Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 147: Lợi Dụng Quy Tắc
Anh ta dừng lại ở một vị trí cách khu vực trung tâm vài mét, chỉ vào bãi nấm kỳ lạ hỏi sĩ quan hơn 30 tuổi kia: “Anh Tào Nguy, đó là thứ gì vậy?”
Nơi đó là một thi thể động vật còn chưa biết tên.
Trên thi thể ấy mọc ra những cây nấm xinh đẹp.
Tào Nguy trả lời cậu thanh niên kia: “Đội trưởng Khánh Hoài, đó là thi thể của một con linh trưởng, nấm mọc trên thân thể nó gọi là nấm Lôi Khuẩn.
Thời điểm cây nấm ấy trưởng thành sẽ phát nổ, những bào tử bị nổ sẽ ăn sâu vào trong da động vật, hút chất dinh dưỡng của con vật ấy, sau đó trưởng thành gọi là nấm Lôi Khuẩn.”
Bởi vì sức mạnh của cú nổ ấy cũng không lớn, nên những động vật bị ký sinh sẽ không chết ngay lúc đó.
Cho đến khi bọn chúng mang theo các tế bào kia tiếp tục sống và bị các tế bào ấy hút kiệt chất dinh dưỡng mới chết đi.
Mà bên trong khu vực trung tâm không chỉ có loại nấm Lôi Khuẩn và các tế bào của chúng.
Tào Nguy nói: “Đội trưởng Khánh Hoài, bắt đầu thôi.”
Ngay lập tức Khánh Hoài vẫy tay ra hiệu cho đám binh lính phía sau.
Mấy tên lính sắc mặt nghiêm túc áp giải đến mấy người hoang dã, quần áo tả tơi, người già có trung niên có, còn có một bé gái.
Khánh Hoài rút từ bên hông ra một con dao, đặt vào chô gân chân một cô bé, sau đó nói với đám người hoang dã: “Bắt đầu thôi, cứ làm theo giao ước trước đó của chúng ta, cẩn thận vào.”
Cô bé luôn miệng khóc, kêu gào nói bố mẹ ông bà đừng nghe lời tên ác ma này.
Nhưng mấy người hoang dã giống như không nghe thấy gì, vẫn đứng đó mặt hầm hầm nhìn vào khu vực trung tâm.
Ông nội cô gái bước vào khu vực trung tâm, ông ta kéo khoá quần xuống, đi tiểu ngay tại đó.
Sau một tích tắc, người lão trở nên run rẩy, đột nhiên có đàn kiến leo lên người ông ta, không biết số lượng bao nhiêu.
Đàn kiến này từ từ ăn sống ông ta.
Khánh Hoài nhìn về phía bà già và người trung niên, ra lệnh đến phiên bọn họ.
Người trung niên nhỏ giọng nói: “Mẹ, làm thôi.
Vì Niếp Niếp.”
Tiếp theo, bà lão run rẩy cầm theo khẩu súng bước vào khu vực trung tâm bắn một viên xuống đất.
Bỗng nhiên, đàn kiến còn đang ăn ông nội cô bé đồng thời quay đầu lại di chuyển đến vị trí bà lão.
Người trung niên nắm chặt tay vợ mình sợ hãi đi tới.
Sau đó, hai người nhìn nhau rồi ôm chầm lấy nhau.
Cô gái chửi bới tục tĩu một câu, dẫn đến đàn kiến tiến đến.
Người con trai đau khổ nhìn vợ mình đang kêu gào trước khi chết.
Người này nhổ xuống đất một bãi nước bọt.
Lần này ngay cả bản thân anh ta cũng bị đàn kiến vây lại.
Chỉ mấy phút trôi qua, cả nhà mấy người chỉ còn lại mỗi xương trắng.
Khánh Hoài tủm tỉm cười nhìn cô bé: “Tao đã đồng ý với người nhà mày, nếu bọn chúng làm việc cho tao, tao sẽ thả mày ra.
Được rồi, giờ mày có thể đi rồi.”
Anh ta nói xong lập tức thả tay ra.
Cô bé gào khóc, chứ không hề chạy trốn.
Cô bé chạy đến gần những bộ xương trắng kia, gọi lên tên từng người một.
Những con kiến vừa mới rời đi kia, lập tức cảm nhận được con mồi của mình, lại lần nữa bò lên thân thể cô bé.
Đám binh lính đằng kia đều hững hờ nhìn hết mọi việc, không ai chớp mắt lấy một lần.
Khánh Hoài nói với Tào Nguy: “Anh Tào Nguy, chúng ta đạt được những quy tắc kia đều là thật.”
Không được sử dụng súng, không được nói tục, không được nhổ nước bọt, không được đi vệ sinh.
Đám binh lính này, bắt một nhà người hoang dã tới, chỉ vì muốn kiểm chứng xem những quy tắc kia có phải là thật hay không.
Tào Nguy lại nhìn vào chỗ phía xa kia: “Đội trưởng Khánh Hoài, nếu như phải tiếp tục bước vào, chúng ta cần chỉnh đốn lại một chút.”
Khánh Hoài từ từ gật đầu: “Chỉnh đốn tại chỗ.”
Anh ta dừng lại một nhịp, rồi nói thêm một câu: “Anh Tào Nguy, vất vả rồi.”
“Đội trưởng khách sáo rồi, đây là việc tôi phải làm.” Tào Nguy nói xong bèn đi lại đội ngũ phía sau.
Tào Nguy bên trong quân đội Liên Bang, cũng được xem là một nhân vật có tiếng, tuổi còn trẻ mà đã đạt được cấp C.
Thi đấu võ trong quân, Tào Nguy hai lần giành được vị trí đầu.
Trong chiến đấu thực tiễn, anh ta cũng là người đứng đầu.
Vây quét hoang dã 17 lần, đạt được vô số huân huy chương, mà các binh sĩ khác cả đời cũng không đạt được.
Quân hàm tăng một mạch lên đến thiếu tá, một bước lên mây.
Nhưng vào hai năm trước, trước diễn luyện Tào Nguy bỗng nhiên say rượu gây sự.
Nên bị xử lý theo quân lệnh, phái xuống một đại đội, làm một tên cấp phó.
Lúc ấy mọi người ai cũng tỏ ra nghi ngờ, một Tào Nguy vô cùng ưu tú, sao tự dưng lại phạm sai lầm dẫn đến tương lai bị huỷ hoại như vậy?
Với lại, Tào Nguy vốn xuất thân từ phòng 4 Khánh thị.
Bên trong quân đội, Khánh thị luôn là phe phái chiếm quyền hành lớn nhất, vì sao không một ai đứng ra bảo vệ anh ta?
Nhưng vào hai tuần sau, Khánh Hoài vừa mới tốt nghiệp trường quân đội Hoả Chủng, đã tiến vào đại đội nơi Tào Nguy làm việc, giữ chức đội trưởng.
Giờ phút ấy mọi người mới hiểu được.
Tất cả việc này đều là mở đường cho Khánh Hoài.
Tất cả những binh sĩ của đội dã chiến này, đều liên quan đến dòng chính Khánh thị, được Khánh thị dùng mọi thủ đoạn điều về đây.
Tào Nguy và các binh sĩ khác đều không một câu oán hận.
Bọn họ biết rất rõ: Hiện tại, phòng 4 là phe phái mạnh nhất, có lực ảnh hưởng nhất bên trong Khánh thị.
Mà Khánh Hoài là người có tiềm năng nhất của phòng 4.
Mặc dù, mọi người hiện tại khá vất vả, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Chỉ cần còn sống trong đợt tranh đoạt vị trí cái bóng này.
Tương lai, bọn họ sẽ lên như diều gặp gió.
Nếu một ngày, Khánh Hoài bước lên vị trí gia chủ Khánh thị, vậy những khó khăn gặp phải này có tính là gì.
Với lại, Khánh Hoài ít ra vẫn còn gọi mình là anh Tào Nguy.
Những con cháu được lựa chọn của tập đoàn, cũng không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Hơn 100 binh lính đứng yên tại chỗ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh từ Tào Nguy, tất cả mọi người lấy ra một cái túi đã chuẩn bị từ trong ba lô, để giải quyết vấn đề sinh lý.
Ai nấy sắc mặt đều nghiêm túc, hành động cẩn thận.
Hai bàn tay nắm chặt để không cho nước tiểu văng tung toé ra bên ngoài.
Mấy phút sau, tất cả mọi người cẩn thận buộc lại đầu túi, sau đấy có người đến cầm lấy vùi vào một chỗ trong rừng cây.
Trong tất cả quá trình, không có ai nói chuyện, cũng không dám trò chuyện.
Trước đó Tào Nguy đã đưa ra mệnh lệnh rất rõ ràng, trước khi nói bọn họ vào học cách suy nghĩ, rồi mới mở miệng.
Trước khi nói phải suy nghĩ, xem trong lời nói đó có điều gì đã được dặn phải nhớ kỹ rồi hay không.
Những người này không mang theo súng ống, nhưng đã chuẩn bị sẵn túi nhựa.
Điều này chứng tỏ, trước khi bọn họ vào vùng cấm kỵ đã được nói rõ quy tắc.
Nhưng thời điểm bọn họ vừa chôn xong đống túi, bên trong khu vực trung tâm bỗng nhiên truyền đến âm thanh xào xạc rõ ràng, giống như có kẻ săn mồi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tất cả mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng không cách nào nhìn ra được điều gì.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Tào Nguy gằn từng chữ một.
Nhưng anh ta vừa dứt lời đã thấy khuôn mặt một binh lính trở nên tím tái.
Bọn họ không ngừng giãy dụa và hét lên: “Cứu tôi.”
Những bính lính khác nhìn lại, nhưng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tên binh lính kia từ từ ngã xuống đất, con mắt đỏ như có ai đó vừa dùng máu tưới vào.
Không một ai dám lại gần, chỉ có Tào Nguy từ từ đi lại gần thi thể.
Anh ta dùng một con dạo cẩn thận cạy miệng thi thể ra, bên trong miệng toàn bộ lưỡi đã bị cắn nát.
Anh ta tiếp tục cắt ống quần người này.
Thì phát hiện chân đã biến thành màu đen, vết thương đã mưng mủ kết hợp với máu thành một loại nước đặc sệt, giống như bị axit ăn mòn.
Tào Nguy tập trung quan sát: “Đây là.
.
.”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, đã có một tên binh lính xác xuất hiện tình huống như vậy ngã xuống.
Liên tiếp, trong thời gian mấy giây ngắn ngủi đã có hơn 10 binh lính rơi vào tình huống đó.
Đồng đội muốn cứu bọn họ nhưng những người này ngã xuống quá nhanh, muốn cứu cũng cứu không kịp.
Có người nhìn vào màn hình trong tay, bên trên có hình ảnh thân nhiệt do chó robot đo được.
Nhưng kỳ lạ là hình ảnh đo được không phát hiện điều gì bất thường.
Lúc này.
Nhịp điệu chết chóc đã dừng lại.
“Kiểm tra nhân số?” Tào Nguy nén giận hỏi.
“Báo cáo trưởng quan, 24 người đã chết.
.
.
Trưởng quan, toàn bộ 6 hàng đã hi sinh.”
Một tổ gồm 24 người được chia thành 6 hàng.
“Không đúng.” Tào Nguy bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Khánh Hoài.
Khánh Hoài lạnh lùng nói: “Có người lợi dụng quy tắc ám sát chúng ta.
Bên trong vùng đất cấm kỵ 002 có nhóm người khác xuất hiện.”
Khánh Hoài vừa nói xong, bèn chạy nhanh quay lại hướng bọn họ vừa đi đến, tốc độ vô cùng nhanh.
Tào Nguy khẽ cắn môi sau đó ra lệnh cho số binh lính còn sống: “Giữ nguyên đội hình chiến đấu đuổi theo, chuẩn bị chiến đấu.”
Bọn họ đã kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì, nếu là đám quái vật trong này áp sát, binh lính sẽ không chết một cách gọn gàng như vậy.
Nhưng đối phương lợi dụng quy tắc nào để đối phó bọn họ?
Đội quân dã chiến dùng tốc độ hành quân nhanh nhất đuổi theo Khánh Hoài trở về đường cũ.
Trên đường đi, liên tục có binh lính chết đi, giống như có một thế lực nào đó đang phủ xuống mà bọn họ không thể chống cự được, hệt như thần chết xuất hiện.
Sau khi bọn họ chạy được mấy cây số, Khánh Hoài bỗng nhiên dừng lại.
Anh ta nhìn những cái hố đã được đào lên mà không biết làm sao, chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.
Những cái hố kia được người ta đào lên, rạch thủng số túi đi tiểu mà họ vừa chôn xuống.
Có người thay bọn họ xúc phạm quy tắc không được đi vệ sinh tuỳ ý !
Bọn họ không một ai có thể ngờ được, người này xảo trá đến như vậy.
Không một ai nghĩ đến, có người cố tình đào những túi nước tiểu bọn họ chôn xuống, rạch cho nước tiểu chảy xuống đất, khiến chủ nhân gói nước tiểu chết bất đắc kỳ tử.
Đối phương không chỉ nắm rõ quy tắc này, mà chắc chắn hiểu về quy tắc ở đây hơn bọn họ rất nhiều.
Nhưng cách làm này thật sự thất đức.
“Đối phương chưa đi xa được, chắc thấy chúng ta tới mới rời đi.” Khánh Hoài bình tĩnh phân tích, bởi vì số hố bọn họ chôn xuống mới đào được một nửa.
Lúc này.
“Ai?” Tào Nguy bỗng nhiên nhìn về phía xa rừng cây.
Nơi phía xa ấy, có một người đang đứng, lặng im nhìn bọn họ.
Sau đó người này dùng tay làm ra động tác cắt cổ.
Rồi biến mất vào trong bóng tối..