Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 23: Đừng Coi Nó Là Chim Hoàng Yến Gì Hết
Thẩm Tư Phi tiếp tục hỏi: Sao chủ tịch Hạ đoán được là tôi?
Hạ Tây Châu biết cậu đang nói sao hắn đoán được là cậu làm. Hạ Tây Châu hiếm thấy nhắn một chuỗi dài: Tôi không cho nhiều người biết số riêng. Cô gái đơn thuần như vậy, vừa hỏi là nói ngay.
Ngữ khí Thẩm Tư Phi không rõ: Có một bạn fan đơn thuần đáng yêu, vui không?
Hạ Tây Châu trầm mặc một chút, trên thực tế hắn căn bản không để ý đến Thẩm Khiết, vốn cũng không quan tâm. Hắn nói: Trong công ty luôn luôn đối xử bình đẳng, bất kể là có gia cảnh gì.
Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc cứng nhắc này, Thẩm Tư Phi không nhịn cười được.
Không hiểu phong tình.
Hạ Tây Châu: Hai người làm gì?
Thẩm Tư Phi: Chơi bóng, chơi game.
Thẩm Tư Phi rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình, thậm chí ngay cả Trần Kim cũng không hay nghe cậu nhắc đến em trai em gái cùng cha khác mẹ. Cậu cũng rất ít lui tới với gia đình, quan hệ cực kỳ nhạt nhẽo và cứng ngắc.
Cho nên Hạ Tây Châu cảm thấy kinh ngạc khi cậu nói vui vẻ.
Nhưng chỉ dừng lại ở một câu thăm hỏi đơn giản. Hai người họ chỉ là bạn bè bình thường.
Thẩm Tư Phi vừa nãy vận động dữ dội, hơi mệt, nhưng khó được phát tiết một lần, còn mạnh mẽ ngược Thẩm Hoa Hạo. Vừa nghĩ tới thần sắc Thẩm Hoa Hạo phiền muộn cúi đầu ủ rũ, lòng cậu lại sung sướng hẳn.
Thẩm Hoa Hạo thua đến độ hoài nghi nhân sinh cầm khăn lau mồ hôi trên mặt.
Anh hai của hắn nhìn văn nhược, lại không giống Omega bình thường. Không yếu ớt nhu nhược, trái lại lạnh lùng nghiêm cẩn cực kỳ, nghiêm túc thận trọng, thậm chí sức bật và sức chịu đựng còn mạnh hơn Alpha như hắn.
Vừa rồi ánh nắng long lanh chiếu vào mặt Thẩm Tư Phi, cặp mắt luôn lạnh lùng hơi nhướng lên, lộ ra một loại thần sắc bừa bãi làm Thẩm Hoa Hạo ngây ngẩn cả người.
Hắn không biết, anh hai cùng cha khác mẹ nhiều năm ở lâu bên ngoài đến tột cùng là bộ dạng gì? Có lẽ thuở thiếu thời anh ấy cũng từng đầy sức sống phấn chấn hăng hái, mà không phải âm u đầy tử khí lại còn lạnh lùng cay nghiệt như sau khi lớn lên.
Mà không thể không thừa nhận là, anh hắn đúng là ưu tú hơn hắn, chín chắn thận trọng hơn hắn, sáng ngời và đầy thực lực.
Thẩm Hoa Hạo đứng dậy tìm được Thẩm Tư Phi, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Đối mặt với câu xin lỗi đột ngột của hắn, Thẩm Tư Phi cầm cốc nước sững sờ mở to mắt nhìn.
Thẩm Hoa Hạo thấy cậu dường như không nghe ra, thần sắc ảo não, ấp úng: “Trước kia không nên nói với ba về anh…”
Thẩm Tư Phi hiểu ra. Là lần trước cậu chọn ghế sô pha cho Trần Kim cùng Hạ Tây Châu gây ra hiểu lầm.
Sau đó bị Thẩm Hoa Hạo nhìn thấy, nói cho Thẩm Lương Bình, làm Thẩm Lương Bình cho là cậu nỗ lực quyến rũ con trai độc nhất nhà họ Hạ Hạ Tây Châu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nói: “Xin lỗi thì tôi nhận trước, nhưng đây là cậu bịa đặt, tự cậu đi giải thích rõ ràng cho ba.”
Thẩm Hoa Hạo gật đầu, sững sờ nói: “Anh không phải… Khi đó…”
Thẩm Tư Phi vừa nghĩ tới lúc trước là lúng túng, cậu dời mắt, ho nhẹ một tiếng: “Là tôi không cẩn thận bị vấp ngã, chủ tịch Hạ vừa hay ở đó.”
Thẩm Hoa Hạo ngẩn người, cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, lại nghĩ tới Thẩm Tư Phi tuy rằng không giống Omega yếu ớt nhu nhược, mà trên bản chất vẫn là Omega, sẽ phát tình sinh con.
Thẩm Hoa Hạo nhếch khóe miệng cứng ngắc, cứng rắn nói “À.”
…
Quản gia biệt thự nhà họ Thẩm mở cửa, cung kính nghênh đón tiểu công tử xuống xe.
Quản gia Trương nói: “Dư thiếu gia, mời ngài tới bên này.”
Dư Minh Viễn không phải cố ý đến nhà họ Thẩm làm khách. Mẹ hắn mới làm quen được một người chị em tốt, là vợ của Thẩm Lương Bình nhà họ Thẩm, Lý Thiến, mới gọi điện thoại đến bảo hắn tới lấy đồ.
Dư Minh Viễn tỏ vẻ phiền muộn.
Hắn không dám ngỗ nghịch lời mẹ mình. Nhưng nghĩ đến đây là nhà họ Thẩm muốn trèo cao nhà mình, hắn lại cảm thấy vạn phần không thoải mái.
Nghe nói Omega nhà họ Thẩm kia chưa bao giờ lộ ra mặt ở bên ngoài, vậy nhất định là xấu xí muôn phần, không dám ra gặp người.
Dư Minh Viễn vào cửa đã nói: “Không cần thông báo cho người khác, tôi ở trong sân chờ một lúc.”
Quản gia Trương đáp lại, đi vào lấy đồ ra.
Dư Minh Viễn nghiêng người dựa vào cây cột trong đình, liếc mắt thoáng nhìn, thấy trong vườn hoa có một bóng người áo trắng đang tưới nước.
Thẩm Lương Bình cho mời người làm vườn chăm sóc vườn hoa. Mà Thẩm Tư Phi ăn trưa xong, rảnh rỗi tẻ nhạt, muốn tìm chút chuyện làm, đang cầm bình tưới nước.
Tay áo của cậu kéo lên, lộ ra ngón tay trắng nõn, thân hình thon gầy, vóc người cao ráo, hai chân nhìn dài nhỏ cực kỳ, thắt lưng vẽ ra vòng eo cực nhỏ, không cho người ta cảm giác kiên cường, chỉ là một bóng lưng cũng làm người ta cảm thán không thôi.
Dư Minh Viễn không nhịn được nhìn chằm chằm cậu, mãi đến tận khi người kia hơi nghiêng người, lộ ra gò má thanh tú, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, mang theo chút trẻ trung xinh đẹp.
Nếu như hắn có thể nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Tư Phi, sẽ càng không nhịn được phải vồ tới.
Mỹ nhân dừng chân, lại đi xa.
Dư Minh Viễn nhịn kích động đuổi theo xuống, hỏi người bên cạnh: “Người kia là ai?”
“Là đại thiếu gia nhà họ Thẩm.”
Dư Minh Viễn hơi kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng là Omega tướng mạo xấu xí không dám gặp người ngoài, ai ngờ lại là kim ốc tàng kiều, dù nhà ai có bảo bối làm người phải ngạc nhiên như vậy, cũng không ai chịu xuất đầu lộ diện rước lấy phiền phức.
Là hắn nghĩ lầm, thế nhưng hiện tại hết thảy vẫn kịp. Thẩm Tư Phi chưa từng xuất hiện trước mặt người giới nhà giàu, hắn là người đầu tiên biết đến, hắn nhất định muốn có được người này trước!
Trước đó hắn không dám chạm vào Omega, bởi vì Omega ít ỏi, yếu ớt, còn rất dễ phát tình và mang thai. Nhưng mà Beta đeo bao cao su so được với cảm giác mà Omega mang đến sao?
Vừa nghĩ tới gò má cao ngạo thanh tao lại xinh đẹp vừa nãy, hắn đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hứng thú không thôi.
Dư Minh Viễn gọi điện thoại cho Trang Hải gần đây chơi cùng, “Anh quen biết với vị đại thiếu gia nhà họ Thẩm kia đúng không? Anh biết gì?”
Trang Hải tựa hồ ở trong quán bar, qua một hồi ồn ào mới yên tĩnh lại. Trang Hải kinh ngạc nói: “Cậu Dư? Cậu hỏi Thẩm Tư Phi hả, nó không chơi với chúng tôi. Làm sao thế, cậu coi trọng?”
Dư Minh Viễn: “Anh nói cho tôi nghe.”
Trang Hải nói: “Cậu đừng coi nó là chim hoàng yến gì hết. Thẩm Tư Phi là người đứng đắn, nghề nghiệp là giáo viên nhân dân, không chơi với chúng ta. Tính tình mãnh liệt cực kỳ, xử sự cũng ác, chọc giận người ta là không đùa được đâu. Nhưng quan hệ của nó với ba như lời đồn, không hòa thuận, mẹ ruột qua đời, nhà mẹ ruột cũng không quan tâm.”
Dư Minh Viễn yên tâm, một đứa con rơi nhà giàu bình thường, muốn chiếm được quá dễ.
Hắn nói: “Tôi biết rồi, tôi chấm người này rồi.”
Dư Minh Viễn quay đầu lại gọi điện thoại cho mẹ mình, kết quả mẹ Dư nói cho hắn biết Thẩm Lương Bình rút chuyện hôn sự này, hình như là đổi ý.
Dư Minh Viễn tức đến độ giậm chân: “Trước đó trong nhà sắp xếp gặp mặt không phải sao? Sao mà nói đổi ý là đổi ý thế?”
Mẹ Dư nghi ngờ nói: “Làm sao vậy con trai? Trước đó hỏi con con còn ghét bỏ, sao giờ lại đổi ý thế? Hay là vậy đi, con về trước, cô Lý đang ở nhà, con nói với cô ấy đi.”
…
Lúc buổi tối Thẩm Lương Bình vẫn ở bên ngoài xã giao, không thể về, xem ra là thật sự bởi vì vấn đề tiền bạc mà sứt đầu mẻ trán. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi cũng không có tình cảm phụ tử thắm thiết gì với ba mình, dù sao cậu quanh năm ở ngoài, ba Thẩm tuy rằng cho cậu kinh tế, mà chưa bao giờ hỏi han ân cần cậu.
Thẩm Tư Phi sáng ngày hôm sau có tiết, cậu cũng không ở thêm, đi về thẳng.
Rất nhanh đến ngày chụp ảnh tốt nghiệp trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, đám học sinh ai nấy mặc âu phục, từng lớp thay phiên đến cửa trường học chụp ảnh.
Lúc đó Thẩm Tư Phi đang dạy Toán.
Hôm nay cậu cũng mặc âu phục áo sơ mi trang trọng, tóc chải chỉnh tề, nhìn vô cùng đẹp trai. Ảnh tốt nghiệp chia theo lớp học, giáo viên chỉ huy trực ban cũng chụp chung, Thẩm Tư Phi trước khi ra cửa cũng cố ý sửa sang lại quần áo.
Nhưng cậu cũng không căng thẳng hưng phấn, sắc mặt như trước có chút lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh mà nghiêm cẩn, trôi chảy giảng cả bài thi, hoàn toàn không chú ý tới chủ tịch Hạ đứng sau cửa phòng học.
Hạ Tây Châu ra cửa đàm luận hợp đồng, cũng có thể đàm luận tới trường học.
Thẩm Tư Phi đang giảng đề. Một tay cậu cầm thước đo, tiện tay vẽ hình, sau đó viết một chuỗi chữ số bên cạnh. Như là một loại phù hiệu kỳ lạ nào đó.
Không có chữ tiếng Trung mà chỉ có con số, cách viết và chữ viết giống như bức thư mà Hạ Tây Châu nhận được đến mấy phần.
Hạ Tây Châu lén lút chụp tấm hình, góc độ không tốt, hơi mờ, cũng không thấy rõ ngay mặt, mà thân hình thon dài bởi vì mông lung mà làm người mơ tưởng viển vông.
Hạ Tây Châu gửi ảnh cho Thẩm Tư Phi, nói: Thầy Thẩm giảng bài rất nghiêm túc.
Đến phiên lớp họ đi chụp ảnh tốt nghiệp, Thẩm Tư Phi về văn phòng một chuyến mặc áo khoác âu phục, mới nhìn thấy tin Hạ Tây Châu nhắn.
Thẩm Tư Phi tuy rằng không thoải mái, mà vô duyên vô cớ tin tưởng nhân phẩm của Hạ Tây Châu, đáp: Anh cuồng nhìn trộm hả? Mau xóa ảnh tôi đi.
Hạ Tây Châu: Cậu có thể tiết lộ số riêng của tôi, tôi không thể chụp ảnh cậu sao?
Sau một lát, Hạ Tây Châu lúng túng: Yên tâm, tôi hết bận nên đến, sẽ xóa.
Đối diện bia đá khắc tên trường và cửa trường học, đám học sinh căng thẳng xếp hàng đứng hai bên, bàn đã dựng xong.
Thẩm Tư Phi vừa tới chưa được bao lâu, Hướng Hưng Mẫn đã kéo bạn mình đến, “Thầy Thẩm ơi, thầy chụp ảnh chung với chúng em được không ạ?”
Giáo viên chủ nhiệm chua loét: “Thầy Thẩm thật là được hoan nghênh quá, cậu xem tôi làm giáo viên chủ nhiệm của chúng nó, đứng ở chỗ này hơn nửa ngày rồi cũng không thấy có ai tích cực đến chụp ảnh chung như vậy.”
Thẩm Tư Phi không từ chối, cậu ôm lấy hai học sinh, cười khẽ.
Hướng Hưng Mẫn được như mong muốn, ôm điện thoại di động về, thảo luận với các chị em: “Mau tới liếm mỹ nhan thịnh thế của thầy Tư Phi!” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chụp xong ảnh cả lớp, thợ chụp ảnh có thể chụp ảnh cho riêng từng người, lớp trưởng là nam sinh, mời mấy thầy giáo và nam sinh trong lớp cùng chụp ảnh.
Thẩm Tư Phi cũng trong số đó. Nam sinh trong lớp không nhiều, mấy thầy giáo vóc dáng tương đối cao đứng ở hai bên, bên cạnh Thẩm Tư Phi vừa vặn là cán sự môn Toán, Trương Ấu Văn lễ phép chào hỏi: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Tư Phi vỗ vỗ vai cậu ta, tán thưởng: “Hôm nay mặc âu phục đẹp trai đấy.”
Có lẽ là đứng gần quá, pheromone Omega mùi sữa thơm xộc vào mũi, ngào ngạt mà mê hoặc, làm cho cậu ta cứng lưỡi.
Trương Ấu Văn cứng đờ cả người.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ (ánh mắt nguy hiểm): Nhìn chằm chằm tác giả ngu xuẩn.
Tác giả ngu xuẩn (run): Của anh tuyệt đối của anh!