Ác Mộng Của Đêm

Chương 148: Chạy Đua Với Thời Gian


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 148: Chạy Đua Với Thời Gian


“Kỳ lạ, sao con lại có hành động khiêu khích như vậy? Không hề giống với tính cách cẩn thận của con gì cả.

Có mục đích gì sao?”
Trong rừng cây, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đang ngồi một chỗ, nên lão bèn nói ra suy nghĩ của mình.
Khánh Trần giải thích: “Con sợ bọn chúng chạy mất.

Bởi vì lo lắng bọn chúng còn chưa đủ tức giận, nên đình chỉ truy đuổi, vậy kế hoạch con vạch ra không dùng được nữa rồi.”
“À.” Lý Thúc Đồng gật đầu: “Lý do này dùng được.”
Thời điểm hai thầy trò nhà này cùng nhau bước đi, không khí xung quanh họ thoải mái hơn rất nhiều.

Giống như nơi này không phải là vùng đất cấm kỵ mà nó chỉ là một khu rừng bình thường.
“À sư phụ.” Khánh Trần hỏi: “Đám người hoang dã kia có vào không?”
“Chỉ có người Hoả Đường bước vào.

Theo dự đoán của ta dựa vào lộ trình bọn họ, có lẽ đến thẳng khu vực trung tâm.

Với lại, ta luôn có cảm giác nghi ngờ bọn chúng đột nhiên xuất hiện ở vùng gần thành phố, rất có thể mục đích cũng nhằm vào Khánh Hoài.” Lý Thúc Đồng nói.
“Nhằm vào Khánh Hoài mà tới?” Khánh Trần nghi ngờ.
“Đương nhiên, trong cuộc chiến tranh đoạt cái bóng, rất nhiều người muốn giết cậu ta.” Lý Thúc Đồng giải thích: “Có lẽ, bên trong Khánh thị có người nào đó làm giao dịch với Hoả Đường, để bọn họ tới hỗ trợ giết Khánh Hoài.

Chuyện này cũng bình thường thôi mà, chỉ có con và Khánh Hoài đánh qua đánh lại thì gọi gì là tranh đoạt cái bóng nữa.”
“Liên Bang cùng với người hoang dã cũng liên hệ với nhau sao?” Khánh Trần vẫn chưa hiểu.
“Đương nhiên có thể rồi.


Chỉ cần đặt lợi ích ra trước mặt, chuyện kỳ lạ hơn còn có thể xảy ra nữa là.” Lý Thúc Đồng giải thích.
Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng hỏi thêm: “Trước đó, con nghe tên trưởng lão Hoả Đường nói là làm xong nhiệm vụ được tổ tiên ban thưởng là cái gì? Con nghe giọng điệu người này, đây là chuyện vô cùng tốt? Những người này sao có thể đạt được tổ tiên ban thưởng?”
Lý Thúc Đồng dừng lại chút rồi nói: “Tổ tiên bọn chúng tại sao có thể ban thưởng, là chuyện trước kia của tổ tiên bọn chúng.

Việc con cần làm chính là, sau này có người muốn giết con để đổi phần thưởng, con cứ tiễn người ta đi gặp tổ tiên của họ là được.”
Khánh Trần: “.

.

.”
Lý Thúc Đồng nói thêm: “Có điều này, Tiểu Trần, con phải nhớ kỹ.

Ngay tại Liên Bang, người tốt người xấu trộn lẫn vào nhau.

Cũng có thể nói, hoang dã và Liên Bang đã kết thù với nhau từ rất lâu rồi, hiện tại chẳng ai phân biệt được bên nào mới là đúng.

Giống như săn thú là săn người hoang dã, nên những người hoang dã coi đám con cháu tập đoàn là ác ma, chuyện này cũng có thể hiểu được.”
Khánh Trần dường như nhận thức thêm điều gì.
Lúc này, Lý Thúc Đồng lấy ra một cái túi zippo: “Cầm lấy tự giải quyết đi.

Có điều con phải nhớ, con có thể rạch túi của người ta được, thì người ta cũng có thể làm vậy với con.”
“Vâng.” Khánh Trần qua một bên giải quyết sinh lý cá nhân.
Thời điểm hắn mang theo cái túi trở về, dự định kiếm một chỗ nào đó chôn xuống.
Bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía sư phụ của mình.

Lý Thúc Đồng có chút buồn nôn: “Cút xa ta ra, ta không giúp con bảo vệ cái này.”
Khánh Trần nghiêm túc nói: “Dù cho cái túi này chôn ở đâu cũng không thể an toàn bằng đặt nó trên người sư phụ.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, trong lòng con người chính là cha của con.

Ngài cũng phải đối xử với con như bậc con cái chứ, trên đời này làm gì có người cha nào ghét bỏ con cái chứ?”
“Con nói rất hay, rất có lý.” Lý Thúc Đồng trừng mắt lên nói: “Hiện tại, ta có thể thu hồi lời nói, cứ coi ta là cha có được hay không?”
“E rằng không kịp nữa rồi.” Khánh Trần nói.
Lý Thúc Đồng thở dài, lão chỉ lên một tán cây đại thụ nói: “Ném lên đó.”
Khánh Trần vẫn còn chưa hiểu nhưng vẫn nghe theo ném lên đó.
Túi zippo bay lên không trung, bỗng nhiên từ những tán lá cây rậm rạp có một cái tay lông xù xì và bộ vuốt sắc nhọn, cầm lấy cái túi.
Tiếp theo, trong tán cây ấy vang lên tiếng lá xào xạc, chắc là loài động vật nhỏ bé có bộ lông xù kia chọn làm nơi ẩn nấp.

Sau đó, chú ta lao thẳng vào khu vực trung tâm như một cơn gió, vô tình Khánh Trần còn được nhìn thấy cái đuôi trắng như tuyết cực lớn.
Khánh Trần tò mò: “Sư phụ, đây là loài động vật gì vậy?”
“Sau này con sẽ biết.” Lý Thúc Đồng nói.
Thiếu niên càng tò mò nhìn sư phụ mình.

Hắn phát hiện, sư phụ của mình tại tại vùng đất cấm kỵ này không chỉ được miễn mọi quy tắc, còn có rất nhiều loài động vật là bạn bè.
Đây là nhà của Kỵ Sĩ sao?
“Đúng rồi.” Lý Thúc Đồng nói: “Con cần phải cẩn thận với người tên là Tào Nguy kia, chính là thuộc hạ của Khánh Hoài.”
“Ồ?” Khánh Trần nghi ngờ.
Sư phụ đã điều tra tất cả mọi điều dù là nhỏ nhất trước khi giết người.


Ngay cả Tào Nguy cũng đã hiểu rất rõ.
“Ta đã xem qua tư liệu về Tào Nguy, người này khó đối phó hơn rất nhiều so với Khánh Hoài, là một chiến binh thực sự.” Lý Thúc Đồng giải thích: “Ta cảm giác được tên đó đang ẩn giấu, chờ con phạm sai lầm.”
“Vâng, con cảm ơn thầy.” Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng rồi nói: “Vậy chúng ta tiếp tục đi gây sự thôi.”
“Đi thôi đi thôi.” Lý Thúc Đồng vẫy vẫy tay.
Lão nhìn theo Khánh Trần, chợt nhớ đến một câu nói: Cha mẹ là gì? Cha mẹ chính là đời này kiếp này luôn dõi theo con cái, nhìn con cái từng giây từng phút lớn lên.
Mình chắc là một sư phụ tạm chấp nhận được?
Đây là lần đầu tiên Lý Thúc Đồng ở trên cương vị sư phụ.

Cho nên, lão vẫn lo lắng mình không làm tốt nhiệm vụ này.
Lão vẫn tỏ ra do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng nói ra: “Hay là sư phụ giúp con giết quách bọn chúng cho rồi.

Xem như ta tặng con một việc?”
Nhưng lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lý Thúc Đồng: “Sư phụ.”
“Ừ.” Lý Thúc Đồng ngạc nhiên.
“Lần này con nói muốn thử xem thế nào, không phải vì con bướng bỉnh.” Khánh Trần bình tĩnh nói: “Mà vì đứa trẻ đi đường vịn vào người lớn, sẽ đi chậm hơn các bạn cùng trang lứa.

Con biết một thời gian ngắn nữa thầy sẽ đi làm việc nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.

Cho nên mới giới thiệu con với Lý Y Nặc, để sau này con gặp khó khăn biết phải tìm ai.

Ngài lại giúp con giết Khánh Hoài, giúp con giết đi một vật cản trong cuộc đua tranh đoạt cái bóng.

Cuối cùng, thầy dùng mọi cách giúp con che dấu thân phận, sợ nguy hiểm sẽ lan sang con.”
“Con suy nghĩ thật kỹ.

Nếu trong thời gian ngài chuẩn bị để làm việc nguy hiểm kia.


Con lớn nhanh hơn một chút, có lẽ thời điểm ngài làm con có thể giúp được một tay.”
“Trong suy nghĩ của thầy, có lẽ mối quan hệ thầy trò này có sự trói buộc, nhưng con chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Khánh Trần nói.
Thiếu niên đứng trong rừng cây âm u nói ra tất cả.

Mặc dù hắn quen biết Lý Thúc Đồng thời gian không dài, hai người không hề có quan hệ máu mủ, nhưng hắn biết ai thật lòng với mình.
Lý Thúc Đồng đứng ngây người ra tại chỗ, trong đầu lão vẫn còn quanh quẩn câu nói: Nếu như con trưởng thành nhanh hơn, biết đâu sẽ có thể giúp được thầy.
Chẳng trách đứa bé này dù cho thời gian ở Thế Giới Bên Ngoài vẫn không ngừng luyện tập, thì ra muốn chạy đua với thời gian.
Lý Thúc Đồng cười vẫy vẫy tay: “Nói linh tinh cái gì đấy, đi nhanh lên.”
“Vâng.” Khánh Trần tiếp tục đi trong rừng cây.

.

.
Trong rừng cây, Tào Nguy đang tự mình dùng dao cắt quần áo một binh lính đã chết, không chừa một người nào.
Thời điểm anh ta cắt áo một người ra, bỗng nhiên có một con bọ cánh cộc* kỳ lạ bay từ trong vạt áo ra.
*một loại côn trùng thuộc họ cánh cứng.

Giống con kiến lang.
Tào Nguy phản ứng cực nhanh, phi con dao ra khỏi tay.
Bụp một tiếng, con bọ dài cỡ ngón trỏ bị ghim vào mặt đất.
Những con bọ cánh cộc bình thường không tấn công sinh vật cỡ lớn.

Trong thân thể bọn chúng có chứa nọc độc dùng cho việc săn bắn những côn trùng khác.
Chỉ có người xúc phạm quy tắc nơi này mới bị loại này tấn công.
Tào Nguy rút con dao dưới đất lên, ra lệnh cho mọi người: “Đừng có thì thầm to nhỏ cái gì liên quan đến thần tiên ma quái.

Giết bọn họ chẳng có thần tiên nào cả mà là bọ cách cộc.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.