Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 24: Căn Bản Không Thể Nói Là Yêu
Con trai thời kỳ trưởng thành vào tuổi này tương đối nóng nảy, Trương Ấu Văn lại là Alpha, loại cầu gai quyến rũ vô ý này cơ hồ làm cho cậu ta không khống chế được mình.
Ngay cả bàn tay đang khoát lên bả vai cậu ta của Thẩm Tư Phi cũng trở nên nóng bỏng.
Điều này làm cho trong đầu Trương Ấu Văn hiện lên cảnh Thẩm Tư Phi lên lớp, đôi mắt đẹp như lưu ly, thần sắc cẩn thận tỉ mỉ. Một số chi tiết nhỏ lại đột nhiên vô cùng rõ ràng —— eo và sống lưng như ẩn như hiện dưới áo sơ mi trắng, cổ tay nõn nà và giọng nói thanh thanh.
Trương Ấu Văn ngày thường tiếp xúc với Thẩm Tư Phi tương đối nhiều, bởi vì cậu ta là cán sự môn Toán, thường xuyên phải chạy đến văn phòng lấy bài tập và giao lưu với Thẩm Tư Phi, biết Thẩm Tư Phi mặt ngoài bình dị gần gũi, thực chất cực kỳ lạnh nhạt xa cách, khí chất thanh quý, cao ngạo hơn bất cứ ai.
Mà tất cả mọi người ai cũng rất có hảo cảm với cậu, Trương Ấu Văn cũng vậy.
Pheromone Omega mùi sữa rất thơm, làm cho cậu ta không nhịn được toàn thân nhiệt huyết sôi trào, muốn men theo mùi vị đó cắn mạnh tuyến thể của đối phương, đánh dấu người này.
Trương Ấu Văn lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được bản năng của Alpha đối với Omega mạnh mẽ và đáng sợ biết bao nhiêu.
Nhưng mà nghĩ tới đối phương là giáo viên của cậu ta, Trương Ấu Văn lại như thể bị phủ đầu tạt một chậu nước lạnh, tỉnh táo lại.
Cậu ta không nên có hảo cảm như vậy, nhất định là cậu ta nhất thời bị ma quỷ đưa lối.
Chụp ảnh chỉ có 2,3 phút ngắn ngủi, Trương Ấu Văn lại cảm thấy giày vò như thể trôi qua cả một thế kỷ.
Pheromone của Omega đối với Alpha có sức mê hoặc quá lớn.
Thẩm Tư Phi quay đầu nhìn thấy sắc mặt Trương Ấu Văn khó coi, đầu đổ đầy mồ hôi, cậu nghi hoặc hỏi: “Làm sao thế? Không thoải mái à?”
Trương Ấu Văn cứng đờ cười: “Chắc là trời nắng quá.”
Thẩm Tư Phi: “… Em là đàn ông con trai, còn sợ phơi nắng? Bên này cũng chụp xong rồi, em đi sang gốc cây đi.”
Trương Ấu Văn tứ chi cứng đờ rời đi, Thẩm Tư Phi không để ý.
Theo lý thuyết trong lúc đánh dấu tạm thời Omega sẽ không toả ra pheromone quá mê người để tránh khiến cho Alpha khác muốn đánh dấu mà làm Omega đã bị đánh dấu tạm thời bị thương. Nhưng Thẩm Tư Phi sử dụng thuốc ức chế quá dài cũng quá nhiều, pheromone trong cơ thể đã rối loạn từ lâu.
Nói cách khác, bản năng Omega đang điên cuồng xem xét Alpha cho cậu.
Lại như lúc cậu đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ ám chỉ, kết quả sử dụng thuốc ức chế quá nhiều là kỳ phát tình đến sẽ như nước lũ, một khi cửa mở ra, chặn cũng không chặn được.
Thẩm Tư Phi nhìn trẻ, trên thực tế trong đám Omega độc thân tuổi đã khá lớn.
Thế nhưng ổn định nhiều năm như vậy cũng chẳng có chuyện, Thẩm Tư Phi cũng không phải quá lưu ý lo lắng đến bản năng của Omega.
Hạ Tây Châu nhắn tin cho cậu, hẹn cậu đến căn tin giáo viên ăn cơm.
Hạ Tây Châu dường như có quan hệ không tệ với hiệu trưởng, thậm chí còn hẹn trước được một phòng riêng.
Thẩm Tư Phi nửa đường nhìn thấy Ôn Nhã, Ôn Nhã kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu: “Thầy Thẩm hôm nay mặc âu phục thật sự tuấn tú quá! Hôm nay lớp 12 chụp ảnh tốt nghiệp đúng không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi: “Đúng vậy, mới chụp xong.”
Ôn Nhã cười nói: “Vậy thầy Thẩm muốn đi ăn cơm trưa không? Đi cùng chúng tôi không?”
Thẩm Tư Phi lắc đầu: “Không được, tôi có hẹn rồi.”
Thẩm Tư Phi không nói là ai, Ôn Nhã cũng không hỏi. Dù sao hỏi nhiều chung quy cũng là việc riêng tư của người khác, hơn nữa cô có cảm giác rõ rệt, Thẩm Tư Phi không phải loại người có thể dễ dàng mở rộng cửa lòng.
Như Trần Kim quen biết Thẩm Tư Phi nhiều năm như vậy, nhìn như thân thiết, mà cũng không phải là thân thiết, giống như anh em hơn. Ôn Nhã cảm thấy kỳ thực có rất nhiều chuyện Trần Kim cũng không rõ. Trần Kim tốt tính, nhưng ở phương diện khác quá ngốc.
Trong mắt Ôn Nhã, Thẩm Tư Phi như là một nhánh hoa hồng có gai quá đẹp, hơn nữa Ôn Nhã còn là phụ nữ, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Thẩm Tư Phi cũng không phải thật sự thích Trần Kim.
Ít nhất, căn bản không thể nói là yêu.
…
Sau khi tài chính nhà họ Thẩm có chuyện, liên tục bị rút lui hai dự án, ba Thẩm nhất thời lửa cháy đến mông, ngày nào cũng ở ngoài gấp rút xã giao, sầu đến độ tóc trắng đầy đầu.
Ông mỗi đêm về đều cẩn thận không muốn để cho các con dưới cánh chim của mình biết. Thẩm Khiết không giúp được gì, Thẩm Hoa Hạo đang chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học, không thể bị chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm tình.
Ông uể oải không chịu nổi quay về phòng, nhìn thấy Lý Thiến mỗi ngày chỉ biết đi dạo phố hưởng thụ và bày ra dáng vẻ quý phụ nhà giàu, hơn nữa nhiều ngày nay ông xã giao cúi đầu khom lưng chịu đựng, không nén được lửa giận.
Ngày hôm sau, chị em của Lý Thiến đến nhà an ủi bà ta.
Lý Thiến khóc lóc bụm mặt nói: “Anh ấy ghét bỏ em ở nhà hết ăn lại nằm, chỉ biết hưởng thụ, không thể san sẻ với anh ấy, không giúp được gì, chán em, nói em không đủ hiền lương thục đức.”
Kỳ thực Thẩm Lương Bình chỉ nói nặng lời vài câu. Lý Thiến cãi lại hai câu, Thẩm Lương Bình dưới cơn nóng giận, ngừng thẻ tín dụng trong tay bà ta.
Chỉ là cắt tiền của Lý Thiến cũng đủ làm cho bà ta điên mất rồi. Không có tiền, bà ta nào có tư thái làm quý phụ nhà giàu?
Lý Thiến càng nghĩ càng phẫn nộ, điên cuồng nói: “Những năm này em giúp anh ta bao nhiêu chứ? Anh ta mỗi lần đêm khuya về nhà không phải em hầu hạ anh ta ngủ sao? Còn dưỡng dục một trai một gái cho anh ta, anh ta đến cùng có lương tâm hay không, chuyện gì cũng tại em? Có phải anh ta còn nhớ thương vợ cũ không?”
Chị em thân thiết vội vỗ lưng bà ta khuyên nhủ: “Đừng tức giận hại thân. Một người đã chết có thể so được với tình cảm bầu bạn đã nhiều năm của em sao?”
La Mi nói: “Đừng khóc, chị có một cách một mũi tên trúng hai đích.”
Lý Thiến mở to mắt nhìn bà ta, La Mi kề sát vào hạ thấp giọng: “Vị thiếu gia nhà họ Dư kia có ý với thằng kia nhà em, nhà họ Thẩm vừa vặn cần dùng tiền gấp, hai nhà thông gia, không phải viên mãn giải quyết sao?”
Lý Thiến nói: “Bọn họ vừa ý nó, nhưng nó không muốn, Thẩm Lương Bình cũng từ chối từ lâu rồi.”
La Mi nói: “Thẩm Lương Bình hổ thẹn với vợ cũ, vì thế mới chịu đựng. Dù không muốn thì thế nào chứ? Một O một A, trời sinh, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chuyện gì chẳng xong. Vừa giải quyết vấn đề tiền bạc, còn trừ đi đại họa con lớn nhất trong nhà, không phải vẹn toàn đôi bên sao?”
Lý Thiến sửng sốt: “Thế sao được? Lương Bình không đồng ý đâu. Huống hồ, Thẩm Tư Phi là cháu ngoại nhà họ Thường đó.”
“Nhà họ Thường là cái thá gì, nhà họ Thường đã sa sút rồi. Ai quan tâm bọn chúng?” La Mi nhìn xuống, “Sinh ra trong nhà giàu, Omega như nó chẳng lẽ không nghe theo lời cha mẹ sắp xếp? Phụng mệnh cha mẹ, lẽ bất di bất dịch.”
Lý Thiến nghe bạn thân của mình kề tai thấp giọng nói: “Chị biết mấy người bạn ở nước ngoài, bọn họ có loại hương có thể thúc đẩy Omega phát tình, bảo đảm Omega ngoan ngoãn không có cách nào chống lại…”
…
Phòng ăn riêng ở căn tin có thể cung cấp dịch vụ chọn món ăn.
Lúc Thẩm Tư Phi tới, Hạ Tây Châu đã gọi nước nóng cho cậu, thấy cậu mặc âu phục, ánh mắt hắn chăm chú.
Thẩm Tư Phi cực kỳ thích hợp với âu phục, trời sinh làm người khác chú ý cực kỳ hút mắt, lại tuyệt nhiên tương phản với hình tượng vạm vỡ, trái lại thanh quý tuấn tú như tiểu công tử, mặt ngoài khiêm tốn kín đáo, kỳ thực kiêu ngạo.
Thẩm Tư Phi: “Ngại quá, để anh chờ lâu… Cảm ơn, bữa này tôi mời khách, chọn món chưa?”
Hạ Tây Châu: “Mới gọi xong, yên tâm, tôi cố ý hỏi Trần Kim rồi, không gọi món cậu không thích ăn.”
Thẩm Tư Phi sở dĩ biết nấu ăn, ngoại trừ một mình sinh sống ở bên ngoài, còn bởi vì ra ngoài ăn rất dễ giẫm phải mìn, còn không bằng tự mình nấu cơm ăn.
Thẩm Tư Phi nhíu mày, không ngờ Hạ Tây Châu lại cẩn thận săn sóc như vậy.
Nhưng đối phương chỉ muốn có Beta dịu dàng săn sóc làm bạn đời, mặc dù người này thăm dò trêu chọc thế nào, cậu cũng chỉ muốn coi người này là bạn bè bình thường.
Uống rượu tám chuyện thì được, trên bàn cơm không thể đàm luận tình cảm.
Hạ Tây Châu lấy điện thoại di động ra mở khóa, đẩy về phía trước: “Ảnh ở trong.”
Thẩm Tư Phi nhíu mày, Hạ Tây Châu nói: “Yên tâm, không lưu ở chỗ khác.”
Tấm hình kia chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và gò má mơ hồ, ngoại trừ người quen, ít người nhận ra được là ai. Thẩm Tư Phi cũng tin tưởng nhân phẩm của Hạ Tây Châu, ấn xóa.
Hạ Tây Châu bất động thanh sắc nói: “Thầy Thẩm viết bảng không tệ.”
Thẩm Tư Phi nói: “Dù là ai dạy học bốn, năm năm cũng viết bảng đẹp.”
Hạ Tây Châu hỏi: “Vậy viết bảng và dùng bút viết chữ trên giấy có giống nhau không?”
Thẩm Tư Phi bị hỏi, ngơ ngác: “Chuyện này… chắc chẳng ai giống nhau chứ nhỉ?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu không nói gì thêm. Món ăn được đưa lên, Hạ Tây Châu vô tình cố ý hỏi thăm tình huống học tập của em họ, Thẩm Tư Phi trước đó còn có chút đề phòng, đến lúc sau mới hoàn toàn thả lỏng.
Bởi vì là công việc của mình, cậu nhìn qua thậm chí có mấy phần chậm rãi: “Em Hướng thận trọng, có lúc không đủ linh hoạt, vẫn phải luyện tập nhiều. Cán sự môn của tôi là học sinh nam, dễ sơ ý, mà giảng chút là hiểu ngay, khuyết điểm của mỗi người cũng không giống nhau…”
Hạ Tây Châu nhíu mày: “Con trai tuổi này ai cũng thích chơi bóng, có tư cách đảm nhiệm cán sự môn học cũng hiếm thấy. Thầy Thẩm lúc đại học có từng vào đội bóng rổ không?”
“Có vào chứ.” Thẩm Tư Phi uống hai ngụm canh, theo bản năng nói, “Chỉ là sau đó bị đá ra.”
Ánh mắt Hạ Tây Châu hơi trầm xuống.
Người viết thư từng nói vào đội bóng rổ rất vui vẻ, liên tục nhiều lần gửi thư đều rất vui, sau đó thư bỗng nhiên gián đoạn, sau không đề cập tới chuyện này nữa.
Hạ Tây Châu: “Sao lại bị đá ra?”
Thẩm Tư Phi phát hiện ra có gì đó sai sai. Cậu dường như chưa từng đề cập đến chuyện này với Hạ Tây Châu. Cậu buông thìa xuống, bình tĩnh nói: “Chuyện lâu quá, quên mất rồi.”
Hạ Tây Châu không hỏi nữa. Thẩm Tư Phi phòng bị hắn rất nặng, cảnh giác như con mèo nhỏ sợ người lạ, vừa chạm vào là trốn đi.
Bữa cơm kết thúc, Hạ Tây Châu gọi thẳng cho Trần Kim: “Anh Trần, lúc học đại học anh có tham gia đội bóng rổ không?”
Trần Kim cũng vừa ăn xong bữa, chuẩn bị nghỉ trưa, nói: “Không, anh là sinh viên khoa y, học kỳ nào cũng bận rộn, nào có thời gian. Sao đột nhiên hỏi chuyện này thế?”
Hạ Tây Châu siết chặt điện thoại, không lên tiếng, Trần Kim nói: “Anh không vào đội bóng rổ, nhưng hình như Tư Phi có vào đội bóng rổ… Ủa cậu đây là muốn chuẩn bị đi học chơi bóng rổ hả?”
Trần Kim vội sửa lời, nhớ tới hai người có mâu thuẫn, không nên đề cập tới Thẩm Tư Phi thì hơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Giọng Hạ Tây Châu trầm thấp từ bên kia vang lên: “Vậy sau đó sao cậu ấy lại rút?”
“Sau đó lúc tranh tài bị phát hiện là Omega, bị lãnh đạo cấp trên đuổi đi, cậu ấy trong cơn tức giận rút luôn.” Trần Kim ngừng lại, “Ồ? Sao cậu biết sau đó cậu ấy rút?”
Trợ lý Tôn Vi Giai ôm cặp văn kiện, nhìn sếp mình bỗng nhiên trầm mặt xuống.
Hạ Tây Châu không trả lời, hắn thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay viện trưởng Trần có ở trong viện mồ côi không? Tôi muốn đến thăm ông ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cởi sạch lớp ngụy trang cuối cùng của thầy Thẩm.
Sóng gió sắp đến rùi, đăng liền mấy chap cho các cô căng thẳng ~