Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 8: Sau Này Con Tên Là Thẩm Xuyên Đi
Trần Kim trợn mắt ngoác mồm: “Tư Phi, Tây Châu, sao hai cậu đi với nhau?”
Anh bị cô gái bên cạnh nhéo lòng bàn tay mới phản ứng lại, giới thiệu: “Đây là bạn gái của anh, tên là Ôn Nhã. Tư Phi, Ôn Nhã cũng dạy ở trường cấp ba của em đấy. Tiểu Nhã, đây là anh em của anh, thầy Thẩm và chủ tịch Hạ.”
Ôn Nhã cười: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thầy Thẩm làm tôi cảm thấy quen mặt, nhất định là từng gặp trong sân trường rồi. Chủ tịch Hạ mới gặp hồi nãy, tôi đi nghe diễn thuyết, anh nói rất nhiệt tình rất khiến người ta cảm động.”
Mặt mũi cô dịu dàng, không xinh đẹp lắm, mà ngũ quan đoan chính, trang điểm cũng nhạt, nhìn không làm cho người ta chán ghét, trái lại cảm thấy là người thiện lương dịu dàng.
Hạ Tây Châu gật đầu: “Xin chào.”
Trên mặt Thẩm Tư Phi không có biểu cảm gì khác, cậu mỉm cười, mắt môi cong cong, đưa tay ra bắt tay.
Hạ Tây Châu vốn không nhiều lời, Thẩm Tư Phi tâm tình không tốt, phút chốc im lặng, đầu óc Trần Kim rối loạn, quên mất muốn hỏi chuyện gì quan trọng hơn, anh lúng túng cười nói: “Anh muốn đưa Ôn Nhã quay lại, hai người tiếp tục, đi dạo… Lần sau mời hai người ăn cơm nói sau nha!”
…
Trần Kim về nhà giải thích cho Thẩm Tư Phi.
Sau khi từ biệt ở nhà hàng, Trần Kim rút kinh nghiệm xương máu, năm ngày trước lấy dũng khí tỏ tình với cô gái mà mình có tình cảm, cô gái kia vui vẻ đồng ý, hai người thuận lý thành chương thành bạn bè trai gái.
Trần Kim nói: “Anh và Ôn Nhã kết bạn từ hồi học đại học, mà khi đó hai bọn anh cũng không có dự định yêu đương, không ngờ gặp lại được nhau nên chơi thân, cho nên hẹn hò. Nhà em ấy giục gấp, có thể bọn anh sẽ mau chóng đính hôn.”
Hai người này là mục đích chạy kết hôn chứ gì.
Thẩm Tư Phi cầm điện thoại di động, một tay khác vô thức vân vê góc áo, nghĩ đến lúc trước ở trường gặp được đôi nam nữ nắm tay, hai má cô gái bởi vì e lệ mà ửng đỏ, khóe miệng còn cười thẹn thùng lại ngọt ngào. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi khó khăn nói: “Rất tốt, chúc mừng hai người.”
Trần Kim: “A Phi, xin lỗi.”
Thẩm Tư Phi: “Anh không cần nói như vậy.”
Trần Kim nói: “Anh không phù hợp. Em xứng đáng với người tốt nhất.”
Thẩm Tư Phi chưa từng nghe câu này, cậu thất thần, chỉ nói: “Em biết rồi.”
Trần Kim cũng không để ý cậu đáp lại qua loa như vậy, chậm rãi giải thích: “A Phi, cảm ơn em chơi với anh nhiều năm như vậy, mà anh thật sự không thích hợp với em. Em quá mềm lòng, em phải tìm một người… Chân chính có thể ở nhà họ Thẩm, ở bên ngoài che chở cho em cả đời. Mà người đó không phải anh.”
Thẩm Tư Phi nhẹ giọng đáp lại vài tiếng.
Trần Kim trầm mặc, anh nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, vẫn là anh phụ lại tâm ý mềm mại chân thành nhất của Thẩm Tư Phi.
Nghĩ đến sau này hai người có thể sẽ rất lúng túng, Thẩm Tư Phi cũng vì anh mà buồn thương, lòng Trần Kim càng khó chịu hơn. Anh không muốn tình bạn với Thẩm Tư Phi kết thúc, nhưng anh cũng không có cảm giác với Thẩm Tư Phi thật.
Nhiều năm qua, anh vẫn luôn coi đối phương là em trai cần được chăm sóc, thương thân thế của đối phương, cũng càng hi vọng Thẩm Tư Phi có được hạnh phúc hơn người khác.
Cảm xúc phức tạp như thế, Trần Kim quên hỏi Thẩm Tư Phi chuyện trong sân trường sao lại đụng phải Hạ Tây Châu.
…
Ngày ấy trong sân trường, Trần Kim vừa đi, hai người Thẩm Hạ liếc mắt nhìn nhau, sau đó từng người tâm tình phức tạp dời mắt.
Sau đó hai người đi đường, đưa lưng như thể một đôi kẻ thù, cảnh sóng vai đi vừa nãy như thể chưa từng tồn tại.
Thẩm Tư Phi dạy xong về nhà, nhìn nhà trọ trống trải, lòng thất vọng cực kỳ, nói không khổ sở là giả.
Cậu kiên trì thoát ly nhà họ Thẩm, lựa chọn trường sư phạm, thành thầy giáo, dựa vào bản thân mình kiếm tiền, thực hiện độc lập kinh tế, một mực yên lặng ở bên Trần Kim, nhưng mà đến bây giờ vẫn là cô độc, cô độc tiêu điều.
Cậu không thiếu người theo đuổi, nhưng cậu không thể tiếp thu Alpha, Beta nữ và Omega sau khi biết giới tính thứ hai của cậu cũng cấp tốc tránh né, Beta nam là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Tư Phi cũng không muốn khiến cả đời mình khuất phục thiên tính của Omega, cậu có thể thừa nhận, mà chắc chắn sẽ không thuận theo.
Sau khi Trần Kim hẹn hò với Ôn Nhã, Thẩm Tư Phi cũng không đến bệnh viện đón anh nữa. Cậu trước kia cách một ngày tới bệnh viện, dùng lý do vụng về tiện đường lấy thuốc và tiện đường mua thức ăn, Trần Kim không phát hiện, thậm chí không phát hiện người bạn thân này vẫn luôn dùng phương thức nước ấm nấu ếch, muốn đun nhừ khúc gỗ này.
Tâm ý của Thẩm Tư Phi quá kín đáo, bản thân cậu cũng không phải kiểu tính tình nhiệt liệt như lửa, thậm chí có hơi lạnh lùng mà nhát gan. Ở bề ngoài cậu nghiêm túc bình dị gần gũi, trên thực tế ở chung, cậu lười nhác lãnh đạm, từ chối người bên ngoài ngàn dặm, không thân thiết chút nào.
Thẩm Tư Phi tranh thủ đến bệnh viện xin chiết xuất chất lỏng pheromone Alpha nhân tạo, mấy ngày nay là thời kỳ lớp 12 thi thử căng thẳng, cậu bận đau đầu lại hơi cảm, tạm thời không có thời gian nghĩ những chuyện khác. Trần Kim gửi tin nhắn muốn mời cậu ăn cơm, cậu vẫn không rảnh đi.
Hai tuần qua ba Thẩm giục mãi, cậu không thể không về nhà họ Thẩm một chuyến.
Ba Thẩm là người vô cùng chú trọng vinh dự gia tộc, ông bình sinh thích nhất là cùng người nhà ăn cơm, nhìn con cái hoà thuận, vợ dịu ngoan phục tùng, cảnh này có thể thỏa mãn cực lớn lòng hư vinh và gia trưởng của ông.
Bởi vậy nếu như Thẩm Tư Phi liên tục một tuần không về, ông sẽ rất tức giận, cho rằng cái thằng con bất hiếu này lớn rồi, cánh cứng rồi, không nể mặt ông cha già, muốn làm gì thì làm.
Đại sảnh nhà họ Thẩm, ba Thẩm vẫn đang dùng cơm, Thẩm Tư Phi không dám rời đi, cúi mặt xuống ngẩn người. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Hoa Hạo lại để bát xuống, đứng lên nói: “Con ăn no rồi, con lên làm bài tập trước.”
Lý Thiến sững sờ: “Hoa Hạo mới ăn ít thế mà.”
Bà nói với ba Thẩm: “Thằng nhỏ này, chắc là áp lực quá lớn tâm tình không tốt. Em lên xem nó.”
Thẩm Tư Phi và Thẩm Hoa Hạo bất hòa, quan hệ của hai anh em cứng đến độ giống như là đối thủ một mất một còn, phàm là có Thẩm Tư Phi, Thẩm Hoa Hạo luôn khẩu vị không tốt, ngồi yên chưa được bao lâu đã đi, tỏ vẻ chán ghét người anh trai này cực kỳ.
Thẩm Lương Bình nói: “Vậy em lên đi.”
Thẩm Khiết thấy thế cũng rời đi, Thẩm Tư Phi cũng muốn đi, ba Thẩm lại bảo cậu ngồi xuống, nói: “Con khó lắm mới về được một chuyến, không được về phòng. Ba hỏi con, con vừa ý Alpha nhà giàu nào rồi?”
Thẩm Tư Phi sững sờ: “Nhà giàu?”
Ba Thẩm nói: “Chú Trương, lấy tư liệu trên bàn trà tới đây. Ở đây là mấy đứa con xuất thân nhà giàu ở thành phố S, xuất thân không tệ, con cầm chọn đi.”
Thẩm Tư Phi cau chân mày đẹp đẽ lại, bỗng hiểu ý của ba Thẩm. Cậu nói: “Không cần xem, con không thích ai, con cũng không nhận ra ai.”
Ba Thẩm hơi giận: “Con không quen biết cũng là bởi vì không muốn ba đưa con đi tham gia tiệc rượu.”
Thẩm Tư Phi chán ghét giới nhà giàu, không tham gia mấy tiệc rượu liên hoan, không có mấy ai biết đến tên tuổi đại thiếu gia nhà họ Thẩm. Đồng dạng, Thẩm Tư Phi cũng không quen biết quý tộc thượng lưu gì.
Thẩm Tư Phi tùy ý lật qua lật lại mấy tờ thông tin, không ngoại lệ, toàn là Alpha.
Thú vị là, dường như không có Hạ Tây Châu chủ tịch Hạ. Cậu cười trào phúng.
Mặt ba Thẩm lộ vẻ tàn nhẫn: “Nếu con không muốn ba sắp xếp, vậy lúc nào con kết hôn? Lúc kỳ phát tình thì làm sao?”
Thẩm Tư Phi hờ hững, thả tư liệu lại lên bàn: “Không thích ai, không kết hôn. Con đã đi xin pheromone Alpha nhân tạo, con sẽ nghĩ cách tự vượt qua kỳ phát tình.”
Ba Thẩm sửng sốt, “Pheromone Alpha nhân tạo? Đó là cái gì?”
Thẩm Tư Phi tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Kiềm chế kỳ phát tình.”
Ba Thẩm nói: “Không phải 26 tuổi thuốc ức chế mất hiệu lực à? Sao còn có phương pháp kiềm chế kỳ phát tình? Pheromone nhân tạo rốt cuộc là gì?”
Ba Thẩm là Alpha, chưa từng nghe tới vật này thật. Thẩm Tư Phi nhàn nhạt nói: “Không có hứng thú, không kết hôn.”
Ba Thẩm nổi giận: “Thằng con bất hiếu này thực sự là muốn làm ba tức chết! Cánh cứng rồi thì không nghe lời ba, ba thực sự là mắt mù mới nuôi thằng con bất hiếu này mà. Thẩm Tư Phi, con xuống dưới cho ba!”
Thẩm Tư Phi đã rời đi lên tầng.
Thẩm Tư Phi không mang sách giáo khoa chuẩn bị bài, lúc rảnh rỗi đành phải sửa sang lại gian phòng.
Đây là gian phòng mẹ ruột Thường Mân bố trí cho cậu lúc cậu còn nhỏ, trước khi mẹ cậu tự sát đã ở đây.
Gian phòng sạch sẽ, bảo mẫu không đụng vào đồ đạc mà chỉ quét tước định kỳ, trên bàn chẳng có lấy một hạt bụi. Thẩm Tư Phi không thường ở, đồ cũng ít, nhìn quạnh quẽ.
Lúc cậu thu dọn quần áo cũ phát hiện dưới đáy tủ có cái hòm, cậu lấy ra lật qua lật lại.
Toàn là đồ lúc ở viện mồ côi, năm đó cậu không nỡ vứt, lúc chuyển ra mang về nhà.
Mấy quyển nhật ký, một ít đồ chơi nhỏ, bằng khen và huy chương lúc đi học, bên trong còn có mấy con hạc giấy phai màu, có thể là bạn gái nào đó lén lút đưa cho cậu.
Thẩm Tư Phi lấy ra, ngàn hạc giấy bởi vì kéo ra mà vỡ thành hai nửa, Thẩm Tư Phi nhìn thấy trong giấy có hai chữ vụng về.
Thẩm Xuyên.
Hạ Tây Châu vừa tới tuổi còn nhỏ, không nhớ được tên, khoa chân múa tay mãi cũng không ai hiểu, viện trưởng nói: “Sau này con tên là Thẩm Xuyên đi.” Cứ như vậy gọi là Thẩm Xuyên. Khi đó Hạ Tây Châu làm chứng minh thân phận cũng là tên này.
Thẩm Tư Phi liên tục mở mấy con hạc giấy ra, cũng chỉ có tờ này viết chữ.
Thẩm Tư Phi cũng nhớ ra sau khi Thẩm Hoa Hạo sinh ra chiếm đi toàn bộ tình yêu thương và sự quan tâm của ba Thẩm, ba Thẩm thậm chí còn quên mất sinh nhật tám tuổi của tiểu Tư Phi, làm cho cậu cực kỳ khổ sở.
Trần Kim dùng cái này để an ủi cậu. Khi đó trong trường học lưu hành ngàn hạc giấy, nữ sinh nói vật này có nghĩa chúc phúc và yêu thích, cậu đương nhiên cho rằng là Trần Kim cố ý gấp cho cậu. Cách gấp vụng về, nhưng vẫn nhìn ra được tấm lòng nghiêm túc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi gọi điện thoại cho Trần Kim, qua một lát Trần Kim mới nghe: “Tư Phi, sao bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh thế? Anh đang ăn cơm đây.”
Thẩm Tư Phi không hỏi gì khác: “Anh Trần, anh biết gấp hạc giấy không?”
Trần Kim ngẩn người, “Không biết. Sao mà bỗng nhiên nghĩ ra hỏi cái này thế?”
“Không có chuyện gì ạ.” Thẩm Tư Phi suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Anh biết em sợ sét đánh không?”
Trần Kim nói: “Em đã lớn rồi mà còn hỏi mấy câu kì cục, giờ em ở nhà hả?”
Thẩm Tư Phi lắc đầu một cái, cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Cậu sợ sét đánh, đặc biệt là lúc nhỏ. Trẻ con trong viện mồ côi ngủ trong phòng lớn, có mấy hàng giường chiếu, Trần Kim vì tiện đi học cũng có chăn gối ở đây. Thẩm Tư Phi từng lén lút lên giường Trần Kim cùng anh ngủ.
Cậu có chứng quáng gà nhẹ, sét đánh thì viện trưởng Trần thắp nến, mà tia sáng quá mờ, cậu không thấy rõ, bò bằng cảm giác.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm: Bò nhầm giường QAQ