Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 26: Để Tôi Chăm Sóc Cho Nửa Đời Sau Của Em
Điện thoại di động rung không dứt, ngừng lại vang lên, liên tục nhiều lần.
Thẩm Tư Phi lại không có sức nghe.
Cậu từ khi biết giới tính thứ hai của mình đã khẳng định mình chắc chắn sẽ không khuất phục dưới thiên tính cùng bản năng của Omega, mãi đến khi kỳ phát tình đột ngột đến.
Cậu ngay cả tay cũng không có sức nắm. Không có sức phản kháng, như là kẻ yếu đầu hàng xin khoan dung. Cảm giác này so với cảm giác khó nhịn mà kỳ phát tình mang đến càng làm cho cậu sụp đổ. Cậu thà rằng vào mấy chục năm trước cùng mẹ qua đời, cũng tốt hơn chịu Dư Minh Viễn khi nhục như vậy.
Mà pheromone của Alpha phía sau càng ngày càng rõ ràng, bản năng làm cho cậu vừa vâng theo mong muốn của bản năng, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ chán ghét mùi hương của đối phương.
Cậu chưa từng chán ghét giới tính thứ hai của mình như lúc này.
Dư Minh Viễn đưa tay ra muốn túm cổ áo của cậu.
Bỗng nhiên một ánh sáng chói mắt từ lối đi bộ hắt tới, chói mắt cực kỳ, làm cho hắn không thể không giơ tay che mắt.
Tiếng còi ô tô inh ỏi và tiếng thắng gấp dẫn đến lốp xe ma sát mặt đất vang vọng, Dư Minh Viễn nhíu mày, mặt lộ vẻ tức giận.
Con chó nào đi nhầm đường, không biết chỗ này là khu nhà giàu, không nên nhất là tự cao tự đại và cố tình gây sự sao! Huống hồ đây còn là cửa nhà họ Thẩm! Hắn nhất định phải dạy dỗ một trận mới được.
Thẩm Tư Phi mới giãy giụa không thể đứng dậy bỗng nhiên dồn lực đẩy hắn ra, kéo khóa cửa!
Khoá sắt va chạm phát ra âm thanh nặng nề, cả người Thẩm Tư Phi nhào tới trước một cái, cửa sắt nặng nề bị cậu nhào mở một cái khe, Dư Minh Viễn vừa mới đứng vững chân vội đưa tay ra, giống như là muốn túm lấy con mồi phá tù mà ra.
Nhưng mà hắn bắt hụt.
Một người đàn ông âu phục giày da kéo Thẩm Tư Phi qua, mặt mày của hắn âm trầm cực kỳ, khuôn mặt sắc bén mà anh tuấn, trong ánh mắt dường như chứa đầy lửa giận, như thể ác ma. Khí thế của hắn hung hãn, quanh thân bao phủ một tầng hơi thở lạnh lẽo nham hiểm bạo ngược, khiến người không nhịn được thoái nhượng nửa bước.
Dư Minh Viễn không quen biết người này, trực giác lại không lầm, bỗng chốc cảm nhận được hơi thở lộ ra trên người đối phương, hơi thở từng trải qua sinh tử mà hắn vĩnh viễn vô pháp chạm tới, làm cho hai chân hắn như nhũn ra. So sánh với đó, hắn giống như là chó con răng còn chưa mọc hết, nhất thời không dám sủa.
Dư Minh Viễn hít sâu một hơi đánh bạo: “Mày… Bệnh thần kinh từ đâu chạy tới! Đây là nhà họ Thẩm! Mau thả người ra cho tao!”
Tay Hạ Tây Châu kề sát sau lưng Thẩm Tư Phi, kéo người vào trong khuỷu tay của mình, hắn híp hai mắt lại, khẽ nâng cằm lên, thần sắc trong mắt trầm xuống. Tôn Vi Giai đằng sau biết, đây là sếp thật sự nổi giận, hơn nữa còn rất tức giận.
Thẩm Tư Phi ngửi thấy được pheromone vị cây linh sam, cả người dễ chịu hơn không ít. Cậu hít một hơi thật sâu, lý trí dường như trở lại chút, cậu không kịp nghĩ nhiều, nói: “Rời khỏi nơi này trước.”
Trước khi rời đi, nghĩ cách xử lý kỳ phát tình đòi mạng này đã đủ khó chịu, cậu không muốn làm nhiều chuyện khác.
“Oắt con từ đâu tới?” âm sắc của Hạ Tây Châu trong màn đêm bỗng nhiên vang vọng, một loại hơi thở chân chính nhiễm máu nào đó lắng đọng xuống, “Còn dám chạm vào cậu ấy thử xem, chạm một lần, đánh gãy một chân mày.”
“Mẹ mày thằng điên từ đâu xông ra!” Dư Minh Viễn muốn xông tới đoạt lại người trong lòng hắn, nhưng bỗng nhiên có hai vệ sĩ đến đè hắn lại. Dư Minh Viễn vừa giãy giụa vừa rít gào: “Chúng mày biết tao là ai không?! Đại thiếu gia nhà họ Dư! Chúng mày mau thả tao ra! Không thì tao nói cho ba tao biết…”
Tôn Vi Giai cười mỉa mai, không biết đem ra một cái khăn mặt có mùi từ đâu, nhét vào trong miệng hắn. Dư Minh Viễn trợn mắt lên, cả người giận đến độ phát run. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn vốn lên kế hoạch muốn chơi trò đi săn ở nhà họ Thẩm, chờ con mồi đầu hàng rồi mang về nhà, cố ý phân tán người giúp việc và vệ sĩ, còn tắt tất cả camera đi, nào ngờ tới ác giả ác báo, lúc này người giúp đỡ cũng chẳng có, căn bản không thể ngăn cản Hạ Tây Châu đưa người rời đi, trái lại mình còn bị bắt, mặt mày xám xịt, miệng toàn mùi hôi.
…
Hạ Tây Châu nửa ôm Thẩm Tư Phi lên xe, nhưng hắn lại hối hận.
Pheromone mùi sữa thơm của Omega lan tràn toàn bộ xe, không ngừng kích thích hắn, làm Hạ Tây Châu cảm thấy mình dường như muốn nổ tung. Chỉ là nhẫn nại và nghĩ biện pháp xoa dịu Omega cũng đã đủ làm người đau đầu, hắn không có thời gian tức giận và đau lòng thay Thẩm Tư Phi.
Mà Thẩm Tư Phi dường như cũng không nhịn được, ở trong khuỷu tay hắn vặn vẹo không an phận.
Thầy Thẩm từ trước đến giờ lạnh mặt, ăn mặc nghiêm cẩn chỉnh tề làm ra dáng vẻ như vậy, dù Hạ Tây Châu ở trong quán bar từng gặp một lần cũng lần thứ hai cảm thấy rung động, đồng thời cũng cảm thấy hơi nóng.
Hạ Tây Châu mở miệng nói: “Giảm nhiệt độ điều hòa xuống.”
Tôn Vi Giai không dám nói lời nào. Cô cảm thấy sếp cô đúng là thánh nhân. Từ khi lên xe hắn đã bỏ mặc một Omega giãy giụa trong lòng như vậy, còn quy củ không hề làm gì cả.
Thẩm Tư Phi nhịn cơn khó chịu xuống, ý thức tỉnh táo chút, hơi thở nóng bỏng: “Có… Thuốc ức chế không?”
Hạ Tây Châu dừng một chút, nói: “Thuốc ức chế… khả năng không có tác dụng với cậu.”
Thẩm Tư Phi lặp lại một lần: “Thuốc ức chế.”
Phàm là có một tia cơ hội, cậu cũng sẽ không dễ dàng khuất phục dưới bản năng Omega.
Hạ Tây Châu không lên tiếng, Tôn Vi Giai rút một cái kim tiêm từ trong túi ra đưa tới.
Thẩm Tư Phi chống người lên, vén tay áo, nhờ Hạ Tây Châu tiêm thuốc ức chế vào.
Sau đó cậu nhắm mắt lại, tựa hồ chờ thuốc ức chế có hiệu lực. Lông mi cậu đã đọng nước mắt, ẩm ướt, sắc mặt ửng hồng, đôi môi lại bị cắn trắng bệch.
Cậu nghe thấy Hạ Tây Châu nói: “Tôi tìm bác sĩ cho cậu.”
Thẩm Tư Phi không trả lời, dọc đường mơ màng sắp ngủ thiếp đi. Cậu chỉ nhớ rõ pheromone Alpha vị cây linh sam vẫn luôn vờn quanh người, mang đến cho cậu cảm giác an toàn vô biên. Không biết là thuốc ức chế hay là pheromone Alpha động viên, kỳ phát tình dường như hoãn lại đôi chút.
Nhưng chỉ là đôi chút mà thôi.
Đã phát tình là không dễ dàng kết thúc, chỉ dựa vào động viên và thuốc ức chế là không đủ, hai người chỉ có thể tưới dầu lên lửa, nó sẽ càng hung mãnh đến lần nữa.
Hạ Tây Châu nửa đường đón bác sĩ lâm thời mời tới, anh lên xe suýt nữa bị pheromone AO hỗn loạn trong không khí hun đến ngất đi tại chỗ. Bác sĩ xua tay nói: “Chủ tịch Hạ, phàm là có chút thường thức sinh lý cũng biết pheromone đã nồng như vậy rồi là kỳ phát tình đã tới, thuốc ức chế không có tác dụng rồi, mau chóng tìm Alpha thì hơn.”
Hạ Tây Châu: “Không có Alpha.”
Bác sĩ: “Kỳ quái, ngài lẽ nào không phải là Alpha?”
Hạ Tây Châu: “Cậu ấy… Không có bạn trai Alpha.”
Bác sĩ nói: “Vị tiên sinh này tuổi không nhỏ. Vốn thuốc ức chế đã mất hiệu lực, mọi việc tốt quá hoá lốp, kỳ phát tình càng đè nén phản tác dụng cũng càng mạnh, huống chi trên người cậu ấy còn có hương kích thích. Vị tiên sinh này trước đó chưa từng chịu dằn vặt phát tình hả? Vẫn luôn sử dụng thuốc ức chế quá liều sao?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu khẽ lắc đầu.
Bác sĩ nghi ngờ nhìn hắn: “Hoặc là hiện tại ngài làm ra pheromone Alpha nhân tạo, hoặc là cho cậu ấy một không gian riêng tư để bản thân cậu ấy chống đỡ đi. Cái trước hiện tại không có thời gian, cái sau… mức độ này tôi sợ sẽ sốt hỏng não, cậu ấy đi ra cơ bản cũng sốt thành kẻ ngu.”
Bác sĩ xòe tay ra. Hai người này ăn mặc ra dáng lắm, nhìn thế nào cũng không ngốc.
Xe vững vàng đỗ ở cửa nhà.
Vòng phát tình thứ hai đã đến, Thẩm Tư Phi đã triệt để chìm đắm. Cậu liều mạng ôm lấy Hạ Tây Châu, không ngừng vặn vẹo, vùi cả đầu vào cổ chủ tịch Hạ, lưu luyến ngửi mùi hương pheromone, miệng toàn là tiếng rên rỉ không kìm nén được.
Chủ tịch Hạ thật sự sắp nổ tung, hắn cảm giác lý trí của mình sắp tan nát, tự chủ sớm đang lắc lư vỡ vụn. Pheromone của Omega phát tình đối với Alpha quả thực là mùi mê hoặc hủy diệt cả trời đất.
Hạ Tây Châu tự mình ôm cậu lên, lúc đặt người lên giường, tình huống hoàn toàn mất khống chế. Thẩm Tư Phi ôm lấy cổ hắn không chịu buông ra, nhiệt độ toàn thân cao đến đáng sợ.
Hạ Tây Châu sờ chỗ quần đã ướt của cậu.
Đôi mắt hắn tối như thể bóng đêm, hắn dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Thầy Thẩm… Tôi là ai?”
Thẩm Tư Phi mở đôi mắt đẹp đẽ giống như lưu ly, cậu như là biến thành người khác, tuyệt nhiên tương phản khó kìm lòng nổi so với sự lạnh nhạt nghiêm cẩn ngày xưa, trên mặt chỉ là thần sắc động tình: “Anh là… Hạ Tây Châu.”
Hạ Tây Châu siết gáy cậu: “Đây là cậu tự nguyện.”
Thẩm Tư Phi bỗng nhiên hôn lên đôi môi của hắn một cái, một nụ hôn đậm vị sữa.
–
Hạ Tây Châu ngẩng đầu hôn mắt cậu.
Đôi mắt Thẩm Tư Phi đẹp đẽ như lưu ly, trong ngày thường như thể có một chùm sáng sáng ngời lại sắc bén, lúc này lại thành vô số mảnh vỡ, như thể tan thành muôn vàn ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm.
Người đàn ông đó kề vào tai cậu thấp giọng nỉ non: “Để tôi chăm sóc cho nửa đời sau của em.”
Thẩm Tư Phi không trả lời, chỉ vào thời khắc cuối cùng bỗng nhiên tỉnh táo, nói: “Không được đánh dấu.”
…
Lại là ánh nắng hoàng hôn, không thể xuyên thấu qua rèm cửa sổ dày nặng, chỉ có một vệt màu nhạt trong phòng.
Thẩm Tư Phi mở mắt ra.
Cả người cậu bị người đàn ông đằng sau ấn vào trong ngực, ngay cả hai chân cũng bị kẹp lại, Alpha tràn đầy độc chiếm.
Trên gáy cậu ngoại trừ một vết tích nhạt sắp biến mất, chỉ có một ít vết đỏ.
Phần lưng cậu dựa vào lồng ngực và cơ bụng rắn chắc của đối phương, mười ngón tay quấn lấy nhau, pheromone vị cây linh sam bay quanh chóp mũi, kèm theo từng luồng thơm mùi sữa. Một tư thế ôm ấp thân mật.
Nhưng thật sự là… Hoang đường cực kỳ.
Mặc dù là thầy giáo Toán cấp ba, từ nhỏ được nhận nền giáo dục tốt, giờ khắc này cậu cũng có thể nghĩ ra một chuỗi từ mắng người nghe không hay lắm.
Tất cả cảm giác chậm rãi tụ lại, tuy rằng tứ chi bủn rủn, đầu hơi choáng váng, cổ họng đau đớn, mà tinh thần tỉnh táo, không có cảm giác toàn thân vô lực, trái lại có loại cảm giác thoả mãn quỷ dị.
Tuy rằng trong xương Alpha nào cũng cứng rắn lại thích khống chế tất cả, mà không nói đến thân phận và mối quan hệ, làm chuyện như vậy với Alpha quả thật là sảng khoái tràn trề, sung sướng tới tận trời.
Hạ Tây Châu trong ngày thường nhìn có chút nham hiểm bạo ngược, nhưng trên giường xác thực là phái ăn thịt, hơn nữa không chơi trò tình thú, chỉ nghiêm túc truyền thống, cũng sẽ không làm Thẩm Tư Phi vốn nằm ở phương yếu thế cảm thấy lúng túng.
Mà chung quy tâm tình vẫn phức tạp.
Rõ ràng mấy tháng trước vẫn là tình địch tranh đấu nhìn nhau không vừa mắt.
Mà cảm giác dường như cũng không phải kém đến thế. Thậm chí có thể nói, rất sướng.
Thẩm Tư Phi cẩn thận dời cánh tay đang ôm cậu đi, từ từ chống người lên. Hạ Tây Châu ngủ say, mặt mày vẫn như cũ anh tuấn cực kỳ. Thẩm Tư Phi nhìn hồi lâu, vẫn buông nắm đấm xuống.
Phát tình là cậu, mắc mưu là cậu, bất kể có phải là người ta có lòng tốt tới cứu hay không, nhưng ít ra không làm cho cậu rơi vào tay thằng ngu Dư Minh Viễn. Hơn nữa cũng là cậu không nhịn được táy máy tay chân trước, ép người đến độ mất tự chủ.
Hơn nữa cậu thật sự không thể nào vào ngày hôm sau đã đánh Alpha cùng mình qua kỳ phát tình hôm trước.
Thẩm Tư Phi vào phòng vệ sinh một chuyến, nhìn mặt đất tàn tạ, nhẫn nhịn nỗi xấu hổ, vội vàng lục tìm quần áo size nhỏ nhất từ trong tủ quần áo mặc vào… rồi chạy.
Ánh nắng chiều dìu dịu, Thẩm Tư Phi siết chặt cổ tay áo, từ chỗ bất động sản lấy chìa khóa dự bị, về tới nhà của mình.
Dọc đường dằn vặt như thế, cậu thật sự không đi nổi nữa, toàn thân không thoải mái, cũng buồn ngủ quá đỗi. Thể chất Omega này, lúc phát tình mềm như không xương, còn mỗi giờ mỗi khắc muốn giao cấu, tự mang công năng điều tiết toàn thân. Nhưng mà kết thúc rồi lại không thể điều chỉnh.
Thẩm Tư Phi kiên cường chịu đựng rót cốc nước lạnh, tìm tủ thuốc, cầm hai viên thuốc tránh thai uống bằng nước lạnh.
Nói đến cùng dưới tình huống không đánh dấu vĩnh viễn, tỷ lệ mang thai tổng thể cũng không cao. Lăn giường với Alpha tất nhiên có thể tạm thời vượt qua kỳ phát tình, mà Thẩm Tư Phi không ngờ là Hạ Tây Châu tạo kết trong cơ thể cậu, trong nháy mắt đó cậu tỉnh táo lại.
Cậu không thể đẩy Hạ Tây Châu ra, chỉ có thể bảo hắn đừng cắn tuyến thể.
Lúc tạo kết cắn tuyến thể rót pheromone Alpha vào tương đương với đánh dấu vĩnh viễn, từ nay về sau nửa đời sau Omega phải dựa vào Alpha này để vượt qua, không thể thoát được.
May là còn trong thời gian hạn định 24 giờ có tác dụng, uống thuốc tránh thai rồi vấn đề không lớn.
Thẩm Tư Phi buồn ngủ quá đỗi, uống thuốc xong lại không có sức thu dọn, trở về phòng chui vào trong chăn.
Cậu mơ màng ngủ hơn nửa giờ, dường như mơ thấy ác mộng, lông mày nhăn mãi, cuối cùng bị dạ dày quặn đau đánh thức, xuống giường vọt vào WC, ói ra.
Nhưng mà cậu một ngày một đêm không ăn, trong dạ dày chẳng có gì, ói đến ói đi cũng chỉ có dịch axit. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trên cánh tay có mấy vết kim tiêm, một lần là thuốc ức chế, sau đó hẳn là Hạ Tây Châu tiêm đường glucozo cho cậu, dễ dàng cung cấp năng lượng cho Omega.
Thẩm Tư Phi ói hồi lâu, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, như thể mắc bệnh nặng.
Dạ dày bớt đau, cuống họng Thẩm Tư Phi cơ hồ khản đặc, cậu chống đất không dậy nổi, lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được thể chất mảnh mai không chịu nổi của Omega.
Cậu cuối cùng đã hiểu rõ lời miêu tả về giới tính thứ hai Omega trong vô số tin tức, trong video đều là thật, chính xác trăm phần trăm.
Vô luận họ có xuất thân thế nào, cuối cùng đều sẽ lấy chồng, cam chịu hoặc là bị ép đảm nhận trách nhiệm sinh sôi đời sau. Bị cho là yếu đuối mẫn cảm, vĩnh viễn đứng ở góc độ kẻ yếu, cần được bảo vệ.
Cậu ngồi một lát, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.
Tiếng chuông reo một lúc rồi ngừng, qua mấy phút lại vang lên, có ý tứ không đạt được mục đích không bỏ qua.
Thẩm Tư Phi không muốn nhìn thấy Hạ Tây Châu vào lúc này, những người khác càng là, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Mà cậu vẫn đi ra, người ngoài cửa dường như cũng không quá bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Thầy Thẩm ơi, thầy có ở nhà không?”
Là giọng của Hướng Hưng Mẫn: “Thầy Thẩm ơi, hôm nay thầy không tới trường học, giáo viên chủ nhiệm và các bạn đều rất lo lắng, lại không gọi được cho thầy, cho nên cố ý để cho em tới xem.”
Thì ra là Hướng Hưng Mẫn.
Thẩm Tư Phi thở phào nhẹ nhõm, cố ý nhìn mắt mèo, quả thật là Hướng Hưng Mẫn. Cậu tiến lên mở cửa.
Hướng Hưng Mẫn ôm sách giáo khoa, bên chân là một túi hoa quả, Hạ Tây Châu đứng sau lưng sắc mặt âm trầm, con ngươi thâm thúy. Đúng là người mà lúc cậu rời đi vẫn còn ngủ say.