Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 144: Làm Việc Ngu Ngốc Sẽ Chết
Đột nhiên có người chết, khiến mọi người ở đây vô cùng sợ hãi.
Kể cả Thần Đại Tĩnh Thừa và Thần Đại Chức, ở đây có gần 100 người đều đứng ngây người ra, nhìn đối phương từ từ ngã xuống.
Không một ái dám tiến lên đỡ người này.
Bởi vì cái chết vô cùng kỳ lạ.
Trong rừng cây mờ tối.
Đây rõ ràng là sáng sớm, mà có rất ít ánh nắng có thể tiến vào đây.
Lá cây xào xạc, giống như bất kỳ thứ gì cũng có thể là hung thủ, bao gồm từng lá cây ngọn cỏ.
“Tiểu thư Y Nặc, là một người chi thứ Trần thị.” Vương Bính Tuất đi đến ngồi xổm bên cạnh xác chết, lão yên lặng quan sát: “Không có vết thương bên ngoài, chỉ có chỗ cổ do bị hai tay bóp tạo thành vết thương, nhưng còn chưa xác định được có phải do bản thân cậu ta bóp dẫn đến cái chết hay không.”
Tất cả mọi người đều biết, người Trần thị này chết do xúc phạm quy tắc, nhưng không ai biết quy tắc đó là gì.
Nhưng vào lúc này, có một cô gái không nhịn được mà nói: “Tôi biết, vùng đất cấm kỵ này khả năng không cho phép.
.
.”
Cô vừa nói đến đây, Lý Y Nặc muốn đưa tay ngăn không cho cô nói tiếp.
Nhưng mọi người lại phát hiện cô gái này giống người Trần thị kia.
Khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, cô muốn nói ra điều gì đó, hay cầu cứu, đều không thể nói nên lời.
Cô gái đưa tay lên bóp cổ của mình.
Giống như cô muốn lấy vật gì từ trong đó ra, nhưng chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.
Lý Y Nặc buông cánh tay vừa mới nâng lên một nửa xuống: “Không cứu nổi.
Không cần để ý đến cô ta nữa, ngu thì phải chết.”
Cẩn thận giữ bí mật.
Dù anh có phát hiện ra điều gì, nhưng tuyệt đối không được nói cho người khác biết quy tắc đó bên trong vùng đất cấm kỵ này.
Nó sẽ giết chết người tiết lộ bí mật.
Quy tắc tại các vùng đất cấm địa, giống như bên trong những vùng đất ấy đều có thần linh an nghỉ.
Bọn họ đã bàn với nhau giữ lại bí mật của mình, những người trong này tiết lộ bí mật đều phải chết.
Lý Y Nặc nhìn một lượt đám người: “Tôi biết mọi người có thể nhận thức mình đang đứng ở đâu.
Nếu như lời nói định nói ra còn chưa nghĩ kỹ thì câm miệng vào.”
Có đôi khi là như vậy, rõ ràng mình biết những lời ấy không nên nói ra, nhưng miệng lại nhanh hơn não.
Cô gái kia chắc chắn biết được quy tắc bên trong vùng đất cấm kỵ, nhưng bất chợt không hãm được mà nói ra.
Thật ra, tất cả mọi người ở đây đều không biết vì sao tên con cháu Trần thị kia lại chết.
Nhưng mọi người đã mường tượng ra được người đó xúc phạm một quy tắc nào đó của vùng đất cấm kỵ 002.
Lý Y Nặc không muốn nói thêm điều gì nữa, chỉ yên lặng suy nghĩ tên kia đã xúc phạm đến quy tắc nào dẫn đến bị chết.
Nam Canh Thần vẫn ở bên cạnh cô ấy, không hề lên tiếng.
Cậu ta biết hiện giờ bản thân mình không thể giúp được gì, cũng đừng làm ra điều gì đó gây trở ngại cho đối phương.
Lúc này, một tên thiếu gia nhà giàu đang cởi thắt lưng, cậu ta muốn đi tiểu.
Thật sự cậu ta không thể nhịn được nữa rồi, nhưng không dám rời xa mọi người.
Cô gái to lớn nhìn vào lưng tên thiếu gia này, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Cô lớn tiếng ra lệnh cho tên thiếu gia kia: “Dừng lại.
Đình chỉ hành động cho tôi.”
Trong chốc lát, tên thiếu gia bị tiếng hét làm giật mình bèn dừng lại.
Lý Y Nặc nhìn đám người.
Hiện tại có rất nhiều người rơi vào tình trạng nhịn tiểu.
Hai chân uốn éo khó chịu, có vẻ đã đến tính trạng không sao nhịn nổi.
Đám người ngơ ngác nhìn cô.
Nhưng Lý Y Nặc do dự mấy lần, cũng không hề mở miệng giải thích điều gì.
Cô biết quy tắc là gì.
Lý Y Nặc dẫn Vương Bính Tuất đến gốc cây, mà người đầu tiên trước khi chết đã ở đó.
Vương BÍnh Tuất nhìn dưới rễ cây có vết nước, đây chính là nước tiểu.
Lão ngạc nhiên nhìn lại: “Tiểu thư Y Nặc.
.
.”
“Ngậm miệng.” Lý Y Nặc gằn từng chữ: “Đừng thành kẻ thứ hai chết vì ngu ngốc.”
Giờ đây, cô đã biết nguyên nhân người đầu tiên vì sao mà chết rồi.
Ai có thể ngờ được, vùng đất cấm kỵ 002 lại có một quy tắc, không được tuỳ tiện đi vệ sinh ở đây?
Người siêu phàm để lại quy tắc này, không biết khi còn sống sạch sẽ thế nào?
Nếu chết vì đi vệ sinh bên trong vùng đất cấm kỵ thì quả thật là oan uổng?
Cô dẫn theo Vương Bính Tuất mạo hiểm quay lại.
Hai người đến chỗ chiếc xe của gia tộc Thần Đại vừa đâm vào gốc cây.
Hai người lấy được hai thùng đổ đầy dầu diesel.
May mắn đám người hoang dã vẫn chưa tiến vào.
Bọn họ vẫn ở ngoài quan sát tình huống.
Lý Y Nặc đổ hết dầu diesel xuống đất, sau đó mang theo hai chiếc thùng không trở về: “Con gái ưu tiên sử dụng trước.
Nhớ kỹ, đi cho thật gọn gàng đồng thời trước khi ra bên ngoài không ai được uống một giọt nước nào.”
Cô thậm chí còn không dám nói đừng để nước tiểu vương trên đất, vì sợ ảnh hưởng đến quy tắc.
Nhưng cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa thể xác định rõ ràng nguyên nhân cái chết của người thứ nhất.
Bởi vì người vi phạm quy tắc sẽ chỉ bị thực vật và động vật cùng nhau truy sát người ấy mà không phải giết một cách trực tiếp như vậy.
Lý Y Nặc đảo mặt nhìn đám người.
Mấy tên ăn chơi trác táng lần lượt xếp hàng đi tiểu vào trong bình dầu, ai cũng chỉ còn cách nhịn xuống, không nhịn được cũng phải nhịn.
Tiếp theo, cô bỗng nhiên phát hiện ra không nhìn thấy đám người Tần Thành, Tần Dĩ Dĩ.
Mấy người hoang dã ấy, cũng không biết tách đội từ lúc nào.
.
.
Phía dưới những tán lá cây dày đặc của vùng đất cấm kỵ 002, Tần Thành đang nắm cổ tay Tần Dĩ Dĩ, cùng dẫn theo cả nhà chạy về hướng đông.
Dù mọi người đang rất mệt mỏi, nhưng Tần Thành cũng không dám dừng lại chút nào.
Bởi vì nơi này quá nguy hiểm, vùng đất cấm địa 002 được mệnh danh là vùng đất có nhiều quy tắc nhất.
Điều này có nghĩa, nếu ở lại nơi này thêm một phút, bỗng nhiên làm ra việc thừa thãi nào đấy, rất có thể xúc phạm đến quy tắc kỳ lạ nơi này.
Cho nên, nếu rơi vào tình huống bị bắt buộc tiến vào bên trong vùng đất cấm kỵ, lựa chọn tốt nhất chính là dùng mọi khả năng để ra khỏi nơi này.
Mà bọn họ lựa chọn con đường này, bởi vì trước khi Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần rời đi, đã nói cho Tần Dĩ Dĩ nghe: Đi về hướng đông, đến một dòng suối nhỏ, cứ đi theo dòng suối ấy sẽ tìm được đường ra.
Con đường này chỉ có 3 cây số, rời đi nơi này mới có thể sống sót.
Lúc ấy, Tần Dĩ Dĩ còn chưa đoán được, Lý Thúc Đồng và Khánh Trần sẽ tách ra khỏi đội ngũ mà đi.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bọn họ nữa, cô mới có cảm giác hụt hẫng và thất vọng.
Cô bé đi theo cha mình trên con đường tối tăm trong rừng cây, mãi đến khi bọn họ nghe được tiếng nước suối chảy, mới tiếp tục theo dòng suối.
Tần Thành cúi người chống tay lên đầu gối.
Tuổi đã già, chạy nhanh con đường dài vậy dẫn đến thở không nổi.
Lão nhìn đứa con gái của mình còn đang ngây người ra, chỉ còn cách thở dài.
Anh cô đứng cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Em còn nhớ, người trung niên kia nói chúng ta đến thành phố 18 tìm một người tên là Tô Hành Chỉ không?”
Đây là Tần Đồng ám chỉ, có thể tìm được thuộc hạ đối phương, rất nhanh đôi bên sẽ còn gặp nhau nữa.
Chỉ có điều Tần Dĩ Dĩ bướng bỉnh lắc đầu: “Cha mẹ, anh, con không muốn về thành phố số 18.
Con muốn đi tìm Hoả Đường.
Con biết nơi đó có thể cho con thực lực.”
Tần Thành nghi ngờ: “Chúng ta đến tìm người tên là Tô Hành Chỉ, biết đâu người ấy sẽ cho con thuốc biến đổi gien.
Cha nhìn người trung niên ấy vô cùng quý con.”
Tần Dĩ Dĩ vẫn lắc đầu nói: “Không, con muốn đến Hoả Đường.”
Cô bé giấu suy nghĩ thật sự của mình ở trong lòng.
Cô không muốn nói cho một ai biết cả..