[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 10: Cắn Tuyến Thể Của Tôi Được Không


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 10: Cắn Tuyến Thể Của Tôi Được Không

Thẩm Tư Phi sở dĩ quen mặt Trang Hải, là bởi vì khi còn bé hai người học cùng một trường. Khi đó nhà họ Thẩm vẫn chưa được như giờ, ba Thẩm có vài dự án hợp tác cần nhờ vả nhà họ Trang, ba Trang Hải là người lãnh đạo trực tiếp của ba Thẩm. Thẩm Tư Phi không ít lần bị Trang Hải đùa cợt.

Sau đó nhà họ Thẩm giàu có, Trang Hải cũng không dám chọc cậu nữa.

Trang Hải cũng nghe nói Thẩm Tư Phi và nhà họ Thẩm đã bằng mặt không bằng lòng, đoạn tuyệt gần như hết, bắt lấy điểm này, bỡn cợt một chút cũng chẳng sao.

Thẩm Tư Phi bất động, Trang Hải lắc chén rượu, “Tôi và Thẩm thiếu cũng coi như bạn học cũ, làm sao thế, Thẩm thiếu hoài nghi chén rượu này có vấn đề? Vậy tôi uống một ngụm cho cậu xem.”

Thẩm Tư Phi không dám khẳng định điều gì, mà dám chắc Trang Hải khẳng định không có hứng thú với cậu, nhiều nhất chỉ là muốn làm cậu xấu mặt mà thôi. Cậu nhận rượu uống một hơi cạn sạch, rượu rất thơm, vào miệng cũng rất nồng.

Trang Hải mời cậu vào phòng ngồi. Bác Viên đã say khướt, Thẩm Tư Phi lúc trước uống nhiều rượu, giờ khắc này cũng đã ngà ngà, không có hứng thú.

Người khác hỏi Thẩm Tư Phi, Trang Hải nói: “Đây là đại thiếu gia của nhà họ Thẩm, không sao, chúng ta chơi của chúng ta, phía dưới kia có ai tới?”

Mấy công tử bột đến quán bar đơn giản chỉ có mấy trò, trong phòng khách ồn ào không ngừng, Thẩm Tư Phi nhức đầu, bên tai ong ong. Cậu cảm thấy không gian dường như càng ngày càng nóng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Một thanh niên tóc húi cua bỗng nhiên chửi: “Mẹ nó mùi sữa từ đâu bay ra thế, chúng mày ai uống sữa tươi hả?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi cởi hai cúc áo, đứng dậy kéo Bác Viên lên: “Mọi người chơi thong thả, tôi đi trước.”

Trang Hải cau mày, có mấy người cảm thấy cậu vô ý vô tứ, mắng vài câu khó nghe thô tục.


Thẩm Tư Phi ôm người xuống lầu, chân tựa hồ bị đổ chì, cơ hồ không đi nổi, dường như có người ở sau lưng kéo cậu, một người đàn ông cười lại gần: “Omega à, mùi sạch sẽ như vậy, chưa bị ai chạm vào sao?”

Một luồng sữa như có như không tung bay ra, ánh mắt sắc bén như sói xung quanh nhìn sang, trên căn bản toàn là Alpha, tập kích trong quán rượu chờ đợi con mồi lạc lối.

Mùi sạch sẽ lại còn quyến rũ như vậy, dáng người cũng đẹp, quan trọng hơn, còn là Omega.

Thẩm Tư Phi thầm mắng một tiếng, cách lần trước tiêm thuốc ức chế chỉ có một tháng đã không ức chế được pheromone và kỳ phát tình.

Nhưng rất có thể là rượu mạnh thúc giục pheromone, tạo thành kỳ phát tình giả.

Thẩm Tư Phi hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì trấn định. Không thể không kiềm chế.

Kết quả là đi được nửa đường, bả vai Thẩm Tư Phi nhẹ bẫng, một người đoạt lấy Bác Viên đã ngất đi, một người nắm vai cậu, lòng bàn tay nóng rực cọ vào cánh tay cậu: “Người anh em, có mệt không, qua đây ngồi một lát.”

Thẩm Tư Phi bị người này lôi xềnh xệch vài bước, bốn phía trộn đầy mùi pheromone của Alpha, làm cậu buồn nôn.

Người đàn ông toàn thân đầy mùi thuốc lá đến gần hít mùi trên người cậu, mặt đầy thèm khát: “Là tiểu mỹ nhân Omega sạch sẽ thuần khiết. Nào, anh mời em uống chén rượu.”

Nếu như Trang Hải chỉ mời một chén rượu giữa bạn học, thì chén rượu của người xa lạ này đương nhiên có vấn đề.


Kêu cứu trong quán bar là chuyện quá ngu xuẩn, bởi vì không có ai lựa chọn trợ giúp, thậm chí bởi vì Omega quá ít ỏi và mỹ vị nên còn dễ tạo thành hỗn loạn. Có thể nhặt đi bất kỳ người nào uống rượu say là quy củ ngầm được thừa nhận ở đây.

Toàn thân vô lực, đầu đau như búa bổ, cơ hồ không thể suy nghĩ. Trong lòng Thẩm Tư Phi hơi lạnh lẽo, cậu chớp lấy thời cơ, một quyền đập vào mặt người đàn ông kia, tàn bạo mắng: “Mẹ mày là cái thá gì.”

Thẩm Tư Phi từng học quyền anh, đánh người không chút ngượng tay, lưu loát đánh vào điểm yếu của người ta. Cậu đạp lên ngực người kia, nhìn Alpha xung quanh, ánh mắt hung ác: “Còn ai muốn tới?”

Hạ Tây Châu từ xe xuống dưới, chậm rì rì đi tới trước một quán bar ánh đèn lấp loé, trợ lý bên người nói: “Đây là một trong những quán bar muốn thu mua của Lâu thị, cũng là nhóm loại quán bar nhỏ đầu tiên khởi đầu mở rộng nghiệp vụ. Trong này có rất nhiều hình thức là mô hình club ngày xưa.”

Hạ Tây Châu tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt lãnh đạm.

Trợ lý không dám nói tiếp nữa. Vị chủ tịch Hạ này từ trước đến giờ nghiêm túc thận trọng, trầm mặc ít nói, lại làm việc sấm vang gió cuốn, thủ đoạn độc ác nhanh gọn, cô làm việc cho hắn, áp lực cũng rất lớn.

Lần này Hạ thị có kế hoạch tiến quân vào nơi xa hoa, Hạ Tây Châu dự định mua quán bar của Lâu thị trước.

Hạ Tây Châu cực kì lặng lẽ, từ cửa quán rượu vào, đúng lúc thấy tình địch ngày xưa chân đạp Alpha, ánh mắt tàn nhẫn, ngông cuồng tự đại, hung hăng không gì sánh được.


Sau một khắc thể lực Thẩm Tư Phi không chống đỡ nổi nên chân mềm nhũn suýt ngã xuống, Alpha bên cạnh muốn tiến lên kéo cậu, lại bị Hạ Tây Châu cướp trước.

Hắn hơi híp mắt lại, pheromone Alpha tỏa ra, khí thế khiếp người, người xung quanh nháo nhào rút lui.

Chuyện như vậy cũng chú ý tới trước tới sau, ưu tiên cường giả, vị Alpha trước mắt này rõ ràng thực lực mạnh mẽ, không thể chọc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu nhìn người trong ngực, hai cúc áo trên áo sơ mi trắng không biết bị đứt từ lúc nào, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, vệt ửng đỏ trên mặt lan đến tận tai. Thẩm Tư Phi nắm lấy cánh tay hắn, dán lòng bàn tay đang nóng bừng vào, hơi nóng phả ra, một luồng pheromone nồng nặc mùi sữa thơm bay tới.

Cậu đã sớm không chịu nổi, vừa nãy đánh nhau cũng chỉ là cậy mạnh.

Thẩm Tư Phi không khống chế được cong người xuống, cả người dán chặt vào Hạ Tây Châu, cậu híp mắt nhìn hồi lâu: “Hạ Tây Châu?”

Hạ Tây Châu nửa ôm lấy cậu, cau mày: “Phát tình?”

Thẩm Tư Phi dựa trán vào ngực đối phương, thấp giọng thở: “Rời khỏi đây.”

Hạ Tây Châu cười nói: “Thầy Thẩm, chúng ta vẫn chưa thân quen tới độ này đúng chứ? Tôi với cậu còn là đối thủ một mất một còn, nói rời đi là rời đi sao? Cậu muốn rời đi thì tự đi, tôi còn có chuyện phải làm nữa.”

Thẩm Tư Phi cảm giác mình như lọt vào đống lửa, nóng đến độ cơ hồ không có cách nào suy nghĩ. Cậu quỷ thần xui khiến ngẩng đầu lên, thấp giọng khẩn cầu: “Không đi, tôi không muốn rời khỏi anh, đưa tôi theo có được không?”

Đôi mắt lộng lẫy như lưu ly, mặt ửng đỏ, cùng ánh sáng si mê ỷ lại.

Hô hấp Hạ Tây Châu nặng nề, đôi mắt tối đi. Hắn ôm người vào một gian phòng trang nhã, Thẩm Tư Phi kiệt sức nằm trên ghế, Hạ Tây Châu cầm chén nước ấm qua, “Mang thuốc ức chế không?”


Thẩm Tư Phi lắc đầu, vô lực cầm chén nước, “Bác Viên…”

Hạ Tây Châu bảo người đi tìm Bác Viên say khướt đến.

Biết được Bác Viên an toàn, Thẩm Tư Phi triệt để thả lỏng, chẳng còn tỉnh táo để nói chuyện nữa. Mùi pheromone Omega thơm ngọt càng ngày càng nồng, Hạ Tây Châu nhìn người đang cắn chặt môi, khẽ hừ nhẹ trong góc.

Hạ Tây Châu nổi tính xấu, đi tới thấp giọng cười trêu: “Thầy Thẩm… Tôi phải đi đây.”

Thẩm Tư Phi lập tức vươn tay ôm lấy cổ hắn: “Đừng đi, tôi nóng quá.”

Cậu bỗng nhiên rướn người lên, nghiêng đầu chạm vào hai má của người trước mặt, “Anh thơm quá.”

Hạ Tây Châu nắm cổ cậu, bị mùi pheromone làm cho toàn thân nóng bừng, hắn nói: “Cậu phát tình rồi thầy Thẩm, cậu bây giờ cần đánh dấu tạm thời.”

Thẩm Tư Phi mở to hai mắt nhìn hồi lâu, đôi mắt sắc bén ngày xưa biến mất không còn tăm hơi, chỉ có ánh sáng hồ đồ và mê luyến. Cậu dường như khó khăn suy tư một hồi, bỗng nhiên cúi đầu chủ động vén tóc lên, lộ ra tuyến thể Omega yếu đuối, ngay cả giọng cũng mềm mại như là kẹo bông. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

“Vậy cắn tuyến thể của tôi được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả ngu xuẩn: Mẹ được nè mẹ cũng được nè!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.