Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 22: Omega Sẽ Rất Nghe Lời
Thẩm Tư Phi phát hiện sau khi Hạ Tây Châu về nước luôn vô tình hoặc cố ý tiếp cận cậu, như là đang cẩn thận thử thăm dò gì đó.
Thế nhưng luôn vào lúc đụng tới ranh giới cuối cùng của cậu thì hắn lại rút tay, làm cho cậu không tìm ra nửa điểm sai lầm để trách tội người này. Trái lại trong lúc vô tình cậu càng ngày càng thả lỏng cảnh giác và phòng bị với Hạ Tây Châu.
Thẩm Tư Phi cực độ chán ghét Alpha từ đáy lòng, bắt nguồn từ bi kịch của mẹ ruột cậu. Nếu có Alpha khác đánh dấu tạm thời cậu, Thẩm Tư Phi tuyệt đối đấm luôn.
Mà lúc này cậu lại chủ động lên xe Hạ Tây Châu, cùng một Alpha trong không gian kín. Tuy rằng trong đó có ảnh hưởng của rượu.
Thẩm Tư Phi cắn kẹo sữa thỏ trắng nghĩ mãi mà không ra.
Kẹo sữa ngọt ngào, qua tay Hạ Tây Châu có vị chát nhàn nhạt, như là mùi vị pheromone của hắn, trung hòa vị ngọt.
Cậu quên mất còn có ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời, Omega bị đánh dấu có bản năng phục tùng trời sinh đối với Alpha của mình.
Nói đơn giản, Omega sẽ rất nghe lời.
Bệnh viện bên kia gọi điện thoại tới, thông báo cho cậu tiến độ xin pheromone Alpha nhân tạo có thể phải chậm lại, vì an toàn và giảm bớt nguy hiểm.
Thẩm Tư Phi không có ý kiến gì, cậu cảm thấy không có bất ngờ gì xảy ra, thuốc ức chế và đánh dấu tạm thời hoàn toàn có thể chống đỡ thêm một quãng thời gian.
Xin thứ này tiêu hết lượng lớn khoản để dành của cậu, cơ hồ làm cho cậu giật gấu vá vai. Cũng may cậu dạy lớp 12, trường học có trợ cấp nhất định cho giáo viên dạy lớp 12. Thẩm Tư Phi lại đạt được giấy chứng nhận giáo viên xuất sắc, hiệu trưởng ưu ái cậu hơn nhiều, do đó trợ cấp cũng tăng lên không ít.
Thẩm Tư Phi tính sổ không nhịn được cảm khái, làm người bình thường kỳ thực cũng không dễ.
Mà sau khi trưởng thành dựa vào bản lĩnh của mình thực hiện độc lập kinh tế, thoát ly khỏi gia đình cũng làm cho lòng cậu thoải mái hơn nhiều.
Cậu không muốn lấy đi quá nhiều của nhà họ Thẩm, để tránh khỏi tình huống như trước.
Nhà họ Thẩm xảy ra vấn đề tài chính, ba Thẩm hối hả ngược xuôi không thể làm gì, muốn gả con lớn nhất đi đổi lấy lợi ích.
Omega, là con ruột, nhưng mà mẹ ruột qua đời, nhà mẹ ruột suy thoái nhiều năm không ngóc dậy nổi, làm vật hy sinh tốt nhất.
Thẩm Tư Phi nghĩ đến đây là cảm thấy cậu không trở mặt với Thẩm Lương Bình tại chỗ, từ đây đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng là nể tình công ơn nuôi dưỡng nhiều năm của ông.
Lớp 12 vào vòng tổng ôn tập, còn có nửa tháng là thi đại học.
Thẩm Tư Phi bận rộn làm việc liên tục, dường như ngày nào cũng hít phấn, sắp làm cổ họng phế bỏ. Tình cờ lại một lần cuối tuần được nghỉ ngơi, cậu còn phải về nhà họ Thẩm một chuyến. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trùng hợp thế nào, lại là ngày Thẩm Hoa Hạo nghỉ ở nhà.
Ba Thẩm bởi vì chuyện tiền nong nên đi ra ngoài, Thẩm Tư Phi tự tại không ít, cậu hỏi quản gia mới biết tình thế nghiêm trọng.
Lý Thiến thấy Thẩm Lương Bình không ở nhà, vui vẻ hẹn chị em ra ngoài đi dạo phố. Trước khi đi bà ta còn giao phó Thẩm Tư Phi: “Con ở nhà thêm một đêm đi, nếu buổi tối Lương Bình về không thấy con là lại nổi nóng đấy.”
Lý Thiến cố ý trang điểm, bà ta được dưỡng da tốt, vóc người cũng không thay đổi, thoạt nhìn như lúc còn trẻ, ăn vận cũng xa hoa, nhìn giống như là quý phụ nhà giàu có mười phần. Thẩm Tư Phi là một thầy giáo Toán, khó giải thích được nhớ tới cái từ hào quang lấp lánh này.
Bà ta đạp giày cao gót lạch cạch lạch cạch, làm Thẩm Tư Phi khó chịu muốn che tai.
Thẩm Tư Phi ở nhà này quan hệ hài hòa nhất là Thẩm Khiết. Thẩm Khiết là đứa bé đầu tiên lúc Lý Thiến gả vào nhà họ Thẩm, Lý Thiến khi đó xử sự tương đối kín kẽ, giáo dục Thẩm Khiết cũng rất có chừng mực, Thẩm Khiết cũng rất kính nể anh trai cùng cha khác mẹ của cô.
Hai ngày cuối tuần công ty được nghỉ, Thẩm Khiết nằm trên ghế salon vừa xem tivi vừa lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng vò đầu, có vẻ hơi khổ não.
Thẩm Tư Phi xuống nhà châm trà, thuận tiện gọt hoa quả, nghe thấy Thẩm Khiết ở bên ngoài kêu rên: “Chủ tịch Hạ diễn thuyết đẹp trai quá! Alpha cũng không thấy đẹp trai như anh ấy, nhìn ánh mắt này kìa! Thật sự đúng chất A! Huhu sớm biết thế tớ đã tới Trung học phổ thông số 1 xem, kết quả hiện tại tớ vẫn không có được số của anh ấy, khóc…”
Chị em gửi voice chat cho cô: “Cậu hỏi trợ lý của chủ tịch Hạ xem, chắc chắn trợ lý biết.”
Thẩm Khiết nói: “Trợ lý Tôn ác lắm, nếu tớ hóng hớt chuyện này với chị ta nhất định chị ta sẽ bóp chết tớ. Lúc đó tớ bị đá đi, thật sự ngay cả chủ tịch Hạ cũng không gặp được.”
Trên tầng vang lên tiếng bước chân, Thẩm Hoa Hạo ôm bài thi chạy xuống, cầm bút, mặt buồn rười rượi ngồi xuống ghế, “Chị ơi, mấy bài này em không biết làm.”
Thẩm Khiết để điện thoại di động xuống nhìn mấy lần, thành tích của cô vốn bình bình, đại học nhiều năm như vậy cũng trả hết tri thức lại cho thầy cô từ lâu rồi. Cô khó xử nói: “Chị cũng quên rồi, em hỏi bạn đi, hoặc là chờ ngày mai gia sư tới xem.”
Thẩm Hoa Hạo nói: “Tuần này gia sư xin nghỉ, ngày mai không tới. Thứ Hai mới tới đây.”
Thẩm Khiết kinh ngạc nói: “Em trai ngoan à, em giam mình trong phòng làm bài tập từ lúc nào thế? Không biết làm thì thôi, chép bài của bạn cũng được mà.”
Thẩm Hoa Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì ba muốn kiểm tra em. Không làm xong sẽ đánh gãy chân em thật.”
Thẩm Khiết gãi đầu một cái, nói: “Em đi hỏi anh hai đi. Bài này anh hai cho em, nhất định sẽ biết đáp án.”
Thẩm Hoa Hạo hơi nhướng mày, lửa giận nhất thời dâng lên, cũng là bởi vì bài thi này mà hắn bị nhốt ở nhà!
Thẩm Tư Phi cầm đĩa hoa quả ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Hoa Hạo nhìn mình, tức giận và ảo não.
Giống đám học sinh bị bắt làm nhiều bài của cậu, cúi đầu ủ rũ lại ẩn hàm lửa giận. Con trai thời kỳ trưởng thành ai cũng như vậy, quá ngây ngô, sướng vui đau buồn viết cả lên mặt.
Thẩm Tư Phi cau mày lại, để trái cây lên bàn trà, “Mang đây, tôi xem cho cậu.”
Thẩm Hoa Hạo không nhúc nhích, Thẩm Khiết đẩy hắn một cái: “Cho anh Tư Phi xem.”
Thẩm Tư Phi nảy sinh ý nghĩ bất chợt, bất động thanh sắc nói: “Đúng rồi, tôi có người bạn khá thân quen với chủ tịch Hạ, có số điện thoại riêng của chủ tịch Hạ, Thẩm Khiết có muốn không?”
Thẩm Khiết khựng lại, mắt sáng lên: “Có thật không? Có thể cho em không?”
Cô lấy được số điện thoại, kích động ôm điện thoại di động, bình bịch chạy lên lầu.
Thẩm Hoa Hạo cúi đầu đẩy bài thi tới. Hắn lúng túng, nếu buổi tối không làm hết, ba Thẩm sẽ đánh gãy chân hắn, như vậy hắn sẽ không thể chơi bóng và ra ngoài chơi, còn đáng sợ hơn so với việc ba Thẩm cắt chi phí sinh hoạt.
Thẩm Tư Phi cúi đầu liếc mắt: “Bài đầu tiên vẫn làm được, không tệ. Nhưng mà tính sai rồi, thấy không? Tôi hướng dẫn cậu làm, suy nghĩ kĩ rồi hãy làm…”
Quyển đề mô phỏng này trước đây không lâu Thẩm Tư Phi mới giảng cho học sinh, lúc này giảng lại một lần cũng không khó.
Thẩm Hoa Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thẩm Tư Phi có được danh hiệu giáo viên xuất sắc cũng có nghĩa là cách giáo dục xuất sắc, hơn nữa cậu giảng bài rất đặc sắc, ngữ khí bình tĩnh, biểu tình nghiêm túc, như là vĩnh viễn không gấp gáp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Hoa Hạo từ khi lớn lên bắt đầu có ký ức, anh hai trong mắt hắn đã là một người như vậy, vĩnh viễn bình tĩnh, thần sắc nhàn nhạt, như thể cái gì cũng thờ ơ. Hắn đố kị với Thẩm Tư Phi, cậu ưu tú chói mắt như vậy, làm ba Thẩm luôn so sánh hai người họ, mà hắn vĩnh viễn không theo kịp.
Hắn muốn một người anh trai chân chính làm gương, mà không phải vĩnh viễn so sánh nằm ở phía đối lập.
Thẩm Tư Phi thấy hắn thất thần, cầm bút lên gõ đầu Thẩm Hoa Hạo một cái: “Hoàn hồn, đang nghĩ gì thế? Đang giảng bài cho cậu mà sao không nghe, lúc thi lại không biết làm.”
Thẩm Hoa Hạo ngẩng đầu, có thể nhìn thấy hai mắt Thẩm Tư Phi ở khoảng cách gần.
Thật sự đẹp đẽ giống như lưu ly, bên trong dường như có ánh sáng sáng ngời.
Ba Thẩm không phải như vậy, hẳn là thừa kế dáng vẻ của mẹ ruột Thẩm Tư Phi.
Thẩm Hoa Hạo nói: “Tôi đang lo… mình không thi nổi đại học.”
“Cậu ngốc sao? Hay cậu cảm thấy mình là rác thải?” ngữ khí Thẩm Tư Phi nghiêm khắc hơn nhiều, “Nếu như không phải, vậy chứng minh cậu vẫn có thể nỗ lực, nếu có thể nỗ lực, tại sao không nỗ lực trước rồi nói? Thẩm Hoa Hạo, cậu đừng làm tôi cảm thấy cậu là một kẻ phế vật.”
Thẩm Hoa Hạo vừa tức vừa cảm thấy mất mặt, quát: “Ba nói rất đúng, so với anh thì tôi là rác rưởi, được chưa!”
Con trai lớp 12 tuy rằng đã thành niên, mà chưa chín chắn, đặc biệt trong đoạn thời gian này, cảm nhận được một loại áp lực nào đó cơ hồ khiến người khó thở đặt trên bờ vai, bởi vậy dù sao cũng hơi chút là tức giận nóng nảy.
Thẩm Tư Phi nghĩ một chút, nói: “Chúng ta tới đó thả lỏng một chút.”
Trong vườn hoa biệt thự nhà họ Thẩm có sân bóng rổ loại nhỏ. Thẩm Hoa Hạo cầm một quả bóng rổ trong tay.
Thẩm Hoa Hạo lên tinh thần, vứt bỏ vẻ mờ mịt khi đối mặt với bài thi, tràn đầy tự tin, tỏ vẻ cực kỳ tức giận.
Thẩm Tư Phi bật cười. Cậu xắn ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, vóc người tuy rằng cao, nhưng đứng chung với Thẩm Hoa Hạo thoạt nhìn lại gầy gò hơn nhiều.
So đấu bóng rổ, ba ván thắng hai, mỗi ván được điểm cao hơn tính là thắng.
Thẩm Hoa Hạo nắm chắc phần thắng. Anh hai này quanh năm ngồi ở văn phòng, nhìn văn nhược như vậy, còn là Omega, có thể với so sánh với một Alpha, còn thường xuyên vận động như hắn chắc?
Sau gần một tiếng.
Hắn bị Thẩm Tư Phi vững vàng cho vào lưới, sững sờ đã tới hai ván cũng không thể thắng lại.
“Cậu thua rồi.” Thẩm Tư Phi thở hổn hển, cười giảo hoạt dưới ánh nắng, “Tôi ở đại học từng là đội trưởng đội bóng rổ, tài nghệ này của cậu còn cần nỗ lực thêm mới được.”
Thẩm Hoa Hạo đầu đầy mồ hôi, ảo não lại ủ rũ nói: “Ba có cho tôi vào đội bóng rổ trường học đâu! Tôi phải đi học.”
Quả thật là khuyết thiếu kỹ xảo, Thẩm Hoa Hạo chỉ dựa vào sức lực và ưu thế hình thể cũng không thể vượt qua Thẩm Tư Phi. Không riêng gì kỹ xảo, dưới ngoại hình gầy gò của Thẩm Tư Phi, sức bật đã vượt qua Omega bình thường.
Thẩm Hoa Hạo không thể không chịu thua. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nói: “Thua, thì ngoan ngoãn quay về làm bài thi.”
Thẩm Tư Phi ném bóng rổ cho hắn: “Tôi thậm chí có thể đánh cược, cậu chơi game cũng không thắng được tôi.”
Thẩm Hoa Hạo nói: “Tôi không phục! Có bản lĩnh chúng ta đấu một trận!”
Thẩm Tư Phi cười nói: “Cho cậu chơi game, ba về lại trách tôi.”
Vận động một lúc, người lại chảy mồ hôi, Thẩm Tư Phi lên nhà tắm rửa, thay bộ quần áo khác, thấy Hạ Tây Châu nhắn tin cho cậu: Cậu cho người khác số riêng của tôi?
Thẩm Tư Phi: Chủ tịch Hạ thấy fan của mình rồi hả?
Còn nói giỡn được, tâm tình chắc là không tệ, Hạ Tây Châu hỏi: Không phải cậu ở nhà sao?
Một câu hỏi ngược lại. Thẩm Tư Phi cũng không sợ đối phương biết lịch trình của mình, đáp: Ở chứ. Chơi rất vui vẻ.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ: Chậc, vợ toàn năng QAQ ~