Ác Mộng Của Đêm

Chương 146: Quy Tắc Vùng Đất Cấm Kỵ 002


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 146: Quy Tắc Vùng Đất Cấm Kỵ 002


“Con luôn có cảm giác thầy đến vùng đất cấm kỵ 002, giống như về nhà.” Khánh Trần hỏi: “Có điều, khi ngài đến nơi đây cũng cần phải tìm cây xấu hổ kiểm tra xem có tăng thêm quy tắc nào hay không?”
Lý Thúc Đồng giải thích: “Không phải người siêu phàm nào khi chết đi cũng sinh ra vùng đất cấm kỵ.

Mấy chục năm trước có một vị tiền bối Kỵ Sĩ được chôn cất ở đây, nhưng quy tắc của riêng của ngài ấy đến giờ còn chưa xuất hiện.”
Lý Thúc Đồng suy nghĩ: “Quy tắc của người ấy rất có thể là Lý Thúc Đồng, Trần Gia Chương không thể đi vào.

.

.”
Khánh Trần: “? ? ?”
“Vị sư thúc ấy khi còn sống, đã không ít lần bị ta quấy rối.” Lý Thúc Đồng biểu hiện đang nhớ lại: “Lúc còn trẻ, ngài ấy chính là người phía sau gánh vác mọi lỗi lầm của ta và sư huynh.

Lúc ấy sư huynh còn rất bướng bỉnh, khiến ngài ấy vô cùng đau đầu.”
“Như vậy cũng không đến mức không cho ngài và sư bá đi vào chứ.” Khánh Trần thở dài: “Thầy có thể trả lời nghiêm túc được không?”
“Loại quy tắc này rất khó đoán được.” Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Có lẽ chỉ có bản thân ngài ấy mới biết được, mình ghét điều gì nhất.

Nói thật, sau khi vùng đất cấm kỵ 002 này hình thành, rất nhiều quy tắc mà đám con cháu là chúng ta nghe được cũng phải dở khóc dở cười.

So với những vùng đất cấm kỵ khác, đây là căn cứ của chúng ta.”
“Vậy nên, sư phụ, quy tắc vùng đất cấm kỵ 002 là gì.

.

.

À mà không đúng, ngài không thể đem quy tắc của nó nói ra.” Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng nghiêm túc nhìn Khánh Trần: “Ta cần con thề, không được nói quy tắc vùng đất cấm kỵ 002 cho bất kỳ ai, con phải giữ gìn bí mật.”
Khánh Trần ngạc nhiên, bởi vì hắn chưa từng thấy sư phụ nghiêm túc như vậy bao giờ.
Chưa từng thấy.
“Sư phụ, con thề sẽ không tiết lộ quy tắc nơi này cho bất kỳ một cại, tuân thủ nghiêm ngặt bí mật.” Khánh Trần cũng nghiêm túc nói: “Nhưng mà sư phụ, thầy ở trong vùng đất cấm kỵ tiết lộ bí mật của nó, sẽ không bị sao chứ?”
Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Không sao.”
“Vì cái gì?” Khánh Trần vô cùng ngạc nhiên.
“Chuyện này liên quan đến một quy tắc thông dụng khác, nhưng rất nhiều người không biết.” Lý Thúc Đồng cười bí hiểm: “Không cần phải tò mò, sau vài ngày con sẽ biết thôi.


Đầu tiên nên nói về những quy tắc tại vùng cấm địa 002 trươc đã.”
“Đầu tiên, không thể tuỳ tiện đi vệ sinh trong này.”
Khánh Trần: “.

.

.”
“Thứ hai, không được nói lời tục tĩu.”
Khánh Trần: “.

.

.”
“Thứ ba, không được phép nôn, khạc nhổ đờm.”
Khánh Trần lấy tay vỗ vỗ vào trán rồi nói: “Sư phụ, ngài đợi chút, có thể để con từ từ tiêu hoá được không?”
Lý Thúc Đồng mìm cười nhìn đồ đệ của mình, giống như đã đoán được cậu bé sẽ có phản ứng như vậy.
Thiếu niên nhìn về phía sư phụ của mình tỏ ra nghi ngờ: “Đây là ba điều quan trọng nhất của vùng đất cấm kỵ 002 sao?”
Khánh Trần thậm chí có cảm giác mình đang nghe giảng về văn minh tại Thế Giới Bên Ngoài cơ chứ.

Tuân thủ kỷ luật trở thành một người văn minh.
“Nói quy tắc của vùng đất cấm kỵ 002 này rất chính trực, chẳng bằng khen những tiền bối đời trước của Kỵ Sĩ ngay thẳng chính trực.” Lý Thúc Đồng tươi cười hớn hở nói.
“Bệnh thích sạch sẽ còn có thể hiểu được.” Khánh Trần bó tay thở dài.
“Điều thứ 4, hoa bên trong vùng đất cấm kỵ không được phép hái xuống.”
“Điều thứ 5, không được phép sử dụng máy bay không người lái trong này.”
“Điều thứ 6, không được phép sử dụng súng ống.”
“Điều thứ 7, không thể giết người.”
Khánh Trần giơ tay lên: “Ủa.

Nếu không được giết người, thầy dẫn con tới đây làm gì?”
Lý Thúc Đồng nhìn hắn trả lời: “Không thể trực tiếp giết người.”
Điều này có nghĩa chỉ có thể lợi dụng quy tắc.
“Điều thứ 8, không được nhảy dây.”

“Thầy chờ một chút.” Khánh Trần cản sư phụ mình lại lần nữa: “Điều thứ 8 thầy đọc có đúng không vậy? Không thể nhảy dây là cái quái gì? Vì sao còn không cho phép người ta nhảy dây?”
Lý Thúc Đồng nói tiếp: “Điều thứ 9, không được nói thịt bò không thể ăn.”
“Điều thứ 10, khi người khác hát, không được hát theo.”
Khánh Trần nghi ngờ: “Tiền bối ấy là người đam mê ca hát?”
“Không phải.” Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Bản thân ngài ấy là một người hướng nội, nhưng mỗi lần lấy hết dũng cảm để hát, mặc kệ ngài ấy hát bài nào, các vị sư huynh đều sẽ hát theo, không những thế còn lẽo đẽo theo sau để hát.

Ngài ấy thấy vô cùng khó chịu.”
“Điều thứ 11, oẳn tù tì không được t”
“Điều thứ 12, phải đúng giờ.”
“Điều thứ 13, không được trộm trứng chim.”
“Điều thứ 14.

.

.”
Lúc này Khánh Trần tỏ ra hoang mang.

Thật sự vùng đất cấm kỵ 002 này rất nhiều quy tắc.

Mà phần lớn số quy tắc ấy nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Cấm kỵ của người ta, nào là bước vào phải hiến tế 1 lít máu, hay qua một đêm phải hiến tế một người bạn đồng hành.
Thế mà nơi được coi là nhà của Kỵ Sĩ, lại trở nên.

.

.

thoát ly hoàn toàn.
Nhưng Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Khánh Trần, mỉm cười nói: “Con cảm thấy những quy tắc này giống như một trò đùa phải không? Nhưng thật ra những quy tắc ấy giết người nhiều nhất.

Vùng đất cấm kỵ 002, cũng là nơi được công nhận giết nhiều người nhất.”

Khánh Trần lặng im suy nghĩ.
Đúng là vậy, con người không cách nào thoát khỏi lẽ thường là ăn uống ngủ nghỉ.

Dựa theo quy tắc mà vùng đất này đặt ra, không thể để lọt một giọt nước tiểu nào xuống đất, nếu không sẽ bị truy sát.
Mà vùng đất cấm kỵ muốn giết người, thật sự có rất nhiều cách.
Không chỉ có ăn uống ngủ nghỉ, mà cả vấn đề không được nói tục.

Người bình thường rơi vào tình thế nguy hiểm, vô tình nói ra con mẹ nó là điều bình thường.

Nhưng trong này sẽ chết.
Không thể sử dụng súng, có nghĩa con người không được sử dụng vũ khí này để chiến đấu với dã thú.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: “Nếu như con đã biết quy tắc của một vùng cấm địa, thì việc giết người vô cùng dễ dàng.”
“Giết người thế nào?”
“Còn không cần phải nôn nóng.

Trước tiên nên dẫn con tìm hiểu cảnh vật nơi này hai ngày.

Đến lúc con nhớ kỹ từng điểm nhỏ nhất của nơi này, sư phụ sẽ làm mẫu cho con xem.” Lý Thúc Đồng nói.
Khánh Trần bỗng nhiên nói: “Sư phụ, hai ngày sau để tự con ra tay thử xem thế nào.”
“Hả?” Lý Thúc Đồng nhíu mày: “Chuyện này sư phụ đã đồng ý giúp con rồi, không cần ngại ngùng gì đâu.”
“Cũng không phải giữ kẽ với sư phụ, mà con bỗng nhiên suy nghĩ tới một điều.” Khánh Trần nói ra suy nghĩ của mình: “Những việc gì chính con không giải quyết được, mới nên nhờ sư phụ.”
Hắn nói xong, bèn dẫn đầu bước về phía trước.

Lúc này, Lý Thúc Đồng nói với rừng cây: “Bỗng nhiên cảm giác làm sư phụ như mình cũng không ý nghĩa mấy.

Có điều, các người đừng nói gì cả, con thích hắn bởi vì tính cách không chịu khuất phục kia.”
Hai người còn đang bước đi, Khánh Trần bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Sư phụ, người thích ca sĩ nào nhất tại Thế Giới Bên Trong?”
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói: “À nói đến chuyện này ta còn chưa tính sổ với con đâu.

Ta đã xem qua mấy khuông nhạc con đưa, mấy cái đầu thì chuẩn rồi, nhưng về sau dám lấy nhạc thiếu nhi để lừa gạt ta.”
Khánh Trần giật mình: “Sao sư phụ biết đó là những bản nhạc thiếu nhi.

.

.”
Lý Thúc Đồng bình tĩnh trả lời: “Bởi vì những bản nhạc thiếu nhi ấy, tại Thế Giới Bên Trong cũng có.

Giống như bài Tống Biệt, từ trước đây rất lâu đã có rồi.”

“Ha ha ha, thật sự xấu hổ.”

.

.
Đếm ngược: 66: 00: 00.
Vào một buổi sáng hai ngày sau.
Tại một chỗ phía sâu trong vùng đất cấm kỵ, nơi giao nhau giữa bên ngoài và trung tâm.
Có một đội ngũ đã được huấn luyện bài bản.

Hơn 100 người, bước đi trên những chiếc lá mềm đã mục nát, mà chỉ gây ra tiếng động rất nhỏ.
Đội quân đã tắt đi tất cả vật dụng liên lạc.

Bởi vì một khi tiến vào vùng đất cấm kỵ nên duy trì thông tin trong yên lặng.
Để tránh việc nói nhầm.
Đội quân mặc quần áo tác chiến màu đen, dưới chân đi một đôi giày nhìn qua đã thấy chắc chắn.

Trên bờ vai có gắn biểu tượng Đầu Hổ, là một trong số 12 tập đoàn quân thuộc Liên Bang.

Ai nấy đều nhìn vô cùng dũng mãnh.
Đi phía trước đội ngũ là 4 đầu chó săn bằng máy móc.

Phía sau có người cầm một chiếc màn hình, nhận hình ảnh từ đám chó robot gửi về.
Trong rừng cây, đội quân dã chiến có người đột nhiên dừng lại.
Trong chớp mắt, tất cả đội ngũ đã tạo thế sẵn sàng chiến đấu.
Không khí bỗng nhiên trở nên khẩn trương.
Lúc này, có một sĩ quan khoảng chừng 30 tuổi đứng ở phía trước, nhìn thật kỹ vào con đường phía trước.

Anh ta hiểu được, hiện tại không nên bước vào bên trong, bởi vì nơi đó chính là khu vực trung tâm vùng đất cấm kỵ.
Anh ta nói với đám binh sĩ phía sau: “Mời đội trưởng Khánh Hoài lên đây một chút.”
“Bên ngoài và trung tâm, giữa hai vị trí này rất khó phân biệt.
Nhưng tiến vào vùng đất cấm kỵ, điểm giao nhau giữa hai khu vực này vô cùng rõ ràng.
Bởi vì chỉ cần nhìn về phía trước có thể nhận ra những sinh vật chưa từng nhìn thấy, giống như tiến vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Lúc này, từ phía sau có một người trẻ tuổi, khuôn mặt lạnh lùng bước về phía trước.
Người thanh niên ấy đội trên đầu một chiếc mũ nồi màu đen, khuôn mặt thon gầy, đường nét rõ ràng.

Khuôn mặt hoàn hảo ấy như được thợ điêu khắc tài ba tạo ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.