[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 9: Thẩm Thiếu Uống Chén Rượu


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 9: Thẩm Thiếu Uống Chén Rượu

Cậu còn nhớ người lần đầu tiên bị bò giường sợ hết hồn, kết quả bị cậu một tay bịt miệng.

Khuấy động không gian yên tĩnh làm viện trưởng Trần và những đứa trẻ khác kinh động, bởi vì sét đánh nên sợ muốn lên giường người khác ngủ, chuyện mất mặt như thế truyền ra, sau này cậu còn muốn tiếp tục sống trong viện mồ côi nữa không?

Thẩm Tư Phi ở trong chăn nhỏ giọng giải thích, hòa lẫn tiếng khóc nức nở, đáng thương cực kỳ.

Giữa anh em thân thiết, không cần sĩ diện.

Đối phương không lên tiếng, nếu như không phải bị Thẩm Tư Phi kéo, đã nhảy xuống giường từ lâu rồi.

Khi đó mình y như lưu manh, cứ thế mà ép mua ép bán.

Chẳng trách sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy cậu phát hiện đã về giường mình, mà Trần Kim chẳng có phản ứng gì, Hạ Tây Châu thì lại sắc mặt tái nhợt, một đêm ngủ không ngon.

Thẩm Tư Phi cho là đối phương sợ sét đánh giống mình, cho nên không ngủ.

Mà chân tướng sự thật có thể là mình doạ đối phương một đêm không ngủ.

Ý thức được chân tướng năm đó, Thẩm Tư Phi mất ngủ.

Trong đầu cậu hiện lên ánh mắt Thẩm Xuyên giấu địch ý lại bi thương khi còn bé, một chốc lại hiện lên gương mặt Hạ Tây Châu lạnh nhạt hờ hững. Như là đang hận cậu, oán cậu.

Thẩm Tư Phi có một chút chút áy náy với Hạ Tây Châu, dù sao cũng là lúc trước cậu ép người ta mặc đồ con gái, mặc dù là cậu nhất thời bị ma xui quỷ khiến, nhưng vẫn có ác ý đùa cợt, tạo thành thương tổn với tôn nghiêm và lòng tự trọng mẫn cảm của trẻ con.

Nhưng cậu rõ ràng dùng sữa bò làm bồi thường hơn nửa năm trời.

Mười mấy năm trước sữa bò tươi không rẻ, Thẩm Lương Bình lại lần đầu bước lên hàng ngũ thượng lưu, có sữa bò tươi cung cấp riêng đưa tới cửa. Thẩm Tư Phi cũng có phần, chỉ có điều không phải ngày nào cũng có, cách ba ngày có một chai.

Nhưng cậu không hạ mình cho người ta, đành phải ngày nào cũng len lén thả vào trong tủ của người ta.

Đưa hơn nửa năm, đối phương được ân huệ lớn như vậy, trong lòng Thẩm Tư Phi cũng thanh thản.


Nợ cũ dù lật thế nào cũng không cách nào thanh toán xong. Nhưng tóm lại Hạ Tây Châu nợ nhiều hơn một chút, cậu cũng không cần có gánh nặng tâm lý lúc ấy ức hiếp đối phương, nghĩ như vậy lòng cũng thoải mái. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi vẫn không ngủ được, đứng dậy mở đèn, cầm chén trà đi rót nước.

Buổi tối cậu không nhìn rõ lắm, mở hết đèn lên mò xuống dưới, nhìn thấy Thẩm Hoa Hạo đứng trong phòng bếp uống nước.

Thẩm Hoa Hạo là Alpha, vóc người cao hơn cậu một cái đầu, cao tương đương học sinh Trương Ấu Văn của cậu, mặt mày của hắn rất giống Thẩm Lương Bình, ngũ quan đoan chính, khí chất thanh niên lại có chút hung hăng càn quấy, góc mặt rõ ràng sắc bén, có một tầng quầng thâm mắt nhàn nhạt, mặt lộ vẻ uể oải.

Hắn nghiêng người nhường đường.

Thẩm Tư Phi đi rót nước: “Vẫn chưa ngủ à? Thức dậy làm gì?”

Giọng cậu bởi vì bóng đêm mà giảm thấp xuống mấy phần, không bén nhọn cay nghiệt như trước.

Thẩm Hoa Hạo cúi đầu, phát hiện đôi mắt của người anh trai này đẹp như lưu ly, ở dưới ánh đèn vàng nhạt như là nổi một tầng nhu tình. Hắn sửng sốt quay đầu đi: “Mất ngủ, không ngủ được. Dậy đọc sách, muốn tới đây uống ngụm nước.”

Thẩm Tư Phi hiểu, khuyên nhủ: “Mặc dù là lớp 12, nhưng mà không nên áp lực quá. Ba yêu cầu cậu quá cao, cậu không cần nghe lời của ông ấy vào tai. Mặc dù không thể đúng như kỳ vọng của ông ấy, cũng không cần lo, ông ấy sẽ không thất vọng với cậu, có đúng không?”

Cậu rót chén nước ấm, muốn quay về phòng, Thẩm Hoa Hạo lại gọi cậu: “Anh.”

Thẩm Tư Phi dừng bước lại. Cậu và Thẩm Hoa Hạo cùng cha khác mẹ, từ giờ khắc hắn được sinh ra, dưới sự cố ý và cẩn thận phòng bị của Lý Thiến, hai anh em càng đi càng xa, tâm tư cũng khác biệt, tính tình tuyệt nhiên tương phản, chung đụng cũng không hòa thuận.

Nhưng chỉ cần đối phương gọi một câu anh, cậu thế nào cũng phải dừng bước lại.

Thẩm Hoa Hạo hỏi: “Xưa nay anh không coi gia sản là của anh phải không?”

Khi còn bé thì sống trong viện mồ côi nhà họ Trần nghèo túng, sau khi lớn lên là dời ra ngoài thuê nhà, kỳ thực về nhà họ Thẩm chỉ cần nửa giờ. Nhưng dù sao cũng là không muốn về nhà, mặc dù quay về một chuyến, cũng là cực kỳ vội vàng và xa cách.

Thẩm Tư Phi ăn ngay nói thật: “Có lẽ bởi vì tôi ghét cái nhà này. Mẹ tôi qua đời, dì Lý nửa năm sau vào nhà, chuyện này tôi vĩnh viễn để ý, đồng thời sẽ không tha thứ. Cậu có toàn bộ sự cưng chiều và quan tâm của ba, vậy là đủ rồi, tôi có hay không cũng không quan trọng.”


Hơn nữa, Lý Thiến từ khi sinh Thẩm Hoa Hạo ra là vô cùng đề phòng cậu, quái gở. Thẩm Tư Phi biết đó là có ý gì.

Người thừa kế nhà họ Thẩm chỉ có một, trước khi chưa phân hóa giới tính thứ hai, cái gì cũng có khả năng.

Thẩm Hoa Hạo siết chặt chén nước, hơi cúi đầu, “Vậy thật trùng hợp, tôi cũng không thích anh.”

Thẩm Hoa Hạo bước chân dài lướt qua người cậu, khinh bỉ cười nói: “Tôi ghét nhất Omega, đặc biệt phiền.”

Hắn lên lầu, khép cửa lại.

Thẩm Tư Phi trầm mặc tắt đèn, sờ soạng trở về phòng. Chứng quáng gà của cậu kỳ thực không nghiêm trọng lắm, thậm chí không cần trị liệu, chỉ là bởi vì gần đây áp lực lớn lại vất vả khổ cực, cho nên bệnh trạng lại xuất hiện.

Sau khi vào cửa cánh tay còn không biết va vào chỗ nào một phát, cậu nhe răng trợn mắt.

Quan hệ của cậu và Thẩm Hoa Hạo vẫn luôn cứng ngắc như vậy, khi còn bé Thẩm Tư Phi ôm địch ý rất lớn với Lý Thiến và hai con của bà ta, vẫn cho rằng đối phương là hung thủ chân chính hại chết mẹ cậu, mà ba cậu là đồng lõa. Mà sự thực dù sao còn phức tạp hơn suy nghĩ của trẻ con. Mâu thuẫn không thể hóa giải.

Thẩm Tư Phi lần này nằm trúng gối, ngủ thiếp đi, lung tung mơ nhiều giấc mộng.

Mãi đến cuối cùng một ngàn hạc giấy đi qua phi về phía cậu, cậu mới tỉnh.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, chiếu rọi trên mặt đất.

Dưới lầu giọng ba Thẩm vang lên, có chút nghiêm khắc. Thẩm Tư Phi mặc quần áo xuống lầu, thấy là ba Thẩm đang răn dạy Thẩm Hoa Hạo.

Ba Thẩm nhìn thấy cậu, lập tức nói với Thẩm Hoa Hạo: “Nhìn anh của con đi, có thể thi lên đại học A, tốt nghiệp thành tích xuất sắc. Con nhìn lại con đi, có thể thi lên đại học ba còn phải thắp hương. Cả ngày ở trong trường học hoành hành bá đạo, trong đầu chứa toàn cái gì đâu. Không học hành đàng hoàng.”

Thẩm Hoa Hạo liếc mắt nhìn Thẩm Tư Phi một cái, trong mắt xoẹt qua một tia giận dữ, mà đến cùng bị mắng dữ quá, không dám phản bác ba Thẩm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Khiết cầm hai cái bánh bao muốn chạy đi làm, ba Thẩm đẩy Lý Thiến: “Đừng cho nó ăn, nhanh đến trường học đi, nếu không đến kịp tiết đầu thì về ba đánh chết con.”


Ba Thẩm bỗng nhiên nói: “Tư Phi, ngày hôm nay nếu con không có việc gì thì đến công ty ba hỗ trợ.”

Lý Thiến sợ hết hồn.

Thẩm Tư Phi cười: “Xế chiều hôm nay con phải về lên lớp, bữa trưa cũng không ăn ở nhà.”

Ba Thẩm tức giận: “Làm giáo viên cấp ba làm gì, năm đó chọn đại học nên nghe ba, tốt nghiệp tới công ty tìm chút việc làm.”

Thẩm Tư Phi không lên tiếng, mặt không biến sắc ăn sáng, nghỉ ngơi một lát rồi rời nhà.

Ba Thẩm và Lý Thiến kết thành gia đình mới, cậu vẫn luôn bị bài xích ở bên ngoài. Ba Thẩm nỗ lực khống chế cậu, Lý Thiến khắp nơi phòng bị cậu, Thẩm Khiết coi cậu như người xa lạ, Thẩm Hoa Hạo càng chán ghét người anh cả này.

Thẩm Tư Phi vẫn cảm thấy quay lại cái nhà trọ nhỏ của mình mới thư thái, ít nhất muốn làm cái gì là có thể làm cái đó.

Chỉ là trống trải đến vắng lặng.

Lúc xế chiều cậu nghe cuộc điện thoại của Trần Kim, Trần Kim nói: “Tư Phi, cuối tuần sau anh đính hôn, em tới ăn cơm đi.”

Thẩm Tư Phi ngẩn ra: “Gặp cha mẹ rồi? Giờ đã đính hôn rồi sao, có nhanh quá không?”

Trần Kim gật đầu, trong giọng nói có mấy phần sung sướng, “Gặp rồi. Ba mẹ Ôn Nhã hi vọng đính hôn trước, sau này kết hôn rồi nói sau. Đúng là hơi nhanh, mà Ôn Nhã cảm thấy được, ba mẹ anh cũng không phản đối, bọn anh quyết định luôn. Em nhất định phải tới lễ đính hôn đó.”

Thẩm Tư Phi: “Vâng, anh gửi thời gian cho em.”

Trần Kim: “Được. Yên tâm, chỉ có người nhà anh, quen cả.”

Ngày hôm sau cậu không có nhiều tiết, cố ý về nhà làm một bữa cơm phong phú, lại chỉ ăn gần một nửa, còn lại không ít đồ ăn không động vào.

Ngày thứ ba Thẩm Tư Phi hết giờ học, cậu chuẩn bị bài tập, vẫn đang trông tự học buổi tối, Bác Viên nhắn tin cho cậu: Thầy Thẩm, đến quán bar uống rượu với tôi không?

Dưới màn đêm thâm trầm đèn đuốc sáng choang, quán bar tọa lạc ở một góc không đáng chú ý, bên ngoài đơn giản khiêm tốn, bên trong xa hoa đồi trụy, náo động rung trời.

Bartender đứng trong quầy bar, ngẫu nhiên liếc mắt qua cửa, vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông hơi gầy đi vào, hai chân thon dài, vắt một cái áo khoác trong khuỷu tay, mặc một cái áo sơ mi trắng trên người, cài đến cúc thứ hai, cổ trắng nõn, cực kỳ cấm dục.


Ánh đèn quét lên mặt cậu, lộ ra đôi mắt đẹp đẽ giống như lưu ly, sống mũi cao, lông mày khẽ nhếch, vẻ đẹp sắc bén lại lộ liễu.

Bartender kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu.

Thẩm Tư Phi tìm được Bác Viên ở trong góc, Bác Viên gọi không ít rượu, Thẩm Tư Phi hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?”

Bác Viên tự rót hai ly to cho mình, mặt đầy vẻ khổ sở và mơ màng: “Tôi chia tay Tâm Nghiên rồi.”

Bác Viên có người bạn gái tên là Điền Tâm Nghiên, là Beta, nghiên cứu sinh. Hai người rất hoà thuận, cho tới nay cũng rất ngọt ngào. Thẩm Tư Phi nhìn tận mắt họ một đường đi tới bây giờ, nghe vậy cũng thấy rất khiếp sợ.

Bác Viên nói: “Trong lòng tôi khó chịu. Thầy Thẩm, thật sự cảm ơn cậu đến đây với tôi.”

Thẩm Tư Phi biết giữ kín trong lòng không tốt, hỏi: “Làm sao mà chia tay?”

Bác Viên nói: “Cô ấy đề nghị, tôi không có tiền, không xe không nhà, công việc ổn định không có tiền đồ, không cho cô ấy cuộc sống hoàn mỹ hạnh phúc được.”

Cậu ta một chén lại một chén, chán nản cực kỳ, như là người đàn ông cùng đường mạt lộ.

Thẩm Tư Phi trầm mặc, nghĩ đến chuyện gần đây, cảm khái vạn ngàn, lòng mơ hồ, cũng trầm mặc uống rượu. Trong quán rượu tiếng vang rung trời, ánh đèn lấp loé, dường như che lấp tiếng khóc xé lòng ở trong.

Mãi đến tận hai giờ sáng, Thẩm Tư Phi cảm thấy đã uống hơi nhiều, Bác Viên nói vào WC rồi về. Thẩm Tư Phi đợi mười phút, không thấy cậu ta đi ra.

Cậu vào WC, từ xa đã nhìn thấy Bác Viên bị người túm cổ áo kéo ra, “Tức chết tao rồi! Không biết sâu rượu từ chỗ nào, nôn ra một đống, còn làm bẩn áo tao.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Người đàn ông trẻ tuổi kéo quần tây, nói với bạn bè xung quanh.

Bạn hắn ta đáp lại: “Trang thiếu không nên giận. Đánh đi, đánh cho nó gọi bố gọi ông.”

Thẩm Tư Phi tiến lên cản: “Chờ một chút! Đây là bạn tôi.”

Cậu đoạt người lại, để Bác Viên uống say dựa vào vai. Trang Hải híp mắt nhìn, sắc mặt hơi đổi, cười tùy tiện: “Thẩm thiếu? Thật là khéo quá, không ngờ lại gặp được cậu ở chỗ này.”

Thẩm Tư Phi không ra vào xã hội thượng lưu, nhưng cũng biết khu vực thành phố S này, người nào là con nhà giàu. Cậu mỉm cười nói: “Bạn tôi không hiểu chuyện. Trang thiếu nể tình tôi, tha cho cậu ấy một lần.”

“Cũng được thôi.” Trang Hải tiện tay cầm một chén rượu đỏ qua, “Tôi rất độ lượng, Thẩm thiếu uống chén rượu, lại ngồi với tôi một lát, việc này xong.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.