[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 36: Xác Nhận Xuất Viện Cần Người Nhà Cùng Ký Tên


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 36: Xác Nhận Xuất Viện Cần Người Nhà Cùng Ký Tên

Hướng Hưng Mẫn đành gọi điện thoại cho Hạ Tây Châu, mà Hạ Tây Châu vẫn chưa về đến thành phố S, mới xuống máy bay, vẫn ở sân bay. Cô gọi mấy lần mới được, Hướng Hưng Mẫn nói: “Anh họ.”

Hạ Tây Châu nghe nói Thẩm Tư Phi có chuyện, căng thẳng: “Anh tới ngay!”

Đưa người vào phòng cấp cứu trong bệnh viện, Uông Ngạn vốn có công vụ phải làm, mà thấy hai cô gái hoang mang lo sợ, anh đành bảo hai cô gái vào phòng nghỉ uống nước nóng, mình thì chờ ở cửa phòng cấp cứu. Không lâu lắm, người lại được đẩy ra.

Bác sĩ lo lắng nói: “Uông tiên sinh, vị Omega này đã mang thai.”

Uông Ngạn sửng sốt: “… Hả?”

Bác sĩ hỏi: “Người nhà bệnh nhân đâu? Nhà ở đâu?”

Uông Ngạn sao biết được.

“Thai nhi quá nhỏ, chúng tôi không cấp cứu được.” Bác sĩ mặc kệ cái khác, ghi phiếu khám bệnh thật nhanh, “Cấp cứu tốn thời gian mất công tốn sức, xác suất thất bại lớn vô cùng, chúng tôi tạm thời thuyên chuyển vào phòng trị liệu.”

Nếu như ở bệnh viện xảy ra chuyện Omega bởi vì không cấp cứu kịp mà sinh non, đối với bệnh viện, là một sự kiện cực kỳ ác liệt. Mặc dù được bảo mật, cấp trên cũng sẽ bởi vì bệnh viện không thể cứu được con của Omega mà trách tội, dẫn đến bệnh viện sẽ bị hạn chế.

Về phần viện phí và cái khác, sau đó suy nghĩ thêm.

Mà toàn thành phố chỉ có một phòng trị liệu duy nhất, người chỉ cần ở trong nửa giờ dù bệnh trọng thương cấp cứu một ngày một đêm không cứu được cũng có thể chữa đến nhảy nhót tưng bừng. Không chỉ hiệu suất trị liệu cao mà còn không có tác dụng phụ của thuốc, thích hợp giải quyết tình hình khó như Thẩm Tư Phi nhất.

Bác sĩ thông báo xong, lại chạy như bay, Uông Ngạn vội đuổi theo.

Anh thở dài một hơi, Omega thật sự là giống loài phiền phức mà yếu ớt. Mang thai rồi còn chạy loạn ra ngoài.

Cũng may anh có chứng sợ Omega, mục tiêu bạn đời là Alpha. Hơn nữa anh đã come out với gia đình từ lâu, cũng đã quyết định sau này nhận nuôi một đứa con.

Xác nhận Omega kia đã thoát khỏi nguy hiểm, Uông Ngạn liếc nhìn tên bệnh nhân, sửng sốt.

Đây không phải là Omega mà người bạn Hạ Tây Châu đang theo đuổi sao? Lần trước còn xin anh hỗ trợ, thế mà đã quẹo được người lên giường rồi? Hiệu suất hành động này cũng nhanh quá ha?

Bộ đàm bỗng nhiên vang lên: “Đội trưởng Uông, có một Omega đột nhiên xuất hiện triệu chứng phát tình ở cửa tàu điện ngầm!”

Uông Ngạn vò giấy khám bệnh vào trong túi, nhất thời quăng chuyện này ra sau gáy: “Chuẩn bị thuốc ức chế và khoang cách ly! Tôi tới ngay đây!”

Hiệp hội quyền lợi Omega thoạt nhìn là cơ quan độc lập cao cấp, trên thực tế ngày nào cũng bôn ba không nói, còn phải ứng phó với đám Alpha cùng Omega lúc phát tình như thú hoang. Nhớ lúc đầu anh một thân nhiệt huyết hiến dâng cho Tổ quốc, bây giờ thì nhẫn nhục chịu khó biến thành một con trâu luôn rồi.


Sau mười lăm phút, Thẩm Tư Phi được đưa ra khỏi phòng trị liệu. Bởi vì không dám dùng quá nhiều thuốc, cậu tỉnh lại rất nhanh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vết thương sau lưng do dao đâm nhìn thì chảy máu nhiều, kỳ thực cũng không đâm đến chỗ hiểm, lúc đau bụng cậu vẫn tỉnh táo, toàn bộ quá trình cũng không phải hôn mê không có ý thức.

Y tá đang truyền nước biển cho cậu, vị bác sĩ phòng 503 đeo ống nghe ghi chép, nói: “Thẩm tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Nếu tỉnh táo thì nói một câu.”

Thẩm Tư Phi bởi vì mới từ trong chất lỏng trị liệu mật độ cao đi ra, toàn thân không có sức, chỉ có đầu cử động được. Cậu mở mắt nhìn, “Ai đưa tôi tới, hai học sinh của tôi đâu?”

“Đội trưởng Uông Hiệp hội quyền lợi Omega, hai cô gái đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Bác sĩ mới biết rõ tình thế, biết lúc ấy có nhiều hung hiểm, vẫn còn sợ hãi.

Hắn than thở, “Bởi vì vận động dữ dội thêm vết thương do dao đâm, thai nhi vốn bất ổn dẫn đến thiếu chút nữa sảy thai, dùng phòng trị liệu mới bảo vệ được đứa bé, không cần cảm ơn bệnh viện sáng suốt. Khám xong rồi, tất cả chỉ tiêu bình thường, thanh toán tiền thuốc là đi được.”

Thẩm Tư Phi: “…” Cảm ơn bệnh viện tri kỷ quá.

Bác sĩ nghiêm túc nói: “Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, cấm toàn bộ mọi hành vi không an toàn. Mặt khác, pháp luật cấm Omega cố ý mạo hiểm mà không quan tâm con.”

Thẩm Tư Phi xem như là hiểu rõ, cậu đã bị bệnh viện này liệt vào danh sách đen, kiểu việc xấu đầy người.

Cậu lúc đó chỉ là không nghĩ tới đứa bé, khi thấy học sinh của mình gặp nạn là cậu dũng cảm đứng ra. Làm thầy đến mức độ này, thực sự không dễ dàng gì.

Thẩm Tư Phi tỏ vẻ áy náy: “Xin ngài đừng nói cho những người khác.”

Bác sĩ đặt đơn khám cấp cứu của cậu ở dưới điện thoại: “Chuyện riêng tư của bệnh nhân, không được bệnh nhân đồng ý, sẽ bảo mật. Bên này là phòng bệnh riêng, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi một hai tiếng, cần y tá thì rung chuông ở đầu giường.”

Thẩm Tư Phi cảm thấy buồn ngủ cực kỳ, nhắm chặt mắt lại.

Bởi vì tác dụng phụ của phòng trị liệu, cậu cần một khoảng thời gian để thân thể nghỉ ngơi.

Cửa phòng được đóng lại, phòng bệnh yên tĩnh.

Thẩm Tư Phi ngủ được mười phút, Hạ Tây Châu mới đến bệnh viện.

Từ sân bay tới bệnh viện bên này tốn hai tiếng đường xe, bị hắn rút ngắn còn bốn mươi phút.


Hướng Hưng Mẫn ngồi ở ghế ngoài cửa phòng bệnh, ba mẹ Vương Toa Toa đã tới, đưa con gái cưng đang sợ hãi đi trấn an tâm lý.

Ba mẹ của cô hay đi công tác ở ngoài, không về được ngay trong đêm. Không thì ngày đó họ cũng sẽ không nhờ Hạ Tây Châu tiện đường đón cô về nhà.

Cô nhìn thấy người anh họ luôn luôn thận trọng lạnh lùng chạy tới, ngay cả cà vạt xưa nay luôn chỉnh tề cũng lệch mất, âu phục bởi vì chạy xe đường dài mà có chút nhăn nhúm, mất đi phong độ cùng dáng vẻ nhất quán. Hắn mở miệng hỏi: “Thầy Thẩm đâu?”

Y tá trực ban đi tới: “Người nhà bệnh nhân đến rồi?”

Hạ Tây Châu tới đăng ký thân phận, kiểm tra pheromone, y tá cầm chìa khóa mở cửa: “Bệnh nhân đã khỏi hẳn, đang nghỉ ngơi, xin giữ yên lặng.”

Cửa phòng bệnh được mở ra, đập vào mắt là ga trải giường thuần trắng, cùng với người trên giường nhắm mắt ngủ, lặng yên không một tiếng động lại bình yên an lành.

Hạ Tây Châu cảm giác tim của mình đột nhiên đập bình thường.

Từ khi xuống máy bay nhận được điện thoại của Hướng Hưng Mẫn cho đến bây giờ, khoảng thời gian này dường như dài dằng dặc đến độ trong lúc này có vô số khả năng bất ngờ phát sinh, cũng có nỗi kinh hoảng vô biên tồn tại.

Hắn biết thế gian có quá nhiều hắc ám và bất ngờ, mà chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra trên người cậu lần thứ hai.

Một lần ở nhà họ Thẩm, hắn có cảm giác, nhờ Uông Ngạn hỗ trợ, một lần lại trên phố lớn, may mà Uông Ngạn ở gần đó.

Hướng Hưng Mẫn đã sớm nói với hắn trong điện thoại, Thẩm Tư Phi đã thoát khỏi nguy hiểm, bình yên vô sự.

Nhưng đầy đầu hắn vẫn còn trên đường gặp phải tập kích, Thẩm Tư Phi thay học sinh cậu trúng một dao, nhắm mắt là tưởng tượng ra cảnh máu me đầm đìa.

Hạ Tây Châu bước lên, nắm chặt tay phải của cậu.

Da dẻ nhẵn nhụi như bạch ngọc, nhiệt độ lại lạnh lẽo.

Sắc mặt hơi tái nhợt, thần sắc lại bình tĩnh, hô hấp nhẹ như không có.

Hồi lâu y tá không nhịn được nói: “Bệnh nhân này mới từ phòng trị liệu đi ra, khả năng trị liệu ở đó tốt hơn, chỉ là cần một khoảng thời gian ngủ say mới hồi sức. Bạn trai không cần lo lắng vậy đâu.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hướng Hưng Mẫn che mặt.


Hạ Tây Châu lấy lại tinh thần, lòng hơi hoảng.

Là trọng thương thế nào mà phải dùng đến phòng trị liệu?

Hắn xác nhận Thẩm Tư Phi hiện tại đúng là thoát khỏi nguy hiểm rồi mới đưa Hướng Hưng Mẫn đi ra ngoài, hỏi rõ ràng chuyện khi đó.

Tình huống lúc đó đúng là nguy hiểm, Hướng Hưng Mẫn nói: “Nhờ có đội trưởng Uông, không thì sẽ nguy hiểm lắm! Sau khi đến bệnh viện là thầy Thẩm được đưa vào phòng trị liệu, sau đó bác sĩ khám lại, nói không sao rồi.”

Giọng Hạ Tây Châu trầm thấp, lại dịu đi không ít: “Lưng bị đâm một dao? Có thương nặng không?”

Hướng Hưng Mẫn hồi tưởng lúc đó là nghĩ mà sợ: “Em không biết, lúc đó em sợ muốn chết, lấy điện thoại di động gọi điện thoại báo cảnh sát, chuyện phát triển quá nhanh, chưa gì em đã thấy thầy Thẩm đánh nhau với người kia rồi.”

Hạ Tây Châu không hỏi ra gì từ miệng cô được. Uông Ngạn ở bên ngoài làm nhiệm vụ, điện thoại cũng không gọi được.

Hắn đè vai cô lại: “Ừ, giờ không sao rồi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu như em cần, anh bảo trợ lý đưa em đi kiểm tra tâm lý.”

Hướng Hưng Mẫn không nhịn được chảy nước mắt, lắc đầu nói: “Em không cần, em cảm thấy có lỗi với thầy Thẩm…”

Hạ Tây Châu sờ sờ đầu cô. Đã không còn sớm, hắn bảo tài xế đưa Hướng Hưng Mẫn về nhà, “Anh gọi điện thoại cho ba em rồi, lúc em đến nhà chắc ông ấy cũng đến.”

Sau đó hắn đi tìm bác sĩ điều trị chính, bác sĩ ý tứ sâu xa nói: “Chăm sóc bạn trai cậu thật tốt nhé, Omega ấy mà, cậu coi cậu ấy trời sinh yếu ớt quý giá, phải nâng niu trong lòng bàn tay, hiểu không? Chỗ tôi có cách thức cưng chiều bạn trai Omega vô điều kiện, email là gì, chia sẻ cho cậu.”

Chủ tịch Hạ mặt không thay đổi đọc tài khoản email.

Hắn trở về phòng bệnh, ngồi xuống trông Thẩm Tư Phi, cầm tay cậu, cảm thấy dường như ấm dần lên.

Vương Toa Toa cùng Hướng Hưng Mẫn có ba mẹ thương yêu, còn bên cạnh Thẩm Tư Phi chẳng có ai, cho nên cậu mới dám dũng cảm xông lên. Mặc dù đối mặt với lưỡi dao và tử vong như vậy, cậu cũng chẳng sợ chút nào sao?

Tại sao không ai thương cậu?

Hạ Tây Châu cảm giác lòng mình cũng bị nhéo đau. Khác với nhịp tim đập loạn, đây là tư vị như thể tim bị dao cắt, máu lan tràn khắp chốn.

Hắn cũng không biết vì sao, bởi vì chuyện khi còn bé nên phán đoán về mặt tình cảm của hắn không như người thường, tất cả mọi người ở trong mắt hắn cũng chỉ là nhãn mác, nhưng Thẩm Tư Phi lại là đặc biệt.

Giống như trong thế giới đen trắng, chỉ có một người có màu sắc sống động. Ngay cả trái tim của hắn cũng vì người đó mà đập.

Thẩm Tư Phi dũng cảm, thầy Thẩm ôn nhu kiên trì, lạnh nhạt cay nghiệt cũng cố tình gây sự, còn cả vẻ mặt khi động tình…

Ngón tay trong lòng bàn tay giật giật.

Hạ Tây Châu bình tĩnh lại, quay đầu nhìn, Thẩm Tư Phi quả nhiên đang chậm rãi mở mắt ra, tựa hồ vẫn hơi choáng, thấy rõ mới mở to hai mắt.


Tay bỗng nhiên bị siết chặt, Thẩm Tư Phi đột nhiên căng thẳng.

Hạ Tây Châu buông lỏng tay ra, đứng dậy rót nước: “Tỉnh rồi?”

Ngủ say một giấc, thân thể trong phòng trị liệu triệt để khôi phục, đồng thời còn nhiều sức sống hơn trước, toàn thân uể oải và bệnh vặt đều hoàn toàn biến mất. Không mệt rã rời, bụng và sau lưng cũng không đau nữa, mắt cũng nhìn rất rõ.

Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh, chỉ là bên cạnh có một tên Hạ Tây Châu, cậu không dám biểu hiện quá đắc ý.

Thẩm Tư Phi lén lút sờ bụng dưới chăn, bất động thanh sắc nói: “Chủ tịch Hạ, sao anh lại ở đây?”

Hạ Tây Châu muốn qua dìu cậu lên, đặt tay trái lên bả vai cậu, cậu vội nói: “Không sao! Tôi đã khỏe!” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn đưa nước ấm cho cậu: “Hướng Hưng Mẫn gọi điện thoại cho tôi, nói em xảy ra chuyện.”

Thẩm Tư Phi: “Không phải anh ở trên máy bay sao?”

“Mới xuống máy bay nên nhận điện thoại.” Hạ Tây Châu đưa tay ra, gỡ màng nilon trên đầu cậu xuống, “Thầy Thẩm, thấy việc nghĩa hăng hái làm, đáng khen.”

Thẩm Tư Phi thấy mắt hắn đen kịt thâm trầm, lòng có chút thấp thỏm. Cậu không biết Hạ Tây Châu có biết được gì hay không.

Cậu quay đầu tìm điện thoại di động, nhìn thấy đơn khám cấp cứu được gấp lại dưới điện thoại, chưa có ai động tới.

Hạ Tây Châu hỏi: “Cần nghỉ ngơi thêm không?”

Thẩm Tư Phi sững sờ: “Hả?”

Cậu tỉnh ngủ là xuất viện được rồi, bác sĩ đã tới kiểm tra. Thẩm Tư Phi uống hết non nửa cốc nước, xuống giường tìm quần áo.

Nhưng mà áo của cậu dính máu, không thể mặc.

Hạ Tây Châu đi tới khoác áo khoác cho cậu, “Mặc quần áo bệnh nhân đi thôi.”

Hắn đứng gần cũng làm người ta cảm thấy có chút uy thế, khi Thẩm Tư Phi hồi thần đã ôm áo khoác của hắn, quanh thân cậu đều là pheromone Alpha và nhiệt độ trên áo.

Hạ Tây Châu muốn lấy đơn khám, Thẩm Tư Phi chộp lấy trước hắn một bước, “Chủ tịch Hạ, tôi đã bình phục, vết thương cũng không đau nữa, tôi đi làm thủ tục đây.”

“Em chậm một chút.” Hạ Tây Châu bỗng nhiên kéo tay cậu lại, bất đắc dĩ nói, “Xác nhận xuất viện cần người nhà cùng ký tên.”

“…”

Hạ Tây Châu không nhìn cậu, nắm chặt tay cậu, kéo người đi thẳng. Hắn tựa hồ quen đường quen nẻo bệnh viện này, tìm được quầy thủ tục rất nhanh, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Mặt khác, thầy Thẩm, em nhớ phải gọi tôi là Hạ tiên sinh. Đừng quên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.