mày sẽ không biết tao, sẽ không còn coi tao là bạn nữa, chẳng phải đáng sợ lắm sao? Tại Thế Giới Bên Trong, rất nhiều người gặp phải tình huống này.

Bạn bè hoá xa lạ, con cái bỗng nhiên biến mất, bố mẹ biến thành người khác.

Đây là sự việc chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng, người ngoài hành tinh khống chế cơ thể con người.

Tình huống của chúng ta cũng chẳng khác biệt là mấy.”
Cho nên, lữ khách thời gian và con người tại Thế Giới Bên Trong, thật ra đã trở thành kẻ địch của nhau.
Không ai đồng ý để người khác khống chế thân thể mình.
Điều này dẫn đến kế hoạch loại bỏ.
“Tao nghe Lý Y Nặc nói, hiện tại các thế lực ở Thế Giới Bên Trong đã khống chế không ít lữ khách thời gian.” Nam Canh Thần tiếp tục nói: “Cô ấy bảo, chỉ mình Lý thị đã khống chế được hơn 300 lữ khách thời gian, mà những người này chính là điểm quan trọng để kế hoạch loại bỏ ra đời.”
“Bọn chúng khống chế những lữ khách thời gian này làm gì?” Khánh Trần nhíu mày.
“Bọn chúng muốn khống chế những lữ khách thời gian này.

Sau khi bọn chúng trở về sẽ giúp họ giết tất cả những người trùng tên trùng họ với mình tại Thế Giới Bên Ngoài.” Nam Canh Thần nói.
“Đây chính là kế hoạch loại bỏ?”
Một cơn gió thổi đến, Khánh Trần có cảm giác gió cuối thu vào ban đêm khá lạnh.
Quy tắc xuyên qua của lữ khách thời gian: Trùng tên, trùng họ, dáng người khuôn mặt giống nhau, xuyên qua ở vị trí đối xứng, lúc này sẽ đạt được tư cách tham gia Open Beta.
Quy tắc này thật ra cũng không phức tạp, cho nên người tại Thế Giới Bên Trong rất dễ đoán được.
Những nhân vật lớn kia, bọn họ đã khổ sở phấn đấu cả đời người, sao có thể để một người khác hưởng thụ thành quả của mình, để người đó thay thế được?
Vì vậy, bọn họ quyết định tạo ra kế hoạch loại bỏ.

Diệt trừ tất cả những người có khả năng thay thế mình: Giết những người trùng tên, trùng họ.
Đây là phương án đơn giản nhất, hiệu quả nhất.
Chỉ cần không còn người nào tại Thế Giới Bên Ngoài có khả năng thay thế mình.

Thì người đó có thể kê cao gối để ngủ rồi.
Xuyên qua chỉ có một chiều.

Người tại Thế Giới Bên Trong rơi vào trạng thái bị động, nhưng chuyện bọn họ muốn làm, đâu nhất định phải chính bản thân làm mới được.
Những nhân vật lớn kia sau khi phát hiện ra sự việc lữ khách thời gian, đã không lựa chọn giết những người này, bởi vì họ e ngại, người thân người ấy báo thù.

Mà bọn họ lựa chọn lợi dụng việc này.
Khánh Trần hỏi: “Bọn họ dự định khi nào bắt đầu kế hoạch loại bỏ này?”
“Bọn họ chưa vội thực hiện.” Nam Canh Thần bảo: “Lý Y Nặc nói, Lý thị tính toán làm lớn.

Thậm chí bọn họ coi lữ khách thời gian là công cụ quý giá để sử dụng.

Bọn họ không chỉ lập ra kế hoạch loại bỏ, mà còn dự định dùng những công cụ này để xuyên qua.”
“Bọn họ tính gì thế này?” Khánh Trần vẫn chưa hiểu gì: “Bọn họ muốn bản thân xuyên qua?”
“Ừ.” Nam Canh Thần gật đầu: “Đây mới chỉ là suy nghĩ.

Tao nói ví dụ cho để giải thích nhá: Giống như người đứng đầu Lộc Đảo tên là Lý Bỉnh Triết.

Người này đã ở lại rất lâu bên trong một thành phố thuộc quản lý của gia tộc Lộc Đảo, thành phố đối ứng là Seoul.

Lúc này, tại Thế Giới Bên Ngoài có một người trùng tên trùng họ với lão, mặt mũi cũng giống hệt nhau.

Nhưng người này không có tại Seoul, cho nên hai người này chưa kích hoạt quy tắc xuyên qua.

Nếu như Lý thị tìm được tên Lý Bỉnh Triết còn đang ở nông thôn kia, sau đó đưa người này đến Seoul tại Thế Giới Bên Ngoài, sẽ tương ứng với Lý Bỉnh Triết tại Thế Giới Bên Trong.

Như vậy, chủ Lộc Đảo có khả năng biến thành một lữ khách thời gian.”
Khánh Trần giật mình: “Bọn chúng định làm cái gì vậy?”
“À, Lý thị, Lộc Đảo, Thần Đại có mối quan hệ không được tốt cho lắm.

Đơn giản là chán ghét lẫn nhau.

Nếu muốn ám sát Lý Bỉnh Triết tại Thế Giới Bên Trong sẽ cực kỳ khó khăn, mà rất dễ xuất hiện loại chuyện không kiểm soát được.

Nhưng nếu như Lý Bỉnh Triết bị thay thế, vậy chẳng liên quan gì đến họ cả.

Một kế hoạch thiên tài.

Lúc Lý Y Nặc kể đến chỗ này, vô cùng kích động.” Nam Canh Thần nói.
Nếu như kế hoạch loại bỏ thì Khánh Trần có thể hình dung được.

Nhưng kế hoạch chủ động xuyên qua kia, hắn chưa từng nghĩ tới.
Lòng người vô cùng khó đoán.
Bỏ ra một cái giá thấp nhất, loại bỏ một người mạnh mẽ mà mình vô cùng chán ghét?
Khánh Trần ngẩn người ra.

Hắn nhớ lại mấy cuộc chiến mình vừa trải qua, biểu hiện cực tốt cả về tính toán lẫn trí thông minh.

Nhưng nếu so sánh với những người cả đời đấu đá lẫn nhau, thì không thể bẩn thỉu như họ được.
Hắn cảm thấy mình quá may mắn bởi vì xuyên qua đến nhà tù, còn gặp được Lý Thúc Đồng.
Nếu mình xuyên qua vào thẳng nội bộ Khánh thị, có lẽ giờ này mình cũng bị khống chế rồi.
Nam Canh Thần nói thêm: “Đây chỉ là ví dụ thôi.

Chứ còn Lý Bỉnh Triết đã hơn 100 tuổi, kiếm đâu ra người như thế tại Thế Giới Bên Ngoài? Nhưng phương pháp này có thể dùng cho người khác.”
Với lại, Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, Lý Thúc Đồng và đám người Lâm Tiểu Tiếu có khả năng bị xuyên qua sao?
Đây là chuyện quan trọng?
Nếu ở bên ngoài, có một người là Lý Thúc Đồng.

Mà các thế lực tại Thế Giới Bên Trong tìm được, rồi đưa tới Lạc Thành.

Như vậy Lý Thúc Đồng có phải gặp nguy hiểm rồi hay không?
Giây phút ấy, Khánh Trần dường như muốn ngay lập tức sử dụng kế hoạch loại bỏ.

Mình thật vất vả mới kiếm được một sư phụ tốt như vậy, mà chẳng may ngài ấy bị người xuyên qua.

Hắn không muốn chuyện này xảy ra.
Nhưng có một vấn đề, nếu tại Thế Giới Bên Ngoài, có một người tên là Lý Thúc Đồng như vậy? Người này có lỗi gì đâu? Chỉ vì trùng tên trùng họ mà bị giết sao?
Hắn bỗng nhiên hỏi Nam Canh Thần: “Những lữ khách thời gian bị Lý thị khống chế, có người nào trước đây là người siêu phàm không? Người siêu phàm có thể bị thay thế không?”
“Thật ra có một người siêu phàm.” Nam Canh Thần nói: “Lý Y Nặc có phàn nàn, người siêu phàm kia có thực lực không ăn thua cho lắm…”

Khánh Trần nghe được người siêu phàm cũng bị thay thế, hàng lông mày bỗng nhiêu nhíu lại.
Điều này chứng minh, Lý Thúc Đồng cũng có khả năng bị thay thế?
Hay những bạn bè mình quen biết tại Thế Giới Bên Trong cũng có thể bị thay thế?
Hắn hỏi tiếp: “Vậy những người đó có người nào xuyên qua người tiêm thuốc biến đổi gien không?”
“Không có một người nào.” Nam Canh Thần nói: “Lý Y Nặc phàn nàn, tại sao những lữ khách thời gian này không có một người nào thay thế người đã từng tiêm thuốc biến đổi gien vậy? Cô ấy nghi ngờ, thuốc biến đổi gien tiêm vào người sẽ thay đổi kết cấu gen, cho nên đối phương không kích hoạt được quy tắc xuyên qua.”
Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lập tức hắn lại nghĩ tới chuyện khác: “Chờ đã, vậy đám người Lý thị chỉ cần tiêm vào thuốc biến đổi gien không phải là xong sao? Còn cần gì kế hoạch loại bỏ nữa?”
Nam Canh Thần nhìn Khánh Trần: “Anh Trần không biết sao? Thuốc biến đổi gien có di chứng về sau…”
“Di chứng?” Khánh Trần ngạc nhiên: “Có di chứng gì?”
“Cũng là trở thành người siêu phàm, nhưng tiêm thuốc biến đổi gien lại không giống, bởi vì một khi tiêm vào rất khó có con.” Nam Canh Thần nói: “Trong quá trình sinh dục, phôi thai rất khó thành hình.

Cho nên, tập đoàn luôn muốn tìm kiếm truyền thừa, nghĩ biện pháp cho đám con cháu trở thành người siêu phàm, mà không phải thông qua thuốc biến đổi gien để trở thành.

Giống như Lý Y Nặc sẽ có một sư phụ có nhiệm vụ dạy cô ấy tu luyện.”
Nam Canh Thần nói tiếp: “Lý Y Nặc bảo, hiện tại chỉ có thuốc biến đổi gien của Sở Tài Phán Cấm Kỵ là không bị ảnh hưởng đến đường sinh dục, nhưng thực lực tăng trưởng không ăn thua, mà trên thị trường cực kỳ khó tìm.

Với lại, trong tập đoàn vẫn lo lắng, nếu chẳng may có người bên ngoài tìm được loại thuốc biến đổi gien y hệt như vậy, cho người giống mình ở Thế Giới Bên Ngoài uống có phải vẫn kích hoạt được quy tắc xuyên qua hay không? Cho nên bọn họ quyết định dùng kế hoạch loại bỏ, vẫn có tính khả thi hơn.”
Khánh Trần ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng không biết thuốc biến đổi gien có cả di chứng này.
Con mẹ nó, gen của mình đã được cải tạo, có phải cũng không có cách nào sinh con không?
Không đúng, nếu chuyện quan trọng như vậy, Lý Thúc Đồng sẽ nói cho mình nghe.

Ngài ấy không nói.

Chứng tỏ nó không có ảnh hưởng gì quá nghiêm trọng.
Lần sau xuyên qua, mình nhất định sẽ hỏi sư phụ chuyện này…
Dù sao nó vô cùng quan trọng…
Đương nhiên, qua chuyện này hắn đạt được một tin tức tốt.

Sư phụ sẽ không bị thay thế, bởi vì một khi tăng cấp thành một Kỵ Sĩ, gen sẽ có sự thay đổi.
Chỉ có điều, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu vẫn rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Nam Canh Thần nói tiếp: “Anh Trần, mày có cách nào để ngăn cản chuyện bị thay thế này hay không? Lý Y Nặc đối xử với tao rất tốt, nếu chẳng may cô ấy bị thay thế, tao chẳng khác nào đi vào chỗ chết?”
Thật ra, không chỉ người ở Thế Giới Bên Trong mới sợ bị thay thế.
Ngay cả mình và Nam Canh Thần cũng sợ người tại Thế Giới Bên Ngoài chẳng may thay thế bạn bè tại Thế Giới Bên Trong.
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: “Thật ra tao đã nghĩ ra một cách, nhưng chờ tao kiểm chứng lại rồi nói cho mày biết sau.”
Lúc này, hắn lại nghĩ đến một chuyện nữa.
Đám người tổ chức Côn Luân có thân thể vượt xa người thường, nhất định bọn họ đã dùng thuốc biến đổi gien.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ cái di chứng này sao?
Hoặc có thể nói, bọn họ biết sẽ có di chứng, nhưng vẫn quyết định lựa chọn.
“Lý thị dự định bao giờ tiến hành kế hoạch loại bỏ?” Khánh Trần hỏi.
Nam Canh Thần nói: “Tao cũng chỉ biết Lý thị chưa vội vàng tiến hành ngay.

Bọn họ muốn chờ đám lữ khách thời gian kia mạnh thêm chút nữa, cho đến khi bọn chúng không dễ bị đánh bại mới đưa ra tính toán tiếp theo.”
Bây giờ muốn tìm ra một lữ khách thời gian không phải việc dễ.

Ai cũng học được cách ẩn giấu.

Cho nên từ khi Lý thị vạch ra kế hoạch, đã xác định rõ ràng lữ khách thời gian là một tài nguyên chiến lược vô cùng quý giá.
Bên trong tập đoàn toàn là những người hiểu biết về lợi ích.

Bọn họ biến những nhân tố bất lợi, thành những điều kiện có lợi nhất cho bản thân mình.
Nam Canh Thần nói: “Anh Trần, những gì tao biết đều nói cho mày rồi.

Còn tao và Lý Y Nặc chỉ là…!bạn bè, cho nên không cách nào biết nhiều hơn.

Nếu muốn biết nhiều hơn thì chắc chắn phải vào vòng tròn trung tâm của Lý thị mới được.

Chúng ta tại Thế Giới Bên Ngoài cũng không có loại người này.”
Nam Canh Thần không biết, nhưng Khánh Trần lại biết một người dòng chính Lý thị.
Là Lý Đồng Vân.
Có lẽ, khi trở về phải tìm cách hỏi cô bé thêm chút nữa.

Dù cho cô bé không biết cũng nên nhắc nhở cô nhớ để ý chuyện này xem sao.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là việc cô bé không được lộ thân phận lữ khách thời gian của mình.
Khánh Trần tạm thời đè những suy nghĩ này trong lòng mình xuống.

Hắn hỏi: “Mày tại vùng đất cấm kỵ sao rồi? An toàn chứ?”
Nam Canh Thần nhớ lại cảnh người chết trong quá trình thẩm vấn kia.

Cậu ta trả lời: “Hiện tại, bọn tao biết được một vài quy tắc, không được đi vệ sinh lung tung, không thể hát cùng người khác, không giết người, không được nói tục…!Anh Trần, mày nhất định biết nhiều quy tắc hơn đúng không? Có thể nói với tao được không?”
Khách Trần lắc đầu: “Không nói được, nếu đổi lại một vùng đất cấm kỵ khác tao sẽ nói cho mày biết.

Nhưng những quy tắc tại vùng đất cấm kỵ 002, tao đã thề với sư phụ phải giữ bí mật.

Có điều, sư phụ đã nói rồi, mày chỉ cần theo sát Lý Y Nặc sẽ không có chuyện gì.”
Nam Canh Thần suy nghĩ: “Anh Trần, trong vùng đất cấm kỵ ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Bọn họ nói có một người thiếu niên, chỉ dựa vào sức một mình giết một đại đội quân dã chiến.

Có điều tao cảm thấy chẳng đáng thương xót đám người ấy, bởi vì bọn họ dùng người sống để thí nghiệm quy tắc.”
“Ừ.” Khánh Trần bình tĩnh trả lời.
“Hơn nữa, bọn họ nói có một cao thủ đuổi theo thiếu niên, cũng bị giết không thể về được.”
“Ừ.”
“Còn có, thiếu niên kia ép cho Khánh Hoài phải chạy trốn.

Lý Y Nặc cũng nói, Khánh Hoài là một trong những kẻ mạnh mẽ nhất trong cuộc chiến tranh đoạt cái bóng, được nhiều người kỳ vọng, tương lai rộng mở.

Cuối cùng, lại bị thiếu niên kia chơi đùa.”
Khánh Trần cười nói: “Rốt cuộc là mày muốn hỏi cái gì?”
“Anh Trần.” Nam Canh Thần nhìn chằm chằm vào Khánh Trần hỏi: “Bọn họ nói người thiếu niên ấy là mày.

Mày mới là đệ tử của Lý Thúc Đồng.”
Khánh Trần cười cười: “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Từ khi tao biết Lý Y Nặc, cô ấy luôn nói ước mơ của mình là trở thành một Kỵ Sĩ, người cô ấy kính nể nhất là Lý Thúc Đồng.” Nam Canh Thần nói: “Rất ít người được cô ấy tôn kính như vậy, nhưng cô ấy lại xưng hô với sư phụ của mày là ngài.

Khi còn bé đã bế cô ấy, được cô ấy tôn trọng, thực lực cao nữa.

Theo tao đoán, người ấy chỉ có thể là Lý Thúc Đồng.”

“Điều này chắc chắn chưa đủ để mày suy đoán như vậy.

Bởi vì Lý Y Nặc không chỉ tôn kính mình Lý Thúc Đồng.” Khánh Trần hỏi.
Nam Canh Thần gãi đầu: “Chuyện núi Lão Quân đêm hôm trước ấy, Lưu Đức Trụ nói thuộc hạ của mình ở quanh đây.

Và anh Trần, mày đã xuất hiện giết chết toàn bộ đám bắt cóc.

Tao luôn có cảm giác, Lưu Đức Trụ là một người tham sống sợ chết, tại sao lại trở thành người bên cạnh Lý Thúc Đồng, đã thế còn có thể ra lệnh cho mày.

Tao đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như thân phận hai người trao đổi, sẽ ra một kết quả hợp lý hơn.

Tao không có manh mối hay chứng cứ nào, dù sao đó chỉ là cảm nhận của tao.”
Khánh Trần tỏ ra vui vẻ.

Hắn còn tưởng đầu óc Nam Canh Thần sẽ không nhớ đến chuyện núi Lão Quân nữa, không ngờ tên này vẫn còn nhớ ở trong lòng.
“Tao đoán đúng không anh Trần? Sư phụ của mày là Lý Thúc Đồng?” Nam Canh Thần hỏi: “Mày yên tâm, lúc trước vì muốn cứu tao mà để lộ ra chút chuyện, dù Nam Canh Thần tao có mất mạng cũng không tiết lộ thân phận của mày ra ngoài đâu.”
Trên sân thượng, vốn dĩ từng cơn từng cơn gió thổi đến không ngừng, nay bỗng nhiên dừng lại.

Thế giới đột nhiên yên lặng, như muốn nghe một câu trả lời.
“Ừ.

Sư phụ tao tên là Lý Thúc Đồng.”

Ban đêm, trên sân thượng của trường học.
Một bí mật bỗng nhiên được hé lộ.
Nam Canh Thần đột nhiên sung sướng: “Tao nói rồi, Lưu Đức Trụ là cái thá gì mà có thể chỉ huy được mày.

Mày thông minh như thế, sao có thể để loại người này chỉ huy? Với lại, người bản lĩnh như mày tại Thế Giới Bên Trong nhất định sẽ phát huy được, làm sao có thể chỉ là một người thợ săn nơi hoang dã bình thường.”
Khánh Trần quay qua nhìn đứa bạn cùng bàn của mình, nhìn cậu ta đang không ngừng khoa tay múa chân.
Nam Canh Thần vui vẻ như vậy, cũng chỉ vì đứa bạn của mình, ở tại Thế Giới Bên Trong có được tương lai vô cùng rộng mở.
Thời còn học sinh, quan hệ giữa người và người đơn giản nhất, có rất nhiều người không hiểu được việc này.

Mãi cho tới khi rời khỏi mái trường, bước chân vào xã hội bon chen mới hiểu được.

Thì ra trong quá khứ, mình đã có được tình bạn như vậy, tình bạn ấy thật đáng quý biết bao.
Bạn bè sẽ vì mình mà vui sướng, vì mình làm hết mọi việc.

Tại thời điểm ấy, cùng một chỗ nghịch ngợm, cùng một chỗ mơ ước.
Không có gì có thể tuyệt vời hơn.
“Anh Trần, mày đã trở thành Kỵ Sĩ phải không?”
“Ừ.”
“Anh Trần, vậy mà mày có thể khống chế tên binh sĩ Vương Cường kia, ép Khánh Hoài khởi động quy tắc, quá kinh khủng.

Mày làm cách nào khống chế được người ta vậy? Được rồi, được rồi không hỏi lá bài tẩy của mày, tao không hỏi, không hỏi.”
“Ừ.”
Khánh Trần ngồi ở mép sân thượng, hai tay chống về phía sau, quay lại nhìn đứa bạn cùng bàn của mình, cảm giác được gió mùa thu cũng không lạnh như vậy.
Lúc này, Nam Canh Thần hỏi: “Anh Trần, còn một việc nữa.

Sau khi bọn tao gặp được quân đội cứu viện của Liên Bang.

Thời điểm bọn họ thẩm vấn đám binh sĩ, hỏi tình hình Khánh Hoài, vào thời điểm quan trọng, Lý Y Nặc đã chuyển hướng câu chuyện qua Hỏa Đường.

Hiện tại, tất cả mọi người còn tưởng rằng Hỏa Đường làm chuyện này, không quan hệ gì với mày cả.”
Mắt Khánh Trần bỗng nhiên sáng lên.

Lúc trước, hắn vẫn còn đang lo lắng chuyện này, không nghĩ tới Lý Y Nặc đã thay mình giải quyết nỗi lo này.
Lúc ấy, tại bên cạnh cái hố, hắn cố tình để lại một chiếc Thu Diệp Đao, là muốn cho Lý Y Nặc nhìn thấy.
Nhưng khi đó hắn chỉ muốn cô ấy giúp đừng để Vương Bính Tuất đuổi theo giết mình.
Không nghĩ tới, Lý Y Nặc còn cho mình một niềm vui bất ngờ.

Người em dâu này cũng được phết.
“Này.” Khánh Trần trả lại điện thoại cho Nam Canh Thần, và dặn dò: “Nhớ kỹ, trước khi tao lấy được tin tức về số liệu cứ điểm, tuyệt đối không được trò chuyện việc liên quan đến lữ khách thời gian qua Wechat.”
Nam Canh Thần mở điện thoại ra, nhìn vào tin tức trong đó.
Dù mới trở về được mấy tiếng, song vẫn có người dùng tài khoản clone đăng tin liên quan tới Thế Giới Bên Trong.
Mình và Khánh Trần đều đang ở hoang dã, cũng nên tìm hiểu những chuyện gần đây vừa xảy ra trong Liên Bang.
Nhưng vào lúc này, Nam Canh Thần ngây người ra nói: “Anh Trần, mày nhìn xem.

Sấm Vương vừa đăng lên Sina Weibo, chuyện liên quan đến bọn mình nữa này.”
Khánh Trần nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy tiêu đề to tướng phía video Sina Weibo chính là Vùng đất cấm kỵ 002.
“Sau khi thời gian xuyên qua lần trước kết thúc, bạn Hà Tiểu Tiểu có công bố tư liệu về cuộc chiến tranh đoạt cái bóng: Người đứng đầu khả năng có thể trở thành cái bóng là Khánh Hoài, đã bị giết ở vùng đất cấm kỵ 002.

Sau khi nhiệm vụ thất bại, có ý định rời khỏi vùng đất cấm kỵ những không thể may mắn thoát chết.”
“Hiện tại, quân đội Liên Bang đã tìm được thi thể Khánh Hoài, phát hiện động mạch chủ trên cổ đã bị cắt đứt, xác định người này đã chết.

Cuộc chiến tranh đoạt cái bóng chỉ còn: 8/9 người.”
“Người giết Khánh Hoài, được đoán rằng là người con nào đó của trưởng lão Hỏa Đường.

Nên hung thủ mới có được vật cấm kỵ, thực lực mạnh mẽ, sở hữu trí thông minh hơn người.

Đối phương một mình giết gần hết một đại đội của Khánh Hoài, đánh giá nguy hiểm cực cao.”
Sấm Vương và Hà Tiểu Tiểu đã thật lâu chưa đăng một tin tức nào giật gân.

Tất cả mọi người nghĩ rằng việc tranh đoạt cái bóng còn chưa có gì nổi bật, lại bất ngờ nhận được tin tức một người đã chết.
Chuyện này nhanh chóng leo lên top đầu khu vực tìm kiếm.

Nhưng kết luận của Sấm Vương, là kết quả của việc Lý Y Nặc điều hướng câu chuyện tạo thành.
Lần này, Khánh Trần là người trải qua mọi việc, hay là nói hắn chính là nhân vật quan trọng nhất, mới biết được rõ ràng mọi chuyện.
Có điều, với Khánh Trần và Nam Canh Thần, bọn họ muốn biết rốt cuộc Sấm Vương này là ai?
Khánh Trần quay qua nhìn Nam Canh Thần: “Tao hỏi mày trả lời, tao cần phân tích xem người này là ai?”
“Ừ, mày hỏi đi.” Nam Canh Thần nói.
“Chuyện của Hỏa Đường có những ai biết được?” Khánh Trần hỏi.
“Rất ít người biết chuyện này.

Chỉ có tao, Lý Y Nặc, Thần Đại Tĩnh Thừa, Trương Dương cậu Khánh Hoài, một cấp phó họ Vương, đội trưởng tổ 7 Trương Ninh Thuận.” Nam Canh Thần nói: “Những người khác đã được đưa qua chỗ khác.”
“Khi kết quả thảo luận được đưa ra, có người đã đến thông báo cho những người khác?” Khánh Trần hỏi.
“Không có.” Nam Canh Thần nói: “Trước khi trở về, Lý Y Nặc cố tình nói tao đi vệ sinh, để tránh việc xuyên qua có gì bất thường khiến người khác nghi ngờ.

Nhưng tao có thể chắc chắn, khi mình cầm theo túi zippo, giả vờ đi vệ sinh, đám người đó không một ai rời khỏi.”
Tốt, mục tiêu đã được xác định trong những người kia.
Khánh Trần tiếp tục hỏi: “Binh lính quân đội liên bang có thông báo cho Lý Y Nặc biết nguyên nhân cái chết của Khánh Hoài không?”
“Không có.” Nam Canh Thần lắc đầu: “Binh sĩ Liên Bang đều sử dụng tai nghe.

Thời điểm nói chuyện bọn tao không nghe được gì.”
“Người bị thẩm vấn là Ninh Thuận có mang theo tai nghe không?” Khánh Trần hỏi.
“Không có.”
Khánh Trần bình tĩnh suy nghĩ: “Nguyên nhân cái chết Khánh Hoài là thật, bởi vì chính tay tao giết chết tên đó.

Theo những manh mối vừa rồi có thể suy đoán, Sấm Vương là một trong hai người, Trương Dương và tên cấp phó họ Vương kia.”
Có điều khiến hắn không ngờ được, tên Sấm Vương này chỉ vì muốn lên top tìm kiếm, đã để lộ thân phận ra cho mình biết.
Khánh Trần vẫn có điều nghi ngờ, người này chẳng lẽ chắc chắn trong số những người có mặt ở đó, không một ai là lữ khách thời gian sao?
Chỉ vì muốn lộ sự việc liên quan đến cuộc chiến tranh đoạt cái bóng, chỉ có tác dụng với những người tham gia cuộc chiến ấy.
Hoặc đối phương có chuẩn bị gì đó sao?
Chỉ cần hai tin tức trên internet nói về việc liên quan đến lữ khách thời gian đã bại lộ thân phận của mình.
Còn kém Hà Tiểu Tiểu quá xa.
Có điều cũng kỳ lạ, trước đó khá lâu Hà Tiểu Tiểu nói tạo ra một group chat an toàn, tại sao lâu như vậy còn chưa có thông báo gì?

Khánh Trần về đến nhà, mở cửa rón rén vì sợ đánh thức Giang Tuyết và Lý Đồng Vân còn đang ngủ say trong phòng.
Nhưng không ngờ, hắn vừa mở cửa ra đã thấy đồ ăn đã được đặt sẵn ở trên bàn.
Có lẽ, Giang Tuyết sau khi trở về cũng không ngủ luôn, mà đoán Khánh Trần làm xong việc còn chưa ăn cơm, cho nên hâm lại đồ ăn rồi mới đi ngủ.
Khánh Trần ngồi trên bàn ăn nhìn những đĩa đồ ăn vẫn còn đang nóng.
Ngay khi hắn còn đang cảm thấy ấm áp, cừa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra một khe hở.
Lý Đồng Vân mặc một chiếc váy ngủ, tay vẫn còn ôm một con búp bê cao bằng nửa người, rón rén bước ra khỏi phòng.

Cô bé đi đến bên cạnh Khánh Trần, vẻ mặt rất tội nghiệp nói: “Anh Khánh Trần cứu em.”
Khánh Trần không thèm nghĩ nhiều, lập tức từ chối: “Chưa làm xong bài tập đúng không? Cái này sao mà anh giúp được?”
“Không phải việc làm bài tập.” Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói: “Chuyện em là lữ khách thời gian, khả năng bị Lý thị phát hiện.”
“Lý thị phát hiện chuyện em là lữ khách thời gian?” Khánh Trần bỗng trở nên nghiêm túc, bởi vì mức độ quan trọng của sự việc.

Cô bé chắc không dám lấy chuyện này ra đùa: “Nói anh nghe xem, chuyện gì xảy ra?”
Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói: “Lần này ở Thế Giới Bên Trong, em vô tình nghe người lớn trong nhà nói chuyện.

Bọn họ đã khống chế được hơn 300 lữ khách thời gian, chuẩn bị kế hoạch loại bỏ.”
Như vậy tin tức này giống với chuyện hắn nghe được từ Nam Canh Thần.

Khánh Trần còn định nói chuyện này cho Lý Đồng Vân nghe, không ngờ cô bé đã đi trước một bước có được thông tin này.
“Chuyện kế hoạch loại bỏ, tại sao khiến thân phận em bị bại lộ?” Khánh Trần hỏi.
Lý Đồng Vân suy nghĩ rồi hỏi lại: “Anh Khánh Trần, anh không hỏi kế hoạch loại bỏ là gì? Điều này có nghĩa anh đã biết nội dung của kế hoạch này rồi đúng không?”
Khánh Trần dở khóc dở cười: “Đầu óc thông minh.”
Cô bé này chỉ dựa vào việc mình trốn tránh và lén nhìn đám người Côn Luân đã đoán được thân phận lữ khách thời gian của mình.
Hiện tại, chỉ một câu hỏi, đã suy đoán ra Khánh Trần biết được kế hoạch loại bỏ.
Khả năng suy luận logic, đoán ra từ những chi tiết nhỏ nhất, sợ rằng cả những người đang học cấp ba như Lưu Đức Trụ cũng không làm được.
Khánh Trần nói: “Anh biết kế hoạch loại bỏ, cũng biết tương đối nội dung trong đó.

Em có thể nói tiếp.”
“Vâng.” Lý Đồng Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Tạm thời Lý thị còn chưa định khởi động kế hoạch loại bỏ này.

Bởi vì nhóm lữ khách thời gian kia còn quá yếu, phần lớn đều là người bình thường.

Với lại, muốn tẩy não đám lữ khách thời gian ấy cần phải có thêm một chút thời gian nữa.

Bọn họ muốn huấn luyện nhóm này thành một tiểu đội, ít nhất phải cần mấy tháng.

Bọn họ có nói, không trải qua huấn luyện, những lữ khách thời gian ấy không đạt được sự tận tâm tận lực.

Cố gắng cưỡng ép tăng cấp độ cũng vô cùng yếu đuối, chẳng làm được gì.”
Khánh Trần gật đầu, như vậy phù hợp với chiến lược sử dụng tài nguyên.

Nếu như sử dụng đám người này một cách tuỳ tiện, hao tốn quá lớn.

Một số người Lý thị tạo ra kế hoạch khiến người ta chán ghét sẽ không thể thành công được.
“Lý thị không có dự định dùng máy móc thay thế sao? Cách này dễ thăng tiến thực lực nhất.” Khánh Trần nói.
“Không.” Lý Đồng Vân lắc đầu: “Nếu sử dụng máy móc thay thế sẽ khiến người ta chú ý.

Tại Thế Giới Bên Ngoài không cách nào thoát được sự kiểm tra, không những thế còn bị ép đăng ký thân phận, muốn đi đâu cũng bị giám sát.

Điều này không hợp với mục đích Lý thị nhắm tới.”
“Suy nghĩ vô cùng kín kẽ.” Khánh Trần xúc động nói: “Cho nên bọn họ lựa chọn sử dụng thuốc biến đổi gien?”
“Hàng năm, số lượng thuốc biến đổi gien sản xuất ra có hạn, còn phải cung cấp cho bộ đội thuộc dòng chính, cho các thành viên quan trọng.

Cho nên bọn họ dự định cho mấy chục người lữ khách thời gian tiêm vào.

Song đã có phương án, trong vòng 3 tháng tiêm hết cho tất cả lữ khách thời gian đó.” Lý Đồng Vân nói.
“Mũi tiêm đầu tiên là cấp độ F, bọn họ dự định tăng đám người kia lên cấp độ gì?” Khánh Trần hỏi.
“Tăng lên cấp D.” Lý Đồng Vân nói: “Đây là cấp bậc lính đặc chủng bên trong quân đội tại Thế Giới Bên Trong.”
“Chuyện này thật ra vẫn còn sớm.” Khánh Trần nói: “Thuốc biến đổi gien mỗi tháng có thể tiêm một mũi.

Muốn khởi động kế hoạch loại bỏ ít nhất phải ba tháng nữa.”
“Nhưng trước khi kế hoạch loại bỏ được khởi động, bọn họ sẽ thực hiện một kế hoạch nhỏ khác.” Lý Đồng Vân nói: “Lý thị phái ra một vài lữ khách thời gian, thu hoạch tất cả tài liệu hộ khẩu ở Thế Giới Bên Ngoài, dùng cái này để vạch ra kế hoạch, xác định mục tiêu cho kế hoạch loại bỏ.”
Khánh Trần nhíu mày.
Đúng vậy, muốn khởi động kế hoạch loại bỏ, phải tìm được những người cùng tên cùng họ.

Nên trước đó phải biết được có những ai cùng tên cùng họ và bọn họ đang ở đâu cái đã.
Những tin tức này, tất cả đều được lưu trữ trong kho hộ tịch.
Nếu có thể vào được kho hộ tịch ấy, kế hoạch loại bỏ sẽ có được mục tiêu vô cùng chính xác.
Mà trên đời này, người cùng họ cùng tên rất nhiều.

Ví dụ Lý thị có người tên là Lý Tường, thì phải giết cả trăm cả nghìn người mới hoàn thành được nhiệm vụ.
Nhưng đạt được tin tức trong kho dữ liệu về hộ tịch, sẽ không phải mất công như vậy, chỉ cần lấy ảnh chụp ra so sánh là được.
Khánh Trần hiểu, với kỹ thuật ở Thế Giới Bên Trong.

Những lữ khách thời gian kia, chỉ cần mang về một thiết bị nhỏ, có thể dễ dàng đột nhập vào kho dữ liệu của cảnh sát.
Không phải cấp bậc bảo mật của kho dữ liệu không cao, mà bọn họ có được trình độ khoa học vượt xa thời đại này.
“Chờ đã, đám lữ khách thời gian kia nghe lời dễ vậy sao?” Khánh Trần tò mò, nhưng rất nhanh đã tự mình trả lời được: “Haizz, chắc chắn sẽ có người chủ động phản bội, dùng cơ hội này để tăng cường sức mạnh bản thân.

Đây cũng là một loại phương pháp dựa vào.

Có điều loại phương pháp này phải đổi bằng tính mạng người vô tội.”
Lý Đồng Vân nói: “Có điều, những lữ khách thời gian kia không hiểu về hacker, cũng không biết bảo mật của kho dữ liệu vận hành thế nào.

Chỉ có cách cầm theo thiết bị của người Lý thị đưa cho, đến máy chủ của kho dữ liệu, đặt thiết bị có chứa trí tuệ thông minh để nó tự động .”
Cô bé tiếp tục nói: “Nếu như Lý thị đạt được những dữ liệu ấy.

Họ sẽ tiến hành kiểm tra toàn bộ người trong Lý thị, khi đó tên của em, tuổi tác, ảnh chụp tất cả đều có.

Lúc đó thân phận của em sẽ bị lộ.”
Khánh Trần thở dài.

Hắn không nghĩ tới, mình vừa trở về đã gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy: “Kế hoạch trộm dữ liệu hộ tịch này khi nào bắt đầu?”
“Có lẽ rất nhanh sẽ tiến hành, nhưng em không biết thời gian cụ thể.

Có thể là lần này, cũng có thể là lần sau.” Lý Đồng Vân giải thích: “Bởi vì tuổi của em quá nhỏ, thời điểm bọn họ nói chuyện sẽ không để ý sự có mặt của em.

Nhưng bởi vì vậy em không cách nào chủ động hỏi được.”
Hắn hỏi: “Hiện tại, vị trí của em tại Thế Giới Bên Trong đang ở chỗ nào?”
Lý Đồng Vân nói: “Trước khi trở về, em lấy cớ ra ngoài chơi, nên hiện tại còn đang đi dạo tại khu 1 thành phố số 18.

Nơi đó có rất đông học sinh phản đối việc du hành.

Em lúc nào cũng có thể trốn vào trong đám đông.

Nhưng bên cạnh em có hai bảo vệ, em không chắc có thể thoát khỏi bọn họ.”
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra: “Không ngờ em thông minh như vậy, vẫn biết tự cứu bản thân.

Không sao, nếu bọn họ thành công, em chỉ cần thoát khỏi bảo vệ, sau đó anh sẽ tìm người tới bảo vệ em.

Chí ít anh cũng không để em rơi vào tay đám người Lý thị.”
Nhưng trước khi dữ liệu ở kho hộ tịch bị lấy đi, việc này liên quan đến toàn bộ lữ khách thời gian tại Thế Giới Bên Ngoài.
Nếu để cho Lý thị làm được điều này, bọn họ rất nhanh sẽ đối chiếu toàn bộ con người tại Thế Giới Bên Ngoài.
“Anh Khánh Trần, phải làm sao bây giờ?” Lý Đồng Vân nhỏ giọng hỏi,
Thế Giới Bên Trong đã bắt đầu kế hoạch xâm lấn Thế Giới Bên Ngoài.

Qua sự kiện này, nơi đây chuẩn bị nghênh đón một bước chuyển hướng cực kỳ nguy hiểm.
Phản ứng của đám người tập đoàn quá nhanh.

Bọn họ dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết.

Thế Giới Bên Trong cũng không phải mặc kệ người ta thích làm gì thì làm.
Đây mới thật sự là tập đoàn.

Thời điểm bọn họ gặp nguy hiểm, sẽ mở to chiếc miệng lớn toàn máu là máu, để lộ răng nanh sắc nhọn của mình.
Khánh Trần nhìn Lý Đồng Vân nói: Chuyện này đã vượt quá tầm tay của cả anh lẫn em.

Để anh nghĩ biện pháp báo tin cho tổ chức Côn Luân biết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.