[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 25: Lớp Ngụy Trang Cuối Cùng Của Thầy Thẩm


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 25: Lớp Ngụy Trang Cuối Cùng Của Thầy Thẩm

Sáng sớm.

Thẩm Tư Phi xoa huyệt Thái dương đau đớn bò dậy.

Tuy rằng bề ngoài nhìn trẻ, mà cơ thể tựa hồ không còn sức chịu đựng như dĩ vãng. Tối mấy ngày gần đây cậu ngủ trễ, tối hôm qua còn thức đêm chữa bài tập, đau đầu như thể sắp nứt ra.

Thẩm Tư Phi vén cổ áo lên, vết tích ở gáy càng ngày càng nhạt, đánh dấu tạm thời sắp mất hiệu lực.

Nói như vậy tức là sau khi đánh dấu tạm thời mất đi, ngoại trừ ký ức, không có bất kỳ ảnh hưởng gì khác.

Bởi vậy mấy ngày nay Hạ Tây Châu lại vòng qua thăm dò, Thẩm Tư Phi cũng không phải quá lưu ý. Trần Kim cũng không biết chuyện năm đó, chỉ có chú viện trưởng biết, nhưng cậu đã dặn dò viện trưởng không được chủ động đề cập với Hạ Tây Châu.

Năm đó Hạ Tây Châu muốn ra nước ngoài, cậu muốn cho tiền, hai bên tình nguyện, cậu cũng không có tổn thất.

Sự thực chứng minh việc cậu làm cũng không phải không có ý nghĩa, đầu óc và sự quyết đoán của Hạ Tây Châu đúng là thích hợp với một thế giới rộng lớn hơn.

Cậu cũng không phải cho là Hạ Tây Châu nhân phẩm bại hoại, trái lại cậu cảm thấy Hạ Tây Châu tốt hơn rất nhiều, ít nhất Hạ Tây Châu thú vị hơn Trần Kim nhiều.

Về phần đống thư từ đó, vốn là viện trưởng Trần yêu cầu, Thẩm Tư Phi đã không còn nhớ rõ đến cùng mình viết những gì. Cậu không để ý, cầm đi cho viện trưởng Trần, người ký tên cũng không phải cậu.

Đương nhiên cậu không cho là Hạ Tây Châu sẽ quan tâm đống thư vụn vặt lại tẻ nhạt cực độ đó, điều này hiển nhiên không nằm trong kế hoạch một đời quang vinh của chủ tịch Hạ.

Một lần quyên tiền, trong nhận thức của đối phương chẳng qua là một hồi tâm huyết dâng trào của phú hào rảnh rỗi lại thiện tâm thôi.

Những năm này Thẩm Tư Phi cũng gặp được không ít bạn, biết rõ sau khi đánh dấu tạm thời này kết thúc, cậu và Hạ Tây Châu sẽ từ từ trở thành người không dính líu đến nhau nữa.

Thẩm Tư Phi dạy xong chưa về nhà, đã nghe được điện thoại của nhà họ Thẩm, cậu do dự một hồi, vẫn nhấn nút nhận nghe.

“Tư Phi à, là dì.” Bên kia vang lên giọng Lý Thiến, “Dì có việc muốn nói với con.”

Thẩm Tư Phi khựng lại. Ba Thẩm gọi điện thoại cho cậu thường dùng máy bàn trong nhà, dãy số cũng giống mọi lần y như đúc. Bởi vậy nếu sớm biết bên kia là Lý Thiến, nhất định cậu sẽ không nhận.

Mặc dù mấy năm qua Lý Thiến vẫn luôn khách sáo với cậu, thoạt nhìn như là người vô tội, mà trong lòng Thẩm Tư Phi vẫn rất có oán niệm với bà ta.

Lý Thiến tựa hồ cảm nhận được cậu không kiên nhẫn, nói thẳng: “Là như này, ở nhà phát hiện một ít di vật của mẹ ruột con, con muốn qua xem không?”

Lúc Thường Mân mẹ ruột của Thẩm Tư Phi qua đời vẫn còn trẻ, hồ đồ lại mẫn cảm, căn bản không biết còn có di vật gì không. Thẩm Lương Bình cũng không giao cho một đứa bé như cậu, ông ta đã đốt hoặc là cất đi hết.

Nhưng liên quan đến mẹ ruột Thường Mân, cậu cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Chờ tôi về.”

Ráng màu hoàng hôn dần dần bao phủ mặt đất, như là một tầng ánh sáng nhạt nhòa sắp phai.

Ngoài cửa, một cậu thanh niên trẻ tuổi dáng người thon dài, mặc áo trắng đứng ở ngoài, cậu giơ tay ấn chuông.

Người mở cửa là một người phụ nữ lạ mặt, không phải chú Trương quản gia luôn mở cửa cho cậu, làm cho Thẩm Tư Phi không thể không xác nhận địa chỉ mới yên tâm vào cửa.

Cậu không thường về nhà họ Thẩm, cũng không quen mấy dì quét tước, cảm thấy đối phương cực kỳ xa lạ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Dì đó nói: “Thẩm tiên sinh hôm nay không ở nhà, đại thiếu gia về là… ?”


Thẩm Tư Phi vung vung tay, nhìn thấy Lý Thiến đứng ở đại sảnh. Sắc mặt bà ta hơi trắng, như là hơi căng thẳng, cầm một tấm khăn màu trắng trong tay, ăn vận khéo léo, giống như là muốn chuẩn bị chiêu đãi khách quý gì đó.

Lý Thiến cười cứng đờ, “À, là Tư Phi hả, đồ ở trong nhà kho. Gần đây sửa sang lại gian phòng… phát hiện.”

Thẩm Tư Phi cười mỉa mai: “Rốt cuộc là lúc thu dọn đồ đột nhiên phát hiện, hay là cảm thấy không còn giá trị lợi dụng nữa?”

Lý Thiến khựng lại, hít một hơi thật sâu mới chậm rãi trả lời: “Làm sao có thể chứ. Trước kia là ba con giao phó, sai người cất đi.”

Là một gian nhà kho, ánh sáng leo lắt. Lý Thiến đứng ở cửa, nói: “Dì nghĩ dì vào… cũng không tiện, ở đây chờ con vậy.”

Thẩm Tư Phi khẽ ừ một tiếng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.

Vào phòng là ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Mùi thơm này như là phủ đầy bụi đã lâu, lại như là nồng quá mà làm người ta có cảm giác buồn nôn.

Thẩm Tư Phi không nghĩ nhiều, cậu mở đèn, sau đó sững sờ tại chỗ.

Gian phòng này cực kỳ giống gian phòng đọc sách của Thường Mân khi còn sống. Gian phòng không nhỏ, có bàn và tủ quần áo, bên trong góc còn có giá tranh. Ngoài ra, tranh phác thảo của bà vẫn được đặt trên giá.

Như là Thẩm Lương Bình cố ý tạo ra một căn phòng đọc sách nhái của Thường Mân, giữ lại một gian phòng tương tự.

Thẩm Tư Phi mở ngăn kéo ra, toàn là đồ trang sức Thường Mân mang đến khi lấy chồng, còn có quần áo trước kia của bà. Còn nhiều hơn đồ mà ngày xưa Thẩm Tư Phi tích góp một chút, còn quý giá hơn.

Châu báu đồ trang sức trải qua thời gian cũng không thay đổi mấy. Bởi vì Thường Mân vốn xuất thân không thấp, quần áo đều là kiểu dáng và chất lượng tốt nhất năm đó, thoạt nhìn còn giữ lại được hình dáng năm xưa.

Một cái sườn xám màu xanh nhạt mà Thường Mân từng mặc, cùng vòng tay ngọc thạch. Thẩm Tư Phi còn nhớ cậu thấy trong ảnh, mà bây giờ sờ lên đã lạnh lẽo.

Tính cách Thường Mân dịu dàng, lúc bà nắm tay cậu, sờ đầu cậu, ôm cậu trong lòng luôn ấm áp như vậy.

Thẩm Tư Phi hít sâu một hơi, hóa giải hoài niệm và bi thống, lại xoa xoa huyệt Thái dương đau đớn.

Bận rộn cả ngày, tối hôm qua cậu lại ngủ muộn, hiện tại cậu cảm thấy tuyến thể sau gáy có một tia nhói đau, cả người rất nặng nề, chỉ muốn nằm nghỉ.

Thẩm Tư Phi nhấc chân đi tới cạnh cửa, xoay nắm cửa.

Không mở được.

Thẩm Tư Phi bắt đầu lo lắng, thử lại mấy lần, vẫn không mở được.

Ý lạnh thấu xương từ lòng bàn chân chảy khắp toàn thân, Thẩm Tư Phi nắm chặt nắm cửa, muốn hít sâu dẹp loạn tâm tình, nhưng không thể không ngừng thở.

Mùi hương có vấn đề. Thẩm Tư Phi đột nhiên phản ứng lại.

Quản gia không ở nhà, Thẩm Lương Bình không ở nhà, Lý Thiến lấy Thường Mân dụ dỗ cậu đến đây, tất cả là kế hoạch của Lý Thiến!

Thẩm Tư Phi cau mày, gõ mạnh vài cái lên cửa, hạ thấp giọng quát: “Có người không! Mở cửa!”

Có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, mà vẫn không có ai đáp lại, cũng không có ai mở cửa.

Thẩm Tư Phi đập thêm mấy lần, dán tai lên ván cửa nghe hồi lâu mới gằn từng chữ: “Tôi không quan tâm bà có phải người của Lý Thiến không, mà Thẩm tiên sinh không ở nhà, chứng tỏ chuyện bà ta làm không được Thẩm tiên sinh đồng ý!” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


“Nhà họ Thẩm là Thẩm Lương Bình làm chủ.” Thẩm Tư Phi nhấn mạnh, “Một khi chuyện bại lộ, Lý Thiến vẫn là vợ của Thẩm Lương Bình, nhưng các người thì sao?”

Người bên ngoài có lẽ hơi căng thẳng, giọng nói xì xào vang lên.

Thẩm Tư Phi kề đầu lên ván cửa.

Như thể vật cực tất phản, ý lạnh thấu xương qua đi, cả người cậu bắt đầu toả nhiệt, tuyến thể truyền đến từng trận nhói đau, lại trong toả nhiệt và hỗn độn trở nên không quá rõ ràng.

Thẩm Tư Phi vừa định tìm mùi hương kia, cửa lại phút chốc mở ra, chân cậu mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.

Người phụ nữ lạ mặt kia kinh hoảng đứng cạnh cửa, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, đại thiếu gia…”

Giá thổi tan mùi thơm quái lạ, lại không làm đầu óc Thẩm Tư Phi tỉnh táo, trái lại cậu còn cảm thấy nóng hơn.

Tôn Vi Giai ôm công văn, ăn vận khéo léo, cô thậm chí còn đeo kính, mà vẫn không che giấu được thần sắc hơi căng thẳng.

Từ công ty ra đi thẳng đến đây, chủ tịch Hạ của các cô vẫn lạnh mặt, không nói câu nào, vành môi mím lại lạnh lẽo cứng rắn. Theo hiểu biết của Tôn Vi Giai về đối phương nhiều năm qua, tâm tình chủ tịch Hạ không tốt lắm.

Rõ ràng mới ký xong vài hợp đồng, dự án đang bàn cho tới nay cũng viên mãn thành công, công ty đang phát triển không ngừng, việc kinh doanh cũng càng ngày càng tốt, hết thảy toàn là giá trị cao.

Hạ Tây Châu ngồi sau xe, hai tay thả trước người, hơi cúi mặt xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng, như là đối mặt với sự kiện lớn kinh thiên động địa gì đó.

Xe ô tô màu đen dừng lại trước cửa viện mồ côi.

Ba Trần hai ngày trước ra ngoài du lịch cùng với ba Ôn mẹ Ôn mới thành thông gia, người hai nhà giao lưu rất hoà thuận. Lúc quay về ba Trần vẫn vui cười hớn hở, có lẽ tâm tình rất tốt.

Lúc Hạ Tây Châu tới, ba Trần đang kể chuyện cổ tích cho một bé trai, dỗ dành: “Ngày hôm nay kể tới đây thôi, hôm nay ông có khách…”

Bé trai kia chu mỏ ấm ức tủi thân vô cùng: “Các bạn khác được nghe ông kể hai chuyện, cháu chỉ được nghe một chuyện, không công bằng.”

Ba Trần khom lưng sờ đầu nó: “Lần sau ông kể cho con bốn chuyện. Đừng nói cho các bạn khác, ngoắc tay, không đổi ý.”

Bé trai đó lập tức vui mừng chạy đi.

Ba Trần thẳng eo lên lại cúi xuống, cười bắt chuyện: “Tiểu Hạ à, mau tới đây ngồi bên này. Trà lần trước con đưa cho chú thật sự uống ngon lắm, nào, con nếm thử đi.”

Hạ Tây Châu nâng chén trà lên nếm, mùi vị hơi đắng lại thơm, hắn nói: “Viện trưởng Trần, con đi thẳng vào vấn đề luôn. Lần này đến đây, thật ra là muốn đến hỏi ngài chuyện này.”

“Không cần khách sáo thế, gọi chú là được rồi.” ba Trần nói, “Con nói đi, con muốn hỏi gì?”

Hạ Tây Châu hơi nghiêng đầu, Tôn Vi Giai rút mấy bức thư trong túi công văn ra, bày lên bàn.

Hạ Tây Châu nói: “Lúc trước con vẫn luôn dựa vào trợ cấp chính phủ học lên, sau đó ngài dựa vào quan hệ, giúp đỡ con một số tiền lớn con mới được ra nước ngoài đào tạo sâu… Con vẫn muốn hỏi ngài, số tiền kia là từ đâu ra.”


Lý Thiến trốn trong phòng ở tầng hai, mãi đến tận khi Dư Minh Viễn vào.

Bà ta ban đầu còn căng thẳng không chịu được, vì vậy còn cầm khăn thêu che giấu sự căng thẳng. Mặc dù trang điểm, sắc mặt bà ta vẫn cực kỳ khó coi, nhìn qua như thể già thêm vài tuổi.

Dư Minh Viễn nhìn bà ta lo lắng sợ hãi đến vậy, cười khinh một tiếng, ném một tấm thẻ lên bàn, “Ba triệu­(*). Người tôi đưa đi. Qua mấy ngày nữa tôi sẽ gửi phần còn lại.”

(3 triệu NDT = 10 tỷ 219 triệu VND)

Dư Minh Viễn quay người đi ra ngoài.

Lý Thiến bất động hồi lâu, bỗng nhiên duỗi bàn tay đang run rẩy ra, cầm tấm thẻ trên bàn lên.

Dư Minh Viễn từ tầng hai đi xuống, tay hắn cắm vào trong túi quần âu phục, khuôn mặt hắn đẹp trai, khóe miệng có nụ cười đắc ý mà hưng phấn, ánh mắt rơi vào người Thẩm Tư Phi đang đẩy cửa đi ra ngoài, như là thợ săn nhìn thấy con mồi sa lưới.

Tất cả mọi người đã bị Lý Thiến đuổi ra ngoài, toàn bộ không gian chỉ vang vọng tiếng bước chân của Dư Minh Viễn.

Cửa quá nặng, Thẩm Tư Phi chỉ đẩy ra thôi cũng cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân.

Cho đến giờ phút này, thiên tính và bản năng Omega không hề sơ hở mà bộc phát ra toàn bộ, toàn thân cậu mềm nhũn vô lực, ý thức rối loạn, thậm chí sắp mất đi lý trí. Ngoài ra, Thẩm Tư Phi sợ hãi phát hiện mình sinh ra dục vọng không thể tránh thoát.

Sắc mặt cậu rõ ràng đỏ hồng, hô hấp dồn dập. Mày nhăn, thần sắc lạnh tanh cùng hai má ửng hồng có tương phản rõ ràng, khiến người vừa nhìn là đoán được tình hình.

Cậu bắt đầu mong muốn có Alpha tồn tại.

Sau đó cậu nhận ra được có một Alpha đi theo sau mình, mùi pheromone từ bên đó tỏa ra.

Nhưng mà Thẩm Tư Phi chỉ cảm thấy buồn nôn với mùi này, hận không thể làm cho đối phương cách cậu xa một chút. Nhưng cậu phát hiện gã ta vẫn không đuổi theo, lại cố ý biểu lộ sự tồn tại của mình, như là đang chơi đùa con mồi trong lồng tre.

Thẩm Tư Phi lại một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.

Từ sau lần cậu nhìn thấy mẹ cậu tuyệt vọng tự sát, cậu lại cảm nhận được một loại cảm giác vô lực nào đó chân thực tồn tại lần nữa.

Dư Minh Viễn như thể đi bộ nhàn nhã theo sau Thẩm Tư Phi, hắn ngửi thấy được pheromone mùi sữa thơm làm người mê mẩn, làm cho hắn phập phồng thấp thỏm.

Mà là một thợ săn ưu tú, trước đó phải học biết nhẫn nại. Đợi đến khi đối phương triệt để không còn sức nữa, cầu mong chẳng khác gì chịu thua, hắn hôn rồi bẻ gãy sống lưng người này mới thú.

Thẩm Tư Phi rốt cục tập tễnh đi tới cửa nhà họ Thẩm, bầu trời đã tối sầm.

Alpha đằng sau đột nhiên tăng thêm pheromone, cậu bỗng dưng mềm nhũn chân, vịn hàng rào sắt, nửa quỳ xuống.

Dư Minh Viễn đi tới phía sau cậu, hắn cúi người xuống, bỗng nhiên thấy được đánh dấu tạm thời sau gáy cậu.

Một Alpha khác tồn tại!

Thế nhưng vậy thì sao. Dư Minh Viễn cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

Tuy rằng Omega sẽ cảm nhận được một chút đau đớn, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Bầu không khí trầm mặc. Ba Trần khựng lại, “Con không biết?”

Hạ Tây Châu lộ vẻ nghi hoặc, khẽ lắc đầu.

Ba Trần cầm lấy thư từ lật qua lật lại, cau mày, “Cái thằng nhóc con này, sao không thấy để lại họ tên chứ.”


Ánh mắt Hạ Tây Châu hơi trầm xuống, “Con không cho người khác địa chỉ, cho tới nay toàn là ngài dùng danh nghĩa viện mồ côi viết thư cho con.”

Ba Trần nói: “Đương nhiên rồi, Tư Phi không biết địa chỉ của con, một quãng thời gian đầu nó lại vội vàng thi đại học. Chú nghĩ nó là người quyên tiền cho con, không phải toàn là phú hào giữ liên lạc với học sinh được giúp đỡ sao? Vì vậy chú giục nó viết thư cổ vũ con, trước kia nó không muốn, chú bảo nó tùy tiện viết…” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hạ Tây Châu nhất thời không biết nên nói gì, ba Trần khẽ cúi đầu muốn mở thư, “Nó không viết gì kỳ cục chứ? Chú chỉ gửi đi, xưa nay không mở ra xem.”

Hạ Tây Châu đè phong thư xuống, giọng hơi khàn: “Không có gì lạ, toàn là chuyện vụn vặt thông thường.”

Không chỉ không có gì bất thường, trái lại luôn là đồ mà hắn trân quý. Mặc dù sau đó đấu tranh gia tộc, vô số đồ cổ trân bảo theo lửa lớn thiêu hủy hầu như không còn, hắn vẫn luôn giữ được những bức thư này. Đây là thứ duy nhất thuộc về hắn.

Ba Trần cảm thấy trạng thái của hắn có chút bất thường, thu tay lại, “Ồ ồ ồ được… Vậy tiểu Hạ à, có phải là con có hiểu lầm gì đó không?”

Hạ Tây Châu cau mày: “Thẩm… Thẩm Tư Phi, tiền ở đâu ra?”

Thẩm Tư Phi thi đại học xong đã thoát ly nhà họ Thẩm, bởi vì thành niên mà ra ngoài làm thêm, một mình sinh hoạt, nỗ lực cắt quan hệ với nhà họ Thẩm đến độ sạch sành sanh. Thẩm Lương Bình tuyệt đối không phải là loại người dễ dàng còn lòng từ bi. Thẩm Tư Phi cũng sẽ không bởi vì hắn mà cúi đầu với Thẩm Lương Bình.

Ba Trần nói: “Nó nói với chú rồi. Mẹ ruột nó là con nhà họ Thường, tuy rằng sau đó mẹ nó làm căng quan hệ với nhà mẹ đẻ. Sau khi mẹ qua đời, nhà họ Thường cũng không đành lòng, tìm Tư Phi, cho nó một cơ hội, muốn tận lực thỏa mãn một lần nguyện vọng của nó. Nhà họ Thường cho là nó sẽ chọn rời khỏi nhà họ Thẩm, cho nhà họ Thường giành lại quyền nuôi nấng, kết quả Tư Phi lại từ chối.”

Vì thế nó để lại cơ hội lần đó cho con.

Ba Trần nói: “Bởi vậy nói đúng ra, là nhà họ Thường bỏ tiền.”

Nhà họ Thường từng là thư hương môn đệ, mặc dù không như mấy đại gia phú hào có danh tiếng, mà đến cùng gốc gác cũng sâu, tiền vẫn có.

Thẩm Tư Phi phủi mình sạch sẽ, cuối cùng không mắc nợ ai, tiêu sái cực kỳ.

Hạ Tây Châu hơi siết chặt tay.

Nửa đời trước của hắn nhấp nhô gồ ghề, nhưng niềm tin thì vô cùng kiên định. Lúc ở viện mồ côi hắn là vì muốn nổi bật hơn mọi người, sau đó được nhà họ Hạ tìm thấy, bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh sâu hơn, hắn càng vì mạng sống và tự do, đánh cược tất cả có được vị trí bây giờ.

Nhưng mà trên con đường nhấp nhô như bụi gai xuất hiện một con đường rộng mở, như thể là một nhân tố không xác định, chôn một kíp bom trong lòng hắn, lật đổ mọi nhận thức, nói cho hắn biết, mày sai rồi.

Từng bức thư hằng ngày vụn vặt lại làm hắn cảm nhận được sự ấm áp, chống đỡ hắn đi qua mấy năm dài dằng dặc mà vắng lặng, mấy năm gian nan hung hiểm tuyệt vọng nhất.

Hắn nhận định người viết thư là Trần Kim. Cho nên hắn quyết định, ân tình không cần báo đáp, chỉ có chăm sóc đối phương cả đời, bảo vệ anh, làm cho anh không phải chịu cực khổ không bị bất công. Hắn từng lập lời thề, dùng tính mạng để thề.

Nhưng mà không phải Trần Kim. Từ trước tới nay hắn vẫn lầm.

Như vậy, hắn có thể thoải mái thẳng thắn nói với Thẩm Tư Phi, xin để cho tôi chăm sóc nửa đời sau của cậu không?

Tại sao không thể chứ?

Trần Kim có thể, tại sao không thể là Thẩm Tư Phi chứ?!

Có thể không thì hắn không biết, thế nhưng giờ hắn đang điên cuồng muốn gặp được người này.

Túm lấy cậu ép hỏi cậu làm cho cậu không còn cách chạy trốn, hỏi cậu nhiều năm tranh đấu như vậy, che giấu trái tim của mình, dùng sự phiến diện và ác ý của người khác không ngừng kích thích vỏ ngoài sắc nhọn lạnh lùng nhất của hắn để làm gì.

Cậu vốn giấu mình đi đâu? Cậu còn muốn ngụy trang trốn tránh tới khi nào?

Hạ Tây Châu đột nhiên đứng lên, đi ra cửa.

Tôn Vi Giai vội đuổi theo, nói chẳng hề trấn tĩnh: “Chủ tịch Hạ, ngài đi đâu thế!”

Hôm qua bận không đăng, nay đăng bù nha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.