Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 37: Đưa Tới Cửa
Tay cậu bị Hạ Tây Châu nắm trong lòng bàn tay, Thẩm Tư Phi hơi căng thẳng, chẳng lẽ Hạ Tây Châu biết gì rồi?
Cậu dặn bác sĩ không được nói gì mà!
Y tá trước quầy thu lệ phí nhìn thấy Alpha nắm chặt tay bạn trai Omega, không kìm lòng được cười, “Là bạn trai hả? Đến đây xác nhận thân phận và pheromone đi.”
Thẩm Tư Phi tuy rằng mặt lạnh, nhưng tay vẫn cầm lấy âu phục không vừa người, pheromone Alpha hồi lâu không cảm nhận được làm cậu rất sung sướng.
Cậu liếc nhìn tờ thu lệ phí, là một thầy giáo Toán, không móc ra nổi mấy số không của phòng trị liệu.
Thẩm Tư Phi tròn mắt, Hạ Tây Châu móc thẻ đen ra.
Thẩm Tư Phi xuất thân nhà giàu, tuy rằng lớn lên ở viện mồ côi nhưng tốt xấu từ nhỏ Thẩm Lương Bình cũng không bạc đãi cậu về mặt kinh tế, nhưng cậu vẫn sợ ngây người, “Chuyện này…”
Hạ Tây Châu không kinh ngạc chút nào: “Phòng trị liệu là giá này.”
Trong đoạn thời gian đấu đá gia tộc đó, hắn có một lần đặt mình vào nguy hiểm trọng thương, lúc sắp tử vong được đưa vào phòng trị liệu, bên trong toàn là thuốc cao cấp nhất, vốn là thứ cứu mạng giá trên trời.
Lương tính theo năm của Thẩm Tư Phi cũng không trả nổi, cậu mở WeChat ra chuyển khoản: “Tôi trả tiền cho anh.”
“Không cần trả tôi.” Hạ Tây Châu đè màn hình điện thoại di động của cậu lại, đối mặt với cậu nhìn cậu, “Tôi chỉ hy vọng em nhớ kĩ, lần sau đừng làm như vậy nữa. Nếu như lúc gặp phải tình huống như thế, phải quan tâm bản thân mình. Đây đã là lần thứ hai em để mình gặp nguy hiểm.”
Thẩm Tư Phi thấp hơn hắn một chút, không thể không ngẩng đầu mới có thể đối mặt với hắn.
Chủ tịch Hạ có đôi mắt đen kịt, khiến người ta cảm thấy bên trong dường như là vực sâu không thể thấy đáy. Nhưng mà lúc hắn nhìn người ta, tự dưng khiến người cảm thấy mình như bị hút vào.
Thẩm Tư Phi tránh ra, vừa mới xoay qua chỗ khác lại thấy cuộc điện thoại.
Nhìn thấy tên Trần Kim là cậu giật mình, cậu quên chuyện đi kiểm tra độ xứng đôi pheromone!
Vừa nghe là Trần Kim đã lớn tiếng nói: “Thẩm Tư Phi! Có phải em cố ý nói không giữ lời không hả, còn không nghe điện thoại của anh! Đã nói đi kiểm tra độ xứng đôi pheromone với anh rồi, anh ở đây chờ em hơn một tiếng! Em đi đâu rồi!”
Đại não Thẩm Tư Phi nhanh chóng chuyển động: “Em… Em đi chấm thi thử rồi! Đến bây giờ mới nghỉ ngơi, anh Trần, em đây là chuyện đột ngột xảy ra, em không đi được, lần sau mời anh ăn cơm xin lỗi! Có người giục em về, bye bye!”
Thẩm Tư Phi cúp máy cái rụp.
Trần Kim: “…”
Anh buộc phải gọi điện cho Ôn Nhã: “Trường học các em lớp 12 thi thử, thầy cô phải đến chấm thi thử không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ôn Nhã ít kinh nghiệm, chưa từng dạy lớp 12 nên cũng không chắc lắm, nói: “Theo lý thuyết sẽ sắp xếp mấy giáo viên đi chấm thi, làm sao vậy? Hôm nay anh đi làm kiểm tra độ xứng đôi pheromone với thầy Thẩm mà?”
“Anh phải về.” Trần Kim nói, “Tư Phi nói nó đi chấm thi, không tới.”
Ôn Nhã trầm mặc chốc lát, nói: “Kỳ thực… Em cảm thấy không cần thiết… Bởi vì hình như thầy Thẩm có bạn trai rồi.”
Trần Kim: “? ? ?”
Ôn Nhã nói: “Có lần tan lớp tự học, em thấy bạn trai anh ấy tới đón, nhìn từ hình thể chắc là một Alpha, nhưng em không nhận ra là ai. Thầy Thẩm làm người giữ mình trong sạch, nếu không phải hai người đang giao du, hẳn là anh ấy sẽ không tùy tiện ngồi xe của đàn ông lạ đúng không?”
Trần Kim cả giận: “Vậy nó có bạn trai, lại còn không nói với anh?” rồi anh lại rất nghi hoặc, Thẩm Tư Phi lúc trước không định tìm Alpha, bây giờ rốt cuộc là làm sao?
Ôn Nhã biết anh khá chậm chạp ở phương diện này, khuyên nhủ: “Anh đừng lo quá, hai người yêu đương ấy mà, phải có một đoạn thời gian chung đụng, để người ngoài tham dự là chen chân đấy.”
Trần Kim thở dài: “Anh lo nó gạt anh chuyện gì.”
Ôn Nhã biết tính anh, nói, “Vậy thế này đi, anh rảnh thì mời người ta ăn bữa cơm, nếu thầy Thẩm muốn, nhất định sẽ chủ động nói cho anh biết.”
…
Hạ Tây Châu đưa người đến cửa nhà, nguyên nhân là: “Một mình em mặc quần áo bệnh nhân làm người ta chú ý. Tôi đưa em về thì hơn.”
Thẩm Tư Phi đến cửa chống trộm, xoay người bất đắc dĩ nhìn hắn: “Như vậy được chưa?”
Vóc người cậu không thấp, nhưng có lẽ là gen Omega trời sinh nên khung xương nhỏ, người gầy gò thon dài, đặc biệt lúc mặc quần áo dài rộng, trong mắt Hạ Tây Châu giống như là chibi.
Thẩm Tư Phi cởi áo, đưa cho Hạ Tây Châu, “Cảm ơn, Hạ tiên sinh. Phiền anh mới xuống máy bay còn phải chạy đến chỗ tôi.”
Tuy rằng nhìn thấy Hạ Tây Châu làm cậu sợ hết hồn, cũng lo lắng sợ hãi, mà cũng may người này không nhận ra gì, đến bệnh viện khả năng thật sự là xuất phát từ lo lắng.
Cậu đã rất lâu chưa từng cảm nhận được cảm giác sau khi ngủ say tỉnh lại có người ở bên cạnh làm bạn.
Tim Hạ Tây Châu bị câu Hạ tiên sinh này nhẹ nhàng vuốt một cái, thần sắc hắn dịu hẳn đi. Hắn cầm áo, nói: “Em chờ tôi một chút.”
Nói xong đi luôn.
Đầu óc Thẩm Tư Phi mơ hồ, quay đầu đóng cửa lại.
Cậu lấy giấy ra, chẩn đoán được viết tay, còn viết ngoáy, may là cậu thường chạy đến chỗ Trần Kim, từng xem chữ trên đơn khám của Trần Kim. Lúc Trần Kim đi học từng cùng cậu luyện chữ mẫu giống cậu, sau đó tốt nghiệp đại học đi thực tập mới sửa lại chữ viết.
Miễn cưỡng nhận ra chữ mang thai ba tuần.
Chẩn đoán chính xác.
Thẩm Tư Phi tìm hộp thuốc, xem thuốc tránh thai mình chuẩn bị hồi trước, biến sắc, sau đó vứt bộp một cái vào thùng rác.
Mua quá lâu, quá hạn.
Lẽ nào khi đó ói rối tinh rối mù cũng là bởi vì dược phẩm quá hạn?
Thẩm Tư Phi phiền muộn nằm trên ghế salon, sờ bụng, xúc cảm đúng là mềm mại hơn trước kia.
Nếu như không thích trẻ con, cậu sẽ không chọn làm thầy giáo, cũng sẽ do dự khi đi cứu đám Hướng Hưng Mẫn. Nhưng cậu quá lo mình không có năng lực nuôi nấng một đứa bé. Nếu như xác định không muốn con, loại bỏ nó trước khi nó trở thành một sinh mệnh lớn là thời cơ tốt nhất.
Mà đây là ý nghĩ trong lòng cậu sao? Quay lại câu hỏi lúc trước Hạ Tây Châu hỏi cậu, nếu như lựa chọn một con đường khác, có nghĩa là tốt hơn không? Bản năng của Omega cũng không phải là sai.
Thẩm Tư Phi định tạm thời không suy tư nữa.
Ở trên đường nghĩ ngọn nguồn chuyện lúc đó, cậu hồi tưởng lại cũng cảm thấy nghĩ mà sợ, không dám nói cho Trần Kim, sợ làm anh lo lắng.
Chẳng được bao lâu, Thẩm Tư Phi muốn đứng dậy đi ăn, chuông cửa lại vang lên.
Cậu nhìn, là Hạ Tây Châu.
Hạ Tây Châu ôm hai con gấu bông, mang theo vài hộp cơm, đứng tại cửa, “Hai con này cho em, còn có cơm tối, dì nấu cơm nấu thêm, tôi không ăn hết, gói cho em mỗi món một ít.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nhận hộp cơm, nặng trịch.
Hạ Tây Châu nói: “Tôi cầm vào cho em.”
Thẩm Tư Phi nghiêng người nhường đường, tiện tay đóng cửa lại. Cậu thấy thần sắc Hạ Tây Châu nghiêm túc cực kỳ, hắn lấy từng món ra đặt lên bàn, không nhịn được cười: “Chủ tịch Hạ, sao không mời tôi sang ăn cơm? Chúng ta cùng khu chung cư, tốn sức cầm nhiều hộp giữ nhiệt như vậy, không nặng hay sao?”
Tay Hạ Tây Châu khựng lại, “Tôi… Không nghĩ ra.”
Nhưng thật ra là Thẩm Tư Phi quá cảnh giác, khẳng định là không có cách dụ cậu sang, vì vậy hắn phải đưa tới cửa.
Mặt mày Thẩm Tư Phi hơi cong lên, cậu cười khẽ, mấy lọn tóc rũ xuống giữa chân mày, màu da cậu thiên trắng, hai má lại hồng hào khỏe mạnh, sắc đẹp long lanh cơ hồ làm người không dời nổi mắt. Cậu dựa vào cạnh bàn, ngoảnh cổ, trong nháy mắt phong tình vạn chủng.
Thế mà cậu lại không có phản ứng gì với hắn, cũng không biết có đoán được không, chỉ lạnh nhạt nói: “Phiền chủ tịch Hạ tự mình đi một chuyến, tôi thực sự cảm kích muôn phần.”
Hạ Tây Châu kéo ghế cho cậu, “Em ăn trước đi, tôi về họp.”
Hắn xuống máy bay là đến bệnh viện ngay, tuy rằng có Tôn Vi Giai và một đám giám đốc chống đỡ, nhưng chuyện lớn vẫn cần hắn quyết đoán.
Hơn nữa Hạ lão gia bởi vì chuyện lớn nên nổi nóng, lấy đi một ít quyền lực ở công ty tổng bộ ở nước M. Vì bảo toàn thực lực, hắn đem một ekip tư nhân về nước.
Thứ nhà họ Hạ cho hắn, không phải là tương lai thuận buồm xuôi gió không có nỗi lo.
Hạ lão gia lúc trước có thể tìm được hắn khi ở nước ngoài, toàn bộ là bởi vì hắn là huyết mạch nhà họ Hạ mà thôi.
Quần áo nhàn nhã trên người hắn thu lại không ít vênh váo hung hăng cao lãnh khó lường, trái lại lười biếng mê người, khí chất lắng đọng ôn hòa.
Hạ Tây Châu trước khi đóng cửa, thâm thúy nhìn cậu một cái cuối cùng.
Thẩm Tư Phi chậc một tiếng.
Một người quá ưu tú lại còn cực kỳ có mị lực.
Bởi vì dạ dày Hạ Tây Châu không tốt, đồ ăn cũng là món ăn thường ngày dễ ăn, ngon miệng, tuy rằng khẩu vị Thẩm Tư Phi thay đổi, nhưng vẫn ăn rất hài lòng.
Buổi tối, cậu ôm gấu bông lớn, trên đó còn thoang thoảng pheromone Alpha quen thuộc, bởi vậy ngủ còn an ổn hơn so với mấy ngày trước đây nhiều.
Nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Tư Phi tinh thần sảng khoái, đến trường.
Hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã biết chuyện cậu cứu hai học sinh, còn gọi điện thoại muốn cho cậu nghỉ phép thêm ba ngày, Thẩm Tư Phi từ chối. Sau khi từ phòng trị liệu ra ngoài, không chỉ vết thương lành, tố chất thể lực của cậu cũng được tăng lên gấp đôi. Nếu trạng thái tốt rồi, giờ còn là thời khắc gấp rút, trở về trường lên lớp quan trọng nhất.
Hiệu trưởng diễn giảng sự tích dũng cảm này trước toàn trường, thêm vào giải giáo viên xuất sắc trước đó làm người khen không ngớt miệng, còn treo lên cho Thẩm Tư Phi thiết lập tính cách thanh niên tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn cho cờ thưởng.
“Thanh niên tốt” chỉ muốn hỏi đây có tính là tai nạn lao động không, có trả tiền ngoài giờ không, mà hiệu trưởng Lưu chắc chắn sẽ không nghe.
Ba mẹ Vương Toa Toa tự đến cảm ơn rối rít, Thẩm Tư Phi có chút không chống đỡ được, sau đó nghe nói cậu là Omega, họ lại có chút kinh ngạc, còn hỏi Thẩm Tư Phi đã có người yêu hay chưa.
Ba mẹ của cô bé là Beta, không thể ngửi thấy mùi pheromone.
Vương Toa Toa nói; “Thầy Thẩm có người yêu rồi. Con còn ngửi thấy mùi Alpha trên người thầy cơ.”
Thẩm Tư Phi cúi đầu nhìn, chờ người đi rồi mới lén lút hỏi Vương Toa Toa: “Trên người thầy thật sự có mùi hả?”
“Có, bạn trai của thầy Thẩm ạ? Là Alpha mạnh mẽ đó.” Vương Toa Toa là Omega, cô có thể phát giác ra được, nói, “Ngày đó thật sự cảm ơn thầy Thẩm, sau đó em rời đi trước, không thể đưa thầy xuất viện, thật sự rất ngại…” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi sờ đầu của cô bé, muốn nói mấy câu là việc mình nên làm, lại thấy điện thoại di động có tin nhắn.
Chủ tịch Hạ: Hôm nay muốn ăn gì?
Thầy Thẩm dừng một chút, cười, làm bộ vô ý trả lời, “… Đang lên lớp, sắp thi đại học rồi, đừng nghĩ nữa.”
Khó cho cậu còn vừa gõ chữ, vừa dùng tiếng phổ thông nói trôi chảy như giáo viên Ngữ văn.
Ánh mắt của cậu từ màn hình dịch đến mắt Vương Toa Toa, Vương Toa Toa nhịn cười, đột nhiên nói thầy cười lên đẹp quá, rồi chạy đi.
Thẩm Tư Phi:… Mình cười sao?