Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 145: Mộ Kỵ Sĩ
“Sư phụ, tại sao người không giúp Lý Y Nặc?” Khánh Trần tò mò.
Không phải hắn cảm thấy sư phụ mình vô tình.
Bởi vì đám người cùng hắn cũng chẳng quen biết gì.
Chỉ là hắn không hiểu, quan hệ giữa Lý Thúc Đồng và Lý Y Nặc vô cùng gần gũi.
Gần đến mức độ cô ấy suýt nữa trở thành người kế thừa Kỵ Sĩ.
“Đứa nhỏ Lý Y Nặc từ nhỏ đã cẩn thận.
Những người khác có thể chết, nhưng con bé ấy không thể chết được.” Lý Thúc Đồng bình tĩnh trả lời: “Cho nên không cần phải giúp.”
“Chẳng may thì sao.” Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần men theo phía bên ngoài rừng cây.
Lão mỉm cười nói: “Sau này con sẽ biết, với người ngoài vùng đất cấm kỵ 002 là một nơi đáng sợ.
Nhưng với mỗi Kỵ Sĩ đây là nơi linh thiêng.”
“Linh thiêng?” Khánh Trần không hiểu.
“Trước đó đã nói cho con nghe, vùng đất cấm kỵ 061 không cho phép người họ Vương đặt chân vào.
Con biết tại sao không?” Lý Thúc Đồng hỏi.
“Tại sao?” Khánh Trần hỏi lại.
“Vô tình ta biết người chết ở vùng đất cấm kỵ 061 là ai, cho nên biết được kẻ thù lớn nhất của người đó mang họ Vương.” Lý Thúc Đồng cười càng tươi: “Vợ của vị siêu phàm ấy, từng bị người hàng xóm họ Vương làm nhục.”
“Cho nên, quy tắc của mỗi vùng đất cấm kỵ, thật ra có liên quan chặt chẽ đến người siêu phàm chết ở nơi đó.
Khi còn sống bọn họ kiên trì điều gì, điều ấy sẽ biến thành quy tắc.” Khánh Trần đưa ra dự đoán của mình.
“Đúng vậy.” Lý Thúc Đồng gật đầu: “Còn một số quy tắc kỳ lạ như vùng đất cấm kỵ 071, nơi này phạm vi không lớn, nhưng chỉ cho phép người độc thân tiến vào.
Có bạn trai, bạn gái, có vợ, có chồng bước vào nhất định bị công kích.”
“Con đoán.” Khánh Trần suy nghĩ: “Vị siêu phàm này trước khi chết còn độc thân?”
“Ha ha ha, cái này ta cũng không biết, vùng đất cấm kỵ ấy đã tồn tại rất là lâu.
Lâu đến mức ít ai biết người chết ở đó là ai, cũng không cách nào nghiên cứu ra nguyên nhân tại sao?” Lý Thúc Đồng nói tiếp: “Còn có vùng đất cấm kỵ 093 cũng vô cùng kỳ lạ.
Nơi này dành cho những cặp đôi yêu nhau thật lòng, ai muốn thử nghiệm tình yêu đôi bên có thể đến nơi này kiểm tra.
Hai người có thể còn sống đi ra chứng tỏ họ yêu nhau thật lòng.”
“Thần kỳ vậy sao?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi.” Lý Thúc Đồng nhớ lại một câu chuyện cười cũ: “Sau này con sẽ biết, quy tắc vùng đất cấm kỵ 093 này do một tên cặn bã nam nói phét để lừa con gái vào đây.
Quy tắc nơi đó hiện tại còn chưa có người nào hiểu được.”
“Những tên cặn bã đều là một loại động vật thần kỳ.” Khánh Trần thở dài, ngay cả quy tắc vùng đất cấm kỵ cũng có thể dùng để lừa con gái được.
Không thể không thừa nhận, quy tắc của những vùng cấm kỵ này giống như pháp tắc của thế giới.
Không cần biết người vào là ai cũng vẫn là như vậy, điều này rất tốt để chứng minh cái gì.
Giỏi, tên cặn bã ấy vô cùng giỏi.
“Sư phụ, hình như chúng ta đang lạc đề.” Khánh Trần nói: “Chúng ta không phải đang nói đến vấn đề tại sao vùng đất cấm kỵ 002 lại là nơi linh thiêng dành cho Kỵ Sĩ sao?”
“Trước đó đã nói với con, vùng đất cấm kỵ hình thành do máu và xương cốt người siêu phàm tưới nhuần mà ra.
Giống như dùng năng lực siêu phàm của mình tạo ra một khu vực, vậy còn đoán xem người siêu phàm nào có thể tạo ra một khu vực như 002? Nếu như một quy tắc tương đương với một người siêu phàm chết đi, vậy tại sao trong này có nhiều quy tắc như vậy?” Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần hỏi.
Khánh Trần không trả lời được.
“Bởi vì nơi này là nơi chôn cất phần lớn Kỵ Sĩ.” Lý Thúc Đồng vỗ vai Khánh Trần nói: “Lần đầu tiên nó xuất hiện bởi vì an táng một vị Kỵ Sĩ nơi này.”
Cho nên mới nói, vùng đất cấm kỵ 002 là nơi mở ra giấc mộng cho Kỹ Sĩ, cũng là nơi Kỵ Sĩ kết thúc cuộc sống của mình.
Lý Thúc Đồng nói tiếp: “Ông bà tổ tiên trước khi chết nhớ lại cuộc sống của mình.
Họ muốn chết ở một nơi quan trọng nhất đời mình, một nơi mang ý nghĩa trọng đại nhất.
Mọi người đã suy nghĩ rất nhiều cuối cùng chỉ có nơi đây.
Sau này, vùng đất cấm kỵ 002 hình thành, càng có nhiều Kỵ Sĩ cảm thấy được chôn ở đây rất tốt, ít ra sẽ không bị đám trộm mộ phá huỷ.
Nếu chúng có gan đến sẽ cho bọn chúng không thể trở về.”
Khánh Trần ngây người ra.
Hắn từng có suy đoán nguyên nhân tạo nên vùng đất cấm kỵ 002 chắc chắn liên quan tới Kỵ Sĩ, nhưng không ngờ vùng đất này lại là nơi mai táng nhiều đời Kỵ Sĩ.
Bởi vậy, diện tích nó mới lớn như vậy, quy tắc mới nhiều như vậy.
Với người khác, đây là một trong những nơi nguy hiểm nhất.
Nhưng với một Kỵ Sĩ lại là mồ chôn cha ông của mình.
Lý Thúc Đồng nói tiếp: “Tiểu Trần, sư phụ của ta cũng được chôn tại đây.
Cho nên con không được phép nói cho người ngoài biết quy tắc nơi này.
Bởi vì ngài ấy không thích bị ai quấy rầy.
Có một ngày ta cũng sẽ về nơi đây, khi đó hi vọng con cũng làm như vậy.”
Bỗng nhiên Khánh Trần cảm thấy buồn.
Nhưng Lý Thúc Đồng lại cười đùa vui vẻ: “Yên tâm, trước mắt sư phụ không thể chết được.
Bên trong các trang tiểu thuyết, khi sư phụ giao phó lại cho đệ tử sẽ chết đi.
Nhưng thầy không giống vậy, kẻ muốn giết ta rất nhiều, nhưng có thể giết được ta lại rất ít.”
Bỗng nhiên, Lý Thúc Đồng ngồi xổm xuống.
Khánh Trần nhìn thấy sư phụ đưa tay đụng vào một cây xấu hổ.
Khi ngón tay ngài ấy chạm vào cây xấu hổ, trong nháy mắt từng chiếc lá của cây cuộn vào.
Hắn nghi ngờ: “Sư phụ làm gì vậy?”
Khánh Trần biết sư phụ của mình không phải người rỗi việc, tự nhiên ngồi xổm xuống trêu đùa cây xấu hổ, như kiểu không có việc gì làm.
Lý Thúc Đồng đứng dậy nói: “Con đến sờ vào nó xem.”
Mặc dù Khánh Trần còn chưa hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.
Chỉ có điều, hắn còn chưa đưa tay sờ vào cây xấu hổ ấy, thì cái cây đang cuộn lại bỗng nhiên xoè ra, những tán lá như những lưỡi dao sắc bén.
Lý Thúc Đồng lấy một sợi tóc của Khánh Trần, nhẹ nhàng thả vào cây xấu hổ.
Bỗng nhiên sợi tóc gọn gàng bị chẻ thành đôi.
“Sư phụ, sao người không lấy tóc của mình?” Khánh Trần mở to mắt ra hỏi.
“Sư phụ già rồi, thêm một sợi tóc không phải dễ dàng gì.” Lý Thúc Đồng ra vẻ bất đắc dĩ trả lời.
“Tại sao thầy sờ vào nó không việc gì, còn con thì không được.” Khánh Trần vẫn chưa hiểu.
“Không chỉ riêng việc chạm vào nó.” Lý Thúc Đồng trả lời: “Mà bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể tới gần đều bị vậy.
Bởi vậy, sự nguy hiểm của vùng đất cấm kỵ không phải chỉ mình quy tắc.
Mà vô số động thực vật trong đó đã tiến hoá đến mức độ không ai biết được.”
Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: “Lần này dẫn con đi vùng đất cấm kỵ là muốn dạy con nhiều thứ.
Bên trong vùng đất cấm kỵ có rất nhiều quy tắc, nếu như con muốn xác định lại, có phải mình đã biết tất cả quy tắc nơi này rồi hay không? Hãy tìm một cây xấu hổ.”
Khánh Trần ngạc nhiên: “Vậy nên, nếu ai biết tất cả quy tắc nó sẽ cuộn lại.
Còn nếu chưa biết được tất cả, nó sẽ biến thành những lưỡi dao?”
“Đúng vậy.” Lý Thúc Đồng gật đầu.
Điều này giải thích, Lý Thúc Đồng biết tất cả quy tắc của vùng đất cấm kỵ 002 này.
Khánh Trần nhớ lại: “Cây xấu hổ là một cây thuốc họ đậu, có thể cao tới 1 mét, nhưng phần lớn sinh trưởng tại vùng cận nhiệt đới phía nam.
Nếu vùng đất cấm kỵ nằm ở phía bắc sao có thể nhìn thấy cây xấu hổ được?”
Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Sẽ không như vậy.
Hiện tại bên ngoài tất cả vùng đất cấm kỵ đều có thể tìm được cây xấu hổ.
Ít nhất là một cây, còn nhiều có khi cả một mảnh.”
Loại cây này giống như một đoạn dây thừng buộc chặt mạng sống của mình.
Vừa rồi, Lý Thúc Đồng dẫn hắn đi tìm cây xấu hổ, để kiểm tra xem, 8 năm vừa rồi có xuất hiện thêm quy tắc nào nữa hay không?
Lý Thúc Đồng nghiêm túc nói với Khánh Trần: “Sự việc cây xấu hổ, cực kỳ, cực kỳ ít người biết được.”.