Ác Mộng Của Đêm

Chương 166: Trở Về


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 166: Trở Về


“Bảo Bảo, có phải cậu sắp trở về rồi hay không?” Lý Y Nặc nhìn Nam Canh Thần, nhỏ giọng hỏi.
Nam Canh Thần thấy không ai để ý, lén nhìn xuống cánh tay của mình, còn nửa giờ nữa: “Ừ, sắp rồi.”
“Trở về phải nhớ nghỉ ngơi cho tốt.

Mấy ngày vừa rồi, cậu cũng ngủ không được ngon.

Trở về Thế Giới Bên Ngoài sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Lý Y Nặc cẩn thận nhắc nhở: “Chúng ta không biết còn phải ở lại đây bao lâu.

Sau khi trở lại đây, nhớ kỹ để nước tiểu sạch sẽ chút, chúng ta không có túi zippo để sử dụng.

.

.”
Nam Canh Thần bó tay, việc nhỏ như vậy cũng phải nhắc nhở, cũng may không có ai nghe thấy.
Từ lúc Khánh Hoài khởi động quy tắc, đội săn thú, hai người gia tộc Thần Đại, đám binh sĩ còn lại của tổ 7, mọi người đều tập trung ở tại chỗ không dám di chuyển.
Bọn họ nhóm một đống lửa, tất cả quây quần xung quanh đống lửa.

Ai cũng không dám tự mình đi lại trong đêm tối, bởi vì sợ màn đêm trong vùng đất cấm kỵ nuốt chửng.
Hiện tại, mọi người vẫn còn sợ hãi vì những chuyện kỳ quái kia xảy ra, khiến ai nấy đều im lặng không nói gì.
Nhưng vào lúc này, từ phía bắc truyền tới tiếng bước chân dày đặc, hỗn loạn và mạnh mẽ.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Bỗng nhiên có ánh đèn pin chiếu tới.
Ánh sáng đèn pin quá mạnh, đến mức mọi người tự nhiên đưa tay lên che mắt của mình.
Trong thời gian ở trong vùng đất cấm kỵ này, thần kinh đội săn thú luôn ở trạng thái căng thẳng.

Cho nên, khi bọn họ gặp phải sự việc gì bất thường, có mấy người theo bản năng lùi lại phía sau.
Chỉ trong chớp mắt, đám binh lính lặng yên không tiếng động đã chắn phía sau bọn họ, mặt người nào cũng lạnh lùng bao vây lại toàn bộ khu vực.
Mấy chục con chó robot lao tới.
Đám người vây quanh đống lửa nhao nhao đứng lên.

Từng người từng người một không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mấy trăm binh lính Liên Bang vây quanh đoàn người.

Trong đó có một người trung niên từ từ tới gần.
Người này thậm chí còn không nhìn Lý Y Nặc, Thần Đại Tĩnh Thừa, mà quay qua hỏi đám binh lính tổ 7: “Sao các người lại ở đây? Khánh Hoài đâu?”
Đội quân Liên Bang này vốn dĩ đóng quân ở vùng gần đây, tới dã ngoại tiến hành huấn luyện, chuẩn bị chờ đến ngày hỗ trợ Khánh Hoài.
Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Lý Y Nặc, bọn họ ngay lập tức tới đây.
Dù sao đội săn thú toàn là con cháu các tập đoàn.
Nếu đoàn người này bị tiêu diệt trên hoang dã.

Không biết những truyền thông Liên Bang xuất hiện bao nhiêu nhà báo tập trung công kích chuyện này.
Nhưng lão ta không nghĩ tới, vốn dĩ đại đội dã chiến giờ này đang phải ở trong khu vực trung tâm, lại xuất hiện ở vùng bên ngoài.
Điều này chứng tỏ Khánh Hoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vương Bính Tuất đi lên trước đội hình.

Lão muốn xin đội quân Liêng Bang này dẫn Lý Y Nặc ra bên ngoài trước, không muốn tình hình trở nên phức tạp hơn.
Nhưng Lý Y Nặc ngăn lão ta lại, bởi vì cô cũng muốn biết đám người Khánh Hoài đã trải qua những chuyện gì trong vùng đất cấm kỵ này.
Hoặc là nói: Khánh Trần dùng những phương pháp nào một mình giết cả đại đội dã chiến?
“Khánh Hoài đâu?” Người trung niên tiếp tục hỏi đám binh lính tổ 7.
“Mấy tiếng trước, đội trưởng Khánh Hoài đã khởi động một quy tắc tại vùng đất cấm kỵ.

Ngài ấy không nói thêm điều gì, đã chạy thẳng về phía bắc.

Ngài ấy dự định chạy ra khỏi nơi này trước khi tất cả mọi thứ áp sát tới.” Trường Ninh Thuận tổ viên tổ 7 trả lời.
Người trung niên không nói thêm điều gì thừa thãi nữa.

Lão quay qua ra lệnh cho cấp phó của mình: “Tiến về phía bắc tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lúc này, người trung niên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Lão không biết khi mình trở về Liên Bang phải trả lời mẹ Khánh Hoài thế nào đây!
Đây chính là người có hi vọng nhất của phòng 4 Khánh thị.
Lão nhìn tổ 7, chuyện này nhất định phải có đáp án.
“Cậu mới vừa nói Khánh Hoài khởi động quy tắc?” Người trung niên cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng Khánh Hoài biết nhiều quy tắc hơn đám binh lính.

Mà binh lính không có việc gì, Khánh Hoài lại xảy ra chuyện?
Ninh Thuận giải thích: “Có một binh sĩ giống như có ma nhập vào, đột nhiên muốn giết đội trưởng Khánh Hoài.

Đội trưởng Khánh Hoài dùng dao ép người đó lùi lại, nhưng người này nhất định phải lao vào con dao, dẫn đến đội trưởng khởi động quy tắc.”
Anh ta nói đến đoạn này, tất cả người ở đây nhớ lại vẫn còn rùng mình.
Bọn họ không biết tác dụng của vật cấm kỵ ACE-019, mà chỉ nhìn thấy hành động kỳ lạ của Vương Cường, hơn nữa trước khi chết người này còn nở nụ cười đáng sợ kia nữa, dùng từ ma nhập quá chuẩn xác.
Trung niên quan sát vẻ mặt của đám người xung quanh, lạnh nhạt nói: “Cái gì mà ma nhập, rõ ràng có người biết quy tắc, khống chế hoặc làm giao dịch gì với tên binh sĩ ấy rồi.”
“Vì sao các người sớm như vậy đã trên đường trở ra? Báo lại mọi việc cho tôi nghe.” Người trung niên ra lệnh.
Ninh Thuận sợ hãi nói: “Lãnh đạo, nếu nói ở chỗ này, chẳng may khởi động quy tắc nào đó.

.

.”
Người trung niên cười nhạt nói: “Không nói, cậu sẽ chết ngay bây giờ.”
Ninh Thuận trả lời: “Bởi vì không tìm thấy người hoang dã, cho nên đội trưởng Khánh Hoài sai bọn tôi bắt một nhà nông dân ở cơ sở sản xuất 981, dẫn bọn họ tới đây thí nghiệm quy tắc.

Ngay sau đó, một thiếu niên xuất hiện, người này lợi dụng quy tắc, trong giây lát đã giết chết hai tổ đội của chúng tôi.

Tiếp đó, đội trưởng Khánh Hoài quyết định trước tiên phải giết được người này.


Nhưng ngay sau đó, một đại đội hầu như bị giết toàn bộ, chỉ có thể bỏ nhiệm vụ này chạy trốn ra ngoài.”
Ninh Thuận sợ khởi động quy tắc nên không dám kể quá tỉ mỉ.
Lúc này, bên cạnh người trung niên, có một sĩ quan cấp đội trưởng nhíu mày lại mắng: “Con mẹ nó, thả rắm cái gì vậy? Một người có thể giết hơn 100 người đội quân dã chiến?”
Đội trưởng người làm tốt lắm.
Quy tắc: Không được nói tục.
Mọi người nhìn thấy mặt tên đội trưởng kia dần chuyển sang màu đen, chắc chắn bị một con côn trùng nào đó cắn chết.
Người trung niên nhìn thi thể nói: “Đã nói từ trước rồi.

.

.

kéo tên phế vật này ra ngoài cho tôi.”
Tổ viên tổ 7 Ninh Thuận lên tiếng cầu xin: “Lãnh đạo, chiến hữu của chúng tôi cũng bị quy tắc giết chết.

Thiếu niên kia có thể ép mọi người phát động quy tắc.”
“Tào Nguy đâu?” Người trung niên bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, lên tiếng gọi người: “Vì sao không thấy Tào Nguy?”
Ninh Thuận nói: “Sau khi đội trưởng Tào Nguy đuổi theo người thanh niên kia thì không có trở về nữa.

Đội trưởng Khánh Hoài nói.

.

.

ngài ấy chắc chắn đã chết rồi.”
Người trung niên dừng lại vài giây rồi nói: “Cậu đang nói linh tinh cái gì đấy? Tào Nguy là cao thủ cấp C, đã thế lại dùng thuốc biến đổi gien cường hoá các giác quan.

Cậu nói anh ta đuổi giết một người bình thường mà có thể chết sao?”
Người trung niên quá rõ Tào Nguy là loại người gì.

Bởi vì vị trí tiểu đoàn trưởng này của lão vốn của Tào Nguy.
Là một người tài hiếm có trong quân đội.
Lão định hỏi xem Tào Nguy thế nào? Mà nhận được tin đối phương đã chết rồi?
Ninh Thuận nói: “Tiểu đoàn trưởng, ngài có thể sử dụng phương pháp cách ly từng người bọn tôi để thẩm vấn.

Những lời tôi nói với ngài hoàn toàn là sự thật, nếu có nửa lời sai, ngài có thể đưa chúng tôi ra toà án quân sự.”
Thật ra, trong đám người ở nơi này, Lý Y Nặc đã biết người thiếu niên kia chắc chắn là Khánh Trần.
Nam Canh Thần ở bên cạnh cô cũng không lộ điều gì, chỉ thấy cậu ta ngẩn người ra.

Trong lòng thằng nhóc này đang trào phúng: Với trí thông minh của anh Trần, đùa chết bọn mày cũng có gì mà lạ.
Trong đội ngũ săn thú vẫn chưa có ai biết xảy ra chuyện gì.

Thì gia tộc Thần Đại, lại hiểu được chuyện diễn ra như thế nào.
Trước đó, Khánh Hoài có nói: Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ từ sớm nên muốn trở về.
Mọi người vẫn còn nghi ngờ.

Không ai có thể ngờ được, một thiếu niên truy sát cả một đội quân, khiến đội quân phải trốn trở về.
Nếu so sánh về số lượng, đó là điều không tưởng.

Một bên là đội quân dã chiến, bên còn lại chỉ có một mình thiếu niên.
Loại sự thật này quá mức hoang đường.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghe thấy có một người như vậy.
Lông mày trung niên nhíu lại, tiếp tục hỏi: “Nói cụ thể quá trình.”
“Người này dẫn chúng ta đến một lùm cây quỷ dị.

Người đó có thể đi qua, chúng tôi đi qua bị cắt thành từng mảnh.

.

.”
“Chúng tôi vây lại, ép người này phải vào bãi mìn đã được bố trí sẵn.

Nhưng người này giống như có máy dò mìn, né tránh chính xác toàn bộ mìn chôn ở đó.

.

.”
“Thiếu niên đó hát một bài hát, giết đại đội chúng tôi chỉ còn một tổ duy nhất.

.

.” Ninh Thuận kể lại.
“Hát một bài hát? Giết mấy chục người các cậu?” Người trung niên ngây người ra.
“Vâng.” Ninh Thuật gật đầu.

Cậu ta rất sợ quy tắc, nên vô cùng kiệm lời, sợ chẳng may khởi động quy tắc.
Người trung niên nhíu mày, lão cũng chưa từng nghe nói hát một bài có thể khởi động quy tắc giết người: “Hát bài gì? Chuyện này có thể sao?”
Ninh Thuận vội vàng trả lời: “Báo cáo tiểu đoàn trưởng, chuyện này giải thích thế này, không phải bài hát có thể giết người, mà là.

.

.”
“Vậy cậu hát cho tôi xem nào?” Người trung niên nói.
Ninh Thuận hát: “Dưới gầm cầu, có một đàn vịt bơi qua.


.

.”
Có một tên con cháu tập đoàn bị những lời này chọc cười: “Bài hát này tôi cũng biết, mau tới mau tới đếm nào, bai bốn sáu bảy tám.

.

.”
Con cháu tập đoàn, giỏi.
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn.

Hầu như tất cả mọi người đã hiểu được quy tắc này là gì.

Bọn chúng muốn nói, nhưng không ai dám nói.
Lý Y Nặc có vẻ tức giận, kiểu thẩm vấn này thực sự tốn người.
Cô nói với người trung niên: “Để mọi người ra chỗ khác đi, mấy người chúng ta ở lại là được rồi.”
Người trung niên gật đầu: “Tiểu thư Y Nặc, Thần Đại Tĩnh Thừa tiên sinh ở lại.

Những người còn lại đi ra chỗ khác.

Tiểu đoàn phó Vương, cậu cũng ở lại.

Ninh Thuận, nói tiếp đi.”
Nam Canh Thần định rời đi, thì bị Lý Y Nặc kéo lại.

Cô nói với người trung niên: “Đây là người của tôi, không cần phải đi.”
Người trung niên do dự chút sau đó nói: “Được.”
Ninh Thuận nói tiếp: “Tiểu đoàn trưởng, thiếu niên này kỳ lạ vô cùng.

Người này dường như biết tất cả quy tắc tại vùng đất cấm kỵ 002 này.

Mà địa hình cũng rất quen thuộc, giống như nhà mình vậy.

Bọn tôi thử săn bắt người này, nhưng hắn luôn tìm được chỗ thoát.

Đối phương chạy ở trong này như chạy trên đất bằng.

.

.”
“Người hoang dã?” Người trung niên hỏi.
Chỉ có người hoang dã mới có thể chạy trên đường đồi núi như chạy trên đất bằng, bởi vì ngay từ bé bọn họ đã sống trong môi trường như vậy.
Ninh Thuận suy nghĩ rồi thành thật trả lời: “Tiểu đoàn trưởng, chúng tôi không có cách nào xác nhận được người đó có phải người hoang dã hay không, nhưng quần áo.

.

.

không giống như người Liên Bang.”
Lúc đó, Khánh Trần mặc trên người bộ quần áo đã đổi từ Tần Đồng, nên có vẻ không giống người Liên Bang.
“Chở đã, trên người này có máy móc thay thế không?” Người trung niên hỏi.
“Không có.” Ninh Thuận trả lời: “Tổ 7 chưa từng đối mặt trực tiếp với người này.

Nhưng những tổ khác nếu nhìn thấy trên người hắn có máy móc thay thế, nhất định sẽ báo cáo ngay.

Bởi vì đây là tin tức tình báo quan trong.”
Hiện tại, người trung niên nghiêng về suy đoán đây là người hoang dã hơn.
Nhưng vào lúc này, Lý Y Nặc giống như vô tình nói: “Nói tới người hoang dã, tôi bỗng nhiên nhớ đến một việc.

Trước khi chúng tôi tiến vào vùng đất cấm kỵ, đã bị người hoang dã gắt gao truy đuổi.

Đám người hoang dã này không phải bình thường, mà có cả người Hoả Đường trong đó.”
“Hoả Đường.” Người trung niên ngây người ra.

Quân đội Liên Bang cũng không sợ Hoả Đường.

Mà đám người này gặp quân đội chính quy toàn tìm cách chạy trốn.
Nhưng có điều tại sao bọn họ xuất hiện ở đây?
Người này nhìn Thần Đại Chức và Thần Đại Tĩnh Thừa.

Hai người đó lần lượt gật đầu xác nhận.
Lý Y Nặc nói tiếp: “Hoả Đường tiêu diệt toàn bộ đội xe gia tộc Thần Đại, ép bọn tôi phải vào vùng đất cấm kỵ.

Tôi nghi ngờ, trong đội quân đó có trưởng lão dẫn đầu.

Vì vậy mới có thể tiêu diệt đội xe gia tộc Thần Đại một cách dễ dàng như vậy.
Sắc mặt Thần Đại Tĩnh Thừa bỗng nhiên đen thui.
Lý Y Nặc đâu thèm để ý: “Các người có lẽ nhận được tín hiệu cầu cứu của tôi nên mới tới.

Lúc đó, tôi đã giải thích, vì bị người hoang dã đuổi theo.

Nhưng có một việc kỳ lạ, đám người Hoả Đường đuổi theo chúng tôi tới đây, sau đó không đuổi theo nữa, mà biến mất ngay sau đó.


Tôi nghi ngờ bọn chúng đã tiến vào trung tâm vùng đất cấm kỵ.”
Người trung niên ngẩn người ra.

Lão ta biết phòng lớn Khánh thị có qua lại với Hoả Đường.

.

.
Có một số việc không nghĩ đến thì thôi, một khi đã nghĩ tới phát sinh ra càng nhiều chuyện.
Cuộc tranh đoạt cái bóng, phòng lớn, Hoả Đường, người thiếu niên giống dân hoang dã.
Người trung niên có cảm giác mình đã rất gần với sự thật.
Giờ phút này, Lý Y Nặc lại không nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
Bởi vì, mình đang làm vai trò nội ứng, chắc cũng ổn rồi chứ nhỉ.

.

.
Lúc này, người trung niên nghi ngờ hỏi: “Tôi nhớ các người đưa tin cầu cứu, bảo có nhiều người Hoả Đường tới lắm mà? Sao có một mình thiếu niên kia ra tay?”
Lúc này, Thần Đại Tĩnh Thừa đột nhiên chen vào: “Ngài không biết nghi thức lễ cắt sừng của Hoả Đường sao?”
Trong lòng Lý Y Nặc không khỏi giật mình.

Giây phút ấy, cô có cảm giác như Thần Đại Tĩnh Thừa là nội ứng giống mình, bởi vì nhát chém ấy quá đúng lúc.
Cái gì gọi là lễ cắt sừng của Hoả Đường.

Đó chính là người trẻ tuổi ưu tú nhất của vùng núi tuyết ấy trưởng thành.

Nhất định người đó phải tự mình săn giết loài bò Tây Tạng hung dữ.
Sau khi giết chết bò Tây Tạng, rồi cắt cái đầu của nó cõng về Hoả Đường.

Sừng bò to lớn treo ở trong nhà của mình, biểu trưng cho sự dũng cảm.
Có điều, đây là tập quán vào những năm trước kỷ nguyên mới.

Về sau, bắt đầu xuất hiện vùng đất cấm kỵ, hoang dã và Liên Bang đối đầu nhau, lễ cắt sừng có thể giết mãnh thú, cũng có thể giết cao thủ Liên Bang để hoàn thành nhiệm vụ.
Người nào hoàn thành lễ cắt sừng, mới có tư cách trở thành một dũng sĩ của Hoà Đường.

Tự mình dẫn đầu đội ngũ đi săn.
Còn những người không cách nào hoàn thành lễ cắt sừng, chỉ có thể cam chịu trở thành thuộc hạ của người hoàn thành.
Cho nên, việc giết Khánh Hoài, có phải do con cái một vị trưởng lão nào đó, muốn hoàn thành lễ cắt sừng hay không?
Giờ phút này, mọi đầu mối đều nhằm vào Hoả Đường cùng nội bộ Khánh thị tham gia cuộc tranh đoạt cái bóng.
Việc này có lẽ dẫn đến cuộc chiến giữa phòng lớn và phòng 4.

.

.
Người trung niên yên lặng suy nghĩ thật lâu.

Người này nghi ngờ nhìn lại Lý Y Nặc và Thần Đại Tĩnh Thừa.
Toàn bộ đám người tập đoàn đều biết, Lý Y Nặc thuộc phái chủ chiến, nên không thể nào thân thiết với gia tộc Thần Đại được.
Cho nên, suy đoán của mình hiện tại có vẻ như là sự thật.
Lúc này, tai nghe vang lên giọng nói: “Tiểu đội trưởng, đã tìm thấy thi thể Khánh Hoài.”
Vẻ mặt người trung niên cứng đờ, hi vọng cuối cùng đã tan thành mây khói.
Anh ta ra lệnh cho người điều khiển cho robot: “Tản chó ra xung quanh, lần theo mùi, cần phải tìm được hung thủ.”

.

.
Hiện tại, người có nhiều cảm xúc nhất có lẽ là Lý Y Nặc.
Trong tất cả mọi người ở nơi này, cô nắm rõ thực lực của Khánh Hoài nhất.
Bởi vì khi còn nhỏ cô đã sống cùng chú Bảy của mình là Lý Thúc Đồng.

Cô từng quyết tâm muốn trở thành một Kỵ Sĩ, cho nên một vài quy tắc cơ bản của Kỵ Sĩ cô cũng biết.
Trước khi trở thành một Kỵ Sĩ, Khánh Trần chỉ có thể là người bình thường.
Sau lần đầu tiên bước qua cánh cửa sinh tử, Kỵ Sĩ sẽ đạt được cấp độ tiêu chuẩn là cấp F.
Con đường phát triển của một Kỵ Sĩ khác biệt hoàn toàn những truyền thừa khác.
Đa phần truyền thừa thăng cấp bình thường và ổn định.

Nhưng mỗi một Kỵ Sĩ bước qua cánh cửa sinh tử, thực lực có sự tăng trưởng vượt trội.
Thời điểm chưa xuất hiện kỷ nguyên mới, Kỵ Sĩ còn chưa sáng tạo là thuật hô hấp.

Một Kỵ Sĩ dù bước qua hết tám cánh cửa sinh tử, cũng chỉ có thể đạt được thực lực chuẩn cấp A.
Khi đó, Kỵ Sĩ mạnh bởi vì có nhiều người, truyền thừa lại ổn định.

Chỉ cần người hoàn thành 8 cánh cửa sinh tử, lập tức bước vào cấp A.

Thời điểm đánh nhau, có khi mười mấy người cấp A đánh một người.
Chỉ cần có người hô hào, cả đám xông lên đánh.
Nhưng sau khi vùng biển trở thành vùng biển cấm kỵ.

Tần Sanh sáng tạo ra thuật hô hấp, thực lực Kỵ Sĩ tiến thêm một bước nhảy vọt, một bước lên trời.

Lý Thúc Đồng còn chưa bước qua cánh cửa sinh tử thứ tám, đã có thực lực Bán Thần.
Cũng không biết nếu ngài ấy bước qua cánh cửa sinh tử thứ tám, sẽ đạt được cảnh giới gì?
Đáng tiếc, vùng biển đã trở thành nơi con người không ai dám đi vào.

Điều này đồng nghĩa với đời này Lý Thúc Đồng không có biện pháp đi qua cánh cửa cuối cùng kia.
Hiện tại, một người vừa mới bước vào Kỵ Sĩ, thực lực vừa đến cấp F đã tiêu diệt gần như toàn bộ một đại đội.

Cuối cùng, còn ép Khánh Hoài khởi động quy tắc, chạy bán sống bán chết.
Điều này không phải dựa vào sức mạnh, mà hoàn toàn dựa vào trí thông minh.
Bây giờ có lẽ Khánh Hoài đã chết rồi.
Thật sự, Lý Y Nặc có chút khâm phục Khánh Trần.

Việc người này làm được, mình chắc chắn không làm được.
Cô còn đang suy nghĩ, chú Bảy đã ám chỉ hai người có thể tin tưởng lẫn nhau.

Tương lai, mình có nên hợp tác với tên Kỵ Sĩ mới kia hay không?
Chuyện cô muốn làm có rất nhiều.
Bây giờ, Lý Y Nặc bỗng nhiên có cảm giác tất cả mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh.


Cảm giác ấy vô cùng kích thích, nhưng cô vẫn phải giả bộ mình chẳng biết điều gì.
Cho nên, vẻ mặt hình như hơi là lạ.
Có điều, Lý Y Nặc còn chưa phát hiện ra, vẻ mặt Bảo Bảo của mình còn kỳ lạ hơn.

.

.

.

.
Giờ này, tại khu vực trung tâm vùng đất cấm kỵ 002.
Mười mấy người hoang dã đang ngồi tập chung quanh đống lửa.

Có một vị trung niên tết tóc đuôi sam đang ngồi nhắm mắt suy nghĩ.

Đuôi tóc của người này có đính mã não và ngọc lục bảo.

Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền được làm từ xương ngón tay.
Sợi dây chuyền ấy được kết từ những ngón út của con người.

Trên đó có bao nhiêu ngón chứng tỏ số người Liên Bang đã chết trong tay lão.
Những người hoang dã này, vẻ mặt ai nấy đều trắng bệch, cả người cũng trắng bệch,
Đây không phải do họ bị bệnh, mà trên người có bôi một loại phấn kỳ lạ.
Bỗng nhiên có người lấy ra một cái túi làm bằng da dê, đưa đến trước mặt vị trung niên: “Trưởng lão, nên bổ sung phấn.”
“Ừ.” Trưởng lão đứng dậy, chiếc dây chuyền trên cổ lão ta đung đưa, phát ra âm thanh cộc cộc.
Lão ta lấy một nắm từ túi da dê ra, bôi lên mặt rồi bôi lên thân thể của mình.
Người giúp việc kia tiếp tục nói: “Trưởng lão, đại trưởng lão cho phấn Phong Tuyển Hoa Hoa còn lại không nhiều.

Thời gian chúng ta ở trong này càng lâu sẽ càng nguy hiểm, mà con mồi mãi chưa thấy xuất hiện.

.

.

Hay là chúng ta đợi thêm một ngày nữa, rồi xuất phát trở về núi tuyết.

Không có phấn Phong Tuyển Hoa Hoa, chúng ta sẽ không thể chống lại dã thú và thực vật ở vùng trung tâm này được.”
Sau khi vị trưởng lão này bổ sung xong phấn lên người mình bèn nói: “Phấn Phong Tuyển Hoa Hoa này kiếm không dễ dàng gì.

Nếu chúng ta không công mà lùi sẽ báo cáo với tổ tiên thế nào đây?”
“Nhưng chúng ta cũng không thể đánh cược với mạng sống của mình được.” Tên giúp việc nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ nghe đại trưởng lão nói, vùng đất cấm kỵ 002 này quỷ dị vô cùng.”
Trưởng lão lần nữa ngồi xuống.

Gã thở dài, sau đó đưa tay lên nhìn thời gian, nhiệt độ trên đồng hồ điện tử.

Vẻ mắt lão thay đổi liên tục.
Nếu Khánh Trần nhìn được hình ảnh: Trên vị trưởng lão này toả ra hơi thở của vùng hoang dã của từng ngón tay trên dây chuyền, nhưng trên tay lại đeo một chiếc đồng hồ điện tử, sẽ có cảm giác không tương đồng.

.

.
Nhưng với những người Hoả Đường, chuyện này bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Những ngón tay ấy thể hiện ra thực lực cùng với sự tôn kính tổ tiên.

Kèm với đó là địa vị trong gia tộc.
Tại sao lại dùng đồng hồ điện tử, bởi vì công dụng của nó rất tốt.
Ít ra nó dễ sử dụng hơn việc nhìn bóng của mặt trời.

.

.
Có một vài người Hoả Đường may mắn nhận được lực lượng từ tổ tiên, khiến bọn họ sùng bái đồ đằng như phụng thờ thần linh.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bọn họ bài xích những vật dụng khoa học kỹ thuật.

.

.

Dù sao tổ tiên cũng đâu ghét bỏ vật dụng khoa học kỹ thuật.
Lái xe đi săn tất nhiên hiệu quả cao hơn đi bộ rồi.
Trên thế giới này mọi chủ nghĩa đều sẽ biến thành chủ nghĩa thực dụng.
Đây là thời đại huyền huyễn và khoa học kỹ thuật hoà quện vào nhau.

Nhưng vô tình dung hợp vào khiến không ai hiểu được.
Lúc này, trưởng lão nhìn về một phía nào đó xúc động nói: “Đợi thêm hai ngày nữa.

Nếu như còn mồi vẫn chưa xuất hiện.

Chúng ta sẽ rời khỏi đây khi mà phấn Phong Tuyển Hoa Hoa vừa sử dụng hết.

.

.”

.

.
Tại một nơi xa, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng dễ dàng rời khỏi vùng đất cấm kỵ.
Hắn quay đầu lại lưu luyến nhìn rừng cây tối tăm phía sau, có cảm giác thân thiết vô cùng.
Thiếu niên nhỏ giọng nói: “Mình sẽ còn trở lại.”
Chuyến hành trình này, hắn gặp được quá nhiều kỳ quan, trải qua vô số chuyện.
Nó giống như những nốt nhạc bên trong bài hát hay, xen lẫn vào trong cuộc sống của hắn, vang lên.
Cũng thay đổi số mệnh của hắn.
Thời gian này, Khánh Trần cảm giác được, từ khi hắn xuyên qua đến giờ, những chuyện vừa rồi mới là cuộc sống của hắn, cuộc sống ấy vừa mới bắt đầu.
Đếm ngược về 0.
Trở về!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.