Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 170: Họ Vương Báo Thù
Trong căn phòng khách tối đen, Lộ Viễn ngồi trên ghế salon chờ đồng đội tới giúp.
Anh ta muốn mang lão Tần đi theo đúng trình tự.
Anh ta lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, chẳng biết đã quay phim từ lúc nào.
Mấy chục phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lộ Viễn đứng dậy nhìn, thì ra là Trịnh Viễn Đông tự mình đến: “Ông chủ, sao ngài lại tới đây.”
Trịnh Viễn Đông nhìn người còn đang hôn mê ở dưới đất: “Bắt tại chỗ?”
“Vâng.” Tinh thần Lộ Viễn có vẻ sa sút: “Ông chủ, thời điểm tôi vừa mới vào đội, có một lần phá án, hiện trường toàn là máu và máu.
Lão Tần ở bên trong kiểm tra thi thể, còn tôi ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo.
Sau đó, lão rót cho tôi một chén nước nóng, có kể lão cũng vừa mới vào làm, thì ra cũng giống tôi.”
Lộ Viễn nói tiếp: “Ông ấy nói, công việc của chúng ta khổ cực hơn nhiều việc, tiền lương cũng thấp, nhưng đã lựa chọn rồi cũng đừng nghĩ nhiều vậy làm gì.”
Nói thật, bản thân anh ta điều tra lần này, chưa từng nghĩ đến phải điều tra lão Tần.
Trịnh Viễn Đông nhìn anh ta: “Lão Tần vi phạm pháp luận, sẽ có luật pháp trừng trị.
Nhưng cậu và tôi có thể hiểu được, một người đối mặt với cái chết, sẽ sợ hãi.
Tôi không trách ông ấy, cậu cũng đừng trách ông ta.”
Lộ Viễn nói: “Con gái của lão ấy vẫn còn đi học, qua việc lần này chắc cũng chịu ảnh hưởng.”
Trên đời này con người không thể giống máy móc được, ai cũng có máu có thịt trên người.
Ai cũng có chuyện trong nhà, cũng vui cười giận mắng.
Người mạnh như Trịnh Viễn Đông, lòng mang ý tưởng lớn.
Cũng có lúc, ngồi ở một quán nước bên đường, vừa uống rượu vừa kể lại những chuyện năm xưa.
Loại liều mạng như Tiểu Ưng, có đôi khi mong ước được phụ nữ giàu có bao nuôi.
Mỗi người đều có cá tính riêng biệt, nhưng phía sau cá tính ấy bao giờ cũng chất chứa rất nhiều tình cảm.
Trịnh Viễn Đông nói: “Về nhà, cậu lập một cái bảng.
Nếu trong nhà có người thân bị bệnh hiểm nghèo, bệnh di truyền.
Nếu có thể, chúng ta sẽ tìm giúp mọi người tại Thế Giới Bên Trong.”
Lộ Viễn ngạc nhiên: “Ông chủ, những loại thuốc chữa trị gien di truyền, giá tại Thế Giới Bên Trong không hề rẻ.”
Trong phòng khách, Trịnh Viến Đông yên lặng nhìn lão Tần còn đang hôn mê, sau đó vỗ vỗ vai Lộ Viễn nói: “Không sao, tôi sẽ nghĩ cách lấy được.”
“Đúng rồi ông chủ.” Lộ Viễn nói: “Tôi dựa theo lời dặn của ngài, để lão truyền tin ra bên ngoài, mà không ngăn lại.”
“Ừ.” Trịnh Viễn Đông gật đầu.
“Có điều, tôi nghĩ mãi không ra.” Lộ Viễn tức giận nói: “Thật vất vả chúng ta mới có được tờ giấy xét nghiệm này, tại sao phải đưa cho người khác?”
“Bời vì tôi không muốn người khác chú ý đến cậu bé học sinh cấp ba Khánh Trần này.” Trịnh Viễn Đông trả lời.
Mặc dù lần này, Trịnh Viễn Đông không tìm được người phía sau, nhưng tìm được một người có tiềm năng như Khánh Trần, đưa cậu ta vào tổ chức cũng không phải ra về tay trắng.
Lão nói với Lộ Viễn: “Với lại, tổ tình báo, tổ điều tra hình sự, tổ chuyên gia phân tích, tổ giải mã, tất cả đều triệu hồi về.
Bảo người phụ trách đặt cho họ vé máy bay sớm nhất bay về Lạc Thành.
Tôi có cảm giác, chuyện lớn sắp xảy ra.
Tổ đặc công của cậu cũng phải cảnh giác, bắt đầu điều người vây quanh Lạc Thành đi.”
…
Thời điểm hết giờ tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp 3 là Điền Hải Long đi dạo quanh lớp một vòng.
Lão vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh Trần vẫn còn trong lớp, vẻ mặt không ngờ hiện rõ ra ngoài…
Điển Hải Long có cảm giác, khó mà gặp được Khánh Trần trong lớp tự học buổi tối, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ.
Lúc tan học, Khánh Trần đi cùng Nam Canh Thần ra ngoài.
Ở lớp bên cạnh, đám con ông cháu cha vẫn bám theo Lưu Đức Trụ.
Bọn họ muốn mời Lưu Đức Trụ đến rạp chiếu phiếu.
Còn Lưu Đức Trụ liên tục từ chối, sau đó một mình đạp xe về nhà.
Điều này khiến đám nhà giàu mất hứng, đạp mạnh chân ga ngay cửa trường học.
Từng tiếng xe sang trọng vang lên, Khánh Trần có cảm giác như đang ở trong thế giới Cyber…
Có điều, Khánh Trần có cảm giác.
Thằng nhóc Lưu Đức Trụ vội vã trở về, có phải có tin tức gì muốn nhắn cho mình không?
Có khả năng.
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần nói: “Tiếp theo mày định làm gì? Tao nhìn ra được Lý Y Nặc đối xử với mày rất tốt, sư phụ cũng nói cô ấy đối xử với mày thật lòng.”
Nam Canh Thần lắc đầu: “Cô ấy đối xử với tao rất tốt.
Nhưng tao ngày càng muốn trở thành hacker, sau đó còn giúp mày ở Thế Giới Bên Trong nữa chứ.
Ông bà ta thường nói, học nữa học mãi, tao hi vọng có thể thành người có ích, không muốn kéo lại sự phát triển của mày…!Tao cũng không thể mãi mãi dựa vào Lý Y Nặc được đúng không?”
Khánh Trần xúc động: “Thiên đường có lối mày không đi, học Hải Vô Nhai khổ cực làm thuyền để làm gì?”
Nam Canh Thần: “???”
Nhưng vào lúc này, Khánh Trần quay đầu lại vô tình phát hiện, cô gái tên Ương Ương kia đang ở phía sau bọn họ.
Hắn suy nghĩ rồi nói với Nam Canh Thần: “Tao về trước đây, mai gặp lại.”
Khánh Trần nói xong bèn hoà mình vào trong đám người.
Hắn lặng lẽ đi vào đường Hành Thự, tiến vào toà nhà số 4.
Nhưng lúc này, tiếng bước chân vẫn theo ở phía sau mình.
Khánh Trần dừng lại đoạn rẽ phía trước.
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn cô gái phía sau nói: “Vì sao đi theo tôi?”
Ương Ương dừng lại một chút rồi hỏi: “Xin hỏi, toà nhà số 12 ở đâu…”
Khánh Trần nhíu mày.
Toà nhà số 12, không phải là nơi mình đang ở sao?
Buổi sáng, Giang Tuyết có nói, căn phòng bên cạnh có gia đình mới chuyển đến, đừng nói là Ương Ương đấy nha?
Khánh Trần hỏi dò: “Chủ căn phòng 101?”
“Ừ.” Ương Ương lấy ra chìa khoá: Đêm qua vừa mới vào, nhưng không nhớ đường về.”
“Vậy cậu đi theo tôi.” Khánh Trần nói xong bèn dẫn đường đi trước.
“Cậu cũng ở đây sao?” Ương Ương tò mò hỏi.
“Ừ.” Khánh Trần nói: “Tôi ở đây nhiều năm rồi.”
“Vậy được rồi, từ nay tôi theo cậu là được.” Ương Ương nói.
Khánh Trần nghe được câu này, có cảm giác là lạ: Cái gì mà sau này theo mình là được?
Chẳng lẽ cô ta không có nhà sao?
Ban ngày, đám Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân còn khen cô gái Ương Ương này lên tận trời.
Từ nhỏ đã biết dùng súng, một mình vượt Ấn Độ Dương, tại sao còn không biết nhà mình ở đâu?
Cái này không hợp lý chút nào.
Khánh Trần cảm thấy có gì đó sai sai, nên hỏi dò lần nữa: “Cô mù đường à?”
Ương Ương im lặng một lúc rồi trả lời: “Ừ.”
Khánh Trần không khỏi bất ngờ, một cô gái thiên tài vậy mà mù đường?
Thế mà buổi sáng, hắn nghe Hồ Tiểu Ngưu nói, cô ta dùng du thuyền đi chơi, trong lúc hứng lên bèn vượt qua Ấn Độ Dương.
Cô ấy đánh lùi đám hải tặc, tiếp tục dong duổi trên biển.
Cuối dùng trôi dạt đến Pakistan.
Lúc này, Khánh Trần dựa vào manh mối này đưa ra suy đoán.
Cái gì mà bỗng dưng nổi hứng vượt qua Ấn Độ Dương…
Sợ rằng bị mù đường, lạc trên biển ấy chứ?
Sau đó chẳng hiểu tại sao viết nên một câu chuyện không tưởng?
Còn sau đó, vượt qua vùng biển âm u, an toàn dừng lại Pakistan, chắc cũng do lạc đường đây mà.
Khánh Trần cảm giác được, suy đoán của mình đáng tin hơn rất nhiều.
Tới cửa, Khánh Trần nhìn Ương Ương lấy chìa khoá mở cửa, sau đó chủ động cảm ơn.
Hắn yên lặng đứng đó, nhìn lại phòng của mình.
Đồ dùng bên trong mặc dù đã được đổi mới, nhưng tường vẫn là bức tường đó, sơn tróc gần hết.
Có lẽ, cô ấy cũng không có ý định sửa chữa.
Khánh Trần không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Cậu vừa chuyển đến đây, không cần sửa chữa lại sao?”
Ương Ương lắc đầu: “Tôi không quan tâm chuyện này, có nơi ở là được.”
“Với điều kiện nhà cậu, đến khách sạn ở không phải phù hợp với suy nghĩ hơn sao? Vì sao phải ở chỗ này?” Khánh Trần hỏi.
Ương Ương nhìn hắn trả lời: “Bởi vì khách sạn xa trường học.”
Khánh Trần đã hiểu ý của cô, bởi vì khách sạn xa hơn dễ bị lạc đường hơn.
Mà ở đây, đi bộ đến trường chỉ mất năm phút, đi nhiều lần sẽ có khả năng nhớ được.
Trước đó, hắn còn tưởng rằng người mới chuyển đến đây nhằm vào mình.
Xem ra mục đích cô ấy ở đây càng thêm đơn giản: Bởi vì gần trường học.
Đột nhiên, máy truyền tin của Khánh Trần rung lên.
Hắn chào tạm biết Ương Ương rồi trở về phòng mình.
Trên bàn đã có đồ ăn được bày sẵn.
Giang Tuyết để lại một tờ giấy nói, cô và Lý Đồng Vân phải về nhà ở.
Hai ngày này, ông bà ngoại Đồng Vân từ Trịnh Thành đến chơi, cô cần phải dọn dẹp nhà cho sạch sẽ.
Khánh Trần ngồi vào bàn ăn, lấy máy truyền tin ra.
Lưu Đức Trụ nhắn tin tới: “Ông chủ, có thư mới.
Nội dung lá thư là: Hôm nay không thể tới tìm cậu, đừng thất vọng đấy nha, hì hì.”
Hắn bỗng nhiên nhíu mày lại, chủ Tem Ác Quỷ này giống như âm hồn, mãi không tiêu tan.
Nhanh như vậy đã biết kết quả xét nghiệm máu ngày hôm nay rồi?
Sao đối phương làm được điều này?
Trong đó cũng có một tin tức tốt, là bức tường mình vẽ ra có thể mê hoặc không ít người.
Khánh Trần thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn không ngại người khác coi hắn là quân cờ, càng đánh giá thấp hắn càng tốt.
Lúc này, Lưu Đức Trụ lại gửi một tin nhắn đến: “Ông chủ, bức thư này có người gửi từ lúc chạng vạng tối.
Cha tôi đã thấy và đọc được…!Có sao không?”
Khánh Trần giật mình, thì ra đây là nguyên nhân Lưu Đức Trụ từ chối đi chơi với đám con ông cháu cha, thì ra việc bất ngờ xảy ra.
Nhìn tình hình trước mắt, tên này bị gõ cho một lần, đã tỏ ra biết điều hơn rất nhiều.
Hắn nhắn lại một tin: “Không sao, trả lời cho người kia: Ông không tìm được tôi, nhưng rất nhanh tôi sẽ tìm được ông.”
Lưu Đức Trụ nhìn tin nhắn mà ngây người ra: “Ông chủ quá giỏi.
Tôi sẽ trả lời người đó ngay.”
Trong lòng cậu ta suy nghĩ, ông chủ tìm được người này, chẳng phải mình không phải cắt tay nữa sao?
Nhưng Lưu Đức Trụ suy nghĩ tích cực quá rồi.
Thật ra, Khánh Trần chẳng có chút manh mối nào.
Hắn nghĩ đơn giản là đối phương phá mình hơi nhiều, mình doạ chút cho sướng không được à? Chẳng lẽ cứ để đối phương doạ mình mãi.
Dù sao, mình cũng không biết đối phương là ai.
Đối phương cũng không có cách nào xác định mình biết chút gì hay không?
Một câu có thể khiến đối phương lo lắng, phải vắt hết óc xem mình để lộ ra điều gì, tại sao không làm?
Lưu Đức Trụ nhắn tới tin tức: “Ông chủ, tên đó gửi tới phong thư: Ta cảm thấy tên Khánh Trần kia mạnh hơn Lưu Đức Trụ rất nhiều, không biết tên đó có đồng ý làm việc cho ta hay không? Hì hì.”
Đối phương không phản bác lại câu nói tìm ra manh mối của mình trong bức thư này, điều này chứng tỏ: Chủ của Tem Ác Quỷ không muốn tiếp tục trò chuyện thêm về vấn đề này, sợ nói nhiều sẽ dễ sai.
Có điều, đối phương nói chuyện với Khánh Trần, định cướp Khánh Trần từ Khánh Trần, thật sự là việc chấn động.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất là Lưu Đức Trụ.
Loại gửi thư làm nhục mình thế này, thật sự lần đầu cậu ta gặp phải…
Chẳng lẽ đối phương quên rằng mình là người truyền tin sao? Sao có thể so sánh như vậy trước mặt mình được chứ?
Có điều, Lưu Đức Trụ nhớ nhất cái tên Khánh Trần, chẳng lẽ là một thuộc hạ khác của ông chủ.
Cái tên này nghe có chút quen.
Có phải là người cứu mình trên núi Lão Quân kia không? Nếu như vậy, cũng tính là người một nhà, có thể đi lại gần hơn chút nữa.
Lúc này, Khánh Trần nhắn lại một tin: “Trả lời người đó: Muốn cướp được Khánh Trần, không dễ như vậy đâu.”
Nhưng mà Khánh Trần còn chưa ăn cơm, Lưu Đức Trụ đã nhắn tin tới: “Ông chủ, người này gửi thư tới: Đừng tự tin như vậy chứ, cậu hình như chưa biết tôi đã gửi thư cho Khánh Trần, thì ra thằng bé cũng không nghe lời cậu đến vậy, hì hì.”
Khánh Trần ngạc nhiên, gửi tin cho mình? Sao mình không nhìn thấy?
Con mẹ nó.
Khánh Trần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Lâm Tiểu Tiếu có nói Tem Ác Quỷ cần có địa chỉ.
Cho nên, chủ của con tem này sau khi biết tới mình, dễ dàng tìm thấy địa chỉ của mình, và gửi tới một phong thư.
Nhưng, mình chuyển nhà rồi con đâu.
Địa chỉ mà đối phương tra ra, hiện tại không phải của hắn, mà là của Ương Ương.
Vì vậy, bức thư mà người đó gửi tới, giờ này có khi đang nằm ở cạnh gối của Ương Ương.
Thậm chí, Khánh Trần có thể tưởng tượng ra được, vẻ mặt nghi ngờ của cô ấy khi nhận được bức thư này.
Hắn suy nghĩ, mình lấy lá thư ấy về thế nào đây? Làm sao giải thích với Ương Ương đây?
Cành ô liu này gây ra chuyện cũng lớn đấy…
Nhưng thời điểm Khánh Trần đang xoắn hết cả lên, bỗng có người gõ cửa.
Khánh Trần mở cửa ra nhìn, thì thấy Ương Ương đang đứng đó.
Cô gái đưa phong thư ở tay ra: “Chắc là gửi cho cậu.”
Cô nói xong lập tức đưa thư cho Khánh Trần, rồi xoay người trở về nhà mình, không một câu hỏi, thậm chí chẳng có chút nghi ngờ nào.
Điều này khiến Khánh Trần xấu hổ.
Đang lúc Ương Ương muốn đóng cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Khánh Trần: “À mà đúng rồi, cậu nhớ Vương Vân chứ?”
Khánh Trần ngạc nhiên: “Nhớ.”
“Cô ấy chết trong tay Lý Đông Trạch Hằng Xã, mà cái chết vô cùng thảm thiết.” Ương Ương nói: “Cô ấy còn có một người anh trai rất yêu thương cô ấy, cha mẹ xem cô ấy như hòn ngọc quý, cho nên họ Vương sẽ không từ bỏ ý định đâu.
Sau khi Bạch Uyển Nhi trở về Hải Thành, đổ hết tất cả mọi chuyện lên người Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.”
Khánh Trần hỏi: “Sao lại nói với mình chuyện này?”
“Họ Vương tại Thế Giới Bên Trong chả là cái gì, cho nên không cách nào tìm Lý Đông Trạch, Lý Thúc Đồng báo thù được.
Còn Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân cũng chỉ có chút trách nhiệm, bọn họ sẽ không vì chuyện này mà động vào họ Hồ và họ Trương.” Ương Ương giải thích: “Cho nên, hiện tại bọn họ chỉ có thể tìm Lưu Đức Trụ.
Cậu đừng quên, Thế Giới Bên Ngoài là sân chơi của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tới báo thù.”
Khánh Trần nhíu mày, hắn cũng đoán được họ Vương sẽ không dễ bỏ qua chuyện này, mà chắc chắn sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để báo thù.
Nhưng, hắn chưa từng nghĩ tới họ Vương là thể loại sợ mạnh bắt nạt yếu.
Có điều, sao Ương Ương lại nói với mình chuyện này?
Khánh Trần hỏi: “Vương Vân không phải là bạn của cậu sao? Tại sao cậu không muốn giúp họ Vương?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Trong nhóm bạn của tôi, không có người phản bội.”
Lúc này, Khánh Trần hỏi: “Thật ra mình rất muốn biết, cậu vì sao tới Lạc Thành? Vì sao chọn lớp 3? Mục tiêu của cậu là gì?”
“Bởi vì cậu không thẳng thắn với tôi, nên tôi sẽ không trả lời vấn đề này.” Ương Ương nói: “Đợi khi nào cậu có thể chân thành được, khi đó hãy hỏi lại.”
Cô gái nói xong bèn đóng cửa lại.
Bây giờ, Khánh Trần mới có thời gian rảnh để đọc nội dung bức thư: Thứ cậu muốn, tôi đều có được, nhưng muốn đạt được thứ gì đó, phải chấp nhận mất đi, hì hì.”
Khánh Trần thở dài, quảng cáo mà chẳng có tý hấp dẫn nào, cũng chẳng nói xem ông có cái gì?
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nước đi này trong cả ván cờ mình đang đánh với chủ nhân Tem Ác Quỷ, mình chiếm lợi thế.
Nước đi này, hắn thắng.
Phải nói rằng, bức tường lửa thứ hai Khánh Trần dựng lên rất kịp thời.
Rõ ràng, đối phương để ý đến thân phận Khánh Trần, nếu như mình không đưa rất nhiều tin tức làm đối phương u mê.
Vậy chẳng mấy chốc, đối phương sẽ dùng tất cả mọi thứ nhằm vào mình.
Mà bây giờ, mình là một quân cờ, một nhân vật râu ria.
Điều này an toàn hơn rất nhiều.
Khánh Trần không có ý định dùng thân phận Khánh Trần trả lời bất kỳ điều gì.
Dù sao muốn trả lời, phải dùng máu của mình.
Hiện tại, lấy máu từ Lưu Đức Trụ là hợp lý nhất.
Lúc này, đối phương lại gửi cho Lưu Đức Trụ một bức thư: “Tôi vô cùng tò mò, tại sao cậu lại trốn kỹ vậy được cơ chứ?”
Đây là nghi ngờ của chủ Tem Ác Quỷ.
Trịnh Viễn Đông nắm giữ nhiều manh mối, lại làm ra hành động lớn như vậy, đến cả bản thân chủ nhân Tem Ác Quỷ cũng chú ý lâu như vậy.
Nhưng không một ai tìm được người phía sau màn, chỉ bắt được hai con rối nhảy nhót trên sân khấu.
Cảm giác này, thật sự khiến người chủ nhân kia không giữ nổi bình tĩnh.
Lưu Đức Trụ hỏi: “Ông chủ, phải trả lời thế nào đây.”
Khánh Trần suy nghĩ chút rồi nhắn lại: “Hì hì.”
Ở một căn phòng nào đó trong thành phố, một người cao gầy đang ngồi trước một cái cửa sổ, nhìn bức thư trong tay chỉ có hai chữ hì hì, bèn yên lặng…
Chủ nhân Tem Ác Quỷ nhận được hai chữ hì hì, khiến cảm xúc không được ăn khớp chút nào…
Khánh Trần không tiếp tục quan tâm đến chủ nhân Tem Ác Quỷ nữa, mà bắt đầu trở lại luyện tập, sau một thời gian chưa luyện.
Theo Lý Thúc Đồng giải thích, dù hắn đã mở ra được một phần gien ẩn, nhưng thân thể vẫn chưa tăng tới cực hạn.
Nên hắn luyện tập vẫn có tác dụng rất lớn.
Mặc dù, đối với người siêu phàm, một chút thực lực tăng lên ấy chẳng đáng là gì.
Nhưng Khánh Trần vẫn luôn thích hai từ cực hạn ấy.
Mà thâm tâm của hắn luôn có niềm tin vững chắc.
Chỉ có đưa bản thân vào khuôn khổ mới là tự do lớn nhất của con người.
…
Đếm ngược: 137: 00: 00.
7 giờ sáng cuối tuần, không phải lên lớp.
Lưu Đức Trụ đã dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt.
Cha của cậu ta là Lưu Hữu Tài nhìn đứa con của mình, mà lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nếu vào thời điểm trước khi xuyên qua, vào dịp cuối tuần, Lưu Đức Trụ thường chơi đến gần sáng, hoặc cả đêm xem phim, rồi hôm sau ngủ cả ngày, không có một chút nề nếp nào.
Nhưng bây giờ đã có sự thay đổi, tối qua Lưu Đức Trụ ngủ sớm, sáng nay dậy sớm.
Giờ phút này, Lưu Hữu Tài có cảm giác: Con mình đã trưởng thành.
Ban đầu, ông ấy nghĩ xuyên qua là chuyện xấu, dẫn đến con trai mình bị bắt cóc.
Còn bây giờ, chuyện xấu bỗng nhiên biến thành chuyện tốt.
Không chỉ vì con trai nổi tiếng trong nhóm lữ khách thời gian, mà còn tập được một thói quen tốt…
Điều này khiến một người cha như Lưu Hữu Tài, muốn thúc đẩy bản thân cố gắng tìm hiểu may mắn và sự nghiệp của con trai hơn nữa.
Có điều, Lưu Hữu Tài nhìn thấy sắc mặt con trai mình có vẻ nhợt nhạt.
Trên cơ thể còn có mùi ngai ngái.
“Đức Trụ, con dậy sớm như vậy là muốn đi đâu? Cha làm cơm cho con ăn nhá? Ăn xong rồi đi.” Lưu Hữu Tài vừa buộc tạp dề vừa nói.
“Con không ăn đâu.” Lưu Đức Trụ nói: “Cha cứ làm đồ ăn đặt trên bàn cho con là được, chút về con ăn sau.”
Lưu Đức Trụ nói xong, bèn quấn khăn quàng cổ, đội một chiếc mũ, thậm chí còn đeo cả kính râm.
Chiếc kính này cậu ta mua để mình trông oách hơn.
Lưu Đức Tài nhìn đứa con của mình mà ngây người ra, toàn thân đều có phụ kiện đi kèm.
Nếu như lão gặp con mình như vậy ở bên ngoài, có lẽ không thể nào nhận ra được.
Lưu Hữu Tài do dự chút rồi hỏi: “Con làm…”
“Cha, người đừng hỏi, đây là bí mật.” Lưu Đức Trụ trả lời xong lập tức ra khỏi nhà.
Lão chờ đứa con ra khỏi nhà, rồi vội vàng tìm vợ của mình là Vương Thục Phân thì thầm nói: “Vợ, em có cảm thấy đứa con của mình có chút kỳ lạ hay không?”
Giờ phút này, Lưu Đức Trụ ở một khu vực hiến máu công cộng nào đó, cẩn thận quan sát bốn phía.
Anh ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mình luôn có cảm giác đôi yêu nhau mặc áo khoác màu đen kia đang lén lút nhìn mình.
Nhưng khi mình quay lại, bỗng thấy hai người đang cười nói trò chuyện với nhau.
Có lẽ do mình quá lo lắng.
Lưu Đức Trụ đứng quan sát một lúc, mới lặng lẽ đi tới chỗ lấy máu: “Xin chào, tôi có thể mua máu không?”
Cô y tá ngạc nhiên, đây là lần đầu cô nhìn thấy, người đến không phải để hiến máu mà để mua: “Đây là chỗ dùng cho việc hiến máu, không phải nơi bán.”
Lưu Đức Trụ suy nghĩ: “Vậy túi dùng để lưu trữ máu ấy? Các người có thể bán cho tôi vài cái không?”
Cô gái bất đắc dĩ trả lời: “Cái này cũng không bán.”
“Vậy tôi hiến máu.” Lưu Đức Trụ nói.
Cô y tá ngạc nhiên, chuyện này thì không thể cản được rồi: “Trước tiên cậu phải cho tôi kiểm tra cái đã.”
Cô nói xong, bèn kiểm tra nhóm máu, sắc tố của máu, kiểm tra viêm gan B, của Lưu Đức Trụ.
Sau đó, cô còn lấy ra thiết bị đo nhịp tim, huyết áp…
Sau khi cô xác nhận không có vấn đề gì, mới tiến hành khử khuẩn trên tay Lưu Đức Trụ, sau đó đâm kim tiêm vào.
Lưu Đức Trụ nhìn máu của mình đang chảy vào trong túi, yên lặng chờ đợi.
Trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, cặp đôi vừa rồi lén lút quan sát Lưu Đức Trụ liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ lặng lẽ tiếp cận tới khu vực hiến máu.
Bọn họ luồn tay phải vào dưới nách, phía trong áo khoác màu đen.
Nơi đang có khẩu súng đã được trang bị cả ống giảm thanh.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần.
Ngay thời điểm cô y tá rút ống tiêm ra, đã có chuyện xảy ra.
Lưu Đức Trụ giật lấy túi máu chạy, nhoáng cái đã chạy đến một nơi khá xa.
Phía bên ngoài, cặp đôi kia ngơ ngác nhìn theo.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, làm rối loạn hết kế hoạch của bọn họ.
Tiếp theo, bọn họ nhìn cô ý ta đuổi theo, nên vội vàng rút cánh tay đang cầm khẩu súng ra.
Cô y tá không cách nào đuổi kịp, chỉ đứng ngây người nhìn theo cậu bé vừa rồi.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến, tại địa điểm hiến máu nhân đạo có người ăn trộm máu.
Quan trọng là, người đó ăn trộm chính máu của mình?
Cái gì thế nhỉ?
Lúc này, cô y tá nhìn cặp đôi đang đứng gần khu vực hiến máu bèn hỏi: “Các người…!là đến hiến máu sao?”
Cặp đôi đang yêu nhìn ánh mắt nghi ngờ của đối phương bèn nói: “Vâng, chúng tôi đến hiến máu.”
“Nhanh, tranh thủ thời gian làm thôi.” Cô y tá nói.
Cặp đôi liếc mắt nhìn về phía Lưu Đức Trụ vừa chạy đi…
Đã giết người không thành, còn phải mất máu…
Nhưng bọn họ sao biết được, Lưu Đức Trụ cũng có nỗi khổ riêng của mình.
Hành động trộm máu của mình chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì cậu ta không biết cách rút máu của mình.”
Từ đêm hôm qua, anh ta bỗng phát hiện ra một vấn đề: Chủ Tem Ác Quỷ kia, và ông chủ có hiện tượng nghiện trò chuyện.
Mà hai người này nói chuyện với nhau, nhất định phải dùng máu của mình làm chất xúc tác.
Lưu Đức Trụ thử nghiệm máu lợn, máu gà, đều không thành công.
Anh ta đau khổ phát hiện, muốn trả lời bức thư này nhất định phải dùng máu người.
Nói không chừng, còn phải dùng máu người nhận thư mới kích hoạt được.
Mà dùng máu người đã đành, miệng vết thương mỗi ngày đều tự động khép lại.
Điều này có nghĩa, mỗi lần ông chủ và chủ Tem Ác Quỷ muốn nói chuyện, anh ta đều phải cứa vào da thịt của mình.
Anh ta bị ông chủ và người kia tra tấn mấy lần, bèn rút kinh nghiệm xương máu.
Quyết tâm nghĩ ra biện pháp mới, nếu như không thể nào dùng máu người khác, vậy anh ta nhất định rút một lần ra thật nhiều máu, sau đó bỏ vào tủ lạnh dùng dần.
Ít ra, dùng cách làm này mình không cần mỗi ngày phải tự tạo vết thương.
Nửa tiếng sau, anh ta cầm theo túi máu, rón rén bước vào nhà.
Nhân lúc bố mẹ còn ở trong phòng ngủ, Lưu Đức Trụ nhẹ nhàng giấu túi máu vào phía dưới cùng của tủ lạnh.
Lúc này, anh ta mới nhẹ nhõm về phòng của mình, lấy máy truyền tin nhắn tin cho Khánh Trần: “Ông chủ, hình như có người muốn giết tôi.”
Lưu Đức Trụ không biết rằng, khi cậu ta đóng cửa phòng mình lại.
Cha mẹ cậu ta âm thầm đi khỏi phòng ngủ đến chỗ tủ lạnh.
Lưu Hữu Tài nhìn túi máu con trai dấu kỹ, đứng ngây người ra đó thật lâu.
Mặt lão đau lòng nói: “Vợ, xem ra chúng ta đoán đúng rồi.”
Vương Thục Phân nhỏ giọng nói: “Có nên cất hết vật dụng sắc nhọn trong nhà đi không? Còn mua một bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát đặt trước cửa nữa?”
Lưu Đức Tài do dự chút rồi nói: “Quỷ hút máu cũng không nằm trong sự quản lý của Quan Âm Bồ Tát mà.”
Buổi trưa, Lưu Đức Trụ tỉnh dậy sau một giấc ngủ bù, bỗng nhiên cảm giác đói ùa về.
Khi cậu ta mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn, thì nhìn thấy chỗ mình dấu túi máu, vậy mà nhiều thêm hai túi nữa….